Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 5 – Nước Đen

Chương 29

Tác giả: D.J. Machale

EELONG

(@Magic_178820 type)

Bobby Pendragon đã chẳng bao giờ về tới nhà.

Nó, ông Gunny và Kasha rời Nước Đen, vượt đường dài trở lại Leeandra, tới thẳng cái cây có ống dẫn. Cả ba vào đường hầm nhỏ dưới gốc cây, bò qua những màn dây leo chằng chịt, xuống cầu thang bằng rễ, tiến vào hang ngầm, bước qua đống xương gar, và đối diện ngay với… Mark, Courtney, Spader và Boon.

Bobby đứng chết lặng, không hiểu nổi nó đang nhìn thấy gì. Tất cả cứ ngẩn ra nhìn nhau một lúc lâu. Mark là đứa lên tiếng trước:

– Bất… bất ngờ… thật.

Bobby hốt hoảng hỏi:

– Hai bạn làm gì tại đây? Mình đã bảo là không được sử dụng ống dẫn mà.

Courtney nói ngay:

– Tụi mình không còn cách nào khác nữa.

Bobby quát lên:

– Vì sao? Có phải chính Saint Dane đã nắm lấy hai bạn, rồi quăng vào đây không?

Spader lên tiếng:

– Đừng nóng, anh bạn. Nghe họ nói đã.

Bobby chăm chăm nhìn Spader. Thấy anh ta, cũng bất ngờ như thấy Mark và Courtney:

– Spader! Anh đã đưa các cậu ấy tới đây, phải không?

– Phải. Nhưng…

– Không nhưng gì hết. Đây là một sai lầm. Các lãnh địa không thể xáo trộn với nhau. Đưa họ ra khỏi đây trước khi…

Courtney bình tĩnh nói:

– Seegen chết trên Trái Đất Thứ Hai. Chúng mình có mặt tại đó.

Câu nói đó làm Bobby chú ý.

Kasha vội hỏi:

– Cô thấy cha tôi chết? Chuyện gì đã xảy ra?

Courtney và Mark kể lại tất cả, từ chuyện nhận được thư gọi tới ống dẫn, vụ Seegen chết, tới sự nghi ngờ thuốc độc từ Cloral đã giết ông ta. Spader giải thích chuyện Mark và Courtney đem lông mẫu của Seegen tới Cloral như thế nào. Sau khi xét nghiệm và xác định đó chính là thuốc độc của Cloral ra sao. Sau cùng Spader cho biết còn mười thùng thuốc độc bị mất.

Boon nói:

– Seegen khỏe mạnh khi rời đây đến ống dẫn. Nhưng ông ấy đi với Yorn, mà thật ra Yorn lại chính là Saint Dane, vậy nghĩa là…

Kasha rít lên:

– Saint Dane đã đầu độc cha tôi.

Courtney tiếp:

– Và… thứ độc dược đó đang ở tại Eelong này.

Ông Gunny hỏi:

– Thuốc độc này tác hại đến cỡ nào, Spader?

– Khiếp lắm! Nó làm bất cứ thứ gì đang sống đều chết đứ đừ. Ăn một chút gì bị nhiễm thuốc, chết ngay trước khi biết mình gặp nạn.

Anh ta nhìn Kasha, nói tiếp:

– Cha tôi cũng bị chết như thế.

Boon kêu lên:

– Tất cả lũ tang trong nông trại nữa. Trái cây không chỉ bị chín ủng, chắc chắn Saint Dane đã thí nghiệm thuốc độc tại đó rồi.

Courtney nói:

– Đó cũng chính là điều ông Seegen đã nghĩ tới.

Kasha hỏi:

– Nếu thuốc này chạm phải klee hay gar thì sao?

Spader bảo:

– Chết ngay. Ít ra thì những người bạn thông thái của tôi ở Cloral đã nói vậy.

Mark nói:

– Bobby, Saint Dane bảo là hắn sẽ tiêu… tiêu diệt gar, hắn không thể chỉ dựa vào klee săn giết gar, với thuốc độc này, hắn có thể giết hàng mấy ngàn gar…

Boon cắt ngang:

– Vô lý! Nếu độc hại như vậy, hắn không thể đầu độc gar mà không tác hại đến klee.

Courtney bảo:

– Có thể hắn sẽ đầu độc tất cả. Đừng quên hắn là một kẻ xấu.

Ông Gunny nói:

– Không đâu. Đó không là cách thức của hắn. Hắn muốn dân của các lãnh địa tự đem đến sự hủy hoại cho chính họ. Tất cả công việc của hắn là đẩy người ta đến những chọn lựa điên rồ. Hắn sẽ làm sao để klee dùng thuốc độc đó mà giết gar. Ta tin như vậy.

Boon hỏi:

– Nhưng làm sao hắn có thể mượn tay klee đầu độc gar mà klee lại không bị nhiễm độc?

Không ai trả lời. Tất cả đều im lặng cho đến khi Mark lên tiếng:

– Sẽ dễ thôi.

Tất cả nhìn Mark. Nó tằng hắng, nói tiếp:

– Chúng tôi đã đọc nhật ký sau cùng của Bobby. Tôi nghĩ, mình đã hiểu lý do vì sao Saint Dane có mặt tại đây đúng lúc này. Vì thời điểm này là bước ngoặt của Eelong. Khi thông điệp được phát thanh từ Nước Đen, để bắt đầu Mùa Vọng, tất cả gar trên Eelong sẽ đổ về đó…

Sự thật khủng khiếp bỗng sáng tỏ với tất cả những ai đang có mặt trong hang. Chính ông Gunny nói lớn thành lời:

– Nếu tất cả gar tụ tập về một chỗ, lúc đó sẽ chẳng còn gì hơn là…

Bobby thì thầm:

– Diệt chủng! Đó chính là điều Saint Dane đã hứa. Là mưu đồ của hắn. Diệt chủng.

Ông Gunny bàng hoàng:

– Thì ra vậy! Nếu klee đầu độc Nước Đen sau Mùa Vọng, họ sẽ không chỉ tiêu diệt gar , mà họ sẽ hủy hoại tất cả những gì gar đã nghiên cứu để phát triển lương thực cho toàn lãnh địa. Klee sẽ giết luôn hy vọng sống còn duy nhất của chính họ.

Đầu óc Bobby xoay như chong chóng. Tất cả chuyện này đều quá sức tưởng tượng, ngay cả với nó. Nó thẫn thờ ngồi xuống tảng đá phẳng. Courtney ngồi bên bạn, hỏi:

– Cậu không sao chứ?

Bobby choáng váng nói:

– Hắn đã nói với mình tất cả. Hắn đã nói với mình kế hoạch hắn sẽ làm, cứ như hắn thách thức mình ngăn chặn. Thậm chí hắn còn bảo bạn và Mark đã phát hiện ra.

– Nhưng chúng ta có thể ngăn chặn được âm mưu của hắn mà. Tụi mình đã đem thuốc giải độc từ Cloral tới. Chỉ cần tìm ra cách sử dụng thôi.

Bobby kinh ngạc hỏi:

– Bạn đem theo thuốc giải? Nhưng cậu Press đã dặn, không bao giờ được xáo trộn mọi thứ từ lãnh địa này qua lãnh địa khác.

– Bobby, cậu Press mất rồi. Mọi thứ đã thay đổi. Bạn không muốn Saint Dane chiếm thêm một lãnh địa nữa, đúng không?

Bobby nhắm mắt, như thể ý nghĩ nhức nhối đó đâm xuyên trong đầu nó. Nó đứng phắt dậy, đi tới cuối hang, ngồi xuống, co người, ôm chặt hai đầu gối. Tất cả nhìn theo lo lắng, không biết phải nói gì. Spader vừa định tiến tới chỗ Bobby, nhưng ông Gunny giữ lại:

– Cứ để mặc nó. Nó cần suy nghĩ.

Không khí trong hang thật căng thẳng. Không ai biết sau đây phải làm gì, hay liệu Bobby có tỉnh táo trở lại và giúp giải quyết được vấn đề không.

Courtney tới gần Kasha, nói:

– Tôi rất tiếc về chuyện cha cô.

Kasha gật đầu cám ơn. Mark bảo:

– Ông ấy không phải chịu đựng đau đớn gì đâu. Đang khỏe mạnh, chỉ một thoáng giây sau ông đã đi rồi.

Courtney nói:

– Thuốc độc tác dụng nhanh vậy đó. Chắc chắn Saint Dane sẽ có thể tiêu diệt gar.

Kasha rầu rầu nói:

-Sau cùng thì tôi đã bắt đầu hiểu ra điều đó.

Thỉnh thoảng tất cả lại liếc nhìn Bobby. Nó vẫn bất động.

Spader thì thầm với ông Gunny:

– Phí thời gian quá.

Ông gật đầu, bước lại Bobby. Khi nó ngước lên nhìn, ông thấy mặt nó mới lo âu hoang mang làm sao. Gunny ngồi xuống bên nó và hai người sôi nổi thì thầm. Bobby luôn gật đầu, như đang được nghe lời khuyên khôn ngoan của một ông bạn già từng trải. Và chính xác là như vậy. Sau cùng, Bobby đứng dậy, lau mắt, hít một hơi dài, rồi trở lại với nhóm.

Nó tuyên bố:

– Tôi muốn được nói vài điều.

Tất cả tụ tập quanh nó, lắng nghe:

– Không ai trong chúng ta muốn có mặt tại đây. Nếu là lời kêu gọi của tôi, tôi sẽ kêu gọi tất cả chúng ta trở về nhà, và coi như tất cả chuyện này chưa hề xảy ra. Nhưng chúng ta không thể. Thậm chí một số trong chúng ta không có nhà để trở về. Tôi không biết các bạn thì sao, còn tôi càng hiểu thêm về cuộc chiến ngu xuẩn này, tôi càng thêm bối rối. Cậu Press bảo tôi, quy luật số một là không bao giờ được xáo trộn các lãnh địa. Ông bảo, mỗi lãnh địa có lịch sử và số phận riêng. Đó là cách thức của “chuyện phải thế thôi”. Và tôi tin lời ông. Nhưng nếu đó là sự thật, có lẽ nào Saint Dane lại không biết? Vì sao chúng ta phải chơi theo luật, trong khi Saint Dane thì không?

– Nhưng các bạn biết sao không? Chúng tôi đã hạ gục hắn. Hơn một lần. Hắn lấy mất hầu hết những gì tôi hằng tha thiết, nhưng chúng tôi vẫn đánh bại hắn. Hắn sử dụng mọi mánh khóe có thể có để làm chúng tôi hoang mang, nhưng chúng tôi vẫn đánh bại hắn. Và, tôi sắp nói với các bạn một điều: tại đây, trên Eelong này, chúng ta lại sẽ cho hắn nếm mùi thất bại.

Spader mỉm cười, nháy mắt với Courtney. Mọi sự đang tiến triển khả quan.

– Nếu hắn bảo, quy luật đã thay đổi. Tốt. Như vậy có nghĩa quy luật thay đổi cho tất cả mọi người. Có thể đây không là “chuyện phải thế thôi”, nhưng đó là cách sẽ phải tiến tới. Chúng ta không thể chờ hành động tiếp theo của hắn. Chúng ta phải chủ động… đánh.

Boon la lên:

– Đuúung rồi!

Bobby tiếp:

– Mark, Courtney, mình xin lỗi đã hồ nghi việc làm của hai bạn. Hai bạn đem thuốc giải tới đây là đúng. Eelong được thoát nạn là nhờ hai bạn.

Mark tươi roi rói. Đây đúng là giây phút nó hằng mơ ước từ khi đọc nhật ký đầu tiên của Bobby.

Bobby nói thêm:

– Nhưng, bây giờ tôi muốn hai bạn về nhà. Đây là chuyện quá nguy hiểm đối với hai bạn.

– Không!

Courtney quả quyết nói ngay, làm tất cả đều quay lại nhìn.

– Hai đứa mình đã phải đi quá xa để bây giờ bị tống về. Không. Tụi mình muốn chứng kiến cho đến hồi kết cuộc. Đúng không, Mark?

Giọng run lên, Mark nghẹn ngào:

– Đ…ú…ng.

Bobby tủm tỉm gật đầu:

– Mình cũng đoán là hai bạn sẽ nói vậy. Tốt rồi. Mình mừng là hai bạn ở lại.

Courtney tươi tỉnh. Mark cười yếu xìu.

Quay lại Spader, Bobby gay gắt:

– Spader!

Spader vội đứng nghiêm, bối rối nói:

– Nào, Pendragon, tôi biết cậu bảo tôi về nhà và chờ cậu, nhưng…

– Chào mừng anh trở lại với buổi trình diễn.

Bobby cười nói, Spader thở phào:

– Được trở lại là quá vui rồi.

– Cho chúng tôi biết về thuốc giải đi.

– Rất hân hạnh.

Spader quì gối bên ba bình hình trụ trong đai kiện màu đen:

– Các nhà nông học cho tôi biết, chất độc đó tuy đáng sợ, nhưng lại có yếu điểm. Chỉ một thoáng hơi chất lỏng trong mấy thùng này sẽ làm nó thành vô hại.

Ông Gunny hỏi:

– Sao cậu nghĩ là Saint Dane sẽ dùng thuốc độc này để phá Nước Đen?

– Từ những gì tôi đọc được trong nhật ký của Pendragon. Nước Đen nằm trong một lòng chảo thiên nhiên khổng lồ, phải không?

– Đúng thế.

– Điều đó vừa tốt lại vừa xấu. Thuốc độc là một khí lỏng, nó bám vào bất cứ thứ gì chạm phải. Nếu Saint Dane và đám klee bù nhìn của hắn rải đủ chất độc vào không khí trong Nước Đen, sườn núi bao bọc chung quanh sẽ giữ lại chất đó. Kết quả là gì? Tất cả sự sống bên trong lòng chảo đều sẽ chết.

Ai nấy nhìn nhau căng thẳng. Boon lo lắng hỏi:

– Còn phần tốt là gì?

Mark nói:

– Núi cũng có thể hỗ trợ chúng ta. Nếu những bình thuốc giải này được rải trong lòng chảo, núi sẽ giữ chúng không bay đi mất, và để chúng làm công việc hóa giải chất độc.

Spader tán thành:

– Chính xác! Vấn đề là ấn định thời gian.

Bobby nói:

– Ông Gunny và tôi đã có kế hoạch. Nếu Saint Dane sắp tấn công Nước Đen, chúng ta phải tới đó càng nhanh càng tốt. Boon, cậu có thể lo được năm con zenzen và thêm vũ khí không?

Boon hãnh diện nói:

– Cứ ra lệnh.

– Tốt. Đêm nay cậu tới Nước Đen cùng Spader, Courtney và Mark, với các bình thuốc giải. Ông Gunny sẽ dẫn đường. Việc đầu tiên ông Gunny sẽ làm là cố thuyết phục gar không thực hiện việc truyền thanh. Nếu phần cư dân gar còn lại không tới Nước Đen, coi như đã giải quyết được nửa cuộc chiến.

Courtney hỏi:

– Sao chúng ta phải đi đông vậy?

Ông Gunny trả lời:

– Đường rất xa. Từ đây tới đó, nhiều điều có thể xảy ra.

Tất cả đều hiểu ông nói gì. Eelong là một nơi nguy hiểm. Chẳng có gì bảo đảm tất cả sẽ tới được đó an toàn. Càng đi đông càng thêm cơ hội có người tới được đó cùng thuốc giải.

Mark lắp bắp:

– Còn… còn tang. Đi đêm có… có nguy hiểm không?

Kasha nói ngay:

– Không. Tang không thường tấn công vào ban đêm.

Spader lạc quan:

– Chúng ta sẽ tới đó trước khi trời sáng.

Courtney hỏi:

– Còn bạn, Bobby?

Bobby thở dài như không thích những gì sắp nói:

– Xin các bạn đừng trách. Nhưng… mình không thể cho các bạn biết công việc sắp tới của mình được. Sau chuyện xảy ra với Yorn, mình không thể tin bạn nào không thật sự là Saint Dane.

Cả nhóm ồ lên kinh ngạc:

– Cái gì? Vô lý! Làm sao có chuyện đó được? Cậu giỡn hả?

– Saint Dane có thể làm được rất nhiều điều. Nhưng mình biết chắc, hắn không thể tự tách làm hai. Kasha và ông Gunny thì đã rõ ràng. Nhưng với tất cả các bạn khác, mình không thể biết được. Mình rất tiếc.

Courtney cắn môi. Spader mỉm cười lắc đầu. Boon cười lớn như đó là một sự xúc phạm nó chưa từng nghe bao giờ. Chỉ có Mark nói:

– Không sao đâu, Bobby. Cậu có lý.

Spader cầm lên mấy miếng vải rách bươm mà gar gọi là quần áo, bảo:

– Có điều là mình không mong phải mặc mớ giẻ rách này đâu.

Vẻ thách thức, Bobby nói ngay:

– Đừng. Nếu đã bỏ qua quy luật, chúng ta sẽ bỏ qua tất cả. Cứ mặc nguyên quần áo Cloral của anh đi.

Courtney thở phào nhẹ nhõm. Mark hỏi:

– Cậu có tin làm vậy là đúng không, Bobby?

– Tin tuyệt đối.

Ông Gunny nói:

– Lên đường thôi. Thời giờ là vàng bạc.

Cả nhóm tản ra. Mỗi thành viên sửa soạn cho nhiệm vụ một cách riêng. Ông Gunny giúp Spader buộc thùng thuốc giải lên lưng. Bobby giúp Mark và Courtney.

Bobby hỏi nhỏ:

– Mark, nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn về nhà, đừng ngại. Cậu đã là một người hùng rồi.

Với Mark, đây là khoảnh khắc của sự thật. Lâu lắm rồi, từ khi Bobby bắt đầu chuyến phiêu lưu, Mark đã phải đấu tranh quyết liệt với những cảm xúc đầy mâu thuẫn. Một phần trong nó, muốn được ở ngay bên cạnh thằng bạn thân nhất, cùng đánh Saint Dane và bảo vệ Halla. Tất cả đều có vẻ đầy hấp dẫn. Nhưng phần thực tế trong đầu nó lại luôn nhắc nhở: nó không là một chiến binh, không là một lực sĩ, và cũng không đặc biệt dũng cảm.

Nó nói:

– Mình… hơi sợ. Nhưng mình còn sợ hơn, nếu Saint Dane tới Trái Đất Thứ Hai, thì chuyện gì sẽ xảy ra. Đằng nào, mình cũng sẽ vẫn phải gặp hắn. Có lẽ gặp tại đây lại tốt hơn. Có thể chúng ta ngăn chặn được hắn, trước khi hắn phóng vào gia đình mình.

Courtney nói:

– Hãy tin tưởng tụi mình, Bobby. Chúng ta sẽ cùng gánh vác chuyện này.

Bobby mỉm cười:

– Mình tin hai bạn.

– Và… chẳng đứa nào trong hai đứa mình là Saint Dane đâu, ông nhóc ạ.

Phía bên kia, Boon lại gần Kasha hỏi:

– Có đúng vậy không? Có đúng là Yorn đã chết thật rồi không?

Kasha buồn bã gật đầu:

– Saint Dane biến thành Yorn, giống tới nỗi nếu không chính mắt mình trông thấy thì… Không phải mình đã không tin cha, chỉ vì… mình không muốn tin.

– Bạn biết ông đã nói gì với mình không? Ông bảo, khi Saint Dane ra tay hành động, chính bạn sẽ hạ hắn. Ông cũng bảo, bạn kêu ca, chống đối, và nêu ra hàng trăm lý do để không tham gia, nhưng ông biết, sau cùng thì không phải là ông, mà chính bạn sẽ cứu Eelong.

Nghĩ tới cha, Kasha trào nước mắt. Cô lau vội, rồi gỡ sợi dây chuyền có hai cái nhẫn khỏi cổ. Lấy ra một cái, Kasha đưa cho Boon, nói:

– Đây là nhẫn của Yorn. Nếu mình là Lữ khách của Eelong, thì bạn là phụ tá.

Boon trân trọng đón lấy, rồi cất vào trong áo. Nó bảo:

– Mình sẽ không làm bạn thất vọng đâu.

Buộc cái thùng lên lưng Spader xong, Gunny hỏi:

– Cảm thấy sao, Flash Gordon ? (Gunny gọi đùa Spader là Flash Gordon – xem tập 3 Pendragon – Cuộc chiến bất thành và chú thích ở trang 200 của tập 3 để hiểu rõ vì sao ông Gunny lại đùa như vậy)

– Khỏe re. Y như ngày xưa, phải không ông Gunny? Được trở lại với ông, cháu vui quá.

Bobby tiến lại nói:

– Chắc không cần phải nói thêm gì nữa. Ai cũng hiểu nhiệm vụ này quan trọng thế nào rồi.

Spader vui vẻ nói:

– Yên tâm đi, Bobby. Cậu đang có trong tay đội hạng A đó.

Ông Gunny và Bobby nhìn nhau cười. Cả hai đã quá quen với tính cách tự kiêu của Spader. Gunny tuyên bố:

– Vậy thì chỉ còn một điều cần nói: Hô hây hô! Lên đường.

– Hô hây hô.

Spader nói theo. Anh ta vỗ lưng Bobby, rồi tiến tới cầu thang. Gunny bảo Bobby:

– Bây giờ nhớ phải thận trọng, chú lùn.

– Dạ, cháu nhớ.

Spader gọi xuống:

– Hê, ai lên sau cùng phải mua snigger.

– Anh lên trước rồi mà.

Gunny theo Spader lên thang. Mark và Courtney đi cùng Bobby. Mark nói với Bobby:

– Biết không, mình mơ chuyện này từ lâu rồi.

– Mình biết. Nhưng đây không là giấc mơ. Mà là sự thật đó, Mark.

Mark cười bối rối. Courtney bảo:

– Đừng lo cho hai đứa mình. Mình chỉ áy náy một điều.

Bobby hỏi:

– Điều gì?

– Về nhà biết nói với ba má thế nào đây?

Bobby phì cười. Courtney cười theo. Bụng Mark thì thắt lại. Nó gắt:

– Cứ làm như chưa đủ chuyện lo ấy.

Courtney nghiêng người đặt lên má Bobby một nụ hôn, nháy mắt nói:

– Hẹn gặp lại.

Mark và Courtney theo ông Gunny và Spader luồn lách qua đám dây leo, rồi đi khuất sau cầu thang bằng rễ, bỏ lại Bobby một mình với Kasha.

Kasha hỏi:

– Sao? Bây giờ có thể chia sẻ kế hoạch bí mật của cậu được chưa?

– Cô nhập cuộc?

Bobby hỏi đầy nghiêm túc, rồi tiếp:

– Nghĩa là thực sự nhập cuộc? Vì nếu còn nghi ngờ điều gì, cô cứ nói ra.

– Pendragon, tôi không biết cậu là ai, vì sao tới đây, trở thành Lữ khách là có nghĩa gì. Nhưng có những điều rất minh bạch với tôi: klee đang chết đói. Đó là sự thật. Tôi cũng tin, gar xứng đáng được đối xử tốt hơn. Nếu có thể làm cho klee hiểu điều đó, thì tôi tin gar ở Nước Đen sẽ chia sẻ kiến thức của họ và giúp nuôi sống khắp lãnh địa Eelong. Ít ra, đó là niềm hy vọng của tôi. Đó là cơ hội duy nhất để chúng tôi sống còn.

– Tôi nghĩ là cô có lý.

– Tôi vẫn không biết Saint Dane là gì. Nhưng bây giờ, tôi cũng tin hắn có thật. Hắn đã giết cha tôi và chú Yorn. Từ những gì mình thấy, tôi không chút nghi ngờ chuyện hắn dùng thứ thuốc độc đó để hủy hoại Nước Đen. Vì tất cả những điều đó, Pendragon, tôi có thể hoàn toàn tự tin nói rằng… tôi nhập cuộc.

– Tốt rồi.

– Vậy thì kế hoạch là gì?

Bobby mỉm cười:

– Nếu chúng ta may mắn, chuyện nhóm kia đem thuốc giải tới Nước Đen đúng giờ cũng… sẽ không thành vấn đề nữa.

– Vì…?

– Vì chúng ta sẽ đuổi theo Saint Dane.

Bình luận
× sticky