Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố

Chương 7

Tác giả: Paolo Giordano

Thứ Năm, Viola đợi em ở bên ngoài cổng trường. Alice bước qua, đầu cúi thấp, nhưng nó gọi tên và kéo tay áo em lại, khiến em giật nảy người. Ngay lập tức em nghĩ tới cái kẹo hôm trước và cơn buồn nôn lại nổi lên khiến em chóng cả mặt mày. Một khi bốn con quỷ cái đó đã nhắm vào ai thì không có cách nào thoát ra được. Viola nói bà giáo môn toán thế nào cũng sẽ hỏi bài: “Mình chẳng biết gì cả nên mình không vào học đâu.” Alice nhìn nó, chẳng hiểu gì cả. Nó không còn cái vẻ thù địch, nhưng em không thể tin được. Em tìm cách thoái lui. Con bé kia lại tiếp tục: “Bọn mình đi dạo một vòng đi.” “Mình và cậu á?” “Ừ, hai bọn mình.” Alice nhìn xung quanh, hoảng sợ. “Đi thôi nào”, Viola giục, “không lại bị tóm cổ bây giờ.” “Nhưng mà…” Alice thử thoái thác. Viola không cho em nói tiếp, nó kéo tay áo em mạnh hơn. Alice đành theo nó, lập cập chạy đến bến xe buýt.

Hai đứa ngồi cạnh nhau. Alice ngồi sát vào cửa sổ để không chiếm chỗ của Viola, chờ đợi điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra, không lúc này thì lúc khác. Viola thì ngược lại, rất phởn phơ. Nó lôi thỏi son trong túi ra tô, hỏi xem em có muốn dùng không. Em nói nhỏ: “Ba sẽ giết mình mất.” Chân em run lên. Viola thở dài: “Vấn đề gì đâu, đưa sổ liên lạc xem nào.” Nó săm soi chữ ký của ba Alice, nói rằng quá dễ bắt chước, nó sẽ ký cho em. Rồi nó đưa Alice xem cuốn sổ liên lạc của nó, chỉ ra tất cả các chữ ký giả mạo mỗi khi nó không thích vào học. “Dù sao thì ngày mai giờ đầu tiên cũng là bà Follini, bà ấy chẳng bao giờ để ý đâu.”

Viola bắt đầu nói về trường học. Rằng nó chẳng thấy môn toán có gì là quan trọng, sau này nó sẽ học luật kia mà. Alice mệt mỏi nghe nó nói. Em nghĩ tới ngày hôm trước, trong phòng thay quần áo, và không tài nào cắt nghĩa được sự thân mật đột ngột này.

Xuống xe buýt, hai đứa đi bộ dưới các mái vòm. Viola vào trong một cửa hàng quần áo cửa kính sáng bóng ánh đèn mà Alice chưa bao giờ đặt chân tới. Nó xử sự như thể hai đứa là bạn thân thiết lâu ngày lắm, khăng khăng cả hai đều phải thử những bộ quần áo nó chọn. Nó hỏi cỡ của Alice và em thật ngượng phải thú thật cỡ ba mươi tư. Mấy chị bán hàng liếc xéo hai đứa, nhưng Viola chẳng thèm bận tâm. Cả hai thay quần áo chung một phòng. Alice ngầm so sánh cơ thể mình với đứa bạn. Cuối cùng chúng chẳng mua gì hết cả.

Tụi nó lại vào một quán bar. Viola gọi hai cốc cà phê mà chẳng bận tâm hỏi xem em muốn uống gì. Tình bạn mới khiến em ngạc nhiên chẳng hiểu ra làm sao, nhưng một cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ không chờ đợi dần dần xâm chiếm đầu óc em. Dần dần em quên ba, cũng như trường học. Em ngồi đó, trong quán bar với Viola Bai và thời gian như thể chỉ dành riêng cho hai đứa mà thôi.

Viola hút ba điếu thuốc và đòi Alice cũng thử hút một điếu. Mỗi lần cô bạn mới ho sặc sụa nó lại cười phá lên, khoe hàm răng ngọc đẹp tuyệt vời. Nó hỏi em về bọn con trai, về những nụ hôn mà em chưa có. Alice trả lời, đầu cúi thấp, “Cậu muốn mình tin là cậu chưa bao giờ có bạn trai sao? Chưa bao giờ thật à?” Alice gật đầu. “Không thể thế được. Thật là một thảm họa”, Viola nống lên. “Tụi mình phải làm gì đó. Cậu không muốn chết mà vẫn còn là trinh nữ chứ hả?”

Thế là ngày hôm sau, trong giờ nghỉ lúc mười giờ, cả hai đi vòng quanh trường để tìm bạn trai cho Alice. Viola nói với Giada và mấy đứa con gái còn lại “Bọn tao có việc phải làm”, và thế là chúng đành nhìn nó bước ra khỏi lớp, tay trong tay với cô bạn mới.

Nó đã xếp đặt hết rồi. Chuyện đó sẽ đến trong tiệc sinh nhật nó vào thứ Bảy tới. Giờ chỉ còn mỗi việc tìm đúng người nữa thôi. Trong lúc đi dọc hành lang nó chỉ cho Alice đứa này đứa nọ, bảo Alice nhìn bộ mông mà xem, không tệ chút nào, chắc chắn nó biết làm đấy.

Em cười lo lắng, chẳng thể quyết định được. Em băn khoăn không yên nghĩ đến cảnh một tên con trai nào đó luồn tay vào chiếc áo lót của em. Và nó sẽ phát hiện ra rằng dưới lớp quần áo tử tế là vậy chỉ có toàn vết sẹo và lớp da bọc xương mà thôi.

Giờ thì tụi nó ngồi dựa lưng vào chấn song cầu thang thoát hiểm trên tầng ba, nhìn xuống chỗ bọn con trai chơi đá bóng dưới sân. Quả bóng vàng có vẻ bị bơm hơi quá căng.

“Trivero được không?” Viola hỏi.

“Là ai kia?”

“Làm sao lại có thể không biết anh ta chứ? Học năm cuối đấy, cùng câu lạc bộ chèo thuyền với chị mình. Mọi người kể nhiều chuyện hay về anh ta lắm kia.”

“Chuyện gì?”

Viola giơ tay lên chỉ một độ dài, rồi cười phá lên, thích thú vì điệu bộ mập mờ của cô ta khiến Alice băn khoăn bối rối. Em cảm thấy má đỏ rực vì xấu hổ, nhưng cũng thấy thật tuyệt vời vì từ nay nỗi cô đơn của mình đã chấm dứt thật rồi.

Xuống tầng dưới, cả hai tới trước máy bán bim bim và nước ngọt tự động. Học sinh đứng xếp hàng lộn xộn, nhiều đứa xóc đống tiền xu leng keng trong túi quần jeans.

“Thế nào, quyết định đi chứ.” Viola nói.

Alice nhìn xung quanh, hoang mang.

“Bạn ở đằng kia có vẻ dễ thương.” Em nói, tay chỉ hai thanh niên ở một góc, gần cửa sổ. Hai đứa đứng cạnh nhau, nhưng chẳng ai nói năng chi, cũng chẳng nhìn nhau.

“Ai kia?” Viola hỏi “Thằng đeo băng hay thằng bên cạnh?”

“Bạn đeo băng.”

Viola nhìn chăm chú. Đôi mắt sáng của nó mở to như hai đại dương.

“Cậu bị điên à?” Nó nói. “Có biết thằng đó đã làm gì không?”

Alice lắc đầu.

“Nó đã tự cứa tay, cố tình đấy nhé. Ngay ở trường.”

Em nhún vai. “Mình thấy bạn ấy có vẻ thú vị.”

“Thú vị gì? Nó bị thần kinh đấy. Loại như nó sẵn sàng băm cậu ra thành từng miếng nhỏ cho vào tủ đá.”

Alice cười, nhưng em vẫn tiếp tục nhìn cậu con trai tay quấn băng. Có cái gì đó trong cách cậu ta cúi thấp đầu xuống khiến cho em muốn lại gần, nâng cằm cậu ta lên mà nói rằng hãy nhìn mình đi, mình ở đây này.

“Chắc chưa đấy?” Viola hỏi em.

“Chắc”, Alice nói.

“Thế thì đi nào”, nó nhún vai nói, cầm tay em, dẫn tới chỗ hai cậu con trai đang đứng cạnh cửa sổ.

Bình luận