NHẬT KÍ #18
(TIẾP THEO)
EELONG
(@Mxlc type)
– Trông cháu cứ như vừa qua một cuộc chiến vậy, chú lùn.
Vừa nói ông Gunny vừa ôm vai mình, để các gar kia cắt dây, đưa mình xuống.
Mình hỏi:
– Cháu hả? Còn tay ông thì sao?
– A… chỉ hơi bất tiện một chút thôi. Cháu tìm thấy nhẫn của ta ở đâu?
– Ông không muốn biết đâu.
Mình được đặt đứng xuống, đối diện ông bạn già người Mỹ gốc Phi cao lớn, Lữ khách của Trái Đất Thứ Nhất, tên là Vincent “Gunny” Van Dyke. Ở tuổi sáu mươi trông ông còn khỏe. Nhưng ông cũng có vẻ mỏi mệt với mái tóc bạc thêm một ít. Không có gì là quá ngạc nhiên. Eelong đã làm điều đó với con người. Gunny đeo nhẫn vào tay phải, rồi nhìn mình, lắc đầu nói:
– Cháu già hơn lần cuối ta gặp nhau.
– Đúng thế. Trời đất, gặp ông cháu mừng quá.
Mình vòng tay ôm chặt ông. Một cơn sóng nhẹ nhõm tràn ngập trong mình. Gunny còn sống và mình không đơn độc nữa. Mình không muốn buông ông ra, nhưng một tiếng gầm gừ giận dữ làm mình trở lại thực tế. Mấy gar đang đâm chọc Yorn và Kasha. Cả hai vẫn đang còn đong đưa trên bẫy.
Một gar chạy lại Gunny, nói:
– Phải giết ngay khi chúng còn đang mắc lưới.
Không biết điều nào gây sốc cho mình hơn: biết Yorn và Kasha sắp bị giết hay một gar nói trôi chảy như… người.
Mình hấp tấp kêu lên:
– Không. Họ là bạn.
Gã gar đó bảo:
– Klee không là bạn. Chúng phải chết ngay bây giờ.
Hắn rút vũ khí ra khỏi áo choàng. Vũ khí đó giống như một mũi tên dài gần bằng ngọn giáo, tra vào một dụng cụ thô sơ, với một cái nẹp căng thẳng. Trông như một khẩu súng phóng lao. Hắn hướng mũi tên to đùng nhọn hoắt đó lên, nhắm hai klee đang đong đưa, sẵn sàng xử tử.
Mình tuyệt vọng gào lên:
– Ông Gunny. Seegen chết rồi. Klee lông đen kia là Kasha, con gái ông ta đó.
– Khoan đã, Aron.
Gar tên Aron ngừng lại. Gunny quay qua mình, hỏi:
– Seegen chết rồi? Vì sao?
– Cháu không biết. Nhưng bây giờ Kasha là Lữ khách.
Yorn kêu lên:
– Gunny! Tôi đây. Yorn, phụ tá của Seegen đây.
Gunny bước vội tới hai cái bẫy, hỏi Yorn:
– Chuyện gì đã xảy ra cho Seegen?
Yorn càu nhàu:
– Ông ấy tới Trái Đất Thứ Hai, khi trở về chỉ còn là một cái xác. Nào, bây giờ ông có định ra lệnh cho lũ gar kia cắt dây cho chúng tôi xuống không, hay để thành thương tích luôn đây?
– Khoan đã.
Ông Gunny nói rồi quay qua Kasha:
– Tôi không biết cô. Nên không thể thả cô, cho đến khi tin chắc những gar này sẽ không bị hại.
Yorn kêu lên kinh ngạc:
– Gunny! Đây là con gái của Seegen mà.
Kasha gầm gừ:
– Cha tôi yêu cầu đưa Pendragon đến chỗ ông. Tôi chỉ làm việc đó, chẳng bận tâm gì đến lũ gar này.
Mình vội chen vào:
– Kasha đã cứu mạng cháu cả chục lần…
Tranh thủ, mình nói cho ông Gunny biết tất cả, ngay trước mặt Kasha:
– Chỉ có một vấn đền là…
Gunny hỏi ngay:
– Là gì?
– Kasha không muốn là một Lữ khách. Cô ấy bảo không quan tâm tới gar, nhưng rồi cô vẫn giúp họ khi có cơ hội. Cô ấy lo lắng cho tương lai của Eelong, nhưng không tin vào hiểm họa Saint Dane. Kasha là Lữ khách, nhưng cháu không biết làm cách nào để thuyết phục cho cô ấy hiểu: giúp chúng ta chính là giúp Eelong.
Gunny bảo Kasha:
– Này cô bé, hoàn cảnh cô lúc này gay go lắm. Các gar này sẽ giết cả hai không hề lăn tăn suy nghĩ một giây. Tôi sẽ để họ hành động… trừ khi cô làm theo lời tôi.
Kasha làu bàu:
– Tôi đang nghe đây.
– Hãy đến Nước Đen cùng chúng tôi.
Gar tên Aron kêu lên:
– Không! Chưa một klee nào được bước vào Nước Đen cả.
Giống như những gar khác, Aron không cao quá mét sáu. Tóc hắn dài chấm vai, và mặc dù trông hắn có vẻ lớn tuổi, nhưng chẳng có tí râu nào. Lạ thật, vì mình không tin những gã này đã cạo râu. Trông họ như những đàn ông-trẻ con. Nhưng đáng chú ý hơn, không như những gar ở Leeandra, nét thông minh ẩn trong đôi mắt họ. Họ đứng thẳng, di chuyển đàng hoàng. Thêm một bằng chứng nữa, gar không là loài thú để bị săn lùng, tàn sát.
Ông Gunny nói với Aron như một phụ huynh từng trải:
– Tôi cần anh tin tôi, Aron. Bạn tôi và tôi tới đây để giúp các anh, nhưng chúng tôi sẽ không làm được điều đó, nếu không có hai klee này.
Giọng ông dịu dàng, thuyết phục. Cứ như là đang nghe ông Roger nói… hay là nghe một Lữ khách đang sử dụng sức mạnh dẫn dụ. Có thể nào Mister Roger (Là phát thanh viên của chương trình truyền hình Hàng xóm của Mister Roger – một chương trình truyền hình dành cho trẻ em rất thành công ở Mỹ và được cả thế giới hoan nghênh.) từng là một Lữ khách không há? Thú vị thật!
Nhìn tất cả các gar, ông Gunny tiếp tục:
– Tôi sẽ lãnh trách nhiệm, bảo đảm với tất cả, họ không làm hại các anh đâu.
Các gar bối rối nhìn ông Gunny, rồi lại nhìn hai klee trên bẫy. Dường như họ muốn tin vào ông, nhưng bản năng sợ klee làm họ vẫn e ngại.
Aron lo lắng nói:
– Nhưng họ sẽ cho những klee khác biết bí mật của Nước Đen. Không thể để điều đó xảy ra được.
– Điều đó sẽ không xảy ra. Nếu họ có ý định tiết lộ vị trí của Nước Đen, chính tay tôi sẽ giết họ ngay.
Ghê chưa? Ăn nói mạnh bạo gớm. Rõ ràng ông cứng rắn hơn lần cuối mình gặp nhiều. Nhưng nghĩ lại, mình thấy mình cũng vậy chứ bộ. Liên tục sống trong sợ hãi đã tạo người ta thành cứng rắn hơn. Mình nhìn Kasha. Tai cô ả cúp dí ra sau.
Ông Gunny hỏi Aron:
– Anh tin tôi không?
Gã gar nhỏ con nhìn các bạn. Tất cả các bạn đều gật đầu.
Gunny nói:
– Tốt rồi.
Nhìn Kasha, ông hỏi:
– Cô tính sao?
Tai cô ả vẫn cụp ra sau. Kasha không khoái cảnh bị đẩy vào chân tường, nhưng cũng nói:
– Tôi thấy đâu còn chọn lựa gì được nữa. Tôi sẽ đi với ông.
Yorn mừng rỡ:
– Tuyệt vời! Bây giờ cắt dây được rồi chứ?
Gunny nói với các gar:
– Đưa họ xuống. Nhẹ tay thôi, họ là khách của chúng ta.
Các gar dùng dao nhỏ cắt dây, nhưng… chẳng nhẹ nhàng chút nào. Yorn và Kasha rơi phịch xuống đất, chân vẫn vướng vào lưới, nên không thể biểu diễn cú nhảy của mèo. Đám gar vây quanh, vũ khí đầy đủ sẵn sàng tấn công, nếu hai klee gầm rống.
Khoan thai bước vào giữa vòng gar, Gunny đứng bên Yorn và Kasha, nói:
– Nào tất cả chúng ta hãy thoải mái với nhau. Muộn rồi, về thôi.
Ông ra dấu cho tất cả đi theo và chúng mình bắt đầu tiến về phía thác. Mình không thể gọi đó là thác nước “đen” được nữa. Vì vành đai mặt trời đã lặn. Tất cả cảnh vật đều một màu đen thui. Nhưng những ngôi sao đã mọc và chúng mình có thể thấy đường, không sợ đâm sầm vào cây. Ông Gunny, mình, Yorn và Kasha đi cùng nhau. Đám gar mắt cảnh giác, đi sau cùng.
Mình hỏi giỡn ông Gunny:
– Làm cách nào mà ông thành sếp của gar vậy?
Gunny cười:
– Sếp gì đâu. Nhưng họ nghe lời ta. Họ lo sợ. Mà từ những gì ta nghe được, thì họ sợ là đúng thôi.
– Vậy là họ đã biết là sắp bị klee săn lùng?
– Biết. Họ luôn gửi do thám tới Leeandra. Bị tuyên bố là một món ăn, dễ sợ thật chứ. Ta đoán, có bàn tay Saint Dane trong vụ này.
Yorn nói:
– Đúng thế. Chính Seegen đã khám phá ra điều đó.
Kasha lên tiếng:
– Tôi thật không hiểu. Các gar này tỏ ra…
Ông Gunny nói ngay:
– Thông minh? Đó là từ cô đang tìm kiếm hả?
– Phải.
Kasha thú nhận. Ông Gunny nói:
– Tôi nghĩ, còn rất nhiều điều cô không biết về gar, đó là lý do tôi muốn cô tới Nước Đen.
Chúng mình đã tới hồ nước dưới chân thác. Ông Gunny dẫn tụi mình đi vòng tới một vách đá ven hồ, và ông… tiếp tục bước trên mặt nước thật, nhưng khi tới gần hơn, mình thấy có một mặt đá phẳng nằm ngay dưới mực nước. Tới thẳng thác, Gunny bẻ cua gấp, tiến vào sau thác. Lạ lùng chưa! Mình rón rén đi theo, chỉ sợ trơn trợt là ướt như chuột lột. Tập trung từng bước, và khi nhìn lên, mình thấy đã ở phía sau thác nước rồi.
Gunny gọi:
– Lối này, chú lùn.
Ông đang đứng trên mảnh đất khô ráo, trước một cửa hang ăn sâu vào núi. Mình đến bên ông, rồi quay lại nhìn. Yorn, Kasha, Aron và mấy gar kia cũng vừa bước vào từ bên ngoài. Gunny nhặt lên một thứ trông như một ống màu đen, dài chừng ba mươi phân. Ông bẻ làm hai. Lập tức hai khúc ống phát ra ánh sáng màu vàng.
Gunny giải thích:
– Cái này giống như lân tinh.
Ánh sáng tỏa khắp hang, làm thác nước long lanh rực rỡ. Mình thấy cả mái hang cao trải rộng trên đầu, và hang động này chạy dài hun hút vào lòng núi. Ánh sáng cũng cho mình biết, trong hang không chỉ có chúng mình. Nhảy bật lại vì bất ngờ, khi mình chợt thấy lố nhố gar đen ngòm, lặng lẽ đứng quây quần với nhau như một bầy dơi u ám. Tất cả đều sẵn sàng vũ khí.
Ông Gunny cắt nghĩa:
– Bảo vệ đó. Nếu không được họ đồng ý, chính ta cũng chẳng dám vượt qua đâu.
Tiến lại đám bảo vệ, ông nói:
– Yên tâm đi. Hai klee đó đi cùng chúng tôi.
Đám bảo vệ vẫn đứng bất động.
Aron lên tiếng:
– Chúng ta cho phép mấy klee này vào Nước Đen. Đừng để chúng ra khỏi đây, trừ khi có lệnh tôi.
Đây là sự bảo hiểm của họ. Nếu klee định giở trò và chạy trốn, sẽ đụng đầu ngay vào đám dơi đen ngòm này. Gunny ném một nửa ống lân tinh cho Aron, rồi tiếp tục tiến lên. Đám bảo vệ bước tránh sang một bên, nhường lối cho tụi mình. Lối đi lượn cong và hẹp. Mình và ông Gunny phải hơi lom khom vì sợ đụng đầu. Các gar thì không sao, còn hai klee đi bằng bốn chân. Chúng may thật.
Mình hỏi ông Gunny:
– Gar ở Leeandra gọi Nước Đen là “nhà”. Nghĩa là sao?
– Cháu sẽ thấy.
Đi qua đường hầm uốn cong thêm mấy phút, mình bắt đầu cảm thấy có gió mát. Trên đầu, mình đã thấy bầu trời lấp lánh sao. Đã gần tới cuối đường. Ông Gunny đưa chúng mình ra khỏi cửa hang. Mình đứng nhìn xuống một quang cảnh không thể nào tin nổi. Trải dài trước mặt, dưới bầu trời sáng sao, là… Nước Đen.
Ông Gunny nói:
– Tất cả những gì tưởng đã biết về gar, quên đi.
Mắt Yorn và Kasha bàng hoàng mở lớn.
Gunny nói thêm:
– Tất cả những gì đang thấy kia, đều là sự thật. Và… nếu Saint Dane phát hiện ra, thì Eelong sẽ không còn nữa.