Fabio đợi cô trên ngưỡng cửa. Đèn đầu cầu thang, cửa chính và phòng khách đều bật sáng. Khi nhận từ cô bịch ny lông đựng kem, anh nắm tay cô và hôn lên má cô như thể đó là điều tự nhiên nhất phải làm. Anh khen bộ váy cô mặc thật hợp với cô, vì anh nghĩ như thế thật và rồi anh quay lại với lò nướng để chuẩn bị bữa tối nhưng vẫn không thôi nhìn ngắm cô.
Bộ dàn stereo phát bài hát mà Alice không biết, và nó cũng không phải được bật lên để nghe, mà chỉ để làm hoàn thiện thêm cảnh tượng tuyệt vời và không hề thông thường chút nào. Hai ngọn nến được thắp lên, rượu đã khui nắp và cái bàn được dọn ra cho hai người, lưỡi dao ăn hướng vào trong, ám chỉ khách được chào đón, như cách mẹ đã dạy cô từ bé. Một chiếc khăn trải bàn trắng tinh phẳng phiu được trải ra và các khăn ăn gấp hình tam giác, các đường mép trùng khớp nhau hoàn toàn.
Alice ngồi xuống bên bàn, đếm số đĩa trống xếp chồng lên nhau để xem sẽ phải ăn bao nhiêu. Chiều tối hôm đó, trước khi ra khỏi nhà cô khóa mình trong nhà tắm, nhìn chăm chăm vào đống khăn tắm bà Soledad thường thay vào các ngày thứ Sáu. Trong một cái tủ nhỏ cô tìm thấy túi đựng đồ trang điểm của mẹ và lấy nó ra dùng. Cô trang điểm trong ánh sáng lờ mờ. Trong khi bôi, cô hít hà thỏi son. Mùi son không làm cô nhớ tới điều gì.
Cô lại làm theo nghi thức thử đến bốn bộ quần áo khác nhau, kể cả khi ngay từ đầu, nếu không muốn nói là từ ngày hôm trước, cô đã quyết định sẽ mặc bộ hôm tới lễ trưởng thành đứa con trai của Ronconi, cái bộ mà ba đã bảo chẳng phù hợp chút nào cho dịp ấy, bởi nó hở lưng đến tận dưới mạng sườn, và cánh tay trần hoàn toàn.
Vẫn còn đi đất, mặc bộ quần áo xanh với đường viền cổ trên làn da trắng trông như một nụ cười mãn nguyện, Alice bước xuống bếp hỏi Sol xem cô như thế nào với cái nhíu lông mày khẩn khoản. Trông cháu thật tuyệt vời, bà bảo cô như vậy. Bà hôn lên trán Alice và cô lo lớp phấn trang điểm bị phai mất.
Fabio làm bếp với vẻ rất thành thạo, và hơi quá cẩn thận của người biết mình đang bị quan sát. Alice hớp từng ngụm vang trắng anh rót mời cô và chất cồn khiến cho dạ dày trống rỗng ít nhất từ hai mươi tiếng đồng hồ của cô sôi lục bục. Sức nóng lan tỏa trong động mạch, dần dần lên đầu và xua tan đi ý nghĩ về Mattia, giống như biển chiều ùa lên bờ cát.
Ngồi cạnh bạn Alice quan sát kỹ lưỡng dáng hình Fabio, đường nét ngăn mớ tóc màu hạt dẻ khỏi cổ, hông không đẹp lắm và vai hơi căng dưới lớp áo sơ mi. Không có sự lựa chọn nào khác, cô để mình trôi trong ý nghĩ sẽ cảm thấy an toàn đến nhường nào khi bị khóa trong vòng tay anh.
Cô đã nhận lời mời của anh bởi cô đã nói với Mattia và bởi vì cô chắc chắn từ nay mình sẽ không bao giờ tìm thấy một điều gì giống như tình yêu.
Fabio mở tủ lạnh lấy ra một thanh bơ và cắt một miếng theo Alice phải nặng ít nhất tám-chín mươi gam. Anh thả vào chảo khuấy đều cùng món cơm trộn và miếng bơ tan chảy, giải phóng tất cả chất béo và mỡ động vật dư thừa. Anh tắt lửa, khuấy khuấy cơm bằng muôi gỗ thêm vài phút nữa.
Xong rồi”, Fabio nói.
Anh lau tay vào khăn lau bát vắt trên một chiếc ghế rồi quay vào bàn, tay cầm chảo.
Alice kinh hoàng nhìn vào bên trong.
“Cho em ít thôi nhé”, cô nói, tay ra dấu một nhúm nhỏ ngay khi anh vừa múc một muôi đầy những chất dư thừa calo.
“Em không thích à?”
“Không phải”, Alice nói dối. “Chỉ là em dị ứng nấm. Nhưng em sẽ nếm thử.”
Fabio trông có vẻ thất vọng, tay vẫn cầm cái chảo. Thậm chí sắc mặt anh còn nhợt nhạt đi đôi chút.
“Chán quá. Anh rất tiếc. Anh lại không biết.”
“Không quan trọng. Thật đấy”, Alice mỉm cười nói.
“Nếu em muốn anh có thể…” anh tiếp tục.
Alice cầm tay ý bảo anh yên đi. Fabio ngắm cô như một đứa trẻ ngắm quà tặng.
“Nhưng mà em có thể nếm thử”, Alice nói.
Fabio lắc đầu dứt khoát.
“Chắc chắn là không rồi. Nó khiến em bệnh thì sao?”
Anh đem bỏ chảo đi và Alice không thể không mỉm cười. Trong khoảng nửa giờ họ ngồi nói chuyện với nhau trước đống đĩa trống trơn và Fabio phải mở thêm một chai rượu trắng khác.
Alice có cảm giác thích thú mất đi một phần con người mình sau mỗi hớp rượu. Cô cảm thấy tất cả sự mẫu thuẫn trái ngược của cơ thể mình và cùng lúc là sự hiện diện vững chắc của Fabio đang ngồi trước mặt cô, khuỷu tay chống lên bàn, tay áo vắn lên đến khuỷu. Ý nghĩ không thôi về Mattia suốt mấy tuần qua giờ rung nhẹ trong không khí như dây đàn violin hơi chùng, một nốt nhạc lạc lõng giữa một dàn nhạc giao hưởng.
“Chúng ta đành tự an ủi bằng món thứ hai vậy”, Fabio nói.
Alice cảm thấy muốn té xỉu. Cô đã hy vọng mọi chuyện dừng lại ở đó thôi. Ngược lại Fabio đứng dậy khỏi bàn lôi từ trong lò ra một vỉ nướng với hai quả cà chua, hai quả cà tím, hai quả ớt ngọt vàng, nhồi đầy thứ gì đó có vẻ là thịt xay tẩm bột rán. Sự đa dạng màu sắc thật vui nhộn, nhưng Alice nghĩ ngay tới kích cỡ quá khổ của đống rau quả nhồi, tưởng tượng tất cả số thức ăn đó nếu cho vào bụng sẽ như đá nằm dưới giếng sâu.
“Em chọn đi”, Fabio mời cô.
Alice mím môi. Cô rụt rè chỉ miếng cà chua và anh dùng dĩa cùng dao có răng cưa gắp sang đĩa cho cô.
“Miếng nào nữa?”
Thế thôi”, Alice nói.
“Không có chuyện đó đâu. Em còn chưa ăn gì cả, lại uống nhiều như thế.”
Alice nhìn anh từ dưới lên và trong giây lát cô ghét anh đến thế, giống như ghét ba cô, mẹ cô, Sol và bất cứ ai săm soi cô ăn bao nhiêu.
Miếng này”, cô nhượng bộ, chỉ miếng cà tím.
Fabio lấy cho mình mỗi loại một miếng và trước khi tấn công chúng anh nhìn cô hài lòng. Alice nếm, xăm đầu dĩa vào miếng thức ăn. Ngoài thịt ra cô còn nhận biết ngay trứng, pho mai mềm và phi mai tán nhỏ. Cô tính toán nhanh và chắc rằng cả một ngày nhịn ăn cũng không lại được chỗ này.
“Em thích không?” Fabio hỏi, miệng cười vẫn còn chưa nuốt hết.
“Ngon lắm”, cô trả lời.
Cô lấy can đảm đút một miếng cà vào miệng. Cô cố giữ cơn buồn nôn và tiếp tục ăn, hết miếng này tới miếng khác, chẳng nói chẳng rằng. Cô ăn hết miếng cà, chưa đặt dĩa xuống đã cảm thấy buồn nôn. Fabio vẫn tiếp tục nói và rót rượu cho cô. Alice gật đầu và cứ mỗi cử động cô lại cảm thấy miếng cà nhảy tưng tưng trong bụng.
Fabio đã ăn xong hết, trong khi đĩa của Alice vẫn còn nguyên miếng cà chua đỏ mọng, căng phồng chứa bao đồ trộn làm cô buồn nôn thêm. Nếu cô cắt vụn ra và giấu trong khăn ăn chắc chắn anh sẽ nhận ra vì giữa họ chẳng có gì ngoài hai cây nến đã cháy được một nửa.
Rồi như được ơn trời, chai rượu thứ hai cũng hết và Fabio vất vả rời bàn đứng lên lấy chai thứ ba. Anh lấy tay giữ lấy đầu, bảo Alice cứ ngồi nguyên chỗ đó. Alice cười. Fabio nhìn tủ lạnh và mở các ngăn, nhưng không thấy có chai nào.
“Chắc là ba mẹ anh đã để chúng ở ngoài.” Anh nói. “Anh phải xuống dưới kho.”
Rồi anh ta phá lên cười chẳng vì lý do nào và Alice cười theo anh, kể cả khi cười khiến cô thêm đau bụng.
“Em không được đi đâu đấy”, anh ra lệnh, một ngón tay chỉ lên trán.
“Được rồi”, Alice trả lời, cô đã nảy ra một ý.
Fabio vừa ra ngoài, Alice nhón hai tay cầm miếng cà chua đầy mỡ vào phòng tắm, cầm nó sao cho thật xa mũi vì cô không chịu được thêm mùi của nó nữa. Cô khóa cửa nhà tắm, mở nắp toilet. Bồn cầu sạch sẽ như mỉm cười bảo cô cứ để đấy tôi lo.
Alice nhìn miếng cà chua. Nó hơi to, có lẽ phải xắt nhỏ ra, nhưng nó cũng mềm và cô tự nhủ lo quái gì rồi vứt nó vào trong. Nó rơi tủm xuống và thiếu chút nữa thì tia nước bắn lên bộ váy áo màu xanh của cô. Miếng cà chua rơi xuống dưới mắc nghẹn lại giữa ống.
Cô xả nước và nước túa ra mạnh như một trận mưa nhưng thay vì biến mất trong ống, nó lại bắt đầu dâng đầy bệ xí và tiếng nước ùng ục không an tâm chút nào thoát ra từ cuối bồn cầu.
Alice bước lùi lại sau hoảng sợ, cái chân trái loạng choạng khiến cô suýt ngã xuống đất. Cô nhìn mực nước dâng dần, dâng dần rồi đột ngột dừng lại.
Ống xi phông phát tiếng kêu. Bồn cầu ngập nước. Bờ mặt nước trong suốt rung rinh và quả cà chua nằm im bất động dưới sâu, mắc kẹt lại tại vị trí ban đầu.
Alice đứng nhìn ít nhất một phút, vừa hoảng hốt lại vừa tò mò kỳ lạ. Cô chỉ tỉnh lại khi nghe tiếng chìa khóa lách cách trong ổ khóa ở cửa ra vào. Cô liền lấy cán chổi cọ xục xuống nước, mặt nhăn nhó kinh tởm. Miếng cà chua vẫn không muốn di chuyển.
“Giờ thì mình phải làm thế nào bây giờ?” Cô thì thào với chính mình.
Rồi, hầu như không nhận thức được gì, cô lại nhấn xả nước một lần nữa và lần này nước bắt đầu trào ra chảy trên nền nhà tạo thành một lớp nước mỏng, dính ướt cả đôi giày lịch sự của Alice. Cô thử cố ngưng nút xả nước nhưng nước vẫn tiếp tục trào và chảy ra ngoài. Nếu Alice không lấy tấm thảm chùi chặn thì nước hẳn đã lan tới cửa và sang cả phòng khác.
Sau rất nhiều giây bồn cầu mới thôi không bơm nước. Miếng cà chua vẫn cứ ở đó không di chuyển. Nước xung quanh sàn nhà không chảy lan ra nữa. Một lần Mattia đã giải thích cho cô có một điểm nhất định nơi nước ngừng chảy, khi mà sức căng bề mặt trở nên quá mạnh có thể giữ nó lại giống như một lớp màng mỏng trên bề mặt vậy.
Alice nhìn đống hỗn độn cô gây ra. Cô đóng nắp bồn cầu lại, như thể chịu bó tay trước thảm họa và ngồi lên trên đó. Cô lấy tay ôm mắt nhắm nghiền và bắt đầu khóc. Cô khóc cho Mattia, cho mẹ cô, ba cô, cho vũng nước này, và trên tất cả là cho cô. Cô gọi thầm tên Mattia, như để tìm kiếm sự giúp đỡ của anh, nhưng cái tên ấy cứ bị giữ lại trên môi, ngắt quãng và dính chặt.
Fabio gõ cửa nhà tắm mà cô không nhúc nhích.
“Ali, em ổn cả chứ?”
Alice có thể nhìn thấy dáng hình anh qua cửa kính mờ. Cô xì mũi, nhưng không để anh ta nghe thấy, và húng hắng giọng để che tiếng nghẹt mũi vì khóc.
“Vâng. Một lát thôi rồi em ra.”
Cô nhìn xung quanh hoang mang, như thể không biết sao cô lại ở đây, trong buồng tắm này. Bồn cầu nhỏ nước trên sàn nhà ít nhất là từ ba điểm khác nhau và trong một tích tắc Alice hy vọng có thể dìm mình trong mấy mi li mét nước ấy.