Hầu như anh chẳng bao giờ nhìn sinh viên. Khi giao phải những cặp mắt sáng nhìn lên bảng và chiếu vào anh, Mattia cảm thấy như bị lột trần. Anh viết các phép tính, bình luận chính xác chặt chẽ như thể đang giải thích cho chính mình. Căn phòng thiếu cân xứng khi chỉ chứa khoảng một chục sinh viên năm thứ tư theo khóa học tôpô đại số. Họ chiếm ba dãy ghế đầu tiên, gần như ngồi cố định và để một bàn trống giữa bàn này và bàn kia như chính anh cũng từng làm thời còn học Đại học, nhưng anh không thể tìm thấy ở bất kỳ ai trong số họ điều gì đó khiến anh nhớ lại chính bản thân mình.
Trong yên ắng anh nghe tiếng cửa cuối phòng đóng lại, nhưng anh không quay đầu cho tới khi làm hết phần chứng minh. Anh lật bài ghi chép của mình dù không cần thiết, anh sắp xếp lại đống giấy tờ và chỉ tới lúc đó mới nhận thấy một hình ảnh mới nơi góc cao nhất của ánh mắt. Anh ngẩng đầu lên và nhận thấy Nadia. Cô ở hàng cuối, mặc bộ quần áo trắng, ngồi vắt chân và cũng chẳng ra hiệu chào anh.
Mattia cố che giấu cơn hoảng loạn và tiếp tục giảng định lý tiếp theo. Tới nửa bài anh mất mạch giảng, nói Xin lỗi và quay sang lật tìm đoạn đó trong bài ghi chép mà không thể nào tập trung được. Trong đám sinh viên nổi lên tiếng thì thầm nho nhỏ bởi từ đầu khóa học tới giờ thầy giáo chưa bao giờ có bất cứ sự lưỡng lự nào.
Anh lại tiếp tục giảng tới cuối bài, viết nhanh và ngày càng xuôi dốc, dần dần anh viết tới lề phải bảng. Hai đoạn cuối anh đành viết lên hóc trên cao vì không đủ chỗ. Một vài sinh viên chồm người lên trước để phân biệt rõ số mũ lũy thừa và các chỉ số bị lẫn với các công thức xung quanh. Còn mười lăm phút nữa mới hết giờ Mattia đã nói: “Được rồi, gặp lại các bạn ngày mai.”
Anh đặt viên phấn xuống nhìn nhóm sinh viên hơi phân vân đứng dậy, chào anh trước khi rời lớp học. Nadia vẫn ngồi đó, nguyên tư thế cũ và chẳng ai có vẻ nhận ra cô.
Chỉ còn lại họ trong phòng. Có vẻ như quá xa nhau. Nadia đứng dậy cùng lúc Mattia nhúc nhích để đi về phía cô. Họ gặp nhau khoảng giữa lớp học và đứng cách xa nhau hẳn một mét.
“Chào”, Mattia nói, “anh không nghĩ…”
“Nghe này”, cô cắt ngang, mắt nhìn anh vẻ quyết đoán. “Chúng ta còn chẳng biết rõ về nhau. Em rất tiếc đã đường đột tới đây thế này.”
“Không, không…” anh cố thử nói, nhưng cô không cho anh nói tiếp.
“Tỉnh dậy không thấy anh. Ít nhất anh có thể…”
Cô ngừng lại một giây. Mattia buộc phải nhìn xuống vì mắt anh cháy bỏng như thể anh chưa chớp mắt cả một phút rồi.
“Dù sao cũng chẳng quan trọng”, Nadia lại tiếp tục. “Em không chạy theo ai cả. Giờ thì em không muốn nữa.”
Cô đưa tấm danh thiếp ra và Mattia cầm lấy.
“Ở đó có số điện thoại. Nếu anh quyết định dùng nó thì đừng để quá lâu nhé.”
Cả hai nhìn xuống đất. Nadia dợm bước về phía trước, gót giày hơi nhấc lên rồi, nhưng sau đó cô quay đi đột ngột.
“Chào anh.”
Mattia hắng giọng thay vì chào đáp lại. Anh nghĩ có một khoảng thời gian xác định trước khi cô ra tới cửa. Một khoảng thời gian không đủ để anh quyết định, để khai thông ý nghĩ.
Nadia dừng lại trên ngưỡng cửa.
“Em không biết anh có chuyện gì”, cô nói. “Nhưng dù là chuyện gì đi chăng nữa, em nghĩ là em thích anh.”
Rồi cô đi khỏi phòng, Mattia nhìn tấm danh thiếp, nơi chỉ ghi một cái tên và một dãy số, chủ yếu là các số lẻ. Anh cất đống giấy tờ trên bàn, đợi hết giờ mới ra khỏi phòng.
Alberto đang nói chuyện điện thoại trong phòng làm việc. Anh ta kẹp ống nghe giữa cằm và má để có thể thoải mái múa may hai tay, rướn lông mày lên chào Mattia.
Gác máy rồi anh ta ngả người dựa vào lưng ghế, duỗi thẳng chân, nhìn Mattia cười vẻ đồng lõa.
“Thế nào?” Anh ta hỏi. “Tối qua xong muộn nhỉ?”
Mattia cố tình tránh không nhìn anh ta, chỉ nhún vai. Alberto đứng dậy bước ra sau ghế lắc vai Mattia như huấn luyện viên lắc vai đấu sĩ quyền anh. Mattia không thích bị chạm vào người.
“Mình hiểu rồi, cậu không thích nói chuyện đó. Alright then, đổi chủ đề vậy. Mình đã vạch vài nét chính cho bài viết rồi. Cậu muốn xem thử không?”
Mattia gật đầu, gõ gõ ngón trỏ lên phím 0 của bàn phím, đợi anh ta bỏ tay ra khỏi vai mình. Một vài hình ảnh đêm trước, vẫn luôn là những hình ảnh đó, chạy qua đầu anh như những ánh đèn yếu ớt.
Alberto quay lại chỗ mình, chán nản ngồi phịch xuống ghế. Anh ta lật tìm bài viết giữa một xấp giấy tờ.
“À, có cái này gửi cho cậu đây.”
Anh ta quẳng một phong bì lên bàn Mattia. Mattia nhìn mà không động tới nó. Tên anh và địa chỉ trường Đại học được viết bằng mực xanh đậm, chắc chắn sẽ in sang mặt kia của giấy. Chữ cái Mattia của tên Mattia được viết bắt đầu bằng nét thẳng rồi sau đó hơi tách rời ra tạo một nét lượn mềm mại và lõm rồi tiếp tục xuôi xuống theo nét vòng hõm bên phải. Hai chữ cái t được nối liền bởi một gạch ngang duy nhất và tất cả các chữ đều khá nghiêng, dồn lại như sắp đổ lên nhau. Có một lỗi trong địa chỉ, thừa một chữ ctrước sh. Với anh chỉ cần bất kỳ chữ cái nào trong số này, thậm chí chỉ cần cái lệch lạc giữa hai khoảng tròn của chữ B trong từ Balossino là đã đủ để nhận ra ngay nét chữ của Alice.
Anh nuốt nước bọt, lần tìm dao rọc giấy trong chỗ của nó ở ngăn kéo thứ hai. Anh lo lắng kẹp nó giữa các ngón tay, lật đi lật lại rồi rọc mép phong bì. Tay anh run run và để trấn tĩnh anh nắm chặt hơn cán dao.
Alberto nhìn trộm anh từ phía kia của bàn viết, giả tảng chưa tìm thấy tập giấy thực ra đã ở trước mặt rồi. Có thể nhận ra được ngón tay run rẩy của Mattia kể cả từ khoảng cách như vậy, nhưng bức thư được giấu trong lòng bàn tay và Alberto không thể nhìn thấy nó.
Anh ta quan sát đồng nghiệp của mình nhắm mắt lại và cứ nhắm nguyên trong vòng vài giây, rồi lại mở mắt ra nhìn xung quanh, như thể bị lạc và đột nhiên xa cách, không phải ở hiện tại.
“Ai viết cho cậu thế?” Alberto dò hỏi.
Mattia nhìn anh ta có chút oán giận như thể không nhận ra Alberto vậy. Rồi anh đứng dậy, lờ câu hỏi đi.
“Mình phải đi thôi.”
“Hả?”
“Mình phải đi. Về Ý.”
Cả Alberto cũng đứng dậy, như thể muốn ngăn anh lại.
“Cậu nói gì vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
Anh ta lại gần thử lén nhìn tờ thư nhưng Mattia vẫn giấu nó ngang bụng trong lòng bàn tay áp vào lớp vải thô chiếc áo như thể điều gì đó bí mật. Ba trong bốn góc trắng ló ra ngoài ngón tay anh chỉ để nhìn thấy khổ giấy vuông và không gì khác cả.
“Không gì cả. Mình không biết.” Mattia nói, một cánh tay đã xỏ vào áo khoác gió. “Nhưng mình phải đi.”
“Thế còn bài viết?”
“Mình sẽ đọc lúc quay về. Cậu cứ làm tiếp đi.”
Rồi anh đi ra, không để cho Alberto kịp có thời gian mà phản đối.