Dịch: Hoài Dương
Có phải anh vẫn còn chút cảm giác với em?
Đinh Mật suýt nữa hỏi thành tiếng, ánh mắt đối diện với con ngươi lạnh nhạt sâu hút của anh, cô lại đột nhiên nghẹn lời.
Thời gian im lặng hơi dài, Lục Thời Miễn nhíu mày: “Đinh Mật, nói chuyện.”
Đinh Mật vội lắc đầu: “Không có gì, bật lửa… anh muốn cầm thì cầm đi, vốn là tặng anh mà.”
Lục Thời Miễn càng nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn vào mắt cô, Đinh Mật tránh đi, nhìn Quýt Béo trong lòng anh, nói nhỏ: “Anh đi đường cẩn thận.”
Lục Thời Miễn đăm đăm nhìn mái tóc ngắn mềm mại của cô, bỗng nâng tay vò mạnh, hừ lạnh: “Đi đây.”
Người đàn ông mở cửa, bước ra, bóng dáng cao lớn nhanh chóng bỏ đi.
Đinh Mật ngẩn người tại chỗ, đợi không thấy bóng anh đâu nữa mới xoa đầu, vuốt mái tóc bị anh vò loạn, cảm giác này đã xa cách quá lâu.
Ban nãy, cô sợ.
Con người càng trưởng thành càng lắm băn khoăn, càng không có được dũng khí như hồi trẻ.
Tắm rửa trèo lên giường, Đinh Mật cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, Quýt Béo mới ở bên cô mấy ngày mà cô đã quen. Lấy điện thoại vừa được sạc đầy trên bàn, Đinh Mật mở máy ra mới phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ, một của Lục Thời Miễn, một của Đỗ Minh Vy. Đinh Mật thấy hơi muộn, ngày hôm sau mới gọi điện lại cho Đỗ Minh Vy.
Đỗ Minh Vy vừa đến công ty, đang bận, nói rất nhanh: “Mật Mật, mày định tham gia chương trình của bọn tao không? Hôm nay trả lời tao đi.” Cô đoạn ngừng, nói chậm lại, “Nếu mày thật sự không muốn tham gia thì không cần nể tao, cứ nói thẳng với tao là được, tao bảo với tổ chương trình một tiếng.”
“Tao đi, chương trình của mày tao nhất định phải đi chứ.”
Đinh Mật đã cân nhắc chuyện này mấy ngày, làm trong ngành này, về sau sẽ phải đối mặt với càng nhiều chuyện hơn, đây là cơ hội tốt để cô phát triển. Nhìn từ góc độ công việc, cô thực sự không nên từ chối.
Đỗ Minh Vy sợ cô thiệt thòi, hỏi lại: “Mày nghĩ kĩ chưa?”
Đinh Mật mỉm cười: “Nghĩ kĩ rồi.”
Đỗ Minh Vy cũng cười: “Vậy được, hai hôm nữa bọn mình cùng ăn cơm, tiện thể đi dạo phố.”
Đinh Mật vui vẻ đồng ý.
Vừa cúp máy thì điện thoại lại đổ chuông, Đinh Mật nhìn, không ngờ lại là nhân viên của Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh, cô nhanh chóng ấn nghe: “Xin chào.”
“Cô Đinh, là thế này, quảng cáo lần trước cô lồng tiếng giúp chúng tôi gặp chút vấn đề, không phải do cô, là ý tưởng quảng cáo của chúng tôi trùng với của công ty khác, vậy nên có thể sẽ cần cô lồng tiếng lại.”
Bên kia dùng mấy câu giải thích rõ ràng, trùng ý tưởng? Đinh Mật nhíu mày: “Khi nào thì tôi cần đi lồng tiếng?”
“Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi cô thời gian hẹn, bây giờ chỉ là báo trước với cô một tiếng thôi.”
Đinh Mật đồng ý, ghi nhớ mấy lời nhân viên nói, cúp máy, khó tránh khỏi lo lắng.
Phần mềm mới được nghiên cứu của Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh đã được tung ra toàn bộ, bây giờ còn chưa phát quảng cáo mà đã bị trùng ý tưởng? Mấy năm nay cô đã gặp nhiều loại cạnh tranh đen tối, không nhịn được phỏng đoán có phải công ty anh đã gặp phiền phức gì.
Nghĩ lại, cho dù gặp phải phiền phức, Lục Thời Miễn cũng có thể giải quyết.
Đúng là Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh gặp phiền phức thật.
Lục Thời Miễn và Từ Khiên mở họp với mấy nhân viên cấp cao, qua khung cửa thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy tấm biển quảng cáo to lớn ở tòa nhà đối diện: Khoa học kỹ thuật Không Độ.
“Đây không phải lần đầu tiên bị trùng ý tưởng quảng cáo, năm ngoái cũng có một lần rồi. Mẹ nó, Không Độ không nghĩ ra được quảng cáo à?” Từ Khiên mắng thẳng.
“Không phải không nghĩ ra mà là muốn tranh với chúng ta.” Lục Thời Miễn rê chuột, lật xem tài liệu điều tra, mặt càng lúc càng lạnh, “E là lần này không chỉ định ăn cắp ý tưởng quảng cáo.”
Khoa học kỹ thuật Quang Ảnh chuyển về Giang Châu, trở thành đối thủ cạnh tranh với Khoa học kỹ thuật Không Độ, hai công ty vốn không hợp nhau.
Từ Khiên cau mày, Lục Thời Miễn nhìn mấy nhân viên cấp cao ngồi đó, lạnh giọng: “Không cần loại bỏ quảng cáo đã phát, cứ tiến hành bình thường, còn quảng cáo chiếu kèm với phim thì mọi người hãy lên ý tưởng lại, không chừng còn tốt hơn.”
Mọi người vừa tức vừa bất lực, Từ Khiên cười lạnh: “Không Độ quả không biết xấu hổ.”
Lục Thời Miễn không nói gì, mím môi, cho mọi người tan họp.
Đợi mọi người đi hết, Từ Khiên mới nhìn Lục Thời Miễn: “Công ty có nội gián?”
Lục Thời Miễn không chắc chắn: “Đợi rồi biết.”
“Nếu thật sự là vậy thì mày định làm thế nào?”
Lục Thời Miễn nhìn anh, hừ lạnh: “Còn làm thế nào? Khiến gã biến khỏi ngành này.”
Từ Khiên nhướng mày, đang định nói thì điện thoại đổ chuông, anh cúi đầu nhìn, cười: “Thằng ranh Tần Dạng chắc đi làm nhiệm vụ về rồi.”
Nghe máy, Tần Dạng quả nhiên vừa về, hẹn hai người ăn cơm.
Từ Khiên nhìn Lục Thời Miễn, Lục Thời Miễn đứng dậy, xách laptop, cúi đầu liếc anh: “Hai ngày nữa rồi nói, bây giờ không rảnh.”
Anh đẩy ghế ra khỏi phòng họp.
Từ Khiên nói vào điện thoại: “Vài hôm nữa đi, hai hôm nay bọn tao bận sứt đầu mẻ trán, vừa hay mấy ngày nữa là sinh nhật A Miễn.”
“Không phải A Miễn ghét tổ chức sinh nhật sao?” Tần Dạng nói.
“Mấy năm nay thôi, hồi cấp Ba vẫn tổ chức suốt mà, bây giờ Đinh Mật về rồi, hôm nọ Đỗ Minh Vy có nhắc đến, bọn mình tụ tập.”
“Cũng được, nhân dịp nói cô nàng Đinh Mật vô lương tâm kia luôn.”
Từ Khiên cười: “Thôi đi, mày đừng nói gì, bằng không A Miễn lại nổi nóng với mày.”
Tần Dạng không cho là đúng, anh thật sự thấy ức thay Lục Thời Miễn, đến đàn ông như Lục Thời Miễn mà cũng nỡ đá, Đinh Mật đúng là đồ ngu, sai lầm trầm trọng.
Đỗ Minh Vy đi dạo phố với Đinh Mật, đặc biệt nhắc đến chuyện tụ tập này: “Đây là buổi tụ tập nhỏ của mấy đứa bọn mình thôi, giống hồi cấp Ba.”
Hồi cấp Ba, năm người họ như một nhóm nhỏ, thường tụ tập cùng nhau. Đinh Mật nhớ đến hôn lễ của Trương Luân và Thẩm Giai, hơi bất đắc dĩ: “Lần trước tao chào Tần Dạng nhưng cậu ấy không để ý tao lắm, thái độ rất lạnh nhạt, cậu ấy ghét tao phải không?”
Đỗ Minh Vy chẳng bận tâm: “Tần Dạng vốn thế, cậu ta cho rằng mày đá Lục Thời Miễn, làm Lục Thời Miễn say rượu phát điên rồi mang tiếng là không nên. Bây giờ trong lòng cậu ta, mày khá giống tội nhân thiên cổ.”
Đinh Mật hết đường đối đáp.
Đỗ Minh Vy khoác vai cô, an ủi: “Đừng lo, Tần Dạng là thế đấy, mày nói với cậu ta vài câu là ổn thôi.”
Đinh Mật cúi đầu mím môi, đoạn ngẩng đầu nhìn Đỗ Minh Vy: “Minh Vy, mày không ghét tao à? Nhiều năm không liên lạc với mày, còn khiến Lục Thời Miễn như vậy… Với tình cảm nhiều năm của chúng ta, nếu đứng ở góc độ của Tần Dạng, tao quả thực rất tồi.”
Khoảng thời gian này trong nhóm chat vẫn có người vô ý nhắc đến chuyện Lục Thời Miễn say rượu làm loạn, hình như đó đã thành vết nhơ của anh, không thể xóa sạch.
Chẳng trách Lục Thời Miễn có khi đối xử lạnh nhạt với cô như vậy.
Đỗ Minh Vy cúi đầu nhìn cô, lại nhìn phía trước: “Nếu là trước kia thì tao nhất định sẽ giận, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, tao cảm thấy mày chắc chắn không phải kiểu người dễ buông bỏ một đoạn tình cảm, bất kể là tình yêu, tình bạn hay tình thân.”
Đinh Mật không nói, cô cũng không vội hỏi.
Đinh Mật cảm động, nhìn cô: “Minh Vy, mày tốt thật đấy.”
Đỗ Minh Vy ôm cô, vỗ vai cô, cười xán lạn: “Đinh Tiểu Mật, đây là ngày đầu tiên mày quen biết tao à?”
“Quen mày nhiều năm lắm, mười hai năm rồi.” Đinh Mật đếm, “Đúng là mười hai năm thật.”
Từ cấp Hai đến hiện tại, mười hai năm rồi.
Còn cả Lục Thời Miễn, Từ Khiên và Tần Dạng.
Mười hai năm.
Lỗ hổng gần sáu năm khiến Đinh Mật hoảng hốt.
Đỗ Minh Vy nhìn cô, cười: “Đúng rồi, mày chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Thời Miễn chưa?”
Nhắc đến quà sinh nhật, Đinh Mật lại nhớ đến chiếc bật lửa ấy. Nói thật, Lục Thời Miễn không thiếu gì cả, sinh nhật anh năm nào cô cũng rất đau đầu, không biết nên tặng anh cái gì.
“Vẫn chưa, mày đi mua với tao đi.”
Đỗ Minh Vy đưa Đinh Mật đến một tiệm hàng hiệu giá mềm: “Rất nhiều quà tao tặng Từ Khiên đều được mua ở đây, cà vạt, măng sét, ví, vân vân, trong này có hết.”
Nhân viên hướng dẫn nhiệt tình đi tới: “Chào chị, hai chị cần giúp gì không ạ?”
Đỗ Minh Vy mua đồ không thích có người giới thiệu, cô thích tự chọn: “Không cần đâu, chúng tôi tự xem.”
Đinh Mật nhoẻn cười, những thói quen này của Đỗ Minh Vy vẫn không thay đổi. Cô dạo một vòng, cuối cùng chọn một chiếc cà vạt màu lam sẫm, khiêm nhường chín chắn, rất hợp với Lục Thời Miễn hiện tại.
Lúc Đinh Mật đi tính tiền, Đỗ Minh Vy cũng chọn cho Từ Khiên một cái cà vạt.
Hai người khoác tay ra khỏi cửa hàng, Đinh Mật vẫn cười: “Chương trình được ghi hình sau sinh nhật của Lục Thời Miễn một ngày đúng không?”
“Ừ.”
“Hai tuần sau thì phát sóng?”
Đỗ Minh Vy gật đầu, tổ chương trình thường ghi hình trước khoảng mười ngày, sau đó chiếu vào giờ vàng thứ Sáu hàng tuần.
Đinh Mật mím môi nghĩ đến Chu Thanh và Tiết Tiểu Bân, trở về hai tháng, cô vẫn chưa gặp họ. Có lẽ cô nên tìm thời gian đi thăm họ, tránh đến lúc họ lại đột nhiên thấy cô trên truyền hình.
Ngước mắt nhìn phía trước, bước chân bỗng khựng lại.
Đỗ Minh Vy không rõ nguyên nhân, chỉ thấy sắc mặt Đinh Mật thay đổi, nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Đinh Mật cau mày, thần sắc khôi phục bình thường, lạnh nhạt nhìn hai cha con đằng trước.
Tiết Chấn và Tiết Ninh cũng nhìn thấy cô, hai người cùng biến sắc, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa chán ghét.
Oan gia ngõ hẹp.
Hẳn là để nói về tình huống này.
Năm ấy Đinh Mật và nhà họ Tiết triệt để trở mặt, dẫn đến hôn nhân của Chu Thanh và Tiết Chấn đổ vỡ, cô còn động viên Chu Thanh giành quyền nuôi con.
Năm ấy, cô tham gia tổng cộng ba vụ kiện.
Khoảng thời gian ấy, Tiết Chấn đã coi cô là kẻ thù.
Bây giờ, kẻ thù gặp nhau hận đỏ mắt.
Đinh Mật kéo Đỗ Minh Vy quay người, cười trừ: “Không sao, tao muốn mua măng sét.”
Đỗ Minh Vy quay đầu nhìn, cô vẫn còn chút ấn tượng về Tiết Ninh. Nhưng cô chưa gặp Tiết Chấn, cộng thêm Tiết Ninh không giống Tiết Chấn, Tiết Chấn lại ăn mặc khá bảnh bao so với tầm tuổi của ông. Đỗ Minh Vy hiểu nhầm: “Cô chị kế của mày làm kẻ thứ ba à?”
Đinh Mật sửng sốt, không kìm được phì cười, cuối cùng còn chưa đủ, cười phá lên.
Đỗ Minh Vy thấy cô cười, không hiểu ra làm sao, mắng: “Buồn cười thế hả?”
Nụ cười của Đinh Mật phai dần: “Không biết, nhưng khẳng định còn đáng ghét hơn cả làm kẻ thứ ba.”