Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngôi Nhà Quái Dị

Chương 25

Tác giả: Agatha Christie

Chúng tôi ở trong vườn một lúc lâu. Như có thỏa thuận ngầm, chúng tôi không nói đến nỗi kinh hoàng đang đè nặng chúng tôi. Tuy nhiên Sophia nói nhiều về bà vú Nannie đã chết. Nàng nói những chuyện bà đã làm, những trò chơi cùng với lũ trẻ – các câu chuyện bà thường kể cho chúng nghe về Roger và cha của chúng, các anh các chị khác.

“Bà xem bọn trẻ như con ruột. Bà trở lại giúp nhà em trong thời gian chiến tranh lúc Josephine còn ẵm ngửa và Eustace là một cậu bé con nghịch ngợm.”

Sophia thấy được an ủi trong những ký ức đó, nên tôi khuyến khích nàng nói.

Tôi tự hỏi Taverner đang làm gì. Đang thẩm vấn các người làm, tôi cho là vậy. Một chiếc xe chở người chụp ảnh của cảnh sát và hai người khác chạy đi và một xe cứu thương chạy tới.

Sophia hơi rùng mình. Xe cứu thương chạy đi, tôi biết xe đưa thi thể bà Nannie đi làm pháp y.

Và chúng tôi vẫn ở lại trong vườn, đi tới đi lui và nói chuyện với nhau – những lời nói càng lúc càng trở thành bức màn che đậy những suy nghĩ thật của chúng tôi.

Sau cùng, với một cái rùng mình, Sophia nói:

“Đã quá trễ rồi – gần như đã tối. Chúng ta nên vào nhà thôi. Bà dì Edith và Josephine cũng chưa về… Giờ chắc trên đường trở về?”

Sự bất an mơ hồ trỗi dậy trong tôi. Đã có chuyện gì chăng? Có phải bà Edith cố tình đưa con bé đi khỏi Ngôi nhà Quái dị?

Chúng tôi vào nhà. Sophia kéo tất cả các rèm cửa. Lò sưởi đã được đốt lên và căn phòng khách rộng lớn trông có vẻ hài hòa với không gian sang trọng của một thời đã qua. Những chậu hoa cúc màu nâu vàng lớn đặt trên bàn.

Sophia bấm chuông, một cô hầu gái mà tôi đã biết mang trà ra. Mắt cô ta đỏ và thút thít liên tục. Tuy nhiên tôi nhận thấy cô vẫn còn sợ hãi nên đôi mắt cứ nhìn qua nhìn lại láo liên.

Magda vào với chúng tôi, nhưng trà dành cho Philip được đem đến thư viện. Vai diễn của bà Magda là một hình tượng chết điếng vì đau buồn. Bà chẳng nói gì cả, chỉ hỏi: “Dì Edith và Jesophine đâu? Trễ quá rồi?” Bà hỏi cho có hỏi.

Nhưng sự bất an càng lúc càng tăng lên trong chính bản thân tôi. Tôi hỏi Taverner còn ở trong nhà không, Magda trả lời bà nghĩ rằng còn. Tôi đi tìm anh. Tôi nói với anh tôi lo cho bà Edith và Josephine.

Anh lập tức bước tới chỗ điện thoại và đưa ra một số chỉ thị.

“Khi có tin gì tôi sẽ báo cho anh biết,” anh nói.

Tôi cảm ơn anh và trở lại phòng khách. Sophia đang ở cùng với Eustace. Bà Magda đã đi ra.

Tôi nói với Sophia: “Anh ấy sẽ báo cho chúng ta nếu có tin.”

Nàng nói giọng nhỏ nhẹ:

“Có chuyện gì vậy, Charles, hẳn là có chuyện gì đã xảy ra.”

“Sophia yêu dấu, chưa quá trễ mà.”

“Anh chị lo âu điều gì vậy?” Eustace hỏi. “Biết đâu họ đi xem xinê.”

Nó đi ra khỏi phòng. Tôi nói với Sophia: “Bà dì có thể đưa Josephine đi khách sạn – hay lên tận London. Anh nghĩ bà biết con bé đang trong tình trạng nguy hiểm – có thể bà biết rõ hơn chúng ta.”

Sophia trả lời bằng một cái nhìn ảm đạm mà tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Bà hôn em và nói giã từ.”

Tôi hoàn toàn không hiểu ý của nàng trong nhận xét rời rạc ấy, hay nó thể hiện điều gì. Tôi hỏi bà Magda có lo lắng không.

“Mẹ à? Không, mẹ vẫn như thường. Mẹ không có ý thức về thời gian. Mẹ đang đọc kịch bản mới của Vavasour Jones tên gọi The Woman Disposes. Đó là một vở hài kịch về một vụ giết người – vợ của Yêu Râu Xanh – cóp từ vở Arsenic and Old Lace. Nhưng đó không phải là người đàn bà lương thiện, bà ta là một góa phụ có chứng cuồng điên.”

Tôi không nói gì thêm. Chúng tôi ngồi đọc báo.

Lúc sáu giờ rưỡi, Taverner mở cửa phòng bước vào. Nét mặt anh cho chúng tôi biết điều anh sẽ nói.

Sophia đứng dậy. Nàng hỏi: “Sao rồi?”

“Tôi rất tiếc. Tôi có tin buồn báo cho các bạn. Tôi đã gửi lệnh báo động về chiếc xe. Một người đi môtô báo là nhìn thấy chiếc xe Ford có biển số giống như các con số đó đã rẽ ra khỏi con đường chính tại Flackspur Heath – đi xuyên qua rừng.”

“Không – con đường mòn đi Mỏ đá Flackspur?”

“Đúng, cô Leonides.” Anh dừng lời đoạn nói tiếp, “Chiếc xe được tìm thấy trong mỏ đá. Cả hai người trên xe đều chết. Cô sẽ mừng vì họ bị chết ở bên ngoài.”

“Josephine!” Bà Magda đang đứng ở lối cửa vào. Bà kêu lên giọng thảm thiết. “Josephine… con yêu bé bỏng của mẹ.”

Sophia đến bên đưa hai tay ôm lấy bà. Tôi nói: “Hãy chờ một chút.”

Tôi chợt nhớ ra điều gì! Bà Edith de Haviland đã viết hai bức thư tại bàn, sau đó đi vào đại sảnh với hai bức thư trên tay. Nhưng thư lại không có trong tay bà khi bà lên xe hơi.

Tôi lao vào đại sảnh và đến chỗ cái tủ dài bằng gỗ sồi. Tôi tìm thấy hai bức thư – để hờ hững phía sau một bình trà lớn bằng đồng thau.

Bức thư trên gửi Chánh thanh tra Taverner.

Taverner đi theo sau tôi. Tôi đưa bức thư cho anh và anh xé phong bì. Tôi đứng bên cạnh anh và đọc nội dung ngắn gọn của bức thư.

Mong ước của tôi là thư này sẽ được mở ra sau khi tôi chết. Tôi không đi vào các chi tiết, nhưng tôi nhận chịu hoàn toàn trách nhiệm về cái chết của anh rể tôi, Aristide Leonides và Janet Rows (tức Nannie). Tôi long trọng tuyên bố Brenda Leonides và Laurence Brown vô can trong vụ giết ông Aristide Leonides. Theo lời của bác sĩ Michael Chavasse, 783 đường Harley, tôi chỉ còn sống thêm vài tháng. Tôi thích lối thoát này, bảo vệ hai con người vô tội bị buộc tội giết người mà họ không có làm. Đầu óc tôi minh mẫn và tôi ý thức hoàn toàn về những gì tôi viết.

Edith Elfrida de Haviland.

Khi tôi đọc xong bức thư, tôi biết Sophia cũng đã đọc xong – dù có sự chấp thuận hay không của Taverner, tôi không biết.

Bà dì Edith…” Sophia lẩm bẩm.

Tôi nhớ gót chân tàn bạo của bà Edith nghiền nát đám cỏ bìm bìm trên mặt đất. Tôi nhớ, kỳ thực là tưởng tượng, tôi đã sớm nghi ngờ bà. Nhưng, tại sao…

Sophia nói ra ý nghĩ trong đầu tôi trước khi tôi nhận ra.

“Nhưng Josephine? Tại sao bà lại đưa Josephine đi cùng bà?”

“Tại sao bà lại làm tới mức này?” tôi hỏi. “Động cơ của bà là gì?”

Ngay cả khi nói thế, tôi đã biết sự thực. Tôi thấy mọi việc rõ ràng. Tôi nhận ra mình đang cầm trong tay bức thư thứ hai. Tôi nhìn xuống và thư đề tên tôi.

Phong bì dày hơn và cứng hơn bức thư kia. Chưa mở ra tôi nghĩ mình đã biết cái gì đựng trong đó. Tôi xé phong bì theo chiều dọc, quyển sổ tay nho nhỏ màu đen của Josephine rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt nó lên – tôi mở ra và đọc thấy ngay ở trang đầu…

Tôi nghe tiếng của Sophia, như từ xa vọng lại, giọng nói rõ ràng và kiềm chế.

“Tất cả chúng ta đều sai,” nàng nói. “Bà Edith không có làm.”

“Đúng,” tôi nói.

Sophia đến gần tôi hơn – nàng thì thầm:

“Là Josephine – phải không? Chính là Josephine.”

Tất cả chúng tôi nhìn vào trang đầu của quyển sổ tay màu đen, chữ viết còn nguệch ngoạc của một đứa trẻ:

Hôm nay tôi giết ông nội.”

Bình luận
× sticky