Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nỗi cô đơn của các số nguyên tố

Chương 35

Tác giả: Paolo Giordano

Fabio dậy sớm. Anh tắt chuông đồng hồ báo thức để Alice khỏi nghe thấy và bước ra khỏi phòng, cố không nhìn vợ đang nằm thu người trên giường, một cẳng tay thò ra ngoài chăn, bàn tay nắm lại như thể cô đang mơ phải bấu víu vào cái gì đó.

Anh đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, trải qua bao ác mộng ngày càng ảm đạm hơn. Giờ đây anh cảm thấy phải làm điều gì đó bằng hai tay, phải dây bẩn, phải đổ mồ hôi, phải làm cơ bắp mỏi nhừ. Anh thử xem xét ý tưởng tới bệnh viện làm thêm ca, nhưng ba mẹ anh sẽ tới đây ăn trưa như mọi thứ Bảy tuần thứ hai của tháng. Hai lần anh đã nhấc điện thoại lên định gọi cho họ, bảo họ đừng tới, rằng Alice không được khỏe lắm, nhưng vốn hay lo nghĩ họ sẽ lại gọi điện hỏi thăm, rồi anh lại phải nói chuyện với vợ một lần nữa và như thế sẽ còn tệ hơn.

Anh vào bếp cởi áo ra, uống sữa trong tủ lạnh. Anh có thể giả tảng không có chuyện gì, cư xử như thể tối qua không có gì xảy ra và cứ tiếp tục sống, như anh vẫn luôn làm, nhưng anh cảm thấy sâu trong cổ họng một cơn buồn nôn rất mới. Da mặt anh ngứa ngáy bởi những giọt nước mắt khô cong trên má. Anh rửa mặt trong bồn rửa và lau bằng khăn lau tay treo cạnh đó.

Anh nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời vẫn chưa sáng hẳn nhưng mặt trời sắp ló lên rồi. Khoảng thời gian này trong năm luôn như vậy. Vào một ngày như thế này anh đã có thể cho con đi xe đạp, theo đường dọc con kênh và tới tận công viên. Ở đó họ uống nước trong đài phun nước, ngồi chơi trên bãi cỏ khoảng nửa tiếng gì đó. Rồi họ sẽ lại quay về, lần này đi đường chính. Họ sẽ ghé lại tiệm thực phẩm, mua một liễn mì cho bữa trưa.

Chẳng yêu cầu nhiều nhặn gì. Chỉ là một điều thông thường anh hoàn toàn xứng đáng.

Anh vẫn mặc nguyên đồ lót mà xuống nhà để xe. Anh lôi hộp dụng cụ để trong ngăn cao nhất và sức nặng của nó cho anh một giây nhẹ nhõm. Anh lôi chìa vít, chìa vặn đai ốc loại chín và mười phân, và bắt đầu tháo chiếc xe đạp theo thứ tự, từng phần một.

Đầu tiên anh bôi dầu vào các trục ốc, rồi đánh bóng khung xe bằng một mảnh giẻ nhúng cồn. Anh lấy móng tay cạy vết bùn khô bám trên đó. Anh lau sạch sẽ cả bàn đạp, cả các đường rãnh mà ngón tay không lách vào được. Anh lại lắp các phần, kiểm tra lại phanh, chỉnh cho phanh vừa ăn. Anh bơm hai bánh xe, bóp thử xem chúng đã đủ căng chưa.

Anh lùi ra sau một bước, chùi tay lên đùi và ngắm nghía công trình của mình với một cảm giác khó chịu khác biệt. Anh thẳng chân đá đổ chiếc xe. Nó gập lại như một con vật. Bàn đạp quay vòng vòng và Fabio cứ đứng đó mà nghe tiếng ù ù như thôi miên cho tới khi tất cả lại im lặng trở lại.

Anh dợm đi khỏi nhà để xe, nhưng rồi quay lại, dựng chiếc xe lên, dắt lại chỗ của nó. Anh không thể ngăn mình kiểm tra lại xem nó có bị hỏng hóc gì không. Anh tự hỏi tại sao mình không thể vứt nó lại chỏng chơ chỗ đó để xả cơn tức giận đang dâng đầy trí não, sao không nổi điên lên, đập phá mọi thứ. Tại sao anh lại muốn giả tảng rằng mọi việc đang ở đúng nguyên chỗ của nó ngay cả khi không phải như vậy.

Anh tắt đèn, trèo lên cầu thang.

Alice đang ngồi cạnh bàn ăn. Cô đăm chiêu uống từng ngụm trà. Trước mặt cô chỉ có hộp đường. Cô ngước mắt nhìn.

“Sao anh không gọi em dậy?”

Fabio nhún vai. Anh lại gần vòi nước mở hết cỡ.

“Em đang ngủ ngon.”

Anh cho nước rửa bát vào tay, kỳ xát mạnh dưới nước để tẩy vết dầu mỡ.

“Em sẽ muộn bữa trưa mất”, cô nói.

Fabio so vai.

“Chúng ta cũng có thể kệ xác nó, cái bữa trưa ấy mà.”

“Sao lại có điều mới mẻ này vậy?”

Anh kỳ mạnh hai tay hơn nữa.

“Chẳng sao cả. Chỉ là một ý nghĩ thôi.”

“Đó là một ý nghĩ mới.”

“Phải, đúng thế. Một ý nghĩ chó chết”, Fabio đáp lại, nghiến chặt răng.

Anh đóng vòi nước, gần như vội vã bước khỏi phòng. Một lúc sau Alice nghe tiếng xả nước trong nhà tắm. Cô đặt tách vào bồn rửa bát, quay lại phòng thay đồ.

Chỗ của Fabio tấm chăn đệm nhăn nhúm, đầy các nếp gập lại bởi sức nặng cơ thể anh. Chiếc gối gập đôi lại, như thể đầu đã đè lên nó, tấm chăn bị chân đạp dồn đống lại phía cuối giường. Có một mùi mồ hôi cơ thể nhè nhẹ, một mùi quen thuộc của tất cả các sáng, và Alice mở tung cửa sổ ra cho không khí trong lành ùa vào.

Đồ đạc đêm trước với cô còn có hồn, có cả một hơi thở thật sự, giờ chỉ là những đồ đạc thông thường trong phòng, vô vị như sự cam phận nhạt thếch của c.

Cô dọn lại giường, trải căng tấm ga, đút nó lại vào bốn đầu tấm đệm. Cô gập riềm ga xuống nửa gối như bà Sol đã dạy và đi thay quần áo. Từ trong phòng tắm vang lên tiếng máy cạo râu rè rè của Fabio mà cô đã quen gắn với những buổi sáng cuối tuần ngái ngủ.

Cô tự hỏi cuộc tranh luận đêm qua có khác gì chăng hay sẽ lại tự nó qua đi như mọi khi. Fabio có cởi trần quay trở vào ôm vai cô, giữ đầu cô trong tóc anh thật lâu, đủ lâu để mọi giận dữ bay biến đi. Trong lúc này sẽ chẳng có giải pháp nào khác cả.

Alice cố thử tưởng tượng xem mọi việc có thể khác đi thế nào. Cô đăm đăm nhìn tấm rèm cửa căng phồng trong gió, nhận thấy một cảm giác hiếm hoi như bị bỏ rơi, dường như một linh cảm, một điều gì đó tương tự mà cô đã từng biết tới trong cái rãnh ngập trắng tuyết ấy, rồi trong căn phòng của Mattia và cho tới giờ mỗi khi đứng trước cái giường trống nguyên vẹn của mẹ. Cô miết ngón trỏ dọc xương chậu nổi rõ lên bởi sự gầy gò thái quá mà cô không hề muốn từ bỏ, và khi nghe tiếng rè rè của dao cạo ngắt, cô lúc lắc đầu, quay trở lại bếp với mối bận tâm rõ ràng hơn về bữa trưa sắp tới.

Cô xắt hành, xắn bơ, cho tất cả vào một đĩa nhỏ. Fabio đã dạy cô làm tất cả những việc này. Cô đã quen với việc chuẩn bị đồ ăn trong khi vẫn giữ một khoảng cách vô hại với nó, chỉ lần lượt làm theo các chỉ dẫn, kết quả cuối cùng ra sao không bận tâm.

Cô tháo dây lạt đỏ buộc túm rau atisô. Cô rửa chúng trong nước lạnh rồi đặt lên thớt. Cô cho nồi nước đầy lên bếp, bật lửa.

Alice cảm thấy sự hiện diện của Fabio qua các tiếng động nhỏ. Cô cứng người lại, chờ đợi sự tiếp xúc với cơ thể anh.

Ngược lại anh ngồi xuống đi văng, lơ đãng giở một tờ tạp chí.

“Fabio”, cô gọi mà chẳng rõ mình sẽ nói gì.

Anh không đáp mà lật trang giấy mạnh hơn cần thiết, tay nắm một góc báo, chẳng rõ sẽ xé nó ra hay không.

“Fabio”, cô nói, giọng không đổi, nhưng lần này quay lại.

“Sao?”

“Anh lấy giúp em bịch gạo được không? Nó ở hộc trên cao, em không với tới.”

Đó chỉ là một cái cớ, cả hai đều rõ điều ấy. Chỉ là một cách để bảo anh hãy tới đây.

Fabio quẳng tờ tạp chí trên bàn, nó va vào chiếc gạt tàn đẽo từ nửa trái dừa khô, làm chiếc gạt tàn quay tròn. Anh ngồi im vài giây, tay đặt trên đầu gối như đang phải suy nghĩ lung lắm; rồi đột ngột đứng dậy, lại gần chậu rửa bát.

“Ở đâu?” Anh hỏi giọng bực tức, tránh nhìn Alice.

“Chỗ đó đó”, cô chỉ.

Fabio kéo lê ghế lại gần tủ lạnh khiến nó ken két trên nền gạch men. Anh đứng trên ghế. Alice nhìn đôi chân trần của chồng như thể cô chưa từng biết tới chúng và cô thấy bị hấp dẫn, nhưng theo một cách đáng sợ mơ hồ nào đó.

Anh lấy bịch gạo trong hộp giấy. Nó đã mở rồi. Anh lắc nó, rồi mỉm cười, một nụ cười chua chát mà Alice thấy lạ lẫm. Anh nghiêng hộp và gạo bắt đầu rơi lả tả xuống đất giống như một trận mưa trắng mỏng manh.

“Anh làm gì vậy?” Alice nói.

Fabio cười phá lên.

“Gạo của cô đây.”

Anh lắc nó mạnh hơn, gạo bắn tung tóe khắp bếp. Alice tiến lại gần.

“Thôi đi”, cô nói, nhưng anh lờ cô đi. Alice nhắc lại to hơn.

“Giống như cuộc hôn nhân của chúng ta, cô thấy không? Cuộc hôn nhân thảm hại của chúng ta”, Fabio gào lên.

Cô túm cẳng chân anh để anh thôi đi, nhưng Fabio rắc gạo lên đầu cô. Vài hạt gạo mắc lại trong mớ tóc suôn của cô. Cô ngước nhìn anh, nhắc lại hãy thôi đi.

Một hạt gạo chọc vào mắt khiến cô tối mắt lại. Mắt nhắm chặt, Alice phát vào cẳng chân Fabio. Anh hất mạnh chân đá ngay phía dưới vai trái cô. Cái chân bệnh của vợ anh làm tất cả những gì nó có thể để giúp cô đứng được, nó gập lại trước rồi oặt ra sau như một bản lề chệch khớp, rồi để mặc cô ngã bổ nhào xuống đất.

Gạo trong bịch đã hết. Fabio đứng im trên ghế, sửng sốt với hộp giấy chúc ngược trong tay, nhìn vợ nằm co dưới đất như mèo. Một luồng sáng mạnh xuyên qua đầu anh.

Fabio bước xuống.

“Ali, em có đau không? Để anh xem nào.”

Anh đặt một tay dưới đầu cô để nhìn mặt cô, nhưng cô lắc đầu.

“Để tôi yên”, cô hét lên.

“Em yêu, xin lỗi em. Em có…” anh khẩn nài.

“Cút đi!” Alice gào lên bằng giọng mạnh mẽ mà cả hai đều không ngờ tới.

Fabio rụt lại ngay lập tức. Tay anh run rẩy. Anh bước hai bước lại phía sau, lắp bắp “được rồi”. Anh chạy vào phòng ngủ, mặc áo thun, xỏ giày rồi rời khỏi nhà mà không ngoái nhìn cô vợ vẫn đang bất động tại chỗ.

Bình luận