Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mèo Yêu

Chương 59

Tác giả: Hà Thư

Edit: Dương Lam

Thứ tư, thời điểm bè lũ ba tên bất ngờ xộc vào cửa, Liêm Đường chỉ vừa mới tan việc về nhà, Trình Tân cũng mới chớm đáp đất trong lòng anh. Từ sau nụ hôn lần trước, hình như con bé đã bỏ qua giận hờn cũ, không còn xa cách anh nữa. Liêm Đường rất vui lòng vì điều này.

Thật ra Liêm Đường đã nghĩ sai hoàn toàn rồi. Trình Tân đột nhiên xáp lại là vì, cô đã cố tình làm quần áo của anh lộn xộn mà anh vẫn không có ý muốn phạt cô. Không tính nụ hôn bất ngờ đó thì, cô thật sự vô cùng cảm động, liền không nén được khao khát ở bên anh, dựa dẫm vào anh, càng không nỡ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh khi đột nhiên bị mình xa lánh.

Hiểu lầm do bất đồng ngôn ngữ đó mà.

Nghe tiếng chuông cửa, Liêm Đường kiểm tra camera bên ngoài, thấy là Dịch Viễn Sơn liền mở cửa. Liền đó, 3 thằng bạn ồ ạt xộc vào.

Liêm Đường:?

Ba người, ai nấy đều xách theo túi lớn túi nhỏ, cởi giày xong là lập tức lao vọt vào phòng khách, bắt đầu tự động tự giác bày bàn dọn bia, khay nướng và đủ loại đồ ăn uống khác.

Liêm Đường vẫn bế Trình Tân, câm lặng nhìn ba ngọn gió từ đâu tìm tới.

Trình Tân ngơ ngác quan sát cả đám. Bão gió từ đâu mà mạnh thế này?

Meo?

Thật ra, lúc nhìn thấy Lãnh Trạc, lòng cô vẫn cứ nơm nớp thấp thỏm, chỉ lo Lãnh Trạc moi mấy chuyện thần bí kì dị ra hỏi, khiến trai đẹp nhà cô nghi ngờ…

Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để tiết lộ bí mật của mình với anh mà.

Đợi cả ba đều đã an vị, khui bia xong xuôi và đang chuẩn bị cụng ly đánh chén, cuối cùng Liêm Đường vẫn đứng ôm mèo bên cạnh cũng lên tiếng.

“Các cậu làm gì thế hả?”

Cả ba quay lại nhìn Liêm Đường như nhìn người ngoài hành tinh rồi đồng loạt kích hoạt diễn xuất thần sầu. Lãnh Trạc vặc lại ngay: “Làm gì là làm gì? Mau ngồi xuống uống với anh em đi chứ, chẳng phải hôm nay là Đêm đàn ông của chúng ta à?”

“Đêm đàn ông là tối thứ sáu chứ?” Liêm Đường lạnh nhạt liếc cả đám, thong dong bỏ lại một câu.

Dịch Viễn Sơn tiếp lời: “Đúng vậy, hôm nay không phải thứ sáu à?”

Chương Kính Chi đang bận nhai cổ vịt nên cứ ú ớ mãi không thành tiếng, còn cố gặm thêm mấy phát nữa mới nói: “Thứ mấy tớ cũng quên rồi. Quay phim nhiều quá mất hết cả khái niệm thời gian. Vừa nghe Lãnh Lãnh gọi, lại đang có thời gian rảnh nên phi thẳng qua đây luôn ấy chứ.”

Liêm Đường gằn giọng nhả từng chữ một: “Hôm nay là thứ tư.” Giọng điệu vô cùng nghiêm khắc. Anh có thể cảm nhận được ba tên này có điều giấu giếm, nhưng cụ thể là chuyện gì thì vẫn chưa đoán ra được.

Lãnh Trạc vỗ cái bốp vào đùi, phút chốc bừng tỉnh: “Cái gì, hôm nay là thứ tư?! Tớ cứ tưởng thứ sáu chứ! Rồi cũng tại nhà tớ có người thân tới nữa. Nên mới nghĩ hôm nay chắc không qua nhà tớ được, rồi lại sực nhớ lâu nay không tới chỗ cậu. Thế là liền gọi cho cả đám, định tổ chức một lần ở đây thôi. Thế mà mới có thứ tư thôi à? Ôi — xem cái trí nhớ của tớ này!”

Liêm Đường thật chỉ muốn đập cho một câu “Xạo sự”, rồi chợt nghĩ, thôi để xem xem mấy thằng này có ý đồ gì hẵng hay. Thế là lời vạch trần vừa đến miệng đã nhanh nhẹn đổi thành “Ra vậy…”

Thấy Liêm Đường gật gù, Dịch Viễn Sơn lanh chanh hùa theo Lãnh Trạc: “Tại cậu cả đấy, còn dám nói là thứ sáu, hại tớ ngu người chưa kịp nghĩ gì đã vội chạy theo qua đây rồi! Còn cả đống việc ở nhà kia kìa!”

Lãnh Trạc hơi lúng túng: “Chết thật, tại tớ cả, nhớ sai mất rồi. Đằng nào cũng đang rảnh, thôi thì tổ chức sớm luôn đi! Lại nói, cả đám đều là chó FA hết mà! Làm một kèo đột xuất thì có làm sao, đúng không?”

Dịch Viễn Sơn và Chương Kính Chi hai miệng một lời, đồng thanh cất tiếng: “Nói đúng lắm, tổ chức sớm thôi mà, sợ gì chứ!”

Chương Kính Chi còn bỏ nhỏ thêm: “Khó lắm mới có cơ hội tụ tập một bữa, hôm nay tớ đang rảnh, đổi ngày cũng không sao!”

Lãnh Trạc thúc giục: “Liêm Đường, cậu mau tranh thủ đi rửa tay luôn đi. Nào nào, ăn xong chúng ta lại chiến tiếp!”

Liêm Đường quay người định đi rửa tay, đúng lúc đó thì bị Chương Kính Chi gọi lại.

“Từ đã, rửa cái tay thôi mà cũng cần phải bế mèo theo à? Cứ để lại đây! Rồi tự đi rửa một mình đi! Lớn tướng thế rồi còn, rửa tay cũng cần mèo rửa giúp?”

Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn cùng bật cười vì lời anh chàng.

Liêm Đường nhếch mép cười nhạt, liếc ánh nhìn về Chương Kính Chi: “Muốn bế?”

Chương Kính Chi vội gật đầu lia lịa, liền đó chuyển hướng sang dụ dỗ Trình Tân: “Có ăn này!”

Trình Tân thả tay cho Trình Tân nhảy xuống. Chương Kính Chi cứ tưởng cuối cùng cơ hội ôm bế mèo ta cũng đã tới, còn đang chuẩn bị tiến tới dang tay chào đón… Tay đã vịn bàn, mông đã nhổm sẵn, nhưng mắt lại trớ trêu trông thấy, bạn Trình Tân mới bị Liêm Đường thả xuống đất vừa nãy đã lại đang lẽo đẽo chạy theo gót Liêm Đường rồi?

???

Lãnh Trạc và Dịch Viễn Sơn cười nghiêng ngả.

“Bị Tiểu Tiểu ruồng bỏ rồi kìa!” Dịch Viễn Sơn rất muốn nể mặt an ủi mấy câu, khổ nỗi lời đến lưỡi vẫn không nhịn được vạch trần sự thật tàn khốc này.

Lãnh Trạc thong thả nốc bia, vừa nốc vừa tốt bụng đập đập vào cơ thể cứng đờ của Chương Kính Chi mấy phát.

“Đừng khóc… Không phải mèo vô tình, chỉ tại cậu xuống sắc quá thôi.”

“Xí — Cái gì mà xuống sắc hả, hả? Anh đây nhan sắc vô biên, tuyệt không gục ngã trước khảo nghiệm thời gian đâu nhá! Nhá!”

Trình Tân vẫn nhắm mắt theo sát Liêm Đường, anh đâu em đó.

Được gặp thần tượng đương nhiên phải vui rồi, chỉ là, 3 gã đực rựa ngồi đó uống bia, một con mèo như cô ở lại thì vừa ngại vừa chán phải biết. Cô muốn đi với Liêm Đường cơ!

Tuy vậy, mặc dù cô đã được gặp Chương Kính Chi mấy lần, nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc quá sâu. Thần tượng vẫn rạng rỡ chói lóa như ngày nào. Từng nghe “Gần tình lòng xốn xang”, cô ngại nhắm!

Thấy Liêm Đường đã bước vào nhà vệ sinh, cả ba lập tức chà tay đứng dậy.

Một đi kiểm tra tủ giày, một mon men vòng ra hành lang, miệng la lớn: “Liêm Đường, tớ mắc quá, mượn dùng nhà vệ sinh trong phòng cậu cái nhé.” Rồi không nói hai lời đã mở cửa phòng ngủ biến tót vào.

Liêm Đường vô cùng hài lòng với phản ứng của Trình Tân. Đợi một người một mèo đều đã khuất bóng trong nhà vệ sinh, Liêm Đường liền bế ngay Trình Tân lên, rửa mặt rửa chân cho cô, vò đầu vuốt lông cô.

“Không uổng công thương mày — “

“Meo — ” Khen cứ khen, nhưng có thể đừng vuốt từ cổ vuốt đến tận mông tui thế không hả!

Người ta… nhạy cảm lắm đó!

Liêm Đường kéo khăn mặt riêng của Trình Tân xuống lau mặt lau chân cho cô, xong xuôi hết mới nhẹ nhàng đặt lên thành bồn, bắt đầu tự rửa tay mình.

Trình Tân — đã được rửa sạch sẽ — mê mẩn ngắm Liêm Đường.

Lúc nghe tiếng Dịch Viễn Sơn, Liêm Đường vẫn không thèm lên tiếng. Dù sao, có nói hay không, tên đó cũng sẽ tự mò vào thôi.

Ba thằng bạn cứ thần thần bí bí, tự cho là diễn xuất tốt lắm nhưng kì thực nát không dám nhìn. Chỉ là anh lười vạch trần họ thôi.

Chương Kính Chi cẩn thận quan sát tủ giày. Không thấy đôi giày hoặc dép cho nữ nào.

Lãnh Trạc thì đang soi từng cm phòng khách, xem có món đồ khác giới tính nào không. Tìm một hồi mà vẫn không phát hiện thứ gì có vẻ như là của phụ nữ dùng.

Anh chàng quay sang trao đổi ánh mắt với Chương Kính Chi, đồng loạt nhún vai thể hiện mình không tìm được gì.

Cả hai về lại chỗ cũ, định bụng chờ Dịch Viễn Sơn đi ra rồi hẵng quyết định bước tiếp theo.

Vốn cả đám còn đang nghĩ làm một cú bất ngờ, nhân đó lục soát chứng cớ chứng minh cậu ta có bồ rồi sẽ lên mặt dạy dỗ chỉ trích cho một chập. Nào ngờ, kết quả lại chẳng tìm được đầu mẩu kim?

Hoặc do hôm đó Lãnh Trạc hoa mắt, hoặc là tên cáo già Liêm Đường này che giấu quá sâu! Biết mọi chuyện sắp bị phanh phui nên mới phi tang hết mọi chứng cứ!

Tên cáo già này, chẳng lẽ không định cho người ta một danh phận đấy phỏng!?

Đã sống với nhau rồi!

Hừ, đúng là ghê tởm!

Đồ lòng lang dạ sói!

Thất vọng quá đấy!

Lúc Liêm Đường bế Trình Tân đi ra cũng là lúc Dịch Viễn Sơn mới ló đầu ra khỏi phòng ngủ.

Anh không nói lời nào mà chỉ bước thật nhanh vượt lên trước Liêm Đường, mắt đối mắt với Lãnh Trạc và Chương Kính Chi, ý nói không thu hoạch được gì, một mẩu quần áo nữ cũng không thấy bóng! Lại càng không có mỹ phẩm hoặc đồ trang điểm cho nữ! Cả phòng vệ sinh chỉ có đồ của một mình Liêm Đường.

Nét mặt cả ba đều ủ rũ chán chường.

Liêm Đường gia nhập, cả ba lập tức giả lả quay lại trạng thái bình thường, hi hi ha ha đòi chuốc rượu anh.

Liêm Đường đặt Trình Tân xuống sô pha, tay nhặt một lon bia, tỉnh bơ bật nắp, cụng lon với đám bạn. Ba thằng này không chịu khai trước, anh cũng vờ như không biết gì vậy.

Đúng lúc ấy, Dịch Viễn Sơn lên tiếng.

Đầu tiên, anh chàng thở dài thườn thượt: “Tịch mịch hư không lạnh…”

Lãnh Trạc nối lời: “Muốn bạn gái…”

Chương Kính Chi làm cú chót: “Bạn gái ở đâu…”

Liêm Đường nhón một hạt đậu phộng rang muối, quét mắt nhìn cả đám một lời, chốt: “Ở trong mộng…”

Nội tâm cả ba: Đồ thâm hiểm! Đã nói rõ ràng thế rồi mà còn bày đặt ngây thơ!

Nội tâm Liêm Đường: Có phải ba tên này uống lộn thuốc rồi không?

Trình Tân nép sau lưng Liêm Đường, thấp thỏm ló đầu trộm nhìn thần tượng, tức bạn nhỏ Chương Kính Chi.

Chương Kính Chi nhanh chóng bắt được ánh nhìn thậm thụt chói lóa của Tiểu Tiểu. Ôi thôi khỏi phải nói cái dáng nho nhỏ kia dễ thương nhường nào. Trong mắt con bé còn đang lộ ra thần thái hiếu kì, quả thực yêu yêu yêu quá đi.

“Tiểu Tiểu, lại đây nào, có đồ ăn ngon lắm! Meo meo — ” Cuối cùng còn đế thêm mấy tiếng mèo kêu như vịt đực.

Trình Tân nào cưỡng lại được ánh mắt dịu dàng đầy dụ hoặc đó của thần tượng. Cô hớn hở lao vọt ra khỏi vòng fan phía ngoài, leo lên một chiếc sô pha đơn khác, đứng chênh vênh trên tay vịn ghế, mong mỏi nhìn Chương Kính Chi.

Liêm Đường chỉ liếc qua một cái rồi thôi, không bình luận gì.

Chương Kính Chi lấy một món ăn vặt không chứa muối, nhúng vào nước cho sạch rồi đút cho Trình Tân.

Còn vênh váo với Liêm Đường: “Tiểu Tiểu được chăm bẵm khá đấy, trông ngày càng xinh xắn, ai thấy cũng yêu!” Rồi vươn tay vuốt lông Trình Tân.

Trình Tân tóm chặt cơ hội này, nhanh nhẹn dụi đầu vào tay Chương Kính Chi!

Trời ưi!!! Tui được chạm vào tay idol rồi kìa!

Idol của tui còn vuốt lông cho tui nữa kìa!

Vui vui quá đi!

Sau khi ăn thức ăn do chính tay thần tượng phục vụ, Trình Tân vẫn không thôi tưng tửng nhảy chân sáo về băng sô pha dài, rồi vòng ra sau lưng Liêm Đường, nhảy vào trong lòng anh. Liêm Đường dí nhẹ lên trán cô, không nói nửa lời.

Trình Tân xấu xa cười thầm.

Dịch Viễn Sơn đứng dậy đi lấy tay cầm chơi game, vừa cắm vào máy vừa trao đổi với hai chiến hữu qua group kín bằng điện thoại.

Dịch Viễn Sơn: Lãnh, có phải cậu nhìn gà hóa cuốc rồi không…

Lãnh Trạc: Không thể nào! Lúc tớ vào nhà mì vẫn đang bốc khói cơ mà! Cô ấy còn trả lời tớ nữa chứ!

Chương Kính Chi: Lãnh Lãnh vẫn chưa già đến lẩm cẩm đâu nhỉ? Tớ tin Lãnh Lãnh!

Dịch Viễn Sơn: Vậy… Chính là tên cáo già này không có ý cho người ta danh phận! Đây không phải quan hệ bạn trai bạn gái đứng đắn!

Chương Kính Chi: Mà là kim chủ và người được bao nuôi!

Trong giới của anh chàng, đây là chuyện nhan nhản đâu đâu cũng thấy! Khoảnh khắc ý tưởng này lóe lên, anh đã tin chắc nó là thật! Chính là quan hệ này!

Lãnh Trạc: Vạn vạn không nghĩ ra, sức mạnh của kim tiền lại đáng sợ như vậy đấy! Có thể bẻ cong một thanh niên ngay thẳng nghị lực tới vặn vẹo như thế! Còn bày đặt chơi trò kim chủ cơ đấy! Hỏng, hỏng hết rồi! Suy đồi quá rồi! Nhất định phải nghiêm trị!

Dịch Viễn Sơn: Cậu ta lừa chúng ta! Nhất định là không muốn chúng ta biết mình đã biến chất như vậy!

Chương Kính Chi: Những cám dỗ tớ phải đối mặt còn ít hơn tên già đó à? Tớ vẫn có thể kiên định đó thôi! Gặp cám dỗ vẫn có thể bình thản chắp tay mà chối từ! Hừ, rõ ràng là định lực của tên đó không bằng tớ!

Liêm Đường câm nín nhìn ba thằng bạn cứ gõ lạch cạch ra chiều đoàn kết lắm, lại câm lặng nhìn cơn thịnh nộ thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt cả ba.

Ba thằng hâm này, coi anh đây là người vô hình đấy phỏng?

Trò chuyện trời đất xong, ba thằng bạn lại quay về điên cuồng nốc rượu, vừa nốc vừa chiến game. Hình như cả ba đã thành lập liên minh, cứ ai chung tổ với Liêm Đường là tên đó lại ra sức kéo chân sau. Nghĩ cũng biết, nếu đang trong lúc lâm nguy nước lửa, đồng bạn lại điên cuồng vùng vẫy kéo mình xuống nước, vậy chỉ có thể nói là thảm thiết.

Còn bị chuốc không ít rượu.

Ba tên này, có ý kiến với anh lớn lắm đây…

Liêm Đường đã thấy hơi chếnh choáng. Chỉ uống bia mà không ăn gì sẽ rất dễ say, may là anh vẫn còn giữ được chút ý thức, chỉ đành dựa vào thành ghế, chủ động hỏi trước: “Đủ rồi đấy, hài lòng chưa? Rốt cuộc các cậu đang lén lút mưu đồ gì thế hả…” Cuối cùng cũng phải bóc trần, khui ra chủ đề này.

Tửu lượng của Chương Kính Chi là yếu nhất, chỉ là cả ba đều không uống nhiều bằng Liêm Đường nên dù không giỏi chuyện bia rượu, dù đầu óc đã dính tí men say nhưng vẫn còn chưa gục.

Anh nói: “Cậu đã làm chuyện tồi tệ gì rồi hả!”

Lãnh Trạc gật đầu nối đuôi: “Mau nói đi! Có phải làm chuyện xấu xa gì rồi không!”

Liêm Đường bó tay nhìn cả ba, vừa day trán vừa đáp: “Chuyện xấu xa gì chứ! Xấu xa là phạm vi rất rộng đấy. Làm ơn khoanh vùng lại giúp. Cám ơn!” Lúc này, hơi men vẫn chưa lên tới trí não, nhưng hẳn cũng chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Đến khi cồn lan khắp cơ thể, anh chắc chắn phải say bất tỉnh nhân sự.

Dịch Viễn Sơn gợi ý: “Có phải cậu bị danh lợi tha hóa, xớ rớ vào mấy cái trò bất lương bao nuôi con gái nhà lành rồi không? Tớ nói này, đây không phải chuyện nhỏ đâu! Phải nghiêm trị!”

Chương Kính Chi, Lãnh Trạc cùng đồng thanh: “Nghiêm trị!”

Liêm Đường nhắm mắt hỏi lại: “Tin đồn ở đâu ra? Nói bậy nói bạ, ngày nào cũng chạy như chó rồi, nào có thời gian tìm gái được hả?”

Lãnh Trạc vỗ cái bốp xuống bàn, bật phắt dậy chỉ thẳng vào ống kính camera: “Camera nhà cậu có quay được tới hành lang đúng không?”

Liêm Đường: “Ừ, được.”

Dịch Viễn Sơn: “Vậy cậu mở to mắt ra mà xem lại hình ảnh camera hai ngày trước đi!”

Chương Kính Chi: “Xem xong thì cho bọn này một câu trả lời cho ra lẽ!”

Liêm Đường: “Đợi tớ xem xong rồi nói. Giờ, các cậu có thể cút được rồi.” Anh vẫn chỉ cho rằng đám bạn xấu này đang đùa mình. Camera hai hôm trước thì bị làm sao? Liên quan gì tới bao gái?

Còn Trình Tân, khoảnh khắc nghe rõ lời những người này nói, người cô phút chốc cứng đờ, trong lòng thấp thỏm bất an, trăm mối tơ vò.

Bình luận