CLORAL
(@Phượng Xồ type)
Chuyến đi y hệt những gì hai đứa hằng mơ ước, chỉ có một điều là… tuyệt vời hơn. Tất cả những gì Bobby đã mô tả trong nhật ký, bây giờ chúng thật sự được trải qua. Cảm giác bồng bềnh trên làn không khí ấm áp, những cú xoay người, những đường rẽ ngoặt không hề phải sợ va mình vào vách pha lê, biển sao mênh mông bên ngoài, tiếng nhạc thoang thoáng lướt qua… tất cả đều chính xác như Bobby đã tả. Mark và Courtney nắm tay nhau bay bổng. Lúc đầu nắm chặt vì sợ, nhưng chỉ một lúc sau, chúng cảm thấy hoàn toàn thoải mái thưởng thức chuyến đi.
Mark kêu lên:
– Tuyệt… tuyệt cú mèo!
Nó nhìn Courtney đang bồng bềnh kế bên. Mắt cô bạn nó mở lớn, ghi nhận từng chi tiết. Cô chỉ tay ra biển sao, nói:
– Nhìn kìa!
Bên ngoài vỏ pha lê của ống dẫn, một vật giống con cá khổng lồ đang bơi song song cùng hai đứa. Hình dạng đó lớn cỡ một ngôi nhà, lớp da gần như trong suốt làm hai đứa có thể nhìn thấy những ngôi sao ở phía bên kia.
Mark reo lên:
– Một trong những hình ảnh mà Bobby đã viết đó.
Con cá khổng lồ phóng vụt về những ngôi sao.
Mark chỉ tay về hướng khác, hỏi:
– Cái gì kia?
Một vật thể to lớn, hình kim tự tháp quay vòng vòng qua không gian. Vật thể này cũng gần như trong suốt đến có thể nhìn thấy tới những ngôi sao.
Courtney đoán:
– Có lẽ là kim tự tháp Nguồn Sáng Đời Sống.
– Là sao?
Courtney cười lớn:
– Đừng đùa chứ. Sao trăng gì nữa. Cái đó còn có thể là gì nào?
Buông tay Mark, Courtney biểu diễn một cú nhào lộn như phi hành gia trong tình trạng không trọng lượng. Cô kêu lên:
– Làm giống vậy đi nào.
Mark cười sằng sặc, thử lộn vòng theo. Nhưng nó chỉ lộn được nửa vòng, và… hai đứa kết thúc màn bay bổng với… cái đầu Courtney ngửa lên, đầu Mark chúc xuống. Hai đứa nhìn nhau phá lên cười. Một lúc sau, cả hai đều nghe âm thanh là lạ phát ra từ phía trước. Những nốt nhạc rộn ràng hơn, hoà cùng một âm thanh mới, nghe như…
– Nước!
Mark vừa kêu vừa cố vùng vẫy cho đầu ngoi thẳng lên một…
Chưa nói hết câu, nó bị bắn vọt ra khỏi ống dẫn, trên độ cao mười mét. Trọng lực trở lại, cả hai rơi ùm xuống một hồ nước. Vì đầu Courtney ngửng lên, nên cô có thể kẹp hai chân và bịt chặt mũi. Còn Mark bị phóng ra, đầu chúc xuống. Nó vùng vẫy hai tay, cố xoay người cho đúng tư thế, nhưng quá muộn. Courtney bổ xuống nước, gần như theo chiều thẳng đứng. Mark xoay mòng mòng, gót chân lên tới đầu, bụng nện xuống nước, nghe như tiếng đại bác.
Courtney ngoi lên trước, ngơ ngác tìm bạn:
– Mark! Mark đâu?
Một lát sau Mark mới ngoi khỏi mặt nước. Mái tóc đen dài phủ kín mắt. Nó bồng bềnh cả giây, làm Courtney cứ lo bạn bị thương. Thế rồi Mark bật ra một câu gọn lỏn:
– Ui da!
Hai đứa phì cười. Thành công rồi. Chúng bơi vào bờ, đu mình lên rìa đá, ngồi nhìn quanh. Đúng y như những gì Bobby đã tả. Hai đứa đang ở trong một động đá, trên vách phủ đầy cây leo với những đoá hoa đủ màu.
Mark kêu lên:
– Thật không thể tin nổi chúng mình đang ở đây.
Nó nghiêng mình, hái một quả màu xanh lục thẫm trông như dưa chuột trên một dây leo:
– Cứ như Bobby nói thì loại quả này ngon lắm đây.
Nó bẻ làm hai, bên trong quả có màu đỏ tươi như ruột dưa hấu. Mark cắn một miếng to, nước quả chảy cả xuống cằm.
Courtney hỏi:
– Sao?
Mark cười:
– Ngọt lịm, giòn tan, tuyệt cú mèo. Bobby tả chưa tới bến.
Mark đưa cho Courtney nửa kia. Hai đứa lẳng lặng thưởng thức thứ trái cây kỳ lạ, chỉ có thể tìm thấy trên lãnh địa này. Vừa ăn, hai đứa vừa quan sát khắp hang động, kinh ngạc. Courtney nói:
– Cloral. Không thể tin nổi.
– Cứ như chúng mình bước vào một quyển sách.
Hai đứa đong đưa chân trong nước hồ ấm áp. Courtney bảo:
– Hy vọng Wu Yenza đã nhận được thư rồi. Nếu không, chúng mình chỉ đi xa được tới đây thôi.
Hai đứa đều biết, để ra khỏi hang động này, chúng cần phải có quả cầu dưỡng khí và thắt lưng bơi, vì chúng đang ở tuốt bên dưới mặt nước của Cloral. Không thể nhịn thở đủ lâu để bơi ra khỏi nơi này. Thậm chí, nếu có thể, chúng sẽ bơ vơ giữa đại dương, với những con quig cá mập lượn lờ. Courtney nói đúng, nếu Wu Yenza không nhận được thư, thì nhiệm vụ Cloral của hai đứa sẽ không đi xa khỏi cổng này.
Courtney bảo:
– Mình nghĩ, chị ta đã nhận được thư.
– Sao bạn biết?
Courtney thận trọng đi vòng bờ hồ, tới một ụ dây leo. Cô giật mạnh, để lộ ra…
Mark reo lên:
– Quần áo! Quần áo Cloral!
Courtney nhặt lên một cái áo màu xanh dương sáng, trông như được làm bằng chất liệu cao su nhẹ. Cô bảo:
– Họ đang mong hai đứa mình.
– Dễ sợ thật! Mình cứ tưởng phải chờ dài cổ và…
Nó bỗng ngừng bặt. Courtney hỏi:
– Sao vậy?
Mark đưa tay lên. Mặt nhẫn đang bắt đầu toả sáng. Nó bảo:
– Có thư.
Mark rút nhẫn, đặt lên nền đá. Courtney vội đi vòng bờ hồ, trở lại bên Mark. Ánh sáng từ mặt nhẫn thắp sáng những đoá hoa trong hang động, làm cho hai đứa như đang đứng bên trong một cây Giáng Sinh khổng lồ. Như mọi khi, toàn bộ sự hiện diện chỉ hiện ra trong vài giây. Khi tất cả kết thúc, Mark và Courtney nhìn chiếc nhẫn trở lại bình thường với nhật ký của Bobby nằm bên.
Quá chú tâm vào nhẫn, chúng không thấy một bóng đen dưới nước đang bơi lại. Bóng đen di chuyển tới giữa hồ, lặng lẽ ngoi khỏi mặt nước, ngay phía sau hai đứa.
Mark cầm cuộn giấy da thuộc lên, nói:
– Ít ra chúng ta cũng có việc làm, trong khi chờ đợi có ai đến đón hay không.
Đúng lúc đó bóng đen lên tiếng:
– Không còn phải chờ đâu.
Mark và Courtney nhảy lên kinh ngạc. Chúng vội quay lại hướng phát ra tiếng nói…
Đang đứng nước giữa hồ là một người đội một quả cầu dưỡng khí trong suốt, vừa khít với đầu. Hắn kéo quả cầu khỏi đầu, lập tức quả cầu trở lại hình tròn bình thường. Lúc này, Mark và Courtney nhìn rõ đó là một anh chàng tóc đen thả dài gần chấm vai, hai mắt hình trái hạnh, nụ cười rạng rỡ làm sáng cả lòng hang.
Anh chàng vui vẻ nói:
– Chắc hai bạn là Mark và Courtney. Có vẻ như hai bạn đã tự phát hiện một chút nhộn tưng luôn rồi phải không?
Mark cà lăm:
– Anh… anh… là… là…
Anh ta cười ha hả:
– Còn ai khác nữa?
Courtney nói ngay:
– Spader?
Chàng Lữ khách kêu lên:
– Hô hây hô! Chào mừng hai bạn tới Cloral.