EELONG
(TIẾP THEO)
(@Magic_178820 type)
Vừa hấp tấp băng qua cầu treo, Kasha vừa nói:
– Tôi không là một sát thủ đâu. Nếu đó là kế hoạch ngăn chặn Saint Dane của cậu, đổi kế hoạch khác đi.
Bobby trấn an cô:
– Thôi nào, tôi cũng đâu là sát thủ. Thậm chí, nếu tôi là sát thủ, giết Saint Dane cũng không thể ngăn được hắn.
– Làm ơn nói rõ ra đi.
– Cậu Press bảo, giết thể xác Saint Dane cũng không giết được phần hồn của hắn. Hắn sẽ lại hiện lên bằng một hình thức khác. Tôi không hiểu sao lại thế, nhưng tôi tin. Cô thấy hắn biến hóa rồi đó. Hắn không phải là người, quên, không phải là gar.
– Chuyện đó thì tôi tin.
– Vấn đề là, khi Saint Dane nhắm một lãnh địa, hắn không tự tay làm những trò dơ bẩn đó. Hắn lừa bịp dân của lãnh địa, để họ tự đem tai họa đến.
– Và cậu nghĩ là, hắn đang thuyết phục Hội Đồng Klee sử dụng thuốc độc ở Nước Đen?
– Chính xác.Vì vậy, nếu muốn hạ Saint Dane, chúng ta phải hạ hắn ngay trong chính trò chơi của hắn.
– Được, nhưng bằng cách nào?
– Tên quan tổng trấn đó là gì?
– Ranjin?
– Đúng, Ranjin. Ông ta là sếp. Chúng ta phải thuyết phục Ranjin, nếu họ tấn công Nước Đen, thì đó sẽ là một thảm họa của Eelong.
– Cậu muốn chúng ta lẻn vào Leeandra – nơi cả hai ta đều là kẻ phạm pháp đào tẩu – gặp quan tổng trấn, để nói với ông ta: một trong những kẻ được tin cẩn nhất trong nội các của ông là một con quỷ gar biến hóa hình dạng, du hành qua không gian và thời gian và chúng ta sẽ thuyết phục ông rằng việc thu hồi Sắc Lệnh Bốn Sáu và tấn công Nước Đen sẽ đem đến sự sụp đổ Eelong? Kế hoạch lớn của cậu đó sao?
– Đúng hết, nhưng trừ khoản con quỷ. Tôi e là Ranjin không hiểu.
– Tôi nghĩ là, ông ta chẳng hiểu bất cứ chuyện gì trong vụ này. Cần phải có kế hoạch khác khá hơn.
– Nhưng đó là đường lối hoạt động của Saint Dane. Chúng ta nên bắt đầu suy tính giống như hắn.
Kasha quạt lại ngay:
– Tôi đang nghĩ như hắn đây. Hắn nghĩ là sẽ hạ được chúng ta, và nếu cậu chỉ có mỗi một kế hoạch đó, thì… tôi nghĩ là hắn có lý.
– Cô có ý kiến gì khá hơn không?
Kasha suy nghĩ rồi nói:
– Kế hoạch của tôi là: mong sao nhóm kia đưa thuốc giải tới được Nước Đen, vì chắc chắn chẳng có gì giúp chúng ta ngăn được vụ tấn công này.
Trong khi Bobby và Kasha cấp tốc tới Leeandra, nhóm kia đi đường khác trở lại thành phố trong cây.
Boon giải thích:
– Chúng ta sẽ đi xuyên qua nhà thi đấu wippen để vào Leeandra. Rất yên tĩnh, vì tối nay không có cuộc đấu nào.
Gần như suốt dọc đường, Mark và Courtney không nói năng gì. Một lần nữa, những trang nhật ký của Bobby lại như sống dậy chung quanh. Chuyến đi của hai đứa băng qua những cây cầu treo được thắp sáng bởi ngàn ngàn con đom đóm đủ màu sắc, chập chờn theo làn gió, làm rừng cây long lanh sống động.
Mark hỏi Courtney:
– Mình có đang mơ không đây?
– Nếu cậu mơ, thì giấc mơ của hai đứa mình giống nhau.
Chẳng bao lâu, chúng đã tới một cái cây nhìn xuống một bãi cỏ rộng, có một hàng rào cao bao quanh. Một phía hàng rào cao vượt hẳn lên. Đó là tường rào quanh Leeandra.
Spader hỏi Boon:
– Wippen là gì?
– Đó là một trò thi đấu trên zenzen. Có hai đội. Mỗi người chơi cầm một cây gậy, đầu gậy có một cái lưới. Anh phải vớt một quả bóng lên, rồi quăng vào lưới của đối thủ.
Courtney bảo:
– Có vẻ giống trò dùng vợt để bắt và ném bóng trên ngựa.
Boon cắt nghĩa thêm:
– Phải thật khéo léo, vì trên sân còn có gar. Chúng cướp bóng và chuyền cho đội nhà. Hoặc ngăn cản đội đối phương.
Ông Gunny huỵch toẹt:
– Hoặc bị zenzen giẫm đạp.
Boon ủ rũ nói:
– Đúng. Trò này rất nguy hiểm cho gar. Có khi bị tử thương.
Mark bảo:
– Vậy thì đừng chơi wippen, OK?
Boon mở hé một cánh cửa lớn, kiểu cửa chuồng nuôi thú, liếc vào xem có klee nào quanh quẩn trong đó không, rồi dẫn cả nhóm vào trong, đi qua sân thi đấu. Tất cả đi sát rào, cố tránh những cặp mắt của các klee có thể ra ngoài hóng gió chiều, hay mấy con tang rình mò tìm món ăn chơi. Khi cả bọn đến bên cổng rào dẫn vào Leeandra, Boon căn dặn:
– Chờ đây. Tôi sẽ dắt ra năm zenzen.
Gunny hỏi:
– Còn vũ khí?
– Nếu may mắn không ai thấy, chúng ta sẽ tới khu của đội hái lượm, lấy vũ khí sau.
Spader bảo:
– Chúng tôi nằm trong tay cậu đó. Chẳng biết cậu có gọi cái phần lông lá ở cuối cánh tay là tay không. Gọi sao cũng được.
Boon mở cửa chuồng, một mình rón rén vào. Mọi người đứng chờ bên ngoài, cố giấu mình. Mark thì thầm với Courtney:
– Mình có vấn đề.
Courtney trợn mắt:
– Nếu mắc… thì đi đi.
– Không. Không phải chuyện đi vệ sinh. Vấn đề là mình… chưa bao giờ cưỡi ngựa.
Courtney ngạc nhiên hỏi:
– Cậu giỡn hả? Chưa bao giờ?
– Nếu không kể tấm hình chụp mình ngồi trên con ngựa con, trong tiệc sinh nhật thứ năm, và mình đã bị… lộn tùng phèo xuống đất. Đó, tại bạn nhắc, bây giờ thì mình phải đi vệ sinh thật rồi.
Courtney thì thầm với nhóm:
– Nè, Mark không biết cưỡi ngựa.
Ông Gunny và Spader nhìn Mark. Mark nhún vai. Nếu trời sáng hơn một chút, mọi người sẽ thấy mặt nó đỏ gay vì ngượng.
Spader hỏi:
– Cậu không thể, hay cậu nghĩ cậu không biết cưỡi như thế nào?
Couryney hỏi lại:
– Thì có khác gì đâu?
Spader tự tin nói:
– Nè, chưa bao giờ cưỡi zenzen, nhưng tôi tin chắc là có thể cưỡi được.
Giọng Courtney khiêu khích:
– Cái gì làm anh tin chắc vậy?
– Vì không thể khó hơn chơi trò nắm ngạnh cá ở Cloral. Nếu có thể cưỡi được một con cá hung dữ, thì zenzen nhằm nhò gì.
– Cứ hy vọng vậy đi. Nhưng còn Mark? Tôi nghĩ, gần đây, bạn ấy chưa cưỡi một con cá hung dữ nào.
Một tiếng gầm gừ lớn, như tiếng mèo đánh nhau, vang lên sau cánh cổng. Nhưng tiếng gầm này lớn hơn và dữ tợn hơn bất kỳ tiếng mèo nào đánh nhau trên Trái Đất Thứ Hai. Có chuyện đang xảy ra, và là chuyện chẳng lành. Ai đó la lên:
– Ngừng ngay lại.
Tiếng còi báo động xuyên qua màn đêm yên tĩnh. Tiếng móng guốc tiến gần hàng rào. Thời gian giấu mình kết thúc rồi. Gunny ra lệnh:
– Mở cổng.
Spader và Courtney mở tung cổng. Bốn con zenzen đầy đủ yên cương phóng ra sân đấu wippen. Phía sau, Boon ngồi trên một zenzen, xua bầy thú như một chàng cao bồi. Nó la lớn:
– Lên yên.
Spader túm ngay một zenzen, thót lên yên nhẹ nhàng như cưỡi con cá ngạnh.
Boon ra lệnh cho Spader:
– Mở cổng kia ra.
Spader phóng zenzen tới cuối đấu trường. Mất con zenzen kia định chạy theo, nhưng Boon thành thạo chặn đầu đưa chúng quay lại. Courtney vừa định nắm dây cương thì cảm thấy bị dội mạnh vào lưng, đồng thời một tiếng kim loại vang lên. Rồi dưới chân cô bé là một mũi tên. Thùng thuốc giải trên lưng đã cứu cô thoát nạn.
Courtney kêu lên:
– Chúng bắn tên.
Trên đầu hàng rào, nhiều klee đang đứng với cung tên. Thêm nhiều mũi tên trúng mặt đất, cắm lên cỏ. Một klee la lên:
– Không được bắn nữa. Các anh bắn trúng zenzen mất.
Tranh thủ lúc ngừng bắn, Courtney nhảy tới một con zenzen. Nắm dây cương, cô leo lên. Không là một kỵ sĩ chuyên nghiệp, nhưng Courtney từng cưỡi ngựa đủ để biết phải làm gì. Boon chặn một zenzen và ông Gunny nắm ngay lấy dây cương. Tuy đã già, không nhanh nhẹn như bầy trẻ, nhưng ông vẫn có thể nhún hai chân dài thòng nhảy lên yên. Nhìn lại cổng chuồng, Gunny thấy một bầy klee đang chạy tới, quay tít những sợi dây thòng lọng để bắt zenzen. Ông la lớn:
– Chúng tới rồi kìa.
Mark vẫn đứng yên. Đứng quá xa ông Gunny, không thể nhảy lên sau ông được, Mark quyết định đành phải cố cưỡi thử zenzen. Boon lùa con zenzen cuối cùng tới cho Mark, gào lên:
– Mau, đi thôi.
Mark nắm yên, đu lên. Ngực vắt ngang lưng ngựa, Mark vừa định quăng chân nhảy lên, thì một klee quăng sợi dây thòng lọng. Dây trúng đầu zenzen, vòng thòng lọng trượt ra ngoài, nhưng con vật hoảng hốt, đột ngột lao đi… với Mark vắt ngang yên. Con zenzen phóng qua sân thi đấu. Mark bám chặt yên, gào lên:
– C ư ư ứ uuu!
Spader đã mở cánh cổng thông ra rừng. Con zenzen của Mark chạy về hướng đó. Điều duy nhất làm Mark bám chặt được vào yên là vì nó sợ ngã gãy xương. Gunny, Boon và Courtney tuốt phía sau, không giúp gì được. Con zenzen của Mark phóng qua cổng, không hề giảm tốc. Spader thúc zenzen tới bên Mark.
– Theo kịp cậu rồi, anh bạn.
Vừa nói Spader vừa kềm zenzen song song với Mark. Anh với tay, nắm lưng quần nó, nói:
– Giữ chặt yên.
Mark la lại:
– Còn phải giữ chặt đến thế nào nữa?
Spader ghì cương cho hai con zenzen đều đứng lại. Nhưng Mark không buông tay. Nó bảo:
– Chắc hai tay mình bị gắn vào yên rồi.
– Thì gỡ ra. Chúng ta phải đi gấp khỏi đây.
Mark buông tay, tụt xuống đất. Ba người kia cũng vừa kịp tới.
Courtney hỏi:
– Còn vũ khí?
Boon hỏi lại:
– Cô muốn trở lại đó hả?
Tất cả quay lại nhìn. Một đám klee đang chạy tới, dây cung kéo thẳng, sẵn sàng nhả tên.
Gunny bảo:
– Chúng ta phải nắm lấy thời vận mà không có vũ khí.
Spader nói:
– Đi nào, Mark.
Anh đưa tay cho Mark nắm và nhảy lên sau yên.
Một mũi tên vút qua giữa ông Gunny và Courtney.
Courtney hỏi:
– Đi được chưa?
Để trả lời, Boon thúc ngựa, lao đi. Tất cả phóng theo vừa kịp thoát khỏi một đợt sóng tên rào rào bắn tới.
Dù khởi đầu không suôn sẻ như mong đợi, nhưng tất cả đã đang trên đường tới Nước Đen.
Bobby và Kasha leo xuống cây cuối cùng trước thành phố, rồi tiến tới hai cánh cửa cao lớn trên mặt đất.
Bobby hỏi:
– Chúng ta vào bằng cách nào?
– Tôi không biết. Đây là kế hoạch của cậu mà, quên à?
– Không có một lối bí mật nào để chúng ta có thể lẻn vào mà không ai thấy sao?
– Không.
– Tại cô không chịu giúp.
– Phải nói sao đây? Tôi chưa bao giờ làm chuyện lén lút như thế này cả.
Cuộc bàn thảo bị gián đoạn vì tiếng xe lọc cọc đang tới gần. Bobby và Kasha thấy một nhóm hái lượm đang trên đường về cùng số chiến lợi phẩm trong ngày. Một con zenzen kéo cái xe xộc xệch, không đầy nửa xe hoa quả. Một chuyến hàng thảm hại. Nạn đói kém tại Eelong đang nguy cấp hơn. Hai klee đi bộ trước xe. Một nhóm gar kiệt sức, lộn xộn theo sau cùng.
Kasha ra lệnh:
– Đi lẫn vào đám gar.
Nói xong, nó phóng vào bụi rậm.
– Ê!
Bobby la lên. Quá muộn. Kasha đã biến mất. Không có thời gian suy tính, nếu không hành động ngay, sẽ bỏ lỡ cơ hội. Bobby nhanh nhẹn, lặng lẽ chạy tới, lẩn vào giữa đám gar. Không gar nào nhìn nó. Họ quá mệt mỏi. Bobby cúi gằm, lết đi, làm bộ mệt mỏi như mọi người chung quanh. Lén nhìn ra trước, Bobby thấy cổng vào Leeandra đã mở rộng. Nếu không klee nào nhận ra nó là gar của Kasha, nó sẽ lọt được vào trong. Bobby nín thở khi đi qua cổng hồi hộp chờ tiếng còi báo động, hoặc một bàn chân lông lá níu vai kéo lại. Nhưng không có gì xảy ra. Đám klee bảo vệ bận rộn quan sát rừng, phòng xa một con tang phóng qua cổng.
Bobby đi cùng đám gar cho đến khi nghe tiếng cánh cổng đóng sập lại phía sau. Nhìn mấy klee, để biết chắc không bị theo dõi, Bobby nhảy vào sau một bụi hoa rậm rạp. Lọt vào trong Leeandra rồi.
Nó lẩm bẩm:
– Bây giờ phải làm gì?
Câu trả lời có ngay. Một bóng đen nhảy tới trước mặt nó, suýt làm nó la lên.
Kasha tuyên bố:
– Dễ ợt à.
– Tôi tưởng cô không có lối đi bí mật.
– Làm gì có. Tôi leo rào vào.
– Nhưng tôi không làm thế được, đúng không?
– Đúng. Trừ khi cậu có cái này.
Vừa nói, Kasha vừa xòe ra móng vuốt nhọn hoắt. Bobby bảo:
– Được đấy. Chúng ta có thể tìm Ranjin ở đâu?
– Muộn rồi. Chắc ông ta đã về nhà. Ông sống trong dinh tổng trấn, phía trên Hội trường Klee.
Hai đứa thận trọng đi trong bóng tối, xuyên qua Leeandra. Kasha bảo:
– Lạ thật. Muộn rồi mà thành phố vắng hoe.
Tới gần cây có Hội trường Klee hơn, lý do vì sao thành phố quá lặng lẽ đã rõ dần. Tiếng ồn ào của đám đông vang ra từ trong cây.
Bobby bảo:
– Lại có cuộc họp nữa. Có cách nào nghe mà không bị phát hiện không?
– Có thể.
Tránh lối đi bằng thang máy, chúng leo cầu thang cuốn trong lòng cây, lên một phòng phía sau khán đài.
Kasha cắt nghĩa:
– Đây là nơi họ mặc áo thụng trước khi ra buổi họp.
Bobby kêu lên:
– Cô giỡn à? Chúng ta chui vào hang cọp rồi.
– Vào bất cứ nơi nào khác, chúng ta cũng sẽ bị thấy ngay.
Nói xong, Kasha rón rén qua phòng, nhìn qua một ô cửa sổ nhỏ mở vào hội trường. Bobby làm theo. Nó thấy hai đứa đứng rất gần sân khấu. Căn phòng rộng lớn đầy klee. Trên sân khấu, Hội đồng Klee mặc áo thụng đỏ ngồi trên ghế. Phía bên kia là Ranjin mặc áo chẽn xanh dương sẫm, tay cầm cây trượng gỗ khắc hình một cái đầu mèo. Đứng sát mép sân khấu, hướng về đám đông, là Saint Dane trong lốt Timber, con mèo lông xám đốm đen với mái bờm dài chải thẳng thớm.
Timber đang sôi nổi nói với đám đông:
– Tôi đã thấy sự thật. Nước Đen không là chuyện hoang đường do đám gar tuyệt vọng bịa đặt ra. Đó là sự thật. Và sự thật hiển nhiên như tôi đang đứng trước mặt các bạn lúc này là, những con thú ẩn trú trong cái sào huyệt bí mật đó, đang âm mưu thay đổi tương lai Eelong.
Đám đông rầm rầm tức giận.
Bobby thì thầm với Kasha:
– Hắn nói đúng. Gar có thể thay đổi tương lai Eelong. Họ sẽ cứu lãnh địa này.
– Có vẻ như đó không là điều Timber hướng tới.
– Chính xác. Đó là cách hoạt động của Saint Dane.
Timber tiếp tục:
– Kết thúc vụ này cũng đơn giản thôi. Tôi không đưa ra đề nghị một cuộc chiến tranh, hoặc đặt klee vào con đường nguy hiểm. Chỉ cần hai klee chuyển chất khí độc hại tới Nước Đen, trong khi tất cả chúng ta vẫn an toàn ở lại Leeandra. Hai klee dũng cảm đó chỉ phải đi và về trong một buổi chiều, và đời sống của chúng ta sẽ được bảo vệ.
Đám đông rì rào tán thành.
Tổng trấn Ranjin đứng dậy, ra hiệu cho đám đông im lặng, rồi nói:
– Timber, giải thích cho tôi biết, ông định phát tán khí độc này bằng cách nào?
– Nó sẽ được rải như phân bón. Thật ra nó sẽ biến đổi thành chất độc một cách hoàn toàn ngẫu nhiên… Một ngẫu nhiên may mắn đầy ý nghĩa giữa sự sống và cái chết.
Bobby thì thầm:
– Cũng lại đúng. Trừ chuyện chất độc đó đã phát tán tại Cloral. Hắn bỏ qua một thông tin nhỏ đáng giá.
Kasha bảo:
– Nếu sử dụng chất độc này là đem cái chết tới cho Eelong. Thằng cha này quá xảo quyệt.
Ranjin buồn rầu nói tiếp:
– Tha lỗi cho ta nếu tỏ ra là một klee già yếu đuối, nhưng ta khó có thể ra lệnh tiêu diệt quá nhiều gar như thế…
Timber phản đối:
– Khó khăn của ngài có bằng với việc để cho nòi giống klee bị hủy diệt không? Gar đang âm mưu nổi loạn. Nếu không mau mau hành động, chúng ta sẽ sớm thấy một con vật mặc áo xanh của quan tổng trấn, chễm chệ trong Hội Đồng Klee.
Tiếng la thét giận dữ vang lên trong đám đông.
Kasha hổn hển:
– Đúng là loài ma quỷ!
Timber gào lên với đám đông:
– Thời điểm đã tới. Chúng ta có thể tự cứu mình khỏi sự đe dọa của gar với chỉ một cú đánh bất ngờ. Nếu chúng ta cương quyết hành động, con cháu chúng ta sẽ không bao giờ bị đói, hay sống trong lo sợ nữa.
Đám đông la thét tán thành. Timber quay lại nhìn Ranjin, chờ câu trả lời. Ranjin tiến lên mấy bước, nhìn đám đông đang điên cuồng đồng thanh ngân nga:
– Lee-an-dra! Lee-an-dra!
Ranjin đưa cao cây trượng gỗ, chờ đám đông yên lặng rồi bắt đầu lên tiếng:
– Ta hãnh diện đã lãnh đạo Hội Đồng Klee lâu hơn tất cả các tổng trấn trong lịch sử Leeandra. Ta hãnh diện vì những gì đã làm, và ta biết ơn niềm tin các bạn đã trao cho ta. Tuy nhiên, ta không thể chúc phúc cho hành động này.
Đám đông rì rào bất mãn. Ranjin vẫn nói tiếp:
– Ta cảm thấy, tàn sát hàng loạt sinh vật sống, dù đó là loài thấp kém tới đâu, cũng trái với bản chất của một xã hội văn minh. Nhưng qua phản ứng của các bạn – tại đây, ngay lúc này – rõ ràng ý kiến của ta không được tán thành. Điều đó làm ta cảm thấy, có lẽ mình đã quá già trong những quyết định khó khăn cần thiết để lãnh đạo klee. Thời buổi đổi thay, ta e là mình đã không thể thay đổi kịp thời. Đó là lý do ta sẽ rời bỏ vị trí tổng trấn.
Bobby và Kasha nhìn nhau lo lắng.
Ranjin đưa ra cây trượng gỗ tượng trưng cho quyền uy của Hội Đồng Klee, và… trao cho Timber, nói:
– Ta trao nhiệm vụ đó cho các lãnh đạo của thế hệ tương lai và Timber. Ta chỉ ước mong, con đường các bạn đã chọn là một con đường khôn ngoan, sáng suốt.
Đám đông vỗ tay, hoan hô, la thét như điên. Timber nhếch mép cười, đón cây trượng, rồi bằng hai tay, đưa cao khỏi đầu. Đám đông như hóa rồ.
– Không!
Bobby rít lên, định nhảy ngay ra ngoài. Kasha níu nó lại, thì thầm:
– Đừng ngốc. Họ sẽ xé xác cậu ra.
Vùng khỏi tay cô, nó nói:
– Cô không thấy chuyện gì đã xảy ra sao? Ranjin vừa trao cho Saint Dane một lãnh địa nữa.
Kasha xô Bobby xa khỏi cửa sổ:
– Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi Hội Đồng Klee quay trở lại và…
Cô quay lại cửa và bước thẳng tới… Durgen.
Durgen nghẹn lời:
– Hết biết phải nói gì. Tôi được cho biết là cô đã lẻn vào đây, nhưng tôi không thể tin là cô ngu đến thế. Tưởng tượng tôi bất ngờ đến thế nào khi biết đó là sự thật. Mà lại còn có mặt cả con vật cưng của cô nữa chứ.
Kasha năn nỉ:
– Durgen, xin anh nghe em. Phải ngăn chặn Timber lại. Gar trong Nước Đen đã được văn minh hóa, có khả năng chấm dứt nạn đói của chúng ta.
Durgen lom lom nhìn Kasha, rồi phá lên cười:
– Đừng hòng tôi tin chuyện đó.
Kasha vẫn tha thiết:
– Anh biết em từ quá lâu rồi. Chúng ta từng chiến đấu bên nhau nhiều đến mức em không thể đếm được bao nhiêu lần. Em xin anh hãy quên chuyện mấy hôm trước mà hãy lắng nghe em. Timber là ác quỷ. Nếu nó thành công trong kế hoạch hủy hoại Nước Đen, thì đó sẽ là một thảm họa của klee và toàn thể Eelong. Không thể để hắn lãnh đạo Hội Đồng được.
Durgen buồn bã lắc đầu:
– Vì quá biết em, anh càng đau khổ vì em bị đám phản tặc gar lừa bịp.
Bobby kêu lên:
– Phản tặc gar! Hãy tỉnh táo lại đi! Nếu Timber tiêu diệt gar, klee sẽ là nạn nhân kế tiếp.
Durgen gọi lớn:
– An ninh.
Ngay lập tức, bốn klee xông vào phòng. Kasha cố lao ra, nhưng ba tên túm lấy ả, ghì xuống. Chỉ một tên giữ chặt Bobby.
Durgen nói:
– Tôi biết cô thiếu kiên nhẫn lắm, Kasha. Nhưng phiên tòa xử cô sẽ rất nhanh.
Kasha kêu lên:
– Đừng làm chuyện đó.
Giọng Durgen cay nghiệt:
– Cô rất có cảm tình với những con vật này, tôi nghĩ, những ngày cuối cùng cô chia sẻ với chúng là rất thích hợp.
Hắn gật đầu với lực lượng an ninh. Chúng kéo Bobby và Kasha ra khỏi phòng.
Kasha cố nài nỉ:
– Durgen, xin anh nghe em. Timber chỉ là kẻ mạo danh. Chuyện này sẽ gây ra thảm họa.
– Nếu là thảm họa, cô sẽ không phải thấy.
Bobby không nói gì. Nó biết có nói gì cũng vô ích. Đám an ninh kéo Kasha và Bobby ra khỏi cây, qua rừng, tiến đến điểm tận cùng của Eelong: chuồng nhốt gar, nơi Bobby đã từng là tù nhân tại đó.
Hai đứa bị quăng vào giữa đám gar dơ dáy đang co cụm ở bốn góc. Trở lại nơi hôi thối này, những vết thương cảm xúc từ lần trước tại đây của Bobby lại như vỡ tung ra. Nó quị xuống như một kẻ chiến bại.
Từ bên trên vọng xuống tiếng nói:
– Chào mừng trở lại, Pendragon.
Bobby và Kasha nhìn lên. Một con mèo lông xám đốm đen đang nhìn xuống qua tấm phên. Timber. Cũng là Saint Dane. Và là cơn ác mộng.
Saint Dane cười khùng khục:
– Hình như dù đã tiết lộ các kế hoạch của ta cho mi biết cũng chẳng thay đổi được gì. Vấn đề còn lại bây giờ chỉ là điều gì sẽ xảy ra trước? Hủy diệt Nước Đen, hay tử hình mi?