Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 5 – Nước Đen

Chương 37

Tác giả: D.J. Machale

EELONG

(TIẾP THEO)

(@Mxlc type)

Boon đứng trên ghế, quan sát cửa sổ của phòng giam nhỏ. Nó tuyên bố:

– Phòng này không được xây dựng làm phòng giam. Tôi nghĩ, mình có thể tháo bản lề ra bằng móng được.

Mark thì thầm:

– Làm đi.

Nó đứng canh sát cửa, sợ tên đứng gác ngoài phát hiện hai đứa đang âm mưu chạy trốn.

Vừa làm, Boon vừa hỏi:

– Ngay khi ra khỏi đây, chúng mình làm gì?

– Cứ giải quyết từng vấn đề một.

– Chúc mừng.

Từ sau thác nước, một gar reo lên khi thấy ông Gunny dẫn đầu cả nhóm tiến vào.

– Bây giờ các bạn đã về nhà, không còn gì lo sợ nữa…

Sững sờ khi thấy trong nhóm mới tới có một klee, hắn la lên:

– Klee!

Sáu gar xuất hiện ngay, tất cả đều trang bị vũ khí bắn lao.

Ông Gunny vội trấn an:

– Không sao đâu. Các anh biết tôi mà. Tôi là Gunny. Chúng tôi đã từng đến đây rồi. Cả klee này cũng vậy.

Thấy vẻ mặt hắn vẫn còn ngờ vực, ông Gunny đưa ra cánh tay cụt, hỏi:

– Nhớ không?

Bớt căng thẳng, hắn ngoắc tay với các gar kia, nói:

– Nhớ rồi. Ông tới với Aron.

– Chính xác. Chúng ta là bạn. Tất cả chúng ta đều là bạn.

– Ông nên biết, Mùa Vọng tới rồi. Hàng ngàn gar đang đổ về, nếu thấy một klee, họ sẽ không dám vào đây.

Ông Gunny nhìn thẳng mắt gar, nói nhỏ nhẹ nhưng đầy thuyết phục:

– Tất cả đều sẽ tốt đẹp. Nhưng anh phải để chúng tôi vào. Nhiệm vụ quan trọng của chúng tôi là bảo đảm sao cho Mùa Vọng thành công.

Bobby biết ông đang sử dụng sức mạnh dẫn dụ của Lữ khách.

Gar bảo vệ lo lắng hỏi:

– Mùa Vọng có vấn đề gì sao?

– Sẽ không có gì nếu anh giúp chúng tôi. Chúng tôi cần phải tới Trung Tâm. Anh giúp được chứ?

Hắn nhẹ lắc đầu như cố làm cho tư tưởng ổn định lại. Sau cùng hắn nói:

– Được. Tôi có thể giúp.

Quay qua mấy bảo vệ kia, hắn bảo:

– Thay vị trí tôi. Tôi đưa các bạn chúng ta vào Trung Tâm.

Ông Gunny nháy mắt với Bobby. Nó bảo:

– Ông đang làm chủ tình hình rồi đấy.

– Nhờ gar là những con người thật thà thôi mà.

Gar bảo vệ lên tiếng:

– Theo tôi.

Hắn đưa tất cả vào đường hầm thông tới Nước Đen.

Bobby hỏi nhỏ ông Gunny:

– Ông có kế hoạch rồi chứ?

Gunny đặt ngón tay lên môi:

– Khi tới đó ta sẽ giải thích. Đừng làm hư chuyện tại đây.

Bobby gật đầu hiểu biết. Cho các gar này biết Nước Đen sắp bị hủy diệt vì một chất độc từ trên trời đổ xuống, sẽ gây hoảng loạn và làm họ chùn bước, mà lúc này mọi sự chậm trễ đều bất lợi. Tất cả đi xuyên đường hầm nhỏ hẹp cho tới khi tới cửa vào Nước Đen.

Vừa nhìn thấy quang cảnh của ngôi làng ẩn cư, Spader reo lên:

– Hô hây hô! Tất cả chuyện này là dành cho chúng ta sao?

Hàng trăm gar tập trung suốt hai bên đường vào làng, giống như sẵn sàng cho một cuộc diễu hàng.

Bobby nói:

– Tôi nghĩ, họ đang chờ đón các gar.

Một em gái nhỏ chừng năm tuổi, đôi mắt xanh lơ tuyệt đẹp, chạy tới trao cho Bobby một bông hoa trắng, nhỏ nhẻ nói:

– Chúc mừng tới Nước Đen. Chúng em chờ đón quí vị từ lâu rồi.

Nhận đóa hoa, Bobby nói:

– Cám ơn cưng.

Spader cười hà hà:

– Thấy chưa. Có thể họ cũng đón chờ chúng ta nữa đó.

Gunny nói với gar dẫn đường:

– Chúng ta phải mau chân lên.

Họ hấp tấp đi dọc con đường đầy ắp không khí hội hè với tiếng nhạc rộn ràng và mùi xào nấu của các gar dọc hai bên đường. Hầu hết các gar né tránh đường, khi nhìn thấy Kasha, nhưng Spader cố làm cho họ bớt căng thẳng. Anh chàng thủy vụ luôn nở nụ cười thật tươi, tay vẫy vẫy, cứ như một ông tướng đang duyệt binh trong ngày Lễ Tạ Ơn. Nhiều gar vẫy tay chào lại, thậm chí có gar hoan hô như đón những người hùng trở về từ mặt trận.

Courtney bảo Spader:

– Anh là một chính trị gia mới đúng.

– Chính xác. Nhưng… chính trị gia là gì?

Bobby và Kasha quan tâm tới thời tiết hơn. Cả hai chăm chú nhìn phần cuối của đám mây đen đang tiến gần vành đai mặt trời. Kasha bảo:

– Dù làm gì, chúng ta cũng phải làm lẹ lẹ lên.

Gar dẫn đường đưa cả nhóm qua thị trấn, vào Trung Tâm, rồi nói:

– Tới rồi. Cần tôi giúp gì nữa không?

Ông Gunny trả lời:

– Không. Cám ơn nhiều. Anh có thể trở lại vị trí được rồi.

Hắn cười hớn hở:

– Hôm nay là một ngày rất xúc động, phải không?

Courtney chua chát:

– Anh chưa hiểu hết đâu.

Hắn không biết cô bé định nói gì, lẳng lặng chạy đi.

Bobby nhìn lên cơn dông đang trôi qua rất nhanh, nói:

– Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Khi đám mây kia không còn bao phủ vành đai mặt trời, chúng ta sẽ tiêu. Phải tìm cách sử dụng thuốc giải này ngay đi.

Ông Gunny bảo:

– Ta đã có cách rồi.

Courtney reo lên:

– Thật sao?

– Chú lùn, ta ngạc nhiên là sao cháu lại không nghĩ ra. Cháu và Kasha đã từng tới đây rồi. Hai đứa đã nhìn thấy hệ thống tưới tiêu của họ mà.

Bobby và Kasha bối rối nhìn nhau, không hiểu ông Gunny định nói gì. Ông hỏi:

– Nhớ lần đầu tới đây không? Khi chúng ta đi vào làng…

Bobby la lên:

– Vòi phun nước! Trên cột đèn đường!

Courtney ngơ ngác:

– Họ có vòi phun nước trên cột đèn sao?

Spader còn ngơ ngác hơn:

– Vòi phun nước là gì?

Bước lại một cột đèn, ông Gunny vỗ thân cột, nói:

– Nước Đen phát triển trên một dòng sông chảy qua làng. Họ xây dựng một hệ thống nước ngầm rộng lớn, dẫn nước đi khắp thung lũng.

Kasha kêu lên:

– Nhớ rồi! Nước từ trong các cột này phun ra.

– Chính xác! Có nhiều ngàn cột như thế. Mỗi phân vuông trên Nước Đen đều thấm nước bởi màn sương tỏa từ hệ thống tưới tiêu này. Giống như mưa nhân tạo vậy.

Spader tấm tắc:

– Quá thông minh! Chúng ta có thể phun thuốc giải qua hệ thống này được không?

Ông Gunny trả lời:

– Ta đặt hết hy vọng vào đó đây. Vấn đề là phải tính sao để Nước Đen được phun thuốc giải ngay khi thuốc độc thả xuống. Nếu thuốc giải hiệu quả như anh nói, nó sẽ hoạt động như một mái dù, làm thuốc độc thành vô hại.

Courtney choàng tay ôm ông Gunny, reo lên:

– Ông là một thiên tài. Chúng ta thành công rồi.

Gunny lắc đầu:

– Chúng ta chỉ mới tới đây, chưa hành động gì. Bây giờ còn cần phải đưa thuốc giải vào hệ thống.

Bobby hỏi:

– Ông làm được chứ?

– Không. Nhưng ta biết ai có thể làm được.

Ông đưa cả bọn vào Trung Tâm, trở lại nhà kính trồng cây rộng lớn. Bước vào, Kasha và Bobby ngước nhìn lên lỗ hổng trên mái trần kính, nơi Saint Dane đã đập vỡ để tẩu thoát trong hình dạng một con chim.

Kasha rầu rầu nói:

– Phải chi mình sớm hiểu ra điều đó.

Ông Gunny đưa tất cả qua những hàng cây trồng trên giá, tới góc cuối phòng, tại đó có hàng loạt ống và van vặn đầy một mặt tường.

Bobby hỏi:

– Hệ thống kiểm soát tưới tiêu?

– Đúng. Lúc nào cũng có người trực tại đây. Hy vọng anh ta không nghỉ lễ Mùa Vọng.

Ông đi tìm gar trực. Courtney gỡ bình thuốc khỏi vai, nhẹ nhàng đặt xuống sàn, nói:

– Thú thật, mình không nghĩ là tới được đây.

Bobby bảo:

– Nhưng Mark đã không tới được.

Courtney nhăn nhó. Từ lúc bị tách ra, cô bé luôn lo lắng cho Mark.

Kasha nói thêm:

– Cả Boon nữa.

– Nếu có chuyện gì xảy ra cho họ…

Booby không nói hết câu. Cứ nghĩ đứa bạn thân nhất đang gặp nạn là tim nó đau nhói. Spader bảo Bobby:

– Lần lượt giải quyết mà, anh bạn. Mình hứa, xong việc tại đây, chúng ta sẽ đi tìm họ.

Bobby gật, dù vẫn chẳng bớt lo lắng chút nào.

Vừa tiến tới, ông Gunny vừa nói:

– Nào, tôi muốn tất cả cùng gặp Fayne.

Ông đi trước một cô gái trông chưa quá hai mươi. Nhưng gar trong Nước Đen trông đều trẻ, nên khó đoán được tuổi cô ta. Nhỏ nhắn, tóc đen cắt ngắn. Bobby thấy cô ta có vẻ là người phải lao động vất vả. Hai bàn tay chai sần và hai cánh tay rắn chắc đã nói lên điều đó.

Ông Gunny tiếp:

– Fayne trực hôm nay. Cô ấy sẽ giúp chúng ta.

Giọng Fayne không được vui vẻ lắm:

– Đúng thế. Ngày trọng đại nhất lịch sử Nước Đen mà tôi phải trực ở đây.

Cô ta đứng vững vàng, hai tay chống sườn. Fayne rất nghiêm túc và thẳng thắn. Nhưng với vẻ ngầu như vậy, vừa thấy Kasha, cô vội thụt lùi kêu lên:

– Ôi! Klee!

Ông Gunny nói ngay:

– Yên tâm đi. Kasha là bạn của Aron. Cô ta tới đây để giúp gar.

Fayne nghi ngờ nhìn Kasha:

– Chưa từng thấy một klee nào đưa ra một móng tay để giúp gar.

Kasha nóng nẩy nói:

– Tôi là một klee đặc biệt. Chúng ta bắt đầu được chưa?

Courtney trao bình thuốc giải cho ông Gunny. Ông nhìn tất cả, nói:

– Ta đã giải thích để Fayne hiểu rằng, các gar mới có thể đem theo vi khuẩn hay vi-rút gây bệnh vào Nước Đen.

Ông nháy mắt ra hiệu cho cả nhóm, thầm yêu cầu tất cả đóng kịch theo.

Fayne nói:

– Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Họ đã phải sống như loài vật, chắc mang đủ thứ bệnh trong cơ thể.

– Đó là lý do chúng tôi cần đưa bình thuốc này lên hệ thống tưới tiêu. Khi các gar tới, chúng ta có thể phun cái… cái…

Bobby nhắc:

– Tẩy uế.

– Đúng. Cái nước tẩy uế này. Rất nhẹ, nhưng có thể giết hết mọi mầm bệnh.

Ông đưa bình thuốc giải cho Fayne. Fayne ngờ vực ngắm nghía rồi hỏi:

– Ông bảo, Aron muốn tôi làm chuyện này?

Bobby lên tiếng:

– Aron rất quan tâm làm sao cho Mùa Vọng được suôn sẻ và muốn tất cả gar đều được an toàn.

Gunny nhìn thẳng mắt Fayne và sử dụng giọng thuyết phục nhất của Lữ khách, nói:

– Việc cô đưa thứ nước này vào hệ thống ngay lập tức là rất quan trọng. Nếu không làm gấp, sẽ là quá trễ. Cô làm được chứ?

Tất cả đều nhìn Fayne. Liệu cô ta có bị mắc lừa không.

Fayne nhún vai nói:

– Chắc chắn rồi. Không thể để bất cứ thứ vi trùng nào trong bọn họ làm chúng tôi bị đau ốm được.

Cả bọn thở phào nhẹ nhõm khi Fayne ôm bình thuốc, tiến tới hệ thống kiểm soát tưới tiêu. Spader đi theo để biết chắc mọi sự đếu trôi chảy.

Courtney hí hởn:

– Chúng ta gần tới đích rồi.

Bobby tách khỏi nhóm, nhìn suốt căn phòng rộng đầy những cây trồng trên không. Lần đầu tiên từ khi đặt chân lên Eelong, nó cảm thấy như thể nó đã kiểm soát tình hình được một chút. Nhưng cái cảm giác nhẹ nhõm đó vẫn khiến nó bồn chồn áy náy lạ lùng.

Ông Gunny lại gần, hỏi:

– Sao rầu rĩ vậy, chú lùn? Chúng ta sắp cứu được Eelong và làm cho Saint Dane hết còn vênh váo. Phải vui lên chứ.

– Cháu vui, nhưng lo cho Mark.

– Đừng lo. Ta cá là ngay lúc này Boon đang đi tìm nó.

– Cháu còn lo chuyện tương lai nữa.

– Vì sao?

Bobby nhìn lên lỗ hổng trên trần kính:

– Ông Gunny, có thật là qui luật đã đổi thay không? Cháu không thể ngừng nghĩ tới những gì cậu Press đã nói. Đó là chúng ta không được xáo trộn các lãnh địa.

– Ta tưởng, chúng ta đã thông qua vụ này rồi mà. Nếu Saint Dane làm được, tại sao chúng ta không có thể chứ?

– Cháu biết, nhưng liệu đó có phải là toàn thể vấn đề không? Chúng ta là những người tốt. Chúng ta nên phải hành động một cách chính trực, hợp lý. Nghĩa là, khi nào nên phá lệ? Khi đó có thực sự quan trọng? Nhưng ai nói cho chúng ta biết chuyện nào là quan trọng?

– Ta nghĩ cứu một lãnh địa là rất quan trọng. Ta rất ghét phải nhắc lại chuyện không vui, nhưng cháu còn nhớ vụ khinh khí cầu Hinderburg chứ? Nếu chúng ta cứu con tàu đó, Trái Đất đã tận thế rồi.

Bobby nói ngay:

– Vụ này khác. Hindenburg cần phải bị phá hủy. Có thể Nước Đen cũng cần phải bị đầu độc? Ai biết được chứ?

Ông Gunny không có câu trả lời. Bobby tiếp tục:

– Giả dụ cháu bảo: nếu chúng ta bắt đầu chơi đúng kiểu Saint Dane, y chang như hắn, mọi chuyện sẽ dẫn tới đâu? Chúng ta sẽ nhân danh việc ngăn chặn hắn để làm thêm những gì nữa? Nếu chúng ta tiếp tục làm những điều không đúng luật, chúng ta sẽ trở thành kẻ xấu như hắn không? Đó có phải là đường lối của “chuyện phải thế thôi” không?

Mặt ông Gunny thoáng u ám. Những lời nói của Bobby gợi ra một sự thật đáng sợ.

Spader thông báo:

– Cô ấy xong rồi. Dẹp Saint Dane sang một bên đi.

Tất cả tiến lại bảng kiểm soát. Courtney bảo Bobby:

– Chúng ta sẽ hạ hắn với mấy giây còn lại.

Bobby nín lặng. Mọi cặp mắt đều dồn về Fayne. Cô ta đang điều chỉnh thùng thuốc giải nằm nghiêng trên sàn, dưới tấm bảng có hàng loạt van vặn và khí áp kế. Cô gắn một ống kim loại nặng vào miệng thùng.

Bobby đột ngột hỏi:

– Nó sẽ hoạt động chứ?

Fayne rất tự tin:

– Chắc chắn. Chưa bao giờ thấy một nắp vặn như thế này, nhưng tôi đã chỉnh sửa lại. Chất gắn quá cứng. Cái thùng này nhỏ quá, liệu có đủ nước để hoàn tất công việc không đây?

Spader hấp tấp nói:

– Đừng lo. Thuốc giải độc cực kỳ mạnh.

– Hả? Thuốc giải độc?

Ông Gunny vội nói:

– Nước tẩy uế. Fayne, cô thử phun một chút xem tất cả đã ăn khớp chưa.

– Khớp mà.

Gunny nói mạnh mẽ hơn:

– Làm tôi vui chút đi.

Fayne nhún vai:

– Tùy ông. Bảo sao tôi làm vậy.

Cô ta đứng dậy, vặn mấy tay nắm trên bảng kiểm soát.

Courtney hỏi:

– Cô làm gì thế?

– Mở van cho tất cả hệ thống khởi động. Các vị muốn thế mà, đúng không?

Ông Gunny nói:

– Nước phải phun khắp Nước Đen.

– Thì đó, chúng là việc tôi đang làm đây. Bắt đầu.

Fayne cầm một tay nắm lớn màu đen, vặn từ trái sang phải.

Không có gì xảy ra.

Fayne nhíu mày lom lom nhìn mấy chiếc áp khí kế, rồi búng ngón tay lên một chiếc. Kim vẫn không nhúc nhích.

– Vô lý!

Fayne lẩm bẩm, rồi vặn thêm mấy núm và vỗ thêm mấy áp khí kế. Lông mày cô ta càng nhíu gần nhau hơn.

Ông Gunny hỏi:

– Trục trặc gì vậy?

– Khoan.

Fayne quát lên. Cô ta kéo cái thùng ra khỏi dưới tấm bảng kiểm soát, nâng ngược lên, tháo ông sắt ra. Tất cả lo lắng nhìn nhau. Fayne quan sát miệng thùng, rồi kêu lên:

– A! Đây rồi. Vấn đề là có một vết nứt dưới miệng thùng.

Courtney hốt hoảng:

– Vết nứt?

Spader nói:

– Khi đi khỏi Cloral nó có sao đâu. Từ lúc đó chẳng có gì xảy ra cả.

Courtney bối rối:

– Có đấy. Nó bị trúng tên trong sân đấu wippen, và… và… tôi đè lên thùng khi ngã từ zenzen xuống lúc đá truồi. Có thể nắp thùng đã bị nứt.

Ông Gunny hỏi Fayne:

– Cô chữa được không?

– Được chứ.

Spader reo lên:

– Thấy chưa? Chẳng có gì phải lo.

– Nhưng chẳng có ích gì đâu.

Courtney vội hỏi:

– Vì sao?

Fayne tháo nắp thùng, quăng cho Courtney, trả lời:

– Vì thùng của cô trống rỗng rồi. Chất lỏng bên trong đã rỉ ra từ vết nứt. Hy vọng cô còn thùng khác nữa, vì trong này chẳng cònn giọt nào.

Tất cả bàng hoàng, nhìn nhau tuyệt vọng.

Bobby chợt nhìn thấy một điều. Trên mặt Kasha. Một điều thật khó hiểu. Lớp lông của Kasha bỗng đổi màu. Bobby ngẩn ra chằm chằm nhìn, cho đến khi thấy Kasha ngửa đầu nhìn lên trần.

Ksha thì thầm:

– Ôi! Không!

Sự thật làm Bobby giật nẩy mình. Lông mặt Kasha không đổi màu. Mà thình lình Kasha ngập tràn trong luồng sáng. Ánh sáng của vành đai mặt trời. Căn phòng xanh lục thoắt bừng sáng rực vì ánh sáng rọi qua tấm trần pha lê. Tất cả đều ngước mắt lên trời, tất cả đều chung một ý nghĩ:

Các chiếc gig đã có năng lượng.

Bình luận
× sticky