Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố

Chương 8

Tác giả: Paolo Giordano

Mattia nhìn ra ngoài trời qua cửa kính mờ khu tiền sảnh. Đó là một ngày đầu tháng Ba, rực nắng mới sang xuân. Buổi đêm gió thổi mạnh, rửa sạch bầu không khí và dường như cuốn cả thời gian bay theo, khiến thời gian có vẻ trôi nhanh hơn. Mattia cố gắng tính toán xem chân trời cách đấy bao xa bằng cách đếm số mái nhà có thể nhìn thấy được từ chỗ đứng.

Denis đứng cạnh quan sát, đoán thử bạn mình đang nghĩ gì. Tụi nó không hề nói lại về chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm sinh học. Cho dù trải qua phần lớn thời gian bên nhau nhưng hai đứa ít khi nói chuyện, mỗi đứa chìm sâu trong suy nghĩ riêng của mình, và biết rằng có đứa kia ở bên cạnh là đủ, không cần nhiều lời.

“Chào”, Mattia nghe một giọng nói sát mình.

Qua lớp kính phản chiếu cậu thấy bóng hai cô gái nắm tay nhau đứng ngay sau lưng. Mattia quay lại.

Denis nhìn cậu dò hỏi. Hai cô gái có vẻ đang đợi gì đó.

“Chào”, Mattia chậm rãi nói. Cậu cúi đầu xuống, tránh cái nhìn sắc sảo của một trong hai cô gái.

“Mình là Viola, bạn này là Alice.” Cô gái đó lại tiếp tục. “Bọn mình ở lớp 10 B.”

Mattia gật đầu còn Denis há hốc miệng. Chẳng đứa nào nói năng gì.

“Ê, sao hai cậu không tự giới thiệu đi?”

Mattia nói nhỏ tên mình, như thể chính cậu cũng đang cố nhớ lại. Cậu hờ hững đưa bàn tay không bị quấn băng ra và Viola bắt tay rất chặt. Cô gái kia chỉ hơi chạm tay, mỉm cười và nhìn ra hướng khác.

Denis cũng tự giới thiệu vụng về y hệt như thế.

“Tụi này muốn mời các cậu tới dự sinh nhật mình thứ Bảy tuần sau nữa”, Viola nói.

Denis quay sang nhìn bạn. Nhưng Mattia lại đang chăm chú vào nụ cười bẽn lẽn của Alice. Cậu thầm nghĩ đôi môi của cô ấy thanh tú và quá mỏng khiến miệng giống như một lưỡi dao.

“Tại sao?” Cậu hỏi.

Viola nhìn cậu ta vẻ chán phèo rồi quay sang Alice như muốn nói đã bảo thằng này bị dở người rồi mà.

“Sao lại phải tại sao? Hiển nhiên là vì tụi này muốn mời, thế thôi.”

“Không, cám ơn”, Mattia nói. “Tôi không đi được.”

Denis thấy nhẹ cả người, vội nói theo: “Mình cũng vậy.”

Viola chẳng thèm để ý tới Denis. Nó quay sang tập trung tấn công tên con trai tay quấn băng.

“Sao lại không? Ai biết được cậu bận gì tối thứ Bảy kia chứ? Phải chơi game với anh bạn quý hóa này à? Hay lại đi cắt gân tay một lần nữa?”

Viola thấy rùng mình khoái trá biết bao khi nói mấy lời cuối cùng này. Alice nắm tay nó mạnh hơn để bảo nó thôi đi.

Mattia nghĩ mình quên mất số mái nhà vừa đếm xong mất rồi. Và cậu sẽ không đủ thời gian đếm lại trước khi chuông reo.

“Tôi không thích tiệc tùng.” Cậu giải thích.

Viola cười gượng trong giây lát, nó híc híc cụt lủn khô khốc.

“Đúng là lạ thật đấy.” Nó chọc ghẹo. “Làm gì có ai lại không thích tiệc tùng.” Rồi nó xoay ngón trỏ hai lần quanh thái dương trái.

Alice đã buông tay nó ra từ trước, một cách vô thức em áp tay lên bụng.

“Tôi không thích”, Mattia nghiêm nghị đáp lại.

Viola nhìn cậu thách thức và Mattia nhìn lại, không chút biểu cảm. Alice lùi lại sau một bước. Đúng lúc Viola há miệng định nói gì đó thì chuông reo ầm ĩ. Mattia quay lưng đi thẳng về phía cầu thang, như thể với cậu câu chuyện kết thúc ở đó rồi. Denis theo sau, bước nối theo chân bạn.

Bình luận