Dịch: Hoài Dương
Có ai mà chưa từng say nắng anh trai nhà bên? Nếu thực chưa từng, thế thì chắc là do anh chàng cạnh nhà bạn không đủ đẹp trai.
Đỗ Minh Vy gần như sa sút mất cả kỳ nghỉ đông, cũng không bằng lòng sang nhà Lục Thời Miễn nữa, mà Đinh Mật đi một mình lại không được. Thỉnh thoảng đến nhà Đỗ Minh Vy, cô sẽ ngập ngừng trước cửa nhà họ Lục mấy phút, nhưng chung quy vẫn không có dũng khí đi gõ cửa.
Hai cô gái nhỏ đều có phiền muộn của riêng mình, dính lấy nhau, chịu đựng đến Tết.
Đinh Mật không thích Tết nhất trần đời, bởi vì nhà họ Tiết phải đi thăm họ hàng thân thích, thế nên đa số thời gian cô đều lủi thủi ở trong phòng của mình. Tiết Chấn và Chu Thanh về nhà bà Tiết mấy ngày, chỉ có một mình cô ở nhà.
Chu Thanh vẫn hỏi cô như những năm nọ: “Tiểu Mật, thật sự không đi cùng cả nhà sao?”
Đinh Mật lắc đầu: “Mọi người đi đi ạ, con ở nhà một mình cũng được.”
Tiết Ninh thúc giục: “Mau đi thôi. Còn không đi là con không về nữa đâu.”
Chu Thanh bế Tiết Tiểu Bân, Tiết Chấn và Tiết Ninh xách quà cáp, mấy người đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn một mình Đinh Mật.
Đinh Mật xem phim cả buổi chiểu, đến tối thì tắm sớm, ăn sớm, lại ngồi học thêm ba tiếng, bấy giờ mới lên giường đi ngủ.
Tình trạng như thế lặp lại trong ba ngày, cuối cùng Đỗ Minh Vy cũng lấy lại sức sống, gọi điện cho cô: “Mật Mật, đi chơi không? Từ Khiên gọi điện cho tao rủ đi hát, có Tần Dạng, Lục Thời Miễn với mấy người nữa.”
Lâu rồi Đỗ Minh Vy mới chủ động hẹn cô ra ngoài, Đinh Mật đương nhiên rất hào hứng: “Được đấy, tao qua ngay giờ.”
Đinh Mật không nhiều quần áo, chọn bộ đẹp nhất tủ ra mặc. Lúc soi gương phát hiện tóc mái hơi vướng mắt, cô kiếm đại cái kéo, cắt xoẹt vài nhát đã xong. Chuyện thế này Đinh Mật làm thường xuyên, ngoại trừ mấy lần đầu cắt không đẹp lắm, sau này càng ngày càng thuận tay.
Trong phòng karaoke, Tần Dạng và Từ Khiên đang tụ tập đánh bài với mấy cậu bạn khác. Đỗ Minh Vy đang hát, thấy cô đến liền bỏ mic xuống: “Không hát nữa, mệt muốn chết.”
Đinh Mật nhìn quanh, không phải bảo Lục Thời Miễn cũng đến sao?
Tần Dạng bỗng gọi to: “Đinh Mật, muốn chơi bài không?”
Đinh Mật lắc đầu: “Không.”
Cô chơi bài toàn thua.
Đỗ Minh Vy chạy đến sofa ngồi phịch xuống, Đinh Mật cũng qua theo. Lúc cô đang định hỏi Đỗ Minh Vy, Lục Thời Miễn vừa hay đẩy cửa phòng đi vào.
Hai người mắt đối mắt, Đinh Mật cười với cậu, đôi lúm đồng tiền hiện lên đầy ngọt ngào.
Lục Thời Miễn nhìn chằm chằm mái tóc của cô, nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh cô, vắt chéo chân. Từ Khiên quay đầu, nhìn Đỗ Minh Vy một cái rồi mới hỏi Lục Thời Miễn: “A Miễn, không chơi nữa à?”
Lục Thời Miễn thắng liên tục mười ván, hết hứng thú: “Bọn mày chơi đi.”
Từ Khiên lại nhìn sang Đỗ Minh Vy: “Đỗ Minh Vy, chơi bài không?”
Đỗ Minh Vy từ chối: “Không.”
Từ Khiên ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Thua tôi chịu.”
Người thua phải uống một cốc bia.
Trước kia chơi bài nếu thua phải uống nước, bị Lục Thời Phong lừa, đổi thành bia rượu.
Dạo gần đây Đỗ Minh Vy bị mấy lời độc mồm độc miệng của Từ Khiên làm phiền gần chết, hiếm khi cậu ta phong độ như hôm nay, cô nàng liếc qua, bỗng cười: “Được thôi, tôi thua cậu chịu.”
Sống lưng Từ Khiên phát lạnh: “Cậu đừng cố ý thua đấy.”
“Không đâu. Cậu yên tâm đi.”
“…”
Yên tâm cái con khỉ!
Đinh Mật hơi dịch người sang cạnh Lục Thời Miễn: “Cậu không chơi à?”
“Chơi rồi.” Lục Thời Miễn với lấy chai bia, bật nắp, liếc Từ Khiên một cái. Buổi tụ tập hôm nay do Từ Khiên tổ chức.
Đinh Mật tưởng Lục Thời Miễn định uống, nào ngờ bỗng nghe cậu nói: “Lấy cốc cho tớ.”
“Ừm.” Cô lấy một cái cốc qua.
“Tất cả.”
“Hả? Sao phải lấy nhiều thế?” Cô thắc mắc.
Lục Thời Miễn rót đầy một cốc, cười khẽ, ung dung nhìn cô: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
Đinh Mật nghi hoặc ôm hết đống cốc qua đưa cho cậu. Lục Thời Miễn thong thả rót đầy từng cốc. Bên kia, Đỗ Minh Vy thua một ván, Từ Khiên không nói hai lời, ngoảnh lại cầm cốc bia dốc thẳng.
Đinh Mật hiểu ra, chỗ bia này được chuẩn bị cho bọn họ.
Hoặc nói đúng hơn, chỗ bia này được chuẩn bị cho Từ Khiên.
Bởi vì về sau, gần như là mình Từ Khiên thua, cậu ta uống đến mức sắp nôn ra luôn.
Cuối cùng Tần Dạng không nhìn nổi nữa, ném bài: “Đỗ Minh Vy, cậu cố ý thua hả!”
Dù cậu muốn thắng thì cũng phải thắng có tôn nghiêm chứ.
Từ Khiên cười, đạp Tần Dạng một phát dưới gầm bàn: “Cậu ấy cố ý hay không liên quan gì đến mày.”
Tần Dạng: “Đậu! Lòng tốt của tao bị coi thành lòng lang dạ thú phỏng?”
Đinh Mật kéo tay áo Đỗ Minh Vy: “Vy Vy, thôi đi…”
Cũng có người khuyên: “Đúng đó, uống nữa là say đấy.”
Đỗ Minh Vy không biểu cảm gì, Từ Khiên lại nâng cốc bia lên, Đỗ Minh Vy lập tức đoạt lấy, ném bài đi: “Không chơi nữa.”
Tần Dạng lười để ý đến cô nàng: “Bọn mình chơi tiếp.”
Từ Khiên hơi choáng đầu, cũng không có hứng thú chơi nữa, chỉ còn Tần Dạng và mấy cậu bạn khác vẫn chơi tiếp.
Đinh Mật nhìn Từ Khiên hồi lâu, đột nhiên ngờ ngợ. Cô ngoảnh đầu nhìn Lục Thời Miễn, cậu đang vắt chân uể oải tựa vào sofa, cúi đầu chơi game trên điện thoại, vẻ như không liên quan đến mình, vẻ như ta đây biết tỏng.
Lục Thời Miễn cảm nhận được ánh mắt của cô, liếc qua.
Ánh mắt thiếu niên trầm lắng mà trong trẻo, không biết vì sao, Đinh Mật bỗng có cảm giác quẫn bách như tâm tư bị nhìn thấu, vội cúi đầu quay đi.
Lục Thời Miễn gọi cô: “Đinh Mật.”
“Ừ?”
Thấy cô ngớ người, Lục Thời Miễn bật cười: “Cậu cắt tóc mái ngố thế.”
“…”
Rồi, cậu đẹp!
Đinh Mật vươn tay lôi kéo mái tóc lộn xộn trước trán. Chẳng phải chỉ là bất cẩn cắt hơi ngắn một tẹo thôi sao? Cô vừa kéo vừa vuốt, ý đồ đè nó dài ra một chút, ít nhất che được phần trán.
Lục Thời Miễn lười biếng bảo: “Đừng vuốt nữa, có vuốt cũng không dài ra đâu.”
“…” Ghét thật!
Bọn họ không chơi khuya quá, hơn chín giờ là giải tán. Từ Khiên uống khá nhiều, khoác vai bá cổ đi cùng Tần Dạng.
Đinh Mật với Đỗ Minh Vy đi cuối cùng nói chuyện bâng quơ. Đỗ Minh Vy vốn muốn rủ Đinh Mật đến nhà cô nàng, nhưng năm hết Tết đến, trong nhà còn có người lớn, Đinh Mật không muốn đi: “Lần sau đi, Tết mà tao qua nhà mày ngủ thì kì quá.”
Đỗ Minh Vy bĩu môi: “Cũng được.”
Đinh Mật thoáng do dự, kéo tay áo cô nàng: “Vy Vy, mày vẫn ổn chứ?”
“Hừ, từ ngày anh em nhà họ Lục chuyển đến sát vách thì tao đã biết hai người đó là tai họa rồi, chỉ không ngờ lại gây tai họa cho chị em mình thôi.” Đỗ Minh Vy nghĩ đến lại thấy xót xa, “Mày cố lên, chắc tao không làm chị dâu của mày được đâu.”
Đinh Mật: “… Tao với Lục Thời Miễn cũng đã thành đâu.”
Bây giờ vẫn chỉ là quan hệ bạn học, cùng lắm là bạn tốt.
Đỗ Minh Vy đáp: “Nói không chừng Lục Thời Miễn chỉ đang làm bộ làm tịch với mày thôi. Mày thấy cậu ta đã bao giờ chơi thân với đứa con gái nào như thế chưa? Trừ mày ra.”
“Còn mày nữa đấy.” Đinh Mật vô thức đáp trả.
Ngay lập tức bị đập cho một cái, Đỗ Minh Vy lườm: “Tao không tính.”
Đinh Mật: “Được rồi, không tính mày.”
Thực ra cô may mắn hơn Đỗ Minh Vy, nếu như Lục Thời Miễn đột nhiên khoác tay một cô gái nào đó đến trước mặt cô, có lẽ cô sẽ phát điên.
Ra đến cửa, Đỗ Minh Vy gọi thiếu niên đằng trước lại: “Lục Thời Miễn.”
“Khuya quá rồi, cậu đưa Mật Mật về đi.”
Đinh Mật thốt lên: “Thế còn mày?”
Cô vốn cho rằng Lục Thời Miễn sẽ về cùng Đỗ Minh Vy, dẫu sao họ cũng là hàng xóm.
“Bố tao đến đón tao rồi.” Đỗ Minh Vy chỉ ven đường, “Kia kìa.”
Không đợi Đinh Mật đáp đã chạy đi: “Tao đi đây, tạm biệt.”
Đinh Mật đứng tại chỗ, cũng chào tạm biệt, đoạn ngẩng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh.
“Đi thôi.”
Thiếu niên rút tay khỏi túi quần, vỗ gáy cô, bước lên trước, bóng lưng phóng khoáng mà ung dung.
Đinh Mật vẫn đứng yên, bỗng cảm thấy rất vui, mọi u ám trong mấy ngày gần đây đều biến tan vào gió, nở nụ cười đuổi theo cậu.
“Gọi xe ư?”
“Không thì cậu muốn chen chúc trên tàu điện ngầm?”
“…”
Đâu dám làm phiền thiếu gia đi tàu điện ngầm chứ!
Xe chỉ chạy đến cổng tiểu khu. Lục Thời Miễn đưa cô đến dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn: “Cậu ở tầng mấy?”
“Tầng sáu.”
Tầng sáu tối om, Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn mái tóc bồng bềnh của thiếu nữ, đáy mắt sâu hun hút: “Trong nhà cậu không có ai?”
Đinh Mật vùi đầu vào khăn quàng cổ, lí nhí: “Ừm, tớ ở nhà một mình ba ngày nay rồi, hai ngày nữa mẹ tớ mới về.”
Lục Thời Miễn nhìn về phía cầu thang, hất cằm, chỉ đằng trước: “Tớ đưa cậu lên tầng.”
Đinh Mật định bảo không cần, nhưng Lục Thời Miễn đã nhấc chân đi trước, cô đành nhanh chóng theo sau.
Gió lạnh đìu hiu, cắt da cắt thịt.
Hai bóng người một cao một thấp sóng vai cùng bước, ngỡ như là muốn đi xa mãi.
Đinh Mật ngẩn ngơ nhìn hai cái bóng đổ dài, thật mong sao thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, thêm một giây cũng được.