Có vẻ như Fabio biết chính xác tất cả các chiêu bài cưa cẩm. Anh biết chờ đợi và kiệm lời, giống như đang thực thi một nghi thức ngoại giao. Bằng trực giác anh hiểu được nỗi đau của Alice, nhưng chỉ đứng ở phía ngoài, giống như ở bên bờ mép. Những điều thái quá của thế giới, cho dù dưới bất cứ dạng thức nào, cũng không thực sự đụng chạm tới anh. Mặc chúng va đập chống lại sự cân bằng và ý thức cảm nhận của mình, anh chọn cách tảng lờ đi, coi như chúng không hề tồn tại. Nếu có một vật cản nào chắn ngang trên con đường đời, anh né tránh nó bằng cách bước vòng qua mà không phải thay đổi bước đi, dù chỉ là một chút ít và sau đó quên luôn nó đi. Anh không do dự nghi ngờ, hầu như không bao giờ.
Tuy nhiên anh cũng biết phải đạt đến mục tiêu như thế nào. Thế nên anh rất để ý tới tâm trạng của Alice, theo một cách thức đầy tôn trọng và hơi có vẻ mô phạm. Nếu cô không nói, anh sẽ hỏi có điều gì không ổn, nhưng không bao giờ hỏi hai lần liên tiếp. Anh quan tâm tới các bức ảnh của cô, tới tình hình mẹ cô và lấp đầy khoảng trống bằng những câu chuyện trong ngày của mình, toàn chuyện vặt vãnh, tếu táo hài hước nhặt nhạnh được trong khoa.
Alice để mình được cuốn đi bởi sự chắc chắn của anh, nơi cô cứ dần dần thả mình, giống như cô vẫn thả mình nổi lềnh bềnh không trọng lượng trên mặt nước bể bơi khi còn nhỏ.
Họ sống trong sự thẩm thấu vào thế giới của nhau một cách chậm rãi vô hình, giống như hai thiên thạch cùng xoay quanh một trục theo quỹ đạo ngày càng tiến sát lại gần nhau hơn, nơi vận mệnh rõ ràng là hợp nhất tại một điểm nào đó trong không gian và thời gian.
Họ đã ngưng điều trị cho mẹ Alice. Với một cái gật đầu, chồng bà đã đồng ý để bà chìm sâu vào một giấc ngủ không đau đớn, dưới cái vỏ bọc nặng nề của moóc phin. Alice chỉ chờ đợi mẹ sẽ ra đi, và còn không cảm thấy có lỗi vì điều này. Mẹ trong cô chỉ còn là kỷ niệm, như một túm phấn hoa nằm một góc, một phần nào đó trong đầu cô và sẽ ở đó mãi trong suốt cuộc đời còn lại của cô, đóng đô chính trong cái mớ hình ảnh thiếu âm thanh này.
Fabio không nghĩ tới việc hỏi cô, và anh cũng không thuộc loại bốc đồng, nhưng buổi chiều hôm ấy Alice có điều gì đó khác thường, giống như chứng run của bệnh nhân tê bại, lo lắng chờ đợi điều gì đó, kể từ cách cô xoắn ngón tay và mắt lướt từ bên này qua bên kia như thể tránh không nhìn vào mắt anh. Lần đầu tiên từ khi quen biết cô anh trở nên nóng vội và bất cẩn.
“Cuối tuần này ba mẹ anh đi biển”, anh đột ngột nói.
Alice có vẻ chẳng nghe thấy hoặc không bận tâm tới câu nói đó. Từ vài ngày nay đầu óc cô như tổ ong vò vẽ. Mattia không gọi cho cô kể từ hôm tốt nghiệp đã qua được một tuần rồi. Rõ ràng là bây giờ phải đến lượt cậu ấy chứ.
“Anh nghĩ thứ Bảy này em có thể qua anh ăn tối”, Fabio nói liều.
Sự tự tin của anh hiển hiện trong lời nói trong phút chốc, nhưng rồi ngay lập tức nhường chỗ cho sự không chắc chắn. Anh đút hai tay vào túi áo, chuẩn bị chấp nhận bất cứ câu trả lời nào với thái độ nhẹ nhàng tương đương nhau. Anh biết cách tìm cho mình chỗ ẩn núp trước khi phải xài đến nó.
Alice rặn ra một nụ cười phủ chút bóng một điều gì đau đớn.
“Em không biết”, cô nói chậm rãi. “Có lẽ không phải…”
“Em nói đúng”, Fabio ngắt lời cô. “Đáng lẽ anh không nên hỏi em như vậy. Xin lỗi nhé.”
Họ kết thúc cuộc đi dạo lòng vòng trong im lặng và khi quay lại khoa bệnh của Fabio anh dài giọng tự nhủ chính mình: Okay.
Chẳng ai trong hai người nhúc nhích. Họ trao cho nhau một cái nhìn lướt rồi cụp mắt xuống ngay lập tức. Fabio phá lên cười.
“Anh và em chẳng bao giờ biết cách chào nhau.”
“Đúng thế thật”, Alice mỉm cười. Cô lấy tay vuốt tóc, ngón trỏ xoắn một nhúm tóc rồi từ từ buông ra.
Fabio bước một bước dứt khoát lại gần cô, lớp sỏi trên đường kêu lạo xạo, xáo trộn dưới chân anh. Anh trìu mến hôn tạm biệt cô vào má trái, rồi bước lui lại phía sau.
“Vậy ít nhất em cũng nghĩ đi nhé”, anh nói.
Anh cười tươi với cô, cười bằng cả miệng, mắt và má. Rồi anh quay đi, bước thẳng về phía cửa.
Bây giờ anh ta sẽ quay lại, Alice nghĩ khi Fabio tới cửa kính.
Ngược lại anh ta rẽ vào và mất hút trong hành lang.