Alice vén tóc ra sau tai. Cánh cửa tủ treo vẫn còn mở rộng trên đầu, chiếc ghế vô hồn vẫn ở nguyên trước mặt. Cô không bị đau. Cô không khóc. Cô không thể hiểu nổi những gì vừa mới xảy ra.
Cô bắt đầu thu dọn đống gạo tung tóe rải rác khắp sàn nhà. Lúc đầu cô nhặt từng hạt một. Rồi bắt đầu vun chúng lại bằng lòng bàn tay.
Cô đứng dậy, vứt một nắm vào nồi nước đã sôi. Cô cứ đứng im nhìn chúng lềnh bềnh hỗn độn trên dưới bởi chuyển động của các dòng đối lưu. Một lần Mattia đã gọi nó là sự đối lưu nhiệt. Cô tắt bếp, ngồi xuống đi văng.
Cô sẽ chẳng sắp xếp chuẩn bị gì hết. Cô sẽ đợi cho ba mẹ chồng tới thấy cô thế này. Cô sẽ kể cho họ Fabio đã đối xử với cô thế nào.
Nhưng chẳng có ai đến cả. Hẳn anh đã báo cho họ. Hoặc anh đã tới chỗ họ và kể theo phiên bản của mình, nói rằng dạ con của Alice khô như nước hồ cạn và anh mệt mỏi vì phải sống tiếp như thế này.
Căn nhà chìm trong yên lặng và cả ánh sáng dường như cũng không tìm được chỗ cho mình. Alice nhấc ống nghe lên, quay số gọi cho ba.
“Alô?” Soledad nghe điện.
“Chào bác, Sol.”
“Chào cưng. Cô bé của chúng ta có khỏe không?” Người quản gia hỏi, giọng âu yếm như mọi khi.
“Cũng tàm tạm”, Alice nói.
“Sao lại thế? Có chuyện gì à?”
Alice im lặng vài giây.
“Ba có đó không?”
“Ông đang ngủ. Bác gọi ông dậy nhé?”
Alice nghĩ tới ba mình trong căn phòng lớn giờ đây ông chỉ biết chia sẻ với những suy nghĩ của riêng mình, với tấm mành hạ thấp tạo những đường nắng chiếu trên cơ thể đang chìm trong giấc ngủ của ông. Sự thù oán vốn chia cách hai người đã tan biến theo thời gian, Alice thậm chí còn chẳng nhớ tới nó. Cái nhìn nghiêm nghị và xuyên thấu của ông, điều đã từng đè nén cô nhất trong ngôi nhà đó, lại là điều cô nhớ nhất lúc này. Giờ đây ông không nói với cô nữa, ông nói rất ít. Vuốt má cô, rồi bảo bà Sol thay chăn đệm trong phòng, chỉ vậy thôi. Sau cái chết của mẹ cô, có điều gì đó thay đổi trong ông, như thể tự buông lỏng bản thân. Điều trái khoáy là kể từ khi Fabio bước vào cuộc đời của Alice, ba cô lại trở nên bao bọc hơn. Ông không còn nói về bản thân, mà để cho cô kể chuyện, ông thả mình trong giọng nói của con, để mình cuốn theo giọng nói của cô con gái, tùy theo giọng điệu chứ không phải lời nói và bình luận với những suy tư thầm thì.
Những khoảnh khắc mất trí tạm thời bắt đầu xuất hiện một năm trước đây. Lần đầu tiên là vào một chiều tối khi ông nhầm lẫn Soledad với Fernanda. Ông lôi bà lại để hôn như với vợ, và Sol bắt buộc phải tát nhẹ vào má khiến ông phật ý phụng phịu như trẻ con. Ngày hôm sau ông chẳng nhớ gì nữa, nhưng có cảm giác mơ hồ có gì đó không ổn, một sự gián đoạn trong nhịp rơi thời gian đã bắt buộc ông phải hỏi Sol chuyện gì đã xảy ra. Bà tìm cách lảng tránh, không trả lời, nhưng ông không cho bà yên. Khi người quản gia nói sự thật, ông thấy tối sầm mặt mũi, gật đầu quay đi lẩm bẩm xin lỗi. Rồi ông khóa mình trong phòng làm việc, ở nguyên đó, chẳng ngủ cũng chẳng làm gì cho tới tận bữa tối. Ông ngồi bên bàn, chống tay lên mặt bàn làm bằng gỗ hồ đào, vô vọng thử tìm cách lắp lại mảng thiếu hụt ấy trong dãy trí nhớ của mình.
Các thời điểm như vậy lặp lại thường xuyên hơn và cả ba người: Alice, ba cô và Sol đều cố giả tảng như không có chuyện gì, chờ cho tới lúc không thể lờ mãi được nữa.
“Ali?” Sol giục. “Bác đi gọi ba cháu dậy nhé?”
“Không, không”, Alice vội nói. “Đừng gọi ba dậy. Chẳng có chuyện gì đâu.”
“Thật không?”
“Vâng. Bác cứ để ba nghỉ ngơi.”
Cô gác máy, ngồi lại trên đi văng. Cô cố mở mắt, nhìn lên trần nhà trát thạch cao. Cô muốn có mặt trong thời điểm này, khi cô cảm thấy một sự thay đổi không gì cưỡng lại được đang diễn ra. Cô muốn chứng kiến cái thảm họa nho nhỏ không biết là lần thứ bao nhiêu này, ghi nhớ từng giai đoạn của nó, nhưng chỉ vài phút sau hơi thở của cô đã trở nên đều đặn hơn và Alice ngủ thiếp đi.