Dịch: Hoài Dương
Đinh Mật đi nộp giấy tờ thị thực và đơn xin du học với Đỗ Minh Vy, cô đứng đợi ở ngoài hành lang, ngó vào văn phòng.
Đợi đến lúc sắp vào lớp Đỗ Minh Vy mới ra, khoác tay cô: “Đi thôi.”
Nghĩ đến ngày này sang năm Đỗ Minh Vy đã đang ở nước ngoài, Đinh Mật bỗng hơi buồn: “Minh Vy, sau này mỗi năm mày về mấy lần?”
Đỗ Minh Vy vỗ vai cô, cười híp mắt: “Sao? Tao còn chưa đi mà mày đã bắt đầu không nỡ rồi à.”
“Không nỡ.”
Hai người học cùng lớp suốt từ cấp Hai đến cấp Ba, rất ít khi tách ra, đương nhiên là không nỡ.
Đỗ Minh Vy mím môi, thôi cười: “Mật Mật.”
Đinh Mật quay sang nhìn cô nàng: “Sao vậy? Nghiêm trọng thế.”
Đỗ Minh Vy nghiêm túc hỏi: “Mày với Lục Thời Miễn hiện đã thành một đôi chưa?”
Đinh Mật đỏ mặt, không biết nên đáp thế nào: “Cũng không biết nữa, tao cảm thấy chỉ thiếu điều nói thẳng ra thôi, cậu ấy không nói, tao cũng không nói.”
Thế này cũng rất tốt, Đinh Mật nghĩ.
Đỗ Minh Vy cho cô hay: “Mày biết vừa rồi thầy Lưu bảo gì tao không?”
“Gì thế?”
“Thầy bảo tao giục Lục Thời Miễn mau nộp hồ sơ lên.”
Đinh Mật sững người, hỏi thất thanh: “Hồ sơ gì cơ?”
Đỗ Minh Vy trợn trắng mắt, quay người gõ đầu cô: “Hồ sơ du học ấy! Không phải Lục Thời Miễn chưa từng nói với mày chứ? Cũng phải, sao cậu ta có thể chủ động nói cho mày chuyện này. Nhưng mày đã từng nghĩ chưa, nếu cậu ta ra nước ngoài thật thì mày phải làm sao?”
Mấy câu hỏi làm Đinh Mật ngây ra, phản ứng đầu tiên là may mà cô còn chưa thổ lộ, phản ứng thứ hai là, hóa ra cậu ấy định đi nước ngoài thật.
Đinh Mật bỗng hoàn hồn, cắn môi không nói.
Đỗ Minh Vy không chịu nổi, bắt đầu mắng: “Khốn kiếp, đã định đi nước ngoài rồi mà còn mập mờ với mày!”
Đinh Mật không nghe nổi Đỗ Minh Vy mắng cậu như tên khốn, vội nói: “Không phải vẫn luôn là tao đơn phương theo đuổi cậu ấy sao? Cậu ấy cũng chưa từng bảo thích tao, thế nên cậu ấy không sai, mày đừng mắng cậu ấy nữa…”
“Không có tiền đồ!”
Sắp vào lớp rồi, Đinh Mật kéo cô nàng lại: “Mày đừng nói gì trước mặt Lục Thời Miễn.”
Đỗ Minh Vy lại trợn trắng mắt: “Mày còn lo đến thế.”
Đinh Mật: “…”
Được rồi, đúng là cô không có tiền đồ thật.
May mà cô còn chưa cột tương lai của mình vào chung với Lục Thời Miễn.
Về phòng học, Đỗ Minh Vy cố ý nói trước mặt Đinh Mật: “Lục Thời Miễn, thầy Lưu nhắc cậu mau nộp hồ sơ du học đấy.”
Lục Thời Miễn nghiêng người, nhíu mày, trước liếc nhìn Đinh Mật im lìm ngồi xuống bên cạnh, sau mới nhìn Đỗ Minh Vy: “Tôi biết rồi.”
“Ha.” Đỗ Minh Vy lườm cậu, về chỗ của mình.
Bạn học xung quanh đều nghe thấy, quay người nhìn Lục Thời Miễn, thì ra cậu định đi du học.
Đến Từ Khiên và Tần Dạng cũng ngồi không yên, sau một lúc ngẩn người, hai tên ngốc nhanh chóng chuyển đến sau lưng Lục Thời Miễn. Tần Dạng hỏi: “Không phải chứ? Mày định ra nước ngoài á?”
Từ lúc vào lớp Đinh Mật không hề nhìn cậu, nói không suy sụp là giả, cô biết giữa người với người có khoảng cách rất lớn, gia đình, thành tích, lý lịch,… Thật lòng cô rất sợ khoảng cách giữa mình và Lục Thời Miễn càng ngày càng lớn, thậm chí cô cũng có lo lắng này với cả Đỗ Minh Vy, sợ họ gặp được người tốt hơn, sẽ quên mất cô.
Nhưng cô sẽ không cản trở lựa chọn của họ.
Ánh mắt Lục Thời Miễn rơi trên người cô, qua một lát, cậu tựa người vào ghế: “Ai bảo tao định ra nước ngoài?”
Từ Khiên chỉ Đỗ Minh Vy: “Đỗ Minh Vy bảo thầy Lưu nhắc mày đi nộp hồ sơ còn gì?”
“Không có.”
Giọng người nọ nhàn nhạt, có vẻ không vui.
Đinh Mật ngẩng đầu, âm thầm liếc nhìn cậu, không có tức là không định ra nước ngoài phải không?
Đinh Mật không dám hỏi, cô cũng chưa từng thấy cậu đi nộp hồ sơ gì, giờ giải lao có thỉnh thoảng ra ngoài thì cũng là đi với đám Từ Khiên, vận động linh tinh ngoài hành lang, đến lớp tan trường mỗi ngày vẫn luôn đi cùng cô.
Đỗ Minh Vy cực kỳ xem thường loại hành vi này của cô: “Mày sợ gì chứ.”
Đinh Mật sợ. Cô sợ nếu hỏi rõ ràng thì sự mập mờ giữa mình và Lục Thời Miễn sẽ kết thúc. Như bây giờ rất tốt, đợi thi đại học xong, không cần biết liệu họ có mỗi người một phương, chí ít hiện tại cô vẫn là cô bé thân thiết với cậu nhất.
…
Trong giờ học, Lục Thời Miễn túm lấy cô giảng giải đề Toán, cô không hỏi cậu chuyện ra nước ngoài, cậu lại rất chịu khó giành làm bài tập Toán của cô, Đinh Mật đương nhiên không từ chối. Chẳng qua làm Toán chậm vẫn luôn là điểm yếu của Đinh Mật, Lục Thời Miễn không nhịn được mắng: “Cậu không thể vận não nhanh hơn chút à?”
Đinh Mật tủi thân: “Tớ mà nhanh được thì còn cần cậu giục chắc?”
“Nếu cứ thế này, e là câu cuối của đề cậu không kịp động đến.”
“…”
“Đinh Mật, có người tìm kìa.” Bạn học gần cửa gọi với lại.
Đinh Mật ngoái đầu nhìn, Tiết Ninh đang đứng ở cửa sau, nhìn vị trí của cô, tầm mắt lay động, rơi trên người Lục Thời Miễn.
Cô ta đến làm gì? Lớp học lại nằm ở tầng 3 của tòa nhà văn phòng bên cạnh. Hai tầng dưới là văn phòng của các thầy cô và ban lãnh đạo trường, học sinh học lại đến nói to cũng không dám, giờ giải lao thường rất yên lặng.
Nghe nói, lớp học lại còn bị bắt chặt hơn cả lớp chọn bọn cô.
Khai giảng hơn một tháng, ngày nào Đinh Mật cũng dậy sớm nửa tiếng, tan học buổi tối cũng về muộn hơn, chưa từng va phải Tiết Ninh, hai người chung sống hòa bình.
Đinh Mật ra khỏi lớp, nhìn cô ta: “Có chuyện gì?”
Tiết Ninh nhìn Lục Thời Miễn: “Đấy là bạn cùng bàn của mày à?”
Đinh Mật lừa cô ta: “Ừ, bọn tôi ngồi theo bốc thăm.”
“Ồ.” Tiết Ninh thu mắt về, nói mục đích đến, “Bọn tao phải nộp phí tài liệu, tao quên không đem tiền, mày cho tao mượn tạm đi, về tao trả.”
“Chị không biết mượn bạn à?”
“Tao không quen tụi nó.”
Đinh Mật không muốn so đo với cô ta, chạy về, không tình nguyện lấy sáu mươi đồng từ trong cặp sách ra, lại chạy ra nhét vào tay cô ta: “Tôi chỉ có từng này thôi.”
Tiết Ninh bĩu môi: “Đủ rồi.”
Đợi Tiết Ninh bỏ đi, Đỗ Minh Vy lại gần: “Chính là cô chị đó của mày?”
Đinh Mật nhỏ giọng: “Ừ.”
Đỗ Minh Vy nhìn Tiết Ninh: “Sao nhìn có vẻ khó chọc vào thế, mày ở nhà không bị bắt nạt đấy chứ?”
Đinh Mật khựng lại, lắc đầu cười: “Không đâu.”
“Nếu bị bắt nạt thì mày đừng có nhịn, kể với tao, tao bảo Từ Khiên đi đánh chị ta.”
Đinh Mật cười: “Từ Khiên nghe lời mày thế?”
Đỗ Minh Vy lắc đầu: “Đâu ra, tao chỉ thấy cậu ta rất giỏi đánh nhau thôi.” Cô nàng chợt vỗ gáy, “Không đúng, liên quan quái gì đến Từ Khiên, phải bảo Lục Thời Miễn đi mới đúng.”
Đinh Mật: “…”
Cô không muốn Lục Thời Miễn nhúng tay vào chuyện này đâu, bởi vì cô không nỡ.
Về chỗ ngồi, Lục Thời Miễn tựa người vào ghế, liếc cô: “Cậu nợ tiền người khác?”
Cậu nhớ đã từng gặp nữ sinh đó ở dưới cửa KTV, Đinh Mật có quen biết, nhưng quan hệ hai người trông không tốt lắm. Thật ra tính Đinh Mật rất nhẹ nhàng, hiếm khi thấy cô biểu hiện không thích một người rõ ràng đến vậy.
Đinh Mật phản bác: “Đâu có, người ta mượn tiền tớ thôi.”
Lục Thời Miễn xoay bút, cười nhạo: “Cậu biết lúc nãy trông cậu giống gì không?”
“Cái gì?”
Cậu nói: “Giống học sinh tiểu học bị chị đại bắt chẹt hết tiền tiền tiêu vặt.”
“…”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, cô dạy Văn Chương Lệ Huy mặc Hán phục bước vào, cả lớp chăm chú nhìn cô như thường lệ, kỳ thực lòng đang nghĩ, có một cô giáo dạy Văn thế này, nói ra thật đáng chú ý.
Lục Thời Miễn rút sách Ngữ văn ra, tùy ý nói: “Nếu bị bắt chẹt thật, cứ nói với tớ một tiếng.”
Đinh Mật vốn đang phiền muộn tức khắc tươi sáng, cười xì: “Cậu muốn giúp tớ?”
“Vào lớp.”
Đinh Mật nhanh chóng đứng dậy, Lục Thời Miễn cũng chậm rì rì đứng dậy.
Trong tiếng đồng thanh hô “Chào cô ạ”, cậu nói nhỏ trên đầu cô: “Có tớ đây, ai dám bắt chẹt cậu.”
Chỉ một câu che chở như thế cũng đủ câu mất hồn cô, cả tiết học đều mơ màng.
Hết tiết, nhìn chằm chằm vào quyển vở chẳng viết được mấy dòng, Đinh Mật vừa luống cuống vừa muộn phiền.
Ôi, yêu sớm quả nhiên hỏng việc.
Nhưng cô không hề biết hối cải, chỉ càng thích cậu hơn.
Tan học chiều, Lục Thời Miễn mời cơm ở quán nhỏ gần cổng trường, Đỗ Minh Vy với Đinh Mật chọn hai món rồi đưa thực đơn cho Tần Dạng.
Từ Khiên nghĩ đến một chuyện: “A Miễn, cuối tuần là sinh nhật mày phải không?”
Đinh Mật quay đầu nhìn cậu, ngày 25 tháng 10 là sinh nhật tròn 18 tuổi của Lục Thời Miễn, cô đã nghĩ xong quà từ sớm.
Lục Thời Miễn ừ một tiếng, lạnh nhạt nói: “Đừng chuẩn bị quà gì cho tao hết, không cần thiết.”
Đinh Mật: “…”
Tần Dạng: “Không có đâu, bọn tao chỉ muốn nhân cơ hội để xả hơi thôi.”
Lớp 12 vốn đã chẳng còn cuối tuần, chỉ có kỳ nghỉ tháng, cuối tuần của tuần cuối cùng của mỗi tháng sẽ được nghỉ hai ngày. Học kỳ mới vừa bắt đầu, Tần Dạng lập tức bị bố mẹ bắt rút khỏi đội tuyển trường, Từ Khiên cũng rất ít khi đi tập luyện, khoảng thời gian này đến quả bóng rổ họ còn chưa được sờ tới chứ đừng nói là ra ngoài chơi.
Đều nín nhịn hết nổi rồi.
Lục Thời Miễn cười nhạt: “Bọn mày muốn thế nào?”
Nói đến chơi, Từ Khiên với Từ Dạng có lắm ý tưởng nhất, nhưng vẫn theo lệ cũ: “Sáng đến nhà mày chơi game xem phim, chiều ra ngoài ăn cơm rồi đi KTV, thế nào?”
Đỗ Minh Vy phản đối: “Tôi muốn ăn đồ nướng.”
Đinh Mật: “Tự nướng á?”
“Ừ, nướng ở sân ấy.”
Từ Khiên liếc cô nàng: “Không có vỉ nướng mà?”
Đỗ Minh Vy chẳng để ý: “Mua một cái là xong.”
Lục Thời Miễn liếc nhìn Đinh Mật, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn: “Thế thì nướng đi, nhà tao có vỉ.”
Chủ nhật, Đinh Mật dậy cực sớm, Tiết Ninh hãy còn đang ngủ biếng, cô rón ra rón rén khoác cặp sách lên lưng, ra khỏi phòng.
Tiết Chấn nhìn thấy cô, hỏi: “Tiểu Mật định ra ngoài à?”
Đinh Mật ngoan ngoãn thưa: “Vâng ạ, con đến nhà bạn học.”
“Cùng nhau học bài?”
Đinh Mật không dám nói là đi chơi, chỉ đành cứng rắn gật đầu: “Vâng.”
Tiết Chấn lập tức đứng dậy đi gõ cửa phòng cô: “Tiết Ninh, Đinh Mật đi học chung với bạn, mày dậy ngay cho bố, đi cùng con bé.”
Đinh Mật quýnh lên, suýt chút hét ra tiếng.
Tiết Ninh bị tiếng ồn đánh thức, buồn bực đáp: “Con không đi! Con muốn ngủ!”
Tiết Chấn sao có thể cho phép con gái hư như thế, xắn ống tay áo đi vào phòng, định xách người dậy.
Đinh Mật ngoái đầu nhìn, cấp tốc chạy ra cửa thay giày, chuồn ra ngoài.
Trước cổng nhà Đỗ Minh Vy, Đinh Mật va phải dì đi vứt rác, dì nhận ra cô, cười xởi lởi: “Tiểu Mật đến rồi à, Minh Vy còn chưa dậy nữa.”
Đinh Mật đứng ngoài cổng, không biết nên làm thế nào.
“Sang nhà tớ trước đi.”
Đinh Mật vội ngoảnh lại, Lục Thời Miễn đầu đầy mồ hôi đứng sau lưng cô, vừa chạy bộ về.