Langdon và Sophie chậm rãi theo lối đi bên cạnh phía Bắc, cố giữ không ra khỏi bóng tối sau hàng cột lớn bằng cẩm thạch ngăn cách lối đi này với gian chính diện trống trải. Mặc dù đã đi được hơn nửa gian giữa nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy thật rõ phần mộ của Newton. Chiếc quan tài đá được đặt thụt vào trong một hốc tường và khuất tầm nhìn từ góc nghiêng này.
“Chí ít cũng không có ai ở đó”, Sophie thì thầm.
Langdon gật đầu, nhẹ nhõm. Không có ai trong toàn bộ gian chính điện gần phần mộ của Newton. “Tôi sẽ tới đó”, ông thì thầm, “cô nên tiếp tục nấp kín đề phòng trường hợp có ai đó đang theo dõi”.
Sophie đã bước ra khỏi bóng tối và đi ngang qua mặt sàn trống.
Langdon thở dài, vội vàng đi theo cô.
Đi xéo qua gian chính điện lớn, Langdon và Sophie vẫn im lặng trong khi phần mộ tinh xảo lộ ra mỗi lúc một thêm trêu ngươi… một chiếc quan tài cẩm thạch đen… một bức tượng nằm của Newton… hai thiên thần có cánh… một kim tự tháp to đùng… và… một hình cầu lớn.
“Anh đã biết về điều này chưa?”. Sophie nói, giọng ngỡ ngàng.
Langdon cũng ngạc nhiên lắc đầu.
“Những thứ này trông giống như những chòm sao được chạm trồ trên đó”, Sophie nói.
Khi họ lại gần hốc mộ, Langdon có cảm giác như đang chìm dần. Bao phủ ngôi mộ của Newton toàn là những hình cầu – những vì sao, những ngôi sao chổi, những hành tinh.
Ngươi kiếm tìm trái cầu lẽ ra phải ở trên mộ chàng? Khác nào bắt tìm một lá cỏ bị mất trên cả một sân gôn.
“Những thiên thể thiên văn học”, Sophie nói, vẻ băn khoăn, “sao mà lắm thế”.
Langdon cau mày. Mối liên hệ duy nhất giữa các hành tinh và Chén Thánh mà Langdon có thể tưởng tượng được là hình năm cánh của Sao Kim, và trên đường tới Nhà thờ Temple, ông đã thử mật khẩu “Sao Kim” rồi.
Sophie tới thắng chiếc quan tài đá nhưng Langdon lùi lại mấy bước trong khi vẫn để mắt quan sát tu viện xung quanh.
“Tính thần thánh”, Sophie nói, nghiêng đầu đọc đầu đề những quyển sách mà Newton dựa vào, “Biên niên ký, Quang học, và Triết luận về những nguyên lý tự nhiên của toán học?”. Cô quay lại phía Langdon: “Anh có nhận ra gợi ý nào không?”.
Langdon bước lại gần hơn và xem xét: “Những nguyên lý toán học, như tôi nhớ thì có cái gì đó liên quan đến lực hấp dẫn của các hành tinh… những hành tinh này được thừa nhận là những hình cầu nhưng dường như có một chút gượng ép”.
“Còn những cung Hoàng đạo này thì sao?”, Sophie nói, chỉ vào những chòm sao trên hình cầu. “Lúc nãy anh nói đến cung Song Ngư và cung Bảo Bình, phải không?”.
Ngày tận thế! Langdon nghĩ: “Kết thúc cung Song Ngư và bắt đầu cung Bảo Bình được coi là cái mốc lịch sử đánh dấu thời điểm mà Tu viện Sion định công bố những tài liệu Sangreal ra với thế giới”. Nhưng thiên niên kỷ mới đã đến và đi mà chẳng có gì xảy ra cả, khiến các sử gia hoang mang không biết khi nào thì sự thật sẽ đến.
“Xem ra có thể là kế hoạch tiết lộ sự thật của Tu viện Sion liên quan đến dòng cuối cùng của bài thơ”, Sophie nói.
Nó nói về da thịt Hồng và tử cung mang hạt giống.
Langdon cảm thấy rùng mình. Trước đó, ông đã không xem xét dòng thơ này theo cách như vậy.
“Anh đã nói với tôi trước đây”, Sophie nói, “rằng thời điểm Tu Viện Sion dự định sẽ tiết lộ sự thật về “Hoa Hồng” và “tử cung mang hạt giống” có mối liên hệ trực tiếp với vị trí của các hành tinh – những trái cầu”.
Langdon gật đầu, cảm thấy những ý sơ khởi lờ mờ đang dần trở nên rõ nét. Mặc dầu thế, trực giác vẫn mách ông rằng thiên văn học không phải là chìa khoá. Những đáp án trước đó của vị Đại Sư đều có ý nghĩa tượng trưng đầy sức thuyết phục – Mona Lisa, Madonna bên núi đá, SOFIA. Sức thuyết phục này dứt khoát không có trong khái niệm về những hành tinh hình cầu và các Cung Hoàng Đạo. Cho tới giờ, Jacques Saunière luôn chứng tỏ mình là một người viết mật mã rất tỉ mỉ, và Langdon buộc phải tin rằng mật khẩu cuối cùng của ông – năm chữ cái sẽ mở ra bí mật tối hậu của Tu viện Sion – sẽ không chỉ phù hợp về mặt biểu tượng mà còn phải rõ ràng như pha lê nữa. Nếu lời giải này có gì giống với những lời giải khác thì nó ắt sẽ rành rành đến độ nhức nhối ngay khi nó mới hé lộ.
“Nhìn này!” Sophie thở hổn hển, ngắt ngang những suy nghĩ của Langdon khi cô túm lấy cánh tay ông. Bằng vào nỗi sợ mà Langdon cảm thấy qua bàn tay cô túm chặt, ông ngỡ là ai đó đang tiến lại gần nhưng khi ông quay lại phía Sophie, cô đang kinh hãi nhìn trân trân vào mặt quan tài cẩm thạch đen. “Ai đó đã ở đây…”, cô thì thầm và chỉ vào một vết trên chiếc quan tài đá gần chân phải của Newton.
Langdon không hiểu được sự lo lắng của Sophie. Một du khách đã vô ý để lại một cây bút chì than chà mộ trên nắp quan tài đá gần chân của Newton. Có gì đâu. Langdon với tay định nhặt nó lên, nhưng khi ông cúi mình về phía chiếc quan tàì đá thì ánh sáng chuyển dịch trên phiến đá cẩm thạch đen bóng và Langdon như đông cứng lại. Ông chợt nhận ra tại sao Sophie lại sợ hãi.
Ánh lên lờ mờ rất khó thấy trên nắp quan tài đá, ở chỗ chân Newton, là một lời nhắn viết nguệch ngoạc bằng bút chì than.
Ta đang có Teabing, Đi qua Nhà Nguyện.
Theo lối ra phía Nam, tới khu vườn công cộng.
Langdon đọc hai lần, tim đập thình thình.
Sophie quay lại và đưa mắt rà khắp gian chính điện.
Mặc dù cảm thấy toàn thân run lên khi nhìn thấy những dòng chữ đó, Langdon tự nhủ đây chính là tin tốt lành. Leigh vẫn còn sống. Còn có một hàm ý khác nữa ờ đây: “Chúng cũng không biết mật khẩu”, ông thì thầm.
Sophie gật đầu. Nếu không tội gì chúng phải bộc lộ sự hiện diện của mình?
“Có thể chúng muốn đổi Leigh lấy mật khẩu”.
“Hoặc đó là một cái bẫy”.
Langdon lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Khu vườn nằm bên ngoài những bức tường tu viện. Một nơi rất đông đúc”.
Langdon đã từng thăm Khu Vườn nổi tiếng của trường Đại học thuộc tu viện – một vườn cây ăn quả và thảo dược nhỏ – còn lại từ những ngày các thầy tu trồng các phương thuốc dược liệu tự nhiên ở đây. Với những cây ăn quả sống lâu nhất ở nước Anh, Khu Vườn của trường Đại học là một địa điểm nổi tiếng cho du khách tới thăm mà không phải vào trong tu viện. “Tôi nghĩ chúng đề nghị ta ra bên ngoài là cách bày tỏ sự tin cậy. Như vậy để chúng ta cảm thấy an toàn”.
Sophie có vẻ ngờ vực: “Ông muốn nói rằng ở bên ngoài, nơi không có máy dò kim loại?”.
Langdon cau mày. Cô ấy có lý.
Quay lại nhìn đăm đăm vào ngôi mộ đầy những hình cầu, Langdon ước gì mình biết được chút gì về mật khẩu… một cái gì đó làm vốn để đàm phán. Mình đã làm Leigh dính líu vào chuyện này, và mình sẽ làm bất cứ điều gì nếu có cơ hội giúp đỡ ông ấy.
“Lời nhắn nói rằng phải đi qua Nhà Nguyện đến lối ra phía Nam”, Sophie nói. “Liệu chúng ta có thể nhìn thấy khu vườn từ lối ra này không? Bằng cách đó, chúng ta có thể đánh giá tình hình trước khi bước ra và phơi mình trước nguy hiểm”.
Đây là một ý hay. Langdon nhớ mang máng rằng Nhà Nguyện là một đại sảnh hình bát giác rộng lớn – nơi hội họp của Nghị viện Anh trước khi có Toà nhà Nghị viện hiện đại. Đã nhiều năm rồi kể từ ngày ông tới đó, nhưng ông nhớ nó ở đâu đó bên ngoài khu nhà tu kín. Lùi lại khỏi ngôi mộ vài bước, Langdon nhìn quanh bức bình phong của đội hát thánh ca ở bên phải, ngang qua gian giữa tới phía đối diện – tới chỗ họ đã đi xuống.
Có một lối đi gần đó, với một bảng chỉ dẫn lớn.
“ĐƯỜNG NÀY DẪN TỚI:
CÁC HÀNG HIÊN
NHÀ Ở CỦA TU VIỆN TRƯỞNG
ĐẠI SẢNH CỦA TRƯỜNG ĐẠI HỌC
NHÀ BẢO TÀNG
PHÒNG CHÉN BÁNH THÁNH
NHÀ NGUYỆN THÁNH FAITH
NHÀ NGUYỆN”
Langdon và Sophie chạy qua bên dưới bảng chỉ dẫn, quá nhanh nên không trông thấy lời thông báo nhỏ xin lỗi rằng khoảng đất nhỏ này đang bị đóng cửa để sửa chữa.
Họ lập tức ra tới một cái sân có tường cao với mái mở qua đó cơn mưa buổi sáng trút xuống. Phía trên họ, gió hú lên từng hồi qua khoảng mở ở mái như ai đó đang thổi qua miệng một cái chai. Đi vào con đường đi bộ hẹp thấp men theo chu vi cáỉ sân, Langdon cảm thấy nỗi bất an quen thuộc luôn luôn xâm chiếm ông trong những không gian bị bao kín. Những lối đi này được gọi là cloister (hàng hiên) và Langdon bồn chồn nhận thấy những cloister đặc biệt này tỏ ra tương xứng với gốc La tinh của chúng: claustrophobic – chứng sợ nơi khép kín.
Tập trung tâm trí tiến thẳng về phía cuối đường hầm, Langdon theo những biển chỉ dẫn để tới Nhà Nguyện. Lúc này chỉ mưa lất phất và lối đi bộ thì lạnh và ẩm với những cơn gió tạt mưa qua bức tường dài có cột là nguồn ánh sáng duy nhất cho “hàng hiên”. Một cặp khác chạy ngược lại qua họ, vội vã trốn khỏi thời tiết mỗi lúc một xấu hơn. Các hàng hiên lúc này trông vắng ngắt, phải thửa nhận đây là khu ít hấp dẫn nhất của tu viện trong mưa gió.
Xuôi theo hàng hiên phía đông khoảng bốn mươi mét, bên trái họ hiện ra một cổng tò vò, mở lối vào một hành lang khác.
Mặc dù đây là lối vào mà họ đang tìm, nhưng chỗ này lại bị phong tỏa bởi một dây hoa lá chăng ngang và một bảng chỉ dẫn trông khá chính quy:
“ĐÓNG CỬA ĐỂ NÂNG CẤP
PHÒNG CHÉN BÁNH THÁNH
NHÀ NGUYỆN THÁNH FAITH
NHÀ NGUYỆN”
Dãy hành lang dài vắng ngắt bên kia dây chắn ngổn ngang những giàn giáo và những mảnh vải vứt vương vãi. Ngay bên kia dây chắn, Langdon có thể nhìn thấy lối vào phòng Chén Bánh Thánh và Nhà Thờ Thánh Faith ở bên phải và bên trái.
Tuy nhiên, lối vào Nhà Nguyện lại khá xa, ở tận cuối hành lang dài. Thậm chí từ đây, Langdon vẫn có thể nhìn thấy cái cửa gỗ nặng nề được mở rộng và nội thất hình bát giác thênh thang tắm trong thứ ánh sáng tự nhiên xam xám tràn vào từ những cửa sổ lớn nhìn ra Vườn Đại học. Đi qua Nhà Nguyện. Theo lối ra phía Nam, tới khu vườn công cộng.
“Chúng ta vừa rời khỏi hàng hiên phía Đông”, Langdon nói, “Vậy lối ra phía Nam tớỉ khu vườn hẳn phải qua đó và ở bên phải”.
Sophie đã bước qua đống đồ và đi tiếp về phía trước.
Khi họ rảo bước đi xuôi theo hành lang tối om, tiếng mưa gió tử hàng hiên trống nhỏ dần sau họ. Nhà Nguyện là một thứ công trình vệ tinh – một nhà phụ không cố định ở cuối hành lang dài để đảm bảo sự bí mật của những cuộc họp Nghị viện ở đó “Trông đồ sộ nhỉ”, Sophie thì thầm khi họ đến gần.
Langdon đã quên căn phòng này rộng như thế nào. Thậm chí từ bên ngoài lối vào, ông có thể nhìn vượt qua khoảng rộng của nền nhà tới những cửa sổ hùng vĩ ở cạnh xa hình bát giác, cao tới năm tầng đến tận trắn hình vòm. Chắc chắn, từ đây họ có thể nhìn rất rõ ra khu vườn.
Bước qua ngưỡng cửa, cả Langdon và Sophie phải nheo mắt lại. Sau những hàng hiên tăm tối, Nhà Nguyện tựa như một nhà dưỡng bệnh bằng ánh sáng mặt trời. Họ tiến sâu vào trong ba – bốn mét, tìm bức tường phía nam cho đến khi họ nhận ra rằng cái cửa mà họ đã được hứa hẹn không có ở đó.
Họ đang đứng ở một ngõ cụt khổng lồ.
Tiếng kẽo kẹt của một cánh cửa nặng phía sau khiến họ quay lại vừa lúc nó đóng đánh thịch và cái chốt sập xuống.
Người đàn ông đứng một mình sau cánh cửa trông trầm tĩnh khi ông ta chĩa một khẩu súng lục nhỏ vào họ. Ông ta có vẻ oai nghiêm và tựa trên một đôi nạng nhôm.
Trong giây phút, Langdon nghĩ hẳn là mình đang mơ.
Đó là Leigh Teabing.