Kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, hội Tần Dạng rủ nhau tụ tập ở biệt thự nhà Lục Thời Miễn, bắc bếp nướng thịt trong sân.
Nướng được một nửa, Đỗ Minh Vy nói muốn đi xem phim, dứt lời bèn kéo Đinh Mật chạy lên phòng chiếu tầng hai, để lại ba cậu trai ngồi nhìn mấy xiên thịt sống. Lục Thời Miễn đứng dậy: “Tao lên xem có phim nào mới không.”
Từ Khiên cũng đứng dậy: “Thật ra tao có mang đến mấy bộ phim kinh dị, để tao đi mở.”
Tần Dạng: “…”
Định để anh một mình ngồi đây nướng thịt hả?
Đúng là như thế, bởi Lục Thời Miễn và Từ Khiên bỏ đi rồi.
Tần Dạng cúi đầu mắng mấy câu, nhẫn nhục chịu khó bắt đầu nướng thịt.
Nướng xong, anh bỏ thịt chín ra khỏi xiên, đặt vào khay rồi bưng lên tầng. Cửa phòng chiếu khép hờ, trong phòng chỉ có hai người, không biết Từ Khiên và Đỗ Minh Vy đã đi đâu.
Lục Thời Miễn ôm Đinh Mật cười khẽ: “Đinh Tiểu Mật, lát nữa không được bấm anh.”
Đinh Mật hừ nói: “Không cho bấm thì thôi.”
Một lát sau: “Vậy… có thể hôn anh không?”
Tần Dạng: “…”
Nghe ngượng cả tai, Tần Dạng đang định quay đi thì thấy Đinh Mật ngẩng đầu hôn Lục Thời Miễn, Lục Thời Miễn giữ gáy Đinh Mật không cho cô chạy, hai người cứ thế hôn nhau triền miên.
Má!
Tần Dạng đực ra mấy giây, bưng khay thịt lẳng lặng quay đi.
Vừa quay người thì nghe thấy tiếng Đỗ Minh Vy và Từ Khiên ồn ào ở trong phòng khách nhỏ. Đỗ Minh Vy: “Từ Khiên, anh quá đáng rồi đấy, biết rõ là em ghét xem phim kinh dị mà lần nào cũng mở cái này, em nghi ngờ anh có thích em thật không.”
Từ Khiên: “Đất trời làm chứng.”
Đỗ Minh Vy: “Chứng cái con khỉ! Nếu anh không thích thật thì chia tay!”
Bịch…
Tần Dạng nhìn sang.
Đậu. Bên này còn ác liệt hơn.
Từ Khiên trực tiếp đè Đỗ Minh Vy xuống sofa, hung dữ nói: “Đỗ Minh Vy, em còn nhắc đến hai chữ này nữa, có tin anh…”
Đỗ Minh Vy ngẩng mặt: “Anh gì mà anh? Anh vẫn muốn đánh em phải không?”
Từ Khiên lườm cô một hồi, chợt mỉm cười, cúi đầu hôn cô: “Thế này được không?”
…
Tần Dạng: “…”
Lần đầu tiên Tần Dạng cảm thấy cô độc như thế, anh em đều đang yêu đương, chỉ có mình anh FA, liên tiếp được chiêm ngưỡng hai cảnh hôn.
Tần Dạng bưng khay thịt xuống nhà, ngồi trong sân ăn một mình.
Lẽ nào hôn nhau nghiện hơn ăn thịt?
Vấn đề này quấy nhiễu anh suốt bao năm qua.
Hiện tại, anh hôn Bành Oánh, cuối cùng cũng hiểu được, thật sự sẽ nghiện.
Tần Dạng không thầy tự hay quấn lấy đầu lưỡi cô, tấn công giữa răng môi cô. Mặt Bành Oánh đỏ cháy, hai tay tì trên lồng ngực rắn chắc của anh, cả thể xác và tinh thần đều đang run rẩy. Phải hôn lâu như vậy ư?
Tần Dạng không biết bản thân đã hôn cô bao lâu, anh chỉ cảm thấy không đủ, vẫn muốn hôn lâu hơn, lại lâu hơn nữa…
Rất lâu sau, Bành Oánh sắp nghẹn thở, đẩy anh: “Tần Dạng…”
Chất giọng càng mềm mại hơn bình thường, Tần Dạng nghe đến độ yết hầu khô khốc, cúi đầu nhìn cô: “Ừ?”
Mặt Bành Oánh đỏ như sắp nhỏ ra máu, cô cúi đầu không dám nhìn anh: “Đồ ăn sắp nguội rồi…”
Tần Dạng cười: “Không sao, vẫn ấm.”
Anh ôm cô không chịu buông tay.
Bành Oánh bối rối, sao anh lại lưu manh như vậy? Cô cuống lên: “Không được, không thể lãng phí, em vất vả làm ra đó.”
Tần Dạng ngẩn người, lại cười: “Đúng, không thể lãng phí.”
Anh lại ôm cô thêm một lát mới buông tay.
Bành Oánh đỏ mặt dịch ra ngồi đối diện anh, lúc cầm đũa vẫn thấy tay mềm oặt.
Nụ hôn đầu.
Đây là nụ hôn đầu của cô và Tần Dạng.
Tần Dạng hôn Bành Oánh xong lại được thưởng thức đồ ăn ngon tuyệt cô nấu, cảm thấy cuộc đời thế là đủ.
Bành Oánh không ăn được nhiều, cô ăn hết nửa bát cơm nhỏ thì không ngồi nổi nữa, kiếm cớ đứng dậy: “Em… em đến phòng bếp xem có gì cần giúp không.”
Cô đứng dậy, bị Tần Dạng kéo lại, Tần Dạng nhìn cô: “Em là bà chủ, có việc còn cần em làm sao? Lại đây ăn no đi đã, em nhìn em xem, gầy như vậy.”
Thật ra Bành Oánh không gầy, cô nhỏ người, trông khá đầy đặn, song tuyệt đối không béo, vậy nên Bành Oánh chưa từng phải đau đầu về chuyện giảm cân.
Bành Oánh đỏ mặt hết cách, lại ngồi xuống ngoan ngoãn ăn xong bữa cơm.
Ăn xong, Bành Oánh muốn thu dọn bát đũa, Tần Dạng giữ cô lại: “Để anh.”
Bành Oánh lắc đầu: “Tay anh đang bị thương kìa.”
Tần Dạng cười: “Một tay cũng làm được, nhìn nhé.”
Anh dùng một tay nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ, đoạn vững vàng bưng mâm lên: “Đi thôi.”
Còn không đi, anh lại muốn hôn cô nữa.
Bành Oánh nhoẻn cười: “Vâng.”
Đã chín giờ tối, nhà hàng chỉ còn một bàn khách cuối cùng, nhân viên đang quét dọn phòng bếp và lau bàn, chuẩn bị đóng cửa.
Tần Dạng tựa vào vị trí trước cửa sổ, cúi đầu dùng điện thoại. Bành Oánh lật xem sổ sách, mùa xuân năm nay làm ăn khấm khá, tốt hơn năm trước rất nhiều, có lẽ là nhờ các bạn học giới thiệu giúp.
Bành Oánh vui vẻ xách túi đi về phía Tần Dạng: “Tần Dạng, chúng ta đi thôi.”
Tần Dạng đứng thẳng lại: “Đi được rồi?”
Bành Oánh đã dặn dò nhân viên xong xuôi, họ chỉ cần đi khóa cửa nữa là xong: “Vâng.”
Anh đi ra, ôm vai cô: “Tối nay đẹp trời, vẫn sớm, đi dạo rồi hẵng về nhé?”
Bành Oánh: “Vâng.”
Có một quảng trường ở gần đây, Tần Dạng nắm tay Bành Oánh qua đó, đối diện quảng trường có một trung tâm thương mại, Tần Dạng dẫn cô đến một quầy chuyên doanh ở tầng một, nhân viên nhanh chóng ra đón tiếp: “Chào anh chị, hai vị muốn xem gì? Dây chuyền hay là nhẫn ạ?”
Bành Oánh hơi căng thẳng, Tần Dạng nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn cô: “Tặng em dây chuyền nhé?”
Bành Oánh ngẫm nghĩ, gật đầu: “Vâng.”
Anh muốn tặng, cô bèn nhận.
Bởi vì anh chưa từng tặng cô quà gì, cô cũng muốn có quà anh tặng.
Nhân viên mỉm cười giới thiệu: “Bên này là mấy mẫu mới của cửa hàng chúng tôi, chị có thể xem mấy cái này ạ.”
Bành Oánh nhìn sang, hầu hết khoảng trên một vạn, cô thấy hơi đắt, Tần Dạng kiếm tiền không dễ dàng gì, cô chỉ vào sợi dây chuyền mảnh mặt nhỏ giá hơn hai nghìn ở trước mặt: “Tôi muốn xem cái này.”
Tần Dạng nhíu mày: “Em không thích mấy cái kia?”
Bành Oánh lắc đầu: “Em thích cái này.”
Tần Dạng thiếu kinh nghiệm, không biết rốt cuộc là cô thật sự không thích hay hay là muốn tiết kiệm tiền cho anh, có điều nếu cô nói thích cái này, vậy anh sẽ mua tặng cô.
Bành Oánh nhờ nhân viên lấy ra, nhân viên nói có thể đeo thử, Bành Oánh vén tóc lên, Tần Dạng đón lấy sợi dây chuyền: “Để tôi.”
Nhân viên mỉm cười thu tay về.
Tần Dạng cúi đầu, anh vòng tay qua cổ Bành Oánh, nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cô, không nhịn được cười khẽ, ngón tay bèn cố ý chạm vào cô. Bành Oánh run lên, không dám động đậy.
Cổ cô gái thon nhỏ trắng nõn, Tần Dạng mím chặt môi, đeo dây chuyền cho cô.
Sợi dây chuyền mảnh mặt nhỏ này thật sự rất thích hợp với sự nhỏ nhắn của cô.
Bành Oánh cũng thích, cô soi gương, nhoẻn cười: “Em thích cái này, Tần Dạng.”
Tần Dạng cũng mỉm cười: “Vậy lấy cái này nhé?”
“Vâng.”
“Em muốn đeo vòng tay không?”
Nhân viên: “Vòng tay ở bên này ạ.”
Bành Oánh: “… Không cần đâu.”
Tần Dạng: “Được, thanh toán.”
Bành Oánh đeo sợi dây chuyền luôn, cô rất ít khi mua trang sức, một là không thích đeo, hai là không thích mua, song sợi dây chuyện này, cô yêu thích sờ không nỡ rời tay.
Tần Dạng kéo cô vào lòng, cô thật sự rất nhỏ, chỉ đến vai anh, anh cúi đầu nhìn cô: “Bành Oánh, lương anh không cao, nhưng anh có tiền tiết kiệm, trước kia anh đầu tư một ít vào chỗ Lục Thời Miễn với Từ Khiên, không lỗ, vẫn luôn được chia hoa hồng.”
Bành Oánh ngẩng đầu nhìn anh, cô ngẫm nghĩ, nói: “Năm ngoái nhà hàng của em lỗ một chút, song năm nay bắt đầu có lãi rồi.”
Vậy nên họ không cần phải phiền não vì cơm áo gạo tiền.
Cánh tay khoác trên vai cô của Tần Dạng áp sát lại véo má cô: “Sau này không cần tiết kiệm tiền cho anh, biết chưa?”
Bành Oánh bỗng thấy rất vui, nở nụ cười: “Nên tiết kiệm vẫn phải tiết kiệm.”
Sau này kết hôn sinh con đều cần tiền.
Tần Dạng lại véo má cô, sao cảm giác tốt thế nhỉ?
Mười rưỡi, Tần Dạng đưa Bành Oánh về nhà, Bành Oánh xách túi đang định xuống xe thì bị anh kéo lại. Cô ngoái đầu nhìn anh.
Tần Dạng cười xán lạn: “Bành Oánh, có phải em quên gì đó?”
Bành Oánh nhìn trái ngó phải, lại cúi đầu nhìn chân: “Em không quên gì mà…”
Tần Dạng ho khan: “Em lại gần đây một chút.”
Bành Oánh mù mờ nhích lại gần, vừa dịch người được một chút thì phản ứng kịp, mặt ửng đỏ: “Anh… muốn làm gì?”
Đương nhiên là đòi một nụ hôn.
Tần Dạng cười áp sát lại, ôm eo cô, cúi đầu hôn cô: “Hôn một cái rồi đi.”
Trước kia chưa hôn, hiện tại hôn rồi, vậy từ nay về sau mỗi ngày đưa cô về nhà đều có thể đòi một nụ hôn chúc ngủ ngon.
Bành Oánh chỉ kịp a một tiếng, môi liền bị anh lấp kín.
Đây không chỉ là một nụ hôn chúc ngủ ngon đơn giản, Tần Dạng… có phần mất khống chế, anh nghĩ đến cần cổ thon dài trắng nõn và vành tai ửng đỏ của cô, hôn cô càng thêm dữ dội, lòng kích động.
Bành Oánh bị anh hôn đến độ thở không ra hơi, choáng váng nghĩ, đàn ông đều thế này ư? Lúc chiều mới biết hôn, hiện tại đã… thông thạo như thế?
Tần Dạng hoàn toàn không cần thầy dạy, có lẽ là bản năng, anh men từ môi cô hôn đến tai cô.
Bành Oánh cực kỳ sợ nhột, đôi môi dịu dàng của anh vừa chạm đến tai cô, Bành Oánh liền kêu thành tiếng: “A.”
Giọng yếu mềm.
Tần Dạng nghe mà muốn cứng.
Bành Oánh run rẩy đẩy anh ra, ba phần lúng túng bảy phần thẹn thùng: “Đừng…”
Hôn môi là được rồi, như vậy quá nhanh.
Tần Dạng cúi đầu ừm một tiếng, có phần không nỡ buông cô ra.
Bành Oánh nắm chặt túi xách, cúi đầu đỏ mặt: “Vậy… em lên nhà đây.”
Tần Dạng: “Ừ.”
Bành Oánh vội xuống xe, cô đứng ngoài cửa vẫy tay chào anh rồi lập tức bỏ chạy.
Tần Dạng sờ mũi, thật sự muốn đưa cô về nhà.
Đưa về nhà làm gì?
Xin lỗi, đầu óc anh lại đục ngầu rồi, cảm giác quần cũng căng cứng.
Mẹ kiếp.
Tần Dạng ngẫm bản thân không nên ô uế như vậy, ho khan mấy tiếng, cố gắng gột sạch đầu óc, lái xe về nhà.
Về đến nhà, bố mẹ anh vẫn đang xem TV, tay cầm thịt bò khô Bành Oánh vất vả làm ra, đã ăn hết hơn một nửa. Tần Dạng bước tới đòi về: “Đừng ăn nữa, cũng không biết để lại cho con một ít.”
Mẹ Tần lườm anh: “Ăn có tí đã làm sao? Con sớm đưa con bé về đây cho hai ông bà này gặp thì mẹ sẽ không ăn của con nữa.”
Tần Dạng lấy một sợi bò khô nhét vào miệng, vừa nhai vừa nhìn mẹ mình: “Cô ấy xấu hổ.”
“Xấu hổ thì sao? Con gái xấu hổ là chuyện rất bình thường, hồi mẹ hai mươi tuổi cũng xấu hổ đấy!”
“Khỉ, bà hai mươi tuổi đã biết cầm chổi lông gà bắt tôi cai thuốc rồi.”
Bố Tần vạch trần trắng trợn.
Tần Dạng vui vẻ xem họ nội chiến, ngồi vắt chéo chân vừa xem TV vừa ăn bò khô.
Mẹ Tần cầm điều khiển đập vào tay anh.
Tần Dạng suýt nữa nhảy dựng lên: “Áu!”
Đánh vào vết thương của anh rồi! Đậu!
Mẹ Tần bấy giờ mới thấy sắc mặt anh là lạ, vội hỏi: “Sao thế con trai?!”
Tần Dạng lườm bà: “Tay con đang bị thương!”
Mẹ Tần vội xin lỗi: “Xin lỗi nhé, mẹ không biết, đưa mẹ xem nào, có chảy máu không…”
Tần Dạng nhe răng trợn mắt không để ý đến bà.
Mẹ Tần lắc tay anh: “Con đừng giận mà, mẹ có cố ý đâu.”
Tần Dạng chịu không thấu nói: “Được rồi, con không giận, ai dám giận mẹ chứ!”
“Vậy con nói cho mẹ biết, Bành Oánh mở nhà hàng ở đâu? Mai là ngày kỉ niệm kết hôn của mẹ với bố con, chúng ta qua bên đó ăn.”
“Không được…”
“Ngày kỉ niệm kết hôn ba mươi năm! Ba mươi năm đấy! Hai chúng ta mà không cưới nhau thì có con à? Không có con thì con có thể yêu đương với Bành Oánh không? Con có thể ăn bò khô con bé làm không?”
Tần Dạng: “…”
Tần Dạng bị hai ông bà đánh từ nhỏ đến lớn không chống đỡ nổi, cuối cùng bị hai người bức ép dụ dỗ cung cấp địa chỉ nhà hàng của Bành Oánh.