Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 19

Tác giả: Meg Cabot

Hét lên với các bạn gái

Hét lên với bạn bè

Hét lên với những người yêu tôi,

Những người tôi tin tưởng.

Hét lên với

Các cô gái ngoài kia

Những người tự mua

Mấy cái nhẫn kim cương chết tiệt.

Hét lên với các chị em

Rằng tôi mãi mãi đứng về phía mọi người.

“Hét lên”

Trình bày: Heather Wells

Sáng tác: Dietz/Ryder

Album: Mùa hè

Cartwright Records

******************

Người đầu tiên ở Phân khu sáu mà tôi thuật chuyện cho nghe là một phụ nữ ở bàn tiếp tân, trông rất đẹp nhưng có vẻ mệt mỏi. Chị có mái tóc đen dài buộc thành búi; tui đoán đó là kiểu tóc bắt buộc đối với các nữ cảnh sát.

Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ học chuyên ngành xét xử tội phạm.

Người phụ nữ ấy dẫn chúng tôi đến chỗ một anh chàng béo lùn ngồi ở một cái bàn, và tôi lại ro ro tường thuật câu chuyện của mình cho anh ta nghe. Cũng như chị tiếp tân, anh này trông cũng có vẻ mệt…

… rồi tôi kể đến đoạn có Jordan xuất hiện. Tất cả mọi người đều ngỏng cổ lên lúc nghe đến cái tên Easy Street.

Anh chàng béo để chúng tôi đợi vài phút, rồi dẫn chúng tôi vào một văn phòng cực kỳ tươm tất.

Chúng tôi ngồi đối diện với một cái bàn rất gọn gàng khoảng một, hai phút, trước khi chủ nhân của căn phòng bước vào, và tôi nhận ra đấy chẳng phải ai khác mà chính là thanh tra Canavan “nhai” xì gà.

“Là ông!” tôi gần như hét vào mặt ông ta.

“Là cô!” thanh tra Canavan cũng gần như hét lại. Ông ta đang cầm một cốc cà phê Styrofoam và – còn gì nữa? – một cái bánh rán Krispy Kreme phủ đường, có vẻ thế. Đồ con vịt may mắn!

“Điều gì đã mang cho tôi vinh hạnh này đây, cô Wells?” thanh tra Canavan hỏi. “Khoan, đừng nói vội. Chắc không phải vì ai đó đã cố đội vương miện hoa phong lữ lên đầu một anh chàng Backstreet Boy chứ hả?”

“Thành viên nhóm Easy Street,” tôi chỉnh ông ta. “Đúng thế đấy.”

Thanh tra Canavan ngồi vào bàn, bỏ điếu xì gà chưa châm khỏi miệng, xé một miếng bánh rán và nhúng nó vào cốc cà phê. Rồi ông ta cho miếng bánh rán đẫm cà phê ấy vào miệng, nhai, nuốt, và nói, “Làm ơn khai sáng cho tôi đi nào.”

Tôi liếc Cooper, nãy giờ vẫn im lặng qua hai lần tôi thuật chuyện. Thấy anh có vẻ như cũng chẳng định giúp gì lần này, tôi lại sà vào câu chuyện, tự hỏi, không phải lần đầu, điều gì khiến tôi thấy Cooper hấp dẫn đến thế, vì thỉnh thoảng anh trở nên thật không sao trò chuyện được.

Rồi tôi nhớ lại toàn bộ việc anh quá-hấp-dẫn-và-tốt-bụng-và-hào-phóng-với-tôi-mà-không-đòi-nhận-lại-bất-cứ-thứ-gì, và tôi biết vì sao lại như vậy.

Thanh tra Canavan chắp hai tay sau đầu khi lắng nghe tôi nói, ngả chiếc ghế của mình ra sau hết cỡ. ông ta hoặc đã quên dùng lăn nách Mitchum for Men, hoặc đích thị là một người ra mồ hôi như điên, bởi đang có những vệt mồ hôi rõ lớn ngay dưới cánh tay ông ta. Nhưng có vẻ như điều đó chẳng hề làm ông ta bận tâm.

“Vậy,” thanh tra Canavan nói, với những tấm ốp trần loang nước, khi tôi đã trình bày xong. “Giờ cô nghĩ con trai chủ tịch New York College là một kẻ giết người?”

“Ừm,” tôi nói, hơi ngập ngừng. Bởi vì khi đặt vấn đề như vậy, nghe rất chi là… ngớ ngẩn. “Đúng. Tôi nghĩ thế.”

“Nhưng tôi không có chứng cứ. Đương nhiên, cậu chàng này có một cái bao cao su. Một cái bao cao su mà chúng ta có thể chứng minh là của cậu ta, nhưng sẽ chẳng được chấp nhận trước toà đâu. Ta chẳng có bằng chứng gì chứng minh tội ác đã bị phạm phải, trừ việc cái chậu cây này rơi khỏi ban công, mà ngay cả chuyện đó cũng có thể chỉ là tai nạn…”

“Nhưng mấy cái chậu cây đó đã ở trên đó cả mấy năm rồi,” tôi ngắt lời. “Và chẳng có chậu nào rớt xuống mãi cho đến hôm nay…”

“Giám định pháp y với cả 2 cô gái đã chết đều xác nhận nguyên nhân tử vong là do tai nạn,” thanh tra Canavan thôi nhìn trần nhà và chuyển sang nhìn tôi. “Nghe này, thưa quý cô… cô vẫn là quý cô đấy chứ nhỉ?”

Hoàn toàn không sao lý giải nổi việc tôi bỗng thấy mặt mình đỏ bừng. Có lẽ nếu không vì Tania Trace thì giờ đây tôi đã làm quý bà thật rồi. Mặc dù tôi nghi là chắc cũng chẳng được bao lâu.

“Cứ gọi tôi là cô,” tôi nghiêm trang nói.

Thanh tra Canavan gật đầu, “Vợ tôi cũng là cô. Tóm lại là nghe này, cô Wells. Bọn trẻ con tuổi đấy hả? Rặt một lũ ngốc! Tai nạn là nguyên nhân tử vong đầu bảng với những người ở độ tuổi từ 17 đến 25. Bọn nhóc đang cố khẳng định cái tôi, và liều mạng một cách ngu ngốc…”

“Nhưng mấy đứa này thì không,” tôi nói, cố tỏ ra thật kiên quyết.

“Có thể là không. Nhưng vấn đề là, thưa cô Wells, cô chẳng có chứng cứ gì để buộc tội gã đó hết. Cô thậm chí còn chẳng chứng minh nổi là có một vụ giết người đích xác nào để ghim cho anh ta cả. Nếu gã Backstreet Boy kia mà chết thì may ra còn có gì đó. Có thể thôi nhé. Nhưng bên pháp y có thể dễ dàng kết luận rằng đó cũng chỉ là tai nạn thôi.”

“Ừm,” tôi nói. Phải thú thật rằng tôi đang cảm thấy vô cùng thất vọng. Thanh tra Canavan không cười thẳng vào mặt tôi, lần này thì không, tôi thừa nhận, nhưng ông ta cũng chẳng để lọt tai những lời tôi nói. Tôi nhấc ba lô lên. “Xin lỗi đã làm mất thì giờ của ông một lần nữa.” Tôi đứng dậy, và thanh tra Canavan nhìn tôi như thể tôi bị điên.

“Cô định đi đâu đấy?” ông ta hỏi. “Ngồi xuống đó đi. Tôi đã xong đâu.”

Tôi ngồi xuống lại, ngơ ngác.

“Để làm gì kia chứ?” tôi hỏi thanh tra Canavan, cộc hơn mức cần thiết. “Rõ ràng ông nghĩ tôi là một con tâm thần. Tôi còn lớ xớ ở đây làm gì nữa? Có khi tôi bị chính bạn bè mình cười vào mũi cho xong” – tôi cố tránh nhàn vào mặt Cooper – “tôi đâu cần phải đến cảnh sát để xin bị cười thêm vào mặt nữa.”

Thanh tra Canavan thanh toán nốt chỗ bánh rán còn lại, rồi nhặt điếu xì gà lên và quay sang Cooper.

“Cô này dữ thật,” thanh tra Canavan nhận xét, hất đầu về phiá tôi.

“Vâng, cô ấy là vậy đấy,” Cooper đồng ý, tỏ vẻ nghiêm trang.

“Khoan đã,” tôi hết liếc người này lại liếc người kia, nghi ngờ loé lên. “Hai người biết nhau?”

Cooper nhún vai, “anh vẫn thấy ông ấy ở khu này,” anh nói, ý chỉ thanh tra Canavan.

“Cầm con mèo chết xoay một vòng cũng đụng phải thằng cha này nấp sau một cái xe hay một hòm thư nào đó, mải mê chụp ảnh một gã tội nghiệp nào đấy sắp bị vợ bỏ,” thanh tra Canavan nói, ý chỉ Cooper.

“Tuyệt,” tôi nói, cảm thấy kỳ cục hơn bao giờ hết. “Quá tuyệt! Hy vọng hai người sẽ tận hưởng được trò cười của hai người trước sự đau khổ của tôi…”

“Bộ trông tôi giống đang cười cợt lắm hả?” thanh tra Canavan cao giọng. “Nãy giờ cô có thấy tôi cười cái nào chưa? Bạn trai cô đây này, tôi cũng có thấy anh ấy cười cái nào đâu.”

“Tôi chẳng thấy tình huống này có gì đáng cười cả,” Cooper nói.

Tôi nhìn Cooper. ANh không cười. Và anh cũng chưa, tôi để ý thấy, phản đối việc bị gọi là bạn trai tôi.

Tôi nhìn lại về phía thanh tra Canavan. “Anh ấy không phải bạn trai tôi,” tôi to tiếng đính chính – để làm gì thì ngay cả tôi cũng chẳng rõ. Nhưng tôi tin chắc má mình đang đỏ rần lên.

Thanh tra Canavan gật đầu về phía chúng tôi như thể tôi vừa nói một câu kiểu như: Bầu trời thì màu xanh.

“Nào, cô Wells,” thanh tra Canavan nói. “Chúng tôi có một lượng lớn các trường hợp hâm dở, như các cô vẫn gọi, vào đây để trình báo về các loại tội phạm khác nhau, có lẽ đã xảy ra hoặc không hề xảy ra. Một số người trong bọn họ là những công dân thật thà muôn giúp cảnh sát làm nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ đưa cô vào mục đó. Cô đã hoàn thành nghĩa vụ của mình bằng cách thông báo những suy nghĩ của cô cho tôi và tôi, đổi lại, sẽ điều tra chúng.”

“Thật á?” tôi ngóc dậy ngay lập tức. “Ông sẽ điều tra thật á? Ông sẽ thẩm vấn Chris chứ?”

“Tôi sẽ làm vậy.” Thanh tra Canavan đút điếu xì gà lại vào miệng. “Một cách kín đáo. Đấy là việc của tôi. Tuy nhiên, đấy không phải là việc của cô. Tôi nghiêm túc khuyên cô, cô Wells ạ, rằng cô không được dấn sâu thêm vào việc này nữa.”

“Bởi vì ông nghĩ Christopher Allington có thể sẽ tìm cách giết luôn cả tôi à?” tôi hỏi, hết cả hơi.

“Bởi vì tôi nghĩ Christopher Allington có thể sẽ kiện cô vì tội vu khống, và trường hợp này anh ta thắng chắc.” Thanh tra Canavan phớt lờ vẻ mặt tui nghỉu của tôi. “Điều cô đang ám chỉ là Christopher Allington chẳng những là một tay giết người hàng loạt, mà còn là ột kẻ sát nhân thông minh, tinh vi đến nổi anh ta thậm chí không để lại chút dấu vết gì nối kết với các tôi ác của mình – ngoại trừ cái bao cao su tình nghi kia – mà cũng chẳng để lại dấu vết gì chứng minh tội ác đã bị phạm phải. Tôi rất tiếc làm cô thất vọng, nhưng với kinh nghiệm của tôi thì lũ sát nhân không thông minh đến vậy đâu. Chúng chính ra là những kẻ cực kì ngu xuẩn. Đấy là lí do vì sao chúng giết người: trí thông minh của chúng kém đến nỗi chúng cho rằng ngoài giết người thì chẳng còn phương cách nào khác.” Đôi mắt nâu sẫm của thanh tra Canavan nhíu lại cùng với dòng suy nghĩ lúc ông ta nói tiếp, “Và mặc dù đã có rất nhiều màn nhặng xị của báo đài xung quanh bọn giết người hàng loạt, nhưng bản thân tôi chưa từng gặp kẻ nào như thế, mà tôi thì đã điều tra những hơn 700 vụ giết người rồi. Thế nên tôi khuyên cô đừng có manh động gì với Christopher Allington, cô Wells ạ. Tôi rất ghét phải thấy cô bị mất việc vì một chuyện như thế này.

Cooper lại quay về văn phòng, vừa đi vừa lắc đầu. Anh giữ ý nghĩ của anh cho riêng mình, nhưng tôi biết khá chắc là anh, không như tôi, đang không phải điên cuồng nghĩ xem sẽ phải mặc gì tối nay.

Tôi thất vọng đến nỗi thấy chẳng cách nào giấu nổi điều đó. Vai tôi so lại, và đầu ngặt xuống khi lí nhí nói, “Cảm ơn ông, ông thanh tra.”

Thanh tra Canavan đưa cho tôi cái danh thiếp, bảo tôi hãy gọi cho ông ta nếu nghỉ ra điều gì có thể có lợi cho cuộc điều tra. Rồi ông ta tiễn chúng tôi, sau khi hỏi thăm Cooper một hai câu về mấy cái vụ mà ông ta đã thấy anh lảnh vảng điều tra ở khu này.

Cooper gọi một chiếc taxi, và giữ một không khí hết sức nghiêm túc trên suốt đường về. ANh có vẻ đã khắc cốt ghi tâm lời cáo buộc của tôi – rằng anh chỉ coi tôi là một ngôi sao nhạc pop tuổi teen – và đang làm mọi thứ để chứng minh điều đó không đúng sự thật. Anh thậm chí còn bảo tôi, ngay trên taxi, rằng anh nghĩ thanh tra Canavan là một người tốt, một điều tra viên cừ khôi, và nói nếu có gì cần được điều tra tận ngọn ngành ở Fischer Hall, thì ông ta chính là người sẽ làm được điều đó.

Nghe vậy cũng làm tôi cảm thấy đỡ hơn. Một tẹo Khi về đến căn nhà đá nâu – tôi biết đáng lẽ mình nên quay lại văn phòng, nhưng thấy rằng dù sao cũng đã ở nhà rồi nên quyết định đưa Lucy đi dạo một lát – tôi dừng lại một thoáng trước tấm gương cổ viền mạ vàng ở hành làng phía trước để tô lại son bóng, trong lúc Cooper quay lại văn phòng để nghe các tin nhắn. Tôi đã kịp nhìn quanh để đảm bảo là không còn sót bất cứ dấu vết nào của cuộc vật lộn yêu đương mà tôi và Jordan cùng nhau trải qua trên tấm thảm hồi đêm.

Thế mà, khi Cooper ra khỏi văn phòng một giây sau đó và hỏi, “Chính xác giữa em và Jordan đang xảy ra chuyện gì vậy?” tôi suýt nữa lên cơn đột quỵ.

“Ý… ý anh là sao?” tôi cà lăm.

“Thì, hôm nay nó làm cái quái gì ngoài cổng Fischer Hall vậy?”

“Ồ,” tôi nói đỡ căng thẳng hơn chút. “Cái đó à? Không có gì. Chỉ nói chuyện thôi.”

“Hiểu rồi,” Cooper từa vào khung cửa, đôi mắt xanh sáng hơn bình thường. “Vậy chắc em không tình cờ biết chuyện gì về cô gái tóc vàng mà nó đang hôn trước cửa nhà anh thì bị chụp đăng trên The Post chứ hả?”

Tôi suýt thì nuốt mất lưỡi.

Tôi không sao tin được là anh đã nhìn thấy bài báo đó! Liệu có bao giờ mọi thứ xảy ra theo ý tôi không hả trời? Hay tôi đã dùng hết phéng chỗ may mắn của mình rồi? Thì đấy, quãng 10 năm may mắn mà tôi từng đọc thấy là ai cũng có – một thập kỷ kì diệu khi chẳng có chuyện xấu nào xảy ra cả… hoặc ít nhất cũng không có chuyện gì quá lớn.

Hay thập kỷ may mắn của tôi đã qua mất rồi? Và nếu thế, liệu tôi có thể xin một lần làm lại được không? Bởi vì nếu có ai đó hỏi, “Này, Heather, cô muốn thập kỷ may mắn của mình nằm vào khoảng 14 đến 24 hay từ 24 đến 34?” chắc chắn tôi sẽ chọn khúc sau. Chắc luôn.

Bởi vì ai lại muốn những năm đẹp nhất đời mình là quãng thời gian ở trung học kia chứ?

Tôi đoán vẻ kinh hoàng của mình chắc phải hiện rành rành trên mặt, bởi vì chỉ một thoáng sau Cooper đã đứng thẳng đậy và hỏi bằng một giọng – gần như thế – thật sự quan tâm, “Có chuyện gì thế?”

Điều ấy làm tôi muốn oà khóc ngay lúc đó, ngay tại chỗ.

“Chẳng có gì,” tôi nói. “Thật đấy.”

Đâu phải là không có gì. Ý là, mọi người có thể chối bỏ điều này, nhưng tôi thì biết – tôi biết mà – có kẻ đang tìm cách giết mình. Tôi ngủ với bạn trai cũ, người đã đính hôn với một người khác có sự nghiệp rạng rỡ hơn tôi nhiều – và cặp mông cũng bé hơn tôi nhiều. Và tệ hơn nữa, Cooper đã thấy cái bằng chứng hình ảnh của sự hớ hênh của tôi… hoặc ít nhất của điều dẫn đến sự hớ hênh đó.

“Có chuyện gì không ổn rồi,” Cooper nói, tiến đến đứng cạnh tôi trước gương. “Đừng có chối. Anh là một tay quan sát có nghề đấy, nhớ chưa? sẽ có một đường hằn nhỏ giữa 2 hàng lông mày của em mỗi khi em khó chịu,” anh chỉ vào tôi trong gương. “Thấy không?”

Chúa ơi! Anh nói đúng. Tôi có một đường hằn lo âu giữa hai hàng lông mày thật. Lạy chúa tôi, nếu cứ thế này, tôi sẽ có nếp nhăn trước năm 30 tuổi mất.

Bằng tất cả nỗ lực của mình, tôi bắt gương mặt mình phải dịu đi.

“Chẳng có gì đâu,” tôi nói nhanh, tránh ánh nhìn phản chiếu của mình trong gương. “Thật mà. Chuyện với Jordan tối qua… chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi.”

Cooper nhìn tôi. Đầy nghi ngờ.

“Một nụ hôn tạm biệt!” anh nói.

“Đúng. Bởi vì chuyện giữa tụi em – Jordan và em – đã, anh biết đấy, xong thật rồi,” tôi hắng giọng. “Anh biết mà. Thực sự, hoàn toàn xong rồi.”

Cooper gật đầu, mặc dù trông anh vẫn đầy nghi ngờ.

“Ừ,” anh nói. “Nếu em nói thế…”

“Cả 2 đứa bọn em đều đã sẵn sàng đi tiếp,” tôi ngắt lời, tự bị câu chuyện của mình thuyết phục, “cuối cùng cũng thế. Anh biết đấy, ta cần phải có một kết cục nào đó, bởi vì chuyện kết thúc như thế – em thì đùng đùng bỏ đi, rồi các thứ… ừm, nói chung là chẳng hay cho lắm. Giờ thì mọi thứ ổn rồi. cả 2 đều biết là đã… qua rồi.”

“Vậy nếu mọi chuyện đã thật sự, hoàn toàn kết thúc giữa 2 người,” Cooper hỏi, “thì sáng nay Jordan đã làm gì ở Fischer Hall khi cái chậu rơi vào đầu nó?”

Khỉ thật! Tôi đã quên béng mất chuyện này!

Nhưng mà không sao. Tôi kiểm soát được tình huống này mà.

“Ồ, vụ đó hả?” tôi nói, cười giả lả. Đúng! Tôi còn cười được một nụ cười giả lả nữa cơ đấy. Biết đâu chính tôi, như Britney và Mandy, cũng đang có một sự nghiệp điện ảnh chờ sẵn ở phía trước. Có khi tôi nên đi học chuyên ngành sân khấu, như Marnie ấy. Biết đâu ngày nào đó tôi sẽ có một cái tượng Oscar để đặt lên giá cạnh giải Nobel thì sao. Khoan đã. Giải Nobel là tượng hay huy chương nhỉ? Tôi không tài nào nhớ nổi.

“Đúng rồi,” tôi nói, vẫn giả lả. “Anh ta chỉ đem trả lại một cái… ờ, cái CD em để quên ở chỗ bọn em hồi trước. Anh biết đấy, lúc em dọn đi.”

“Hiểu rồi,” Cooper nói. Tôi cố không để ý là giờ đây, khi đã cởi cái áo khoát da ra, bắp tay anh – gần như không lộ dưới lần tay áo ngắn của chiếc sơ-mi xám – cũng rắn rỏi như bắp tay của em trai anh.

Chỉ có điều đó là nhờ làm việc, chứ không phải nhờ tập trong phòng thể dục đa năng, tôi biết thế. Không phải hễ cứ là thám tử tư thì lúc nào cũng chỉ rình mò xung quanh với một cái camera đâu. Tôi đoán Cooper còn phải… – bạn cũng biết rồi đấy – nâng các thứ, rồi nọ kia. Tôi tự hỏi liệu có khi nào anh đổ mồ hôi trong lúc làm việc và phải cởi hết áo ra chưa, thì đấy, vì nóng quá…

Oa! Tôi thật tình phải quay lại làm việc thôi.

Nhưng cái chuyện thám tử này lại nhắc tôi nhớ ra một chuyện khác.

“À,” tôi nói. Giờ đây, khi mối nguy rơi lệ đã lùi xa, tôi cảm thấy bạo dạn hơn chút ít. “Chính ra, vì giờ em với Jordan đã giải quyết xong việc rồi, nên em thấy, anh biết đấy, muốn ăn mừng.”

“Ăn mừng,” Cooper lặp lại một cách buồn tẻ.

“Ừ. Anh biết đấy. Giờ em chẳng đi chơi đâu nữa. Thế nên em nghĩ… sao không đi dự… ờ, tiệc Hoa Bướm vào tối nay nhỉ.”

“Tiệc Hoa Bướm?” ánh nhìn của Cooper không rời khỏi mặt tôi. Tôi hy vọng anh không phải đang kiểm tra xem tôi có nói dối hay không. Tôi thật sự muốn đi dự buổi tiệc đó. Không phải chỉ vì những lý do tôi vừa nói với anh.

“Ừ,” tôi nói. “Đấy là một buổi tiệc để vinh danh hội đồng và những người được nhận giải Hoa Bướm. Anh biết đấy, về những đóng góp cho nhà trường ấy mà. Rachel sắp được nhận giải.”

Vừa nghe đến tên sếp tôi, Cooper lập tức tỏ ra mất hứng. Tôi không tưởng tượng đâu. Thậm chí anh còn quay sang chỗ đám thư vừa được thả lọt qua khe cửa – đang bị Lucy dòm ngó – và, sau khi vật lộn giành chúng từ tay Lucy, anh bắt đầu cắm cúi phân loại.

“Rachel hả?” anh hỏi lại.

“Vâng,” tôi nói. “Vé chắc phải đến 200 đô. Bữa tiệc ấy mà. Và chỉ có chúa mới biết là em chẳng thể nào mua nổi. Nhưng em đang nghĩ, ông nội anh là một cựu sinh viên của trường, đúng không? Thế nên, em cá là anh có thể kiếm vài cái miễn phí. Vé ấy mà.”

“Có thể,” Cooper nói, đưa cho Lucy (lúc ấy đang rên ư ử) một cái catalog J.Crew để gặm.

“Thế liệu em có thể… xin được một vé không?” tôi hỏi. Nhẹ nhàng.Tôi vốn là vậy mà. Miss Nhẹ Nhàng.

“Để em đi rình mò Christopher Allington hả?” Cooper thậm chí còn chẳng thèm ngước lên. “Đừng hòng!”

Miệng tôi há hốc ra.

“Nhưng…”

“Heather, em không nghe ông thanh tra nói gì sao? Ông ấy sẽ điều tra – một cách kín đáo. Và trong lúc đó, em hãy tránh xa ra. Nếu có may lắm thì chí ít em cũng sẽ bị kiện ra toà vì cứ dấn sâu vào chuyện đó chứ chẳng chơi đâu.”

“Thề là em sẽ không nói chuyện với hắn ta,” tôi nài nỉ, giơ tay phải lên và làm dấu hiệu ba ngón như một nữ hướng đạo sinh. Chỉ có điều, dĩ nhiên, tôi chưa từng làm nữ hướng đạo sinh, thế nên lời thề đó không tính. “Em sẽ không bao giờ đến gần hắn ta.”

“Chỉnh nếu tôi nhầm nhé,” Cooper nói, “nhưng chẳng phải em đoan chắc là hôm nay hắn đã cố giết em sao?”

“Ừ, thì đấy chính là điều em muốn tìm câu trả lời,” tôi nói. “Đi mà, Cooper, hãy vì chúa đi mà, chuyện gì có thể xảy ra ở tiệc Hoa Bướm chứ? Hắn ta sẽ không làm gì được em ở đó đâu, trước mặt tất cả mọi người…”

“Không, tất nhiên hắn sẽ không làm gì được,” Cooper nói. “Bởi vì tôi sẽ không rời mắt khỏi em.”

Tôi chớp mắt. Khoan đã. Anh vừa nói gì vậy?

“Chỉ vì nếu tôi mà không để mắt trông em, thì chỉ có chúa mới biết lần tới sẽ là cái gì rớt vào đầu em.” Cooper đặt đám thư xuống. Cái nhìn màu xanh của anh xoáy vào tôi như một cặp đèn pha. “và vì tôi có thể thấy, qua ánh mắt em, là kiểu gì em cũng phải kiếm được vé, ngay cả khi phải quyến rũ một thằng cha nhà quê ngây ngô nào đó trong khoa địa lý.”

Tôi sững người. Cooper sẽ đưa tôi đến tiệc Hoa Bướm! Cooper Cartwright sẽ đưa tôi đi chơi! Cứ như là…

Ừ, cứ như là một cuộc hẹn hò ấy.

“Ôi, Cooper!” tôi thở phào. “Cảm ơn anh nhiều lắm! Anh không biết điều này có ý nghĩa với em thế nào đâu…”

Cooper lại quay về văn phòng, vừa đi vừa lắc đầu. Anh giữ ý nghĩ của anh cho riêng mình, nhưng tôi biết khá chắc là anh, không như tôi, đang không phải điên cuồng nghĩ xem sẽ phải mặc gì tối nay.

Cánh đàn ông thật dễ

Bình luận
× sticky