Liễu Trang Như lén lút vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tống Tiểu Tình. Vừa nhấc máy, Tống Tiểu Tình nói một cách không chừng chừ, ý tứ lại châm chọc cười đùa
“Liễu tiểu thư, cô lại sao rồi?”
“AA~….Tiểu Tình à….mình gặp được idol của mình rồi” Liễu Trang Như gần như phát điên mà hét lên
“Idol nào cơ?” Tống Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi lại Liễu Trang Như
“Là….là….là…..là…..” Lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói được cái tên đó ra
Liễu Trang Như đúng là fan não tàn của Phó Quân Hạo
Dường như đoán ra được cô nàng muốn nói đến tên người đó, Tiểu Tình liền nói thay vào cho nhanh
“Phó Quân Hạo”
“Yes….yes….yes….chính xác”
Tống Tiểu Tình “…”
Liễu Trang Như lại như con cún đứt dây, cô phấn khích đến muốn nhảy lên nóc nhà “Tiểu Tình à, cậu không biết đâu, là Phó Quân Hạo bằng xương bằng thịt, là nam thần không góc chết đó, người đó quả thật khí chất bất phàm……pla….pla….. “
Tống Tiểu Tình quả thật không chịu nổi cái cô bạn này, đúng là không tim không phổi mà
“Rồi…rồi….ngưng ngưng ngưng…Mình nghe đủ rồi, cũng hiểu rồi, biết cậu gặp được người anh hùng dân tộc rồi.”
Liễu Trang Như như sắp ngất đến nơi, cô lấy lại bình tĩnh mà nói với Tiểu Tình
“Lần này quả thật cảm ơn cậu nha”
Tiểu Tình thản nhiên đáp lời “Cậu vui không?”
“Mình rất vui, thật sự vui đến không thở nổi”
Tống Tiểu Tình một tay cầm điện thoại áp lên tai, tay còn lại xoay xoay cây bút, nghe được câu này cô nở một nụ cười khả ái, ánh mắt ma lanh vô cùng xinh đẹp
“Vui là được, nhưng mà cậu cố kìm chế dùm mình bốn giờ đồng hồ nha, nếu như cậu vui đến chết, mình không có tiền đến cúng điếu ma chay cho cậu đâu”
Nghe đến đây Liễu Trang Như sắp bị Tống Tiểu Tình chọc cười đến chết
“Xí….mai gặp cậu biết tay mình..Bây giờ mình phải đi ngắm nam thần đây”
Tiểu Tình ở đầu dây bên kia như bị Liễu Trang Như chọc đến phát cười khanh khách “Được rồi. mình đợi cậu mai đến xử mình”
“Đợi đấy” Liễu Trang Như nói xong liền dập máy.
Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh hướng đến chỗ ngồi lúc nãy thì đột nhiên cô va phải một ai đó
“AA~….” Cô giật mình, cú chạm này làm Liễu Trang Như mơ hồ ngã ngay xuống đất. Cô chật vật đứng lên, lúc nhìn thấy người trước mặt mình thì Liễu Trang Như ngạc nhiên vì một điều gì đó
“Cô đụng ngã tôi sao không xin lỗi?” Liễu Trang Như nhíu mày khó chịu
Cô gái kia như thể gặp phải một thứ gì đó ti tiện lắm, ánh mắt đầy khinh bỉ và ngụ ý mỉa mai
“Xin lỗi? Chuyện gì? Với ai?”
Liễu Trang Như nhận ra cô gái này. Ả ta là Mạc Tô Bình, một thiên kim danh giá nhà họ Mạc, nhà họ Mạc cũng là một trong những cổ đông của Tập đoàn Tống thị, xem ra thái độ vô cùng đáng ghét. Dáng vẻ này thật muốn gợi đòn mà
“À…ra là Mạc đại tiểu thư…” Liễu Trang Như khơi ra một nụ cười đầy ẩn ý, dù cách lớp khăn che mặt nhưng vẫn có thể nhận ra Liễu Trang Như đang cười, nụ cười này làm cho Mạc Tô Bình nhất thời không hiểu.
“Cô cười cái gì? Nếu biết tôi là ai thì khôn hồn mà tránh đường, đừng có đứng đó mà không biết điều như vậy” Mạc Tô Bình rất khỉnh bỉ người khác, Liễu Trang Như cũng không ngoại lệ
Liễu Trang Như lại cười một lần nữa “Haizzzz.Hiếm có cơ hội gặp Mạc tiểu thư đây, tôi tất nhiên phải ngắm nhìn cho thật kỹ gương mặt này, rồi ghi lòng tạc dạ”
“Nói vậy là có ý gì?” Mạc Tô Bình ngây ra
Liễu Trang Như nhún vai làm ra vẻ vô tội “Không có gì…không có gì”
Mạc Tô Bình tức đến đỏ mặt quát lên, cái giọng the thé kiểu danh gia vọng tộc úc tức giận càng làm cho Liễu Trang Như tức cười
“Không biết cô là con cái nhà nào, vào đây được chắc cũng phải chạy đôn chạy đáo xin xỏ được tấm thiệp mời. Lại còn dùng khăn che mặt, chắc cũng không đẹp đẽ gì. Sợ người khác nhận ra là gà rừng giả phượng hoàng, chắc không phải thế chứ? Cô tin tôi gọi bảo vệ đá cô ra khỏi đây không?”
Liễu Trang Như biết thân phận mình hiện giờ nên không tiện nói nhiều. Cô tính mở miệng nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi
Được thế, Mạc Tô Bình lấn lướt “Chó khôn không cản đường,còn không mau tránh ra cho bổn tiểu thư đi”
Liễu Trang Như đánh cắn răng nuốt giận
Chắc chắn phải dạy cho con nhỏ đó một bài học. Liễu Trang Như hậm hực bỏ đi. Vẻ mặt cáu giận nhưng vẫn không bớt đi phần xinh đẹp. Hôm nay cô rất đẹp.