NHẬT KÍ # 17
EELONG
(@ Hai type)
Mình mất hết khái niệm về thời gian. Mình tới Eelong được bao lâu rồi? Nhiều ngày? Nhiều tuần? Có thể là nhiều tháng rồi. Mình không biết chắc. Mình có sinh nhật không? Mình mười sáu? Làm sao biết được? Thời gian chẳng có ý nghĩa gì với mình nữa. Xin lỗi, nếu mình đã tỏ ra quá sầu thảm. Nhưng từ khi mình viết nhật ký trước, mọi chuyện đang làm mình nản lòng. Thậm trí, có những chuyện xảy ra cho mình tệ đến nỗi, mình cầu mong cho những kẻ thù xấu xa nhất đừng gặp phải. OK, có lẽ mình sẽ cầu xin những chuyện đó trút lên đầu Saint Dane.
Lúc này mình vừa ăn xong và nghỉ ngơi được một chút, nên cảm thấy lại là người. Mặc dù tại Eelong người chẳng là cái đinh gì. Ngày mai chúng mình sẽ có một chuyến đi, hy vọng chuyến đi này sẽ giải đáp được vài thắc mắc và tìm được cách chặn đứng kế hoạch điên rồ hủy diệt gar của Saint Dane. Nếu chuyến đi thành công, rất có khả năng mình sẽ tìm thấy ông Gunny. Mình chỉ còn có thể hy vọng là ông vẫn sống. Sáng mai chúng mình lên đường, vì vậy mình có chút ít thời gian để viết nhật ký này. Để mình kể lại tất cả những gì xảy ra sau lần viết trước. Ngay bây giờ, hay sẽ không bao giờ nữa.
* * *
Lần trước mình đã ngừng lại đúng đoạn mình trở lại Eelong sau khi gặp hai bạn trên Trái Đất Thứ Hai. Đứng ngay cửa ống dẫn mình nhìn lom lom ả mèo đen bóng to đùng, tên là Kasha.
Đánh giá mình từ đầu tới chân, ả mèo trịch thượng nói:
– Cậu không giống như những gì tôi trông đợi.
Mong ả đừng thắc mắc thịt mình có ngon không. Làm ra vẻ lơ là, mình hỏi:
– Thật sao? Cô đã mong đợi điều gì?
– Không biết. Có thể là… một điều gì đó… thú vị hơn.
Chảnh dễ sợ. Mình muốn trả đũa ngay, nhưng vẫn phải thận trọng . Kasha có thể chỉ là con gái một Lữ khách, nhưng mình đã thấy cô ả hành xử thế nào với con tang trong rừng. Ả gan lì, chẳng biết sợ là gì, và… ả là loài ăn thịt. Thôi, bỏ qua, không thèm chấp.
Kasha hỏi:
– Cha tôi đâu?
– Đáng lẽ cô phải cho tôi biết chứ. Tôi chưa gặp ông ấy mà.
– Cậu không phải thủ lãnh của cái gọi là… Lữ khách sao?
Ả gừ gừ, mạnh mẽ tiến một bước gần mình, nói tiếp:
– Không biết gì những chuyện này à?
Không dừng được, mình thụt lùi một bước vào ống dẫn. Mình không quen bị một con mèo ăn thịt người lừ lừ tiến sát.
Kasha nghiêng đầu, tò mò hỏi:
– Tôi làm cậu sợ à?
Mình không muốn tỏ ra yếu và sợ. Nhưng sự thật thì mình yếu và sợ thật. Cố không để giọng run, mình bảo:
– Tại Eelong này tôi là một gar, nhưng tới lãnh địa quê tôi, tình hình sẽ khác.
Nói thật, chẳng khác gì đâu. Gặp ả trên Trái Đất Thứ Hai kiểu này, mình cũng sẽ sợ như ở đây. Nhưng phải giữ tí sĩ diện thế thôi.
Kasha tiến thêm bước nữa. Lần này mình không lùi, nhưng giời ạ, mình chết khiếp. Ả dí sát mũi vào mặt mình, gườm gườm nhìn. Mình cố không chớp mắt.
– Nếu có chuyện gì xảy ra cho cha ta vì trò chơi ngớ ngẩn này của mấy người…
Ả tức giận sùi bọt mép, nói tiếp:
– Thì chính tay ta sẽ xé ngươi ra từng mảnh.
Ghê chưa!
Mình bảo:
– Đây không phải là một trò chơi. Nói thế là cô đã xúc phạm cha cô rồi đó.
Mắt ả long sòng sọc. Mình e là đã phạm sai lầm và sắp bị ả xé xác. Nhưng không thể làm khác được. Ả đã xúc phạm tất cả những gì các Lữ khách đang làm để bảo vệ những người như ả. À quên, lũ mèo như ả.
Mình tiếp:
– Cô nghĩ đây là một trò chơi? Nhìn cái này đi.
Mình đưa lên cái túi dơ bẩn mang về từ Trái Đất Thứ Hai, chứa món quà ghê sợ của Saint Dane.
Bỗng một giọng nói quen thuộc vui vẻ cất lên:
– Ê, có gì trong túi vậy?
Đó là Boon. Con mèo nâu nhảy lóc chóc tới sau Kasha, hỏi mình:
– Cậu bắt kịp Saint Dane rồi hả?
– Không hẳn vậy. Nhưng hắn đưa cái túi này cho hai phụ tá của tôi. Một minh chứng nhỏ cho khả năng của hắn.
Mình đưa cái túi cho Boon. Nó đón lấy, thọc tay vào trong, và kéo ra bàn tay của ông Gunny. Mình ngỡ cả hai sẽ giật mình kinh tởm, nhưng chúng thản nhiên nhìn cánh tay như… chuyện nhỏ. Chắc tại Eelong này, chúng đã quá quen thấy những mảnh cơ thể bị cắt rời. Còn mình? Mình phải quay mặt đi. Nhìn bàn tay của ông Gunny, mình muốn khóc quá.
Boon chỉ nói:
– Bàn tay có một cái nhẫn Lữ khách.
– Làm ơn rút ra giùm tôi.
Mình bảo Boon. Nó tháo nhẫn, đưa cho mình. Mình vội vàng xâu vào sợi dây trên cổ cùng với cái nhẫn của mình.
Boon hỏi:
– Đó là tay của gar đen, cao lớn mà cậu gọi là Gunny, phải không?
– Phải.
Rồi quay sang Kasha, mình hỏi:
– Còn nghĩ là trò chơi nữa không?
Ả không trả lời. Nhìn bàn tay bị cắt rời không làm ả có một thoáng bối rối. Oái oăm chưa.
Mình hỏi Boon:
– Chôn giùm mình được không?
– Phải đốt thôi. Ở đây chúng tôi phải làm thế, không để tang đào lên và…
Nó không nói hết câu, nhưng mình đã hiểu. Boon trân trọng bỏ lại bàn tay ông Gunny vào túi.
Kasha đề nghị:
– Quẳng đi. Chỉ là một gar thôi.
Boon cãi:
– Nhưng là một Lữ khách. Đáng được cư xử đàng hoàng hơn chứ.
Cảm thấy bắt đầu có cảm tình với anh chàng mèo này, mình nói:
– Cảm ơn Boon.
Ánh mắt Kasha nhìn mình hăm dọa. Mình không chớp mắt.
Ả cộc cằn nói:
– Bây giờ thì theo tôi. Ngày mai cậu sẽ giúp tìm cha tôi.
– Tốt. Đó chính là điều tôi đang muốn làm.
Kasha khó chịu quay đi. Ả không thích đứng gần một gar.
Mình hỏi Boon:
– Sao cậu không cho tôi biết là Seegen bị mất tích?
– Tôi đâu biết. Lần cuối tôi còn thấy ông ấy rời khỏi Leeandra với Yorn mà.
– Yorn? Yorn là ai?
– Là phụ tá của Seegen. Cậu nghĩ họ không sao chứ?
– Làm sao tôi biết được? Tôi mới tới đây mà.
– Đúng vậy. Xin lỗi.
Trước khi đi khỏi ống dẫn, mình nhặt đôi giày rách khác trong đống quần áo, thủng thẳng cột dây, mặc cho Kasha và Boon chờ đợi. Trông Kasha bực bội ra mặt, mình càng khoái. À, hơi bị nhỏ nhen hả, nhưng đó là cơ hội độc nhất mình có được chút quyền kiểm soát.
Khi cả ba ra ngoài, mình thấy con ngựa zenzen đã bỏ đi từ lâu. Vậy là phải leo lên cây và bước qua những cái cầu treo, để trở lại Leeandra. Mình biết là không đáng, nhưng mình đang lúng túng mà.
Đi trên cầu, mình hỏi Kasha:
– Lần cuối cô gặp cha cô là bao giờ?
Ả lạnh lùng trả lời:
– Ba hôm trước.
– Điều gì làm cô nghĩ là ông ấy mất tích?
– Vì cha con tôi phải gặp nhau sáng nay, sau khi tôi đi hái lượm về. Ông không đến. Cha tôi không bao giờ như vậy.
Kiểu trả lời lau láu một mạch của Kasha làm mình cảm thấy cô ta không muốn bị vặn hỏi. Căng thật. Nhưng đây là chuyện quan trọng, nên mình cứ hỏi tiếp:
– Hái lượm là gì?
– Đó là việc tôi làm.
Boon nói thêm, có vẻ sốt sắng hơn một tí:
– Tôi cũng thế. Chúng tôi đi thành nhóm trong rừng để tìm và hái lượm trái cây, chặt cây làm nhà, hay bất cứ thứ gì cần thiết cho Leeandra. Đó là một công việc nguy hiểm và rất quan trọng.
Mình hỏi Kasha:
– Cô biết những gì về Lữ khách?
Đó là một câu hỏi quá lớn. Kasha đứng phắt lại, quay sang mình, gầm lên. Mình thấy sự tức giận ngùn ngụt trong mắt ả:
– Ta sẽ cho mi biết ta biết những gì, gar ạ.
Ả phun từ “gar” như một món ăn thiu ra khỏi miệng.
– Cha ta từng sáng suốt giúp xây dựng thành phố này. Bây giờ ông trở thành một klee già dở hơi, bị lôi cuốn vào những chuyện hoang tưởng về lũ thú vật du hành qua không gian, và chiến đấu với một gar ma quỉ. Ông bảo, tất cả đều cực kỳ nguy hiểm. Mi muốn thấy nguy hiểm không? Làm một chuyến hái lượm đi. Ta muốn thấy mi đương đầu với một con tang hung bạo. Lúc đó, hẵng bảo ta là mi sợ một gar tên là Saint Dane hơn.
Ả gầm gào, khó lòng kìm chế được cơn giận. Mình nghĩ, lý luận với ả là không ổn. Rõ ràng ả đủ khả năng ngoạm đứt đầu mình. Cố giữ giọng thật trầm tĩnh, mình hỏi:
– Nếu tất cả chỉ là hoang tưởng, cô giải thích thế nào về tôi?
Điều này làm ả tịt ngòi. Ả quay mặt đi, nói:
– Mi là một vật quái đản khác thường. Khi nào tìm được cha, ta sẽ chứng minh cho ông thấy.
Ả đi tiếp. Boon nhún vai theo sau. Một khởi đầu không thuận lợi. Mình không biết phải làm gì với Kasha. Nếu có điều gì bất hạnh xảy ra cho Seegen, Kasha sẽ là Lữ khách của Eelong. Mình không trông mong điều đó. Oải nhất là, ả bắt mình phải chịu trách nhiệm. Mình không mong điều đó chút xíu nào. Mình chỉ hy vọng là Seegen bình yên trở về, và Kasha chỉ còn là một nỗi đau nho nhỏ.
Thật tình, rất thật tình, mình hy vọng sẽ gặp Seegen khi trở lại Leeandra.