Denis không tới trường. Tối thứ Bảy khi quay về nhà, nó và Mattia không nói với nhau lấy một lời. Denis trả lời nhát gừng câu hỏi của ba Mattia và khi xuống xe nó còn không chào tạm biệt.
Mattia chạm tay vào chỗ ngồi trống bên cạnh. Thỉnh thoảng những lời Denis nói trong căn phòng tối lại dội lại trong óc cậu. Rồi chúng lại tan biến đi mất, quá nhanh khiến cậu không kịp hiểu được ý nghĩa của chúng.
Cậu nghĩ với cậu hiểu hay không cũng không thực sự quan trọng. Cậu chỉ muốn Denis có ở đây, phía bên kia bàn để làm bình phong che chắn cho cậu.
Hôm trước ba mẹ đã bảo cậu ngồi xuống đi văng trong phòng khách. Họ ngồi ở phía đối diện cậu. Ba hỏi thế nào, kể ba mẹ nghe về buổi tiệc hôm qua đi. Mattia nắm chặt tay, nhưng rồi cậu lại đặt chúng lên đầu gối, để ba mẹ có thể nhìn thấy. Cậu nhún vai, nói với cái giọng nhỏ nhẹ chẳng có gì mà kể. Mẹ cậu bồn chồn đứng dậy biến mất hút trong phòng bếp. Ba thì ngược lại, tới gần và vỗ vỗ lên vai cậu, như thể biết cần phải an ủi cậu vì điều gì đó. Mattia nhớ lại khi còn bé, trong những ngày hè nóng nực nhất, ba thường hay thổi lần lượt vào mặt cậu và Michela cho mát. Cậu nhớ tới cảm giác mồ hôi bốc hơi dần dần khỏi da, và cậu lại cảm thấy một nỗi nhớ mênh mang vô hạn, nhớ về một phần thế giới đã bị nhấn chìm xuống đáy sông sâu cùng với Michela.
Cậu tự hỏi liệu các bạn học cùng có biết chuyện đó không. Có lẽ cả các giáo viên cũng biết. Cậu cảm thấy những cái nhìn trộm của họ đan xen vào nhau như một tấm lưới đánh cá lơ lửng treo trên đầu mình.
Mattia vớ bừa cuốn sách lịch sử và bắt đầu học thuộc lòng tất cả các dữ kiện ngày tháng được in trên trang giấy. Dãy số không theo bất cứ một logic nào tạo thành một hàng mỗi lúc thêm dài hơn trong đầu cậu. Cuốn mình theo dãy số đó, Mattia dần rời xa ý nghĩ về Denis đứng trong bóng tối và quên đi cả khoảng trống bên cạnh mình.