Em chẳng cần hoa
Đỏ vàng hay xanh
Em cũng chẳng cần kim cương
Trong khi những cô gái khác thì cần.
Và em cũng chẳng cần tiền
Em đã thấy tiền làm được những gì
Em chỉ cần anh
Em chỉ cần anh
Em chỉ cần anh
“Em chỉ cần anh”
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: Dietz/Ryder
Album: Magic
Cartwright Records
— —— —— ——
“Nghĩ đi,” tôi nói với Patty. “Rachel gặp gã này, một gã rất điển trai, xử sự như thể gã thật sự thích chị ta, và có thể một phần trong gã cũng thích thật…”
“Ờ,” Patty đồng ý một cách mỉa mai. “cái phần cậu ta giấu trong quần xịp chứ gì.”
“Sao cũng được. Gã này là một người đàn ông Rachel gặp mà lại có hứng thú với chị ta, chưa kể còn thoả mãn hết mọi tiêu chí bạn trai của chị ta. Nào là hot này, giàu này, lại không bị gay. Okay, có thể nói cậu ta hơi chẳng-làm-gì-nên-hồn” – tôi nhấc ly nước cam đặt cạnh giường lên, nhấp môi – “và sống bám bố mẹ nọ kia. Nhưng ngoài chuyện đó ra…”
“Chờ đã.” Patty quay lại nói với con trai mình, “Để cái đó xuống.” Và chỉ một giây sau, cô đã quay lại.
“Rồi,” Patty nói. “Đến đâu rồi ấy nhỉ?”
“Rachel,” tôi nói.
“Ồ, đúng rồi. Vậy là thằng nhóc Christopher ấy. Cậu ta hot thế cơ à?”
“Hot. Mà lại còn là sinh viên nữa,” tôi nói với cô bạn. “Không được ngủ với sinh viên, thế nên cậu ta lại thành ra trái cấm. Rachel bắt đầu đạt được mọi ước vọng của mình – ý mình là, tại sao lại không chứ? Chị ta đã 30. Và là một cô gái thế kỷ 21 hiện đại, chị ta muốn có tất: sự nghiệp, hôn nhân, con cái…”
“Chứng chỉ giết người.”
“Gì cũng được. Rồi vừa lúc chị ta đang định kéo lên một mẻ lưới thì chàng cao bồi Chris bé nhỏ đã phi ngựa về phía hoàng hôn một mình.”
“Đợi máy nhé, Heather,” Patty nói, rồi lại quay sang thằng con, “Indy! Mẹ bảo không! Indy…”
Tôi để ống nói gần tai lúc Patty quát Indy. Ở một khía cạnh nào đó, thật khoái khi ược rúc vào giường, chẳng cần phải nghĩ về những kẻ giết người, trong khi tất cả những người khác đang ở ngoài kia chạy vòng quanh, làm nên chuyện. Tôi cũng muốn đi cùng Cooper và Chris đến gặp thanh tra Canavan. Thật sự. Tôi đã nói với anh tối qua, lúc lồm cồm bò lên giường, là phải đánh thức tôi dậy trước khi anh đi vào sáng hôm sau.
Nhưng tôi đoán sau tất cả những cơn sốc về những chuyện điên rồ xảy ra hôm trước – vụ nổ, chuyện ở bệnh viện, cuốc xe dài đến Long Island rồi lại quay về – cuối cùng đã phát tác, vì lúc Cooper gõ cửa phòng ngủ để xem tôi dậy chưa, tôi đã la hét bảo anh biến đi.
Tôi chẳng nhớ là mình đã làm vậy đâu. Ý là, tôi sẽ không bao giờ thô lỗ như thế nếu còn tỉnh táo.
Cooper để lại một tờ giấy giải thích sự tình, kết thúc bằng những chữ, “Đừng đi làm hôm nay. Ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh sẽ gọi cho em.”
Và, ừ, thì anh không kí “Thân yêu, Cooper”. Chỉ mỗi “Cooper” thôi.
Nhưng mà. Giờ thì ít nhất, anh cũng phải nể tôi hơn chứ. Vì hoá ra tôi chẳng hề bịa chuyện. Về chuyện có người cố tình giết tôi ngày kia ấy. Ý tôi là, giờ anh hẳn phải nghĩ tôi là một đối tác tuyệt diệu, để cùng điều tra này nọ.
Và ai mà biết được chuyện đó rồi sẽ dẫn đến đâu? Ý tôi là, chẳng phải bước hợp lý tiếp theo dành cho anh sẽ là phải lòng và yêu tôi một cách điên cuồng hay sao?
Vậy nên, ừ, tôi đang trong tâm trạng vui vẻ. Trời ngoài kia đang mưa như trút, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi rúc vào giường, xem hoạt hình buổi sáng với Lucy bên cạnh. Chả biết có phải vì tôi đã xém mất mạng hay không mà cuộc đời bỗng dưng có vẻ thật sự rất rất tốt đẹp.
Hay ít nhất là điều tôi đang hào hứng kể với Patty. Cô ấy có vẻ hết sức ấn tượng với lý thuyết của tôi – cái lý thuyết àm tôi đang hy vọng là sẽ mang được thanh tra Canavan đến Fischer Hall với một lệnh bắt, sau khi ông ta nghe Chris trình bày mọi chuyện.
“Mình đây,” Patty nói. “Đang nói gì ấy nhỉ?”
“Rachel. Đột nhiện chị ta bị bỏ lại cầm cương một mình,” tôi nói. “Vậy một cô gái thế lỷ 21 hiện đại như Rachel phải làm gì đây?”
“Ồ, đợi đã, đợi đã, để mình đoán,” Patty nói, giọng đầy hào hứng. “Lập thành một… gọi là gì ấy nhỉ? A, đúng rồi. Một đội quân?”
“Loại bỏ cạnh tranh,” tôi chỉnh Patty. “Bởi vì trong suy nghĩ méo mó của mình, rachel nghĩ nếu giết hết đám bạn gái của Chris, chị ta sẽ tự động lấy lại được cậu ta. Thì đấy, nếu chẳng còn cô gái nào khác, Chirs cũng chẳng còn cơ hội nào ngoài việc mò về lại với chị ta…”
“Oa.” Patty có vẻ rất ấn tượng. “thế làm sao chị ta làm vậy được chứ?”
“Ý cậu là sao, làm thế nào chi ta làm vậy được là sao? Thì chị ta đẩy tụi nó xuống giếng thang chứ sao.”
“Ừ, nhưng làm sao được, Heather? Làm sao một con chó cái gầy gòm như Rachel lại có thể đẩy mấy đứa con gái hoàn toàn trưởng thành – không muốn chết một tí nào – xuống giếng thang được? Ý mình là, mình còn chả bế được con chihuahua chết tiệt của em gái mình vào chuồng nữa là, ma nó chỉ là một con chó bé tí thôi đấy. Cậu có biết đẩy một người không muốn chết xuống giếng thang thì khó như thế nào không? Tại sao họ không chống cự? Tại sao Rachel không hề bị vết cào cấu nào trên mặt hay trên cánh tay? Con chó chết tiệt của em mình cào mình như điên mỗi lần mình cố cho nó vào chuồng.”
Tôi nhớ lại những ngày xem truyền hình sơ khai của mình. “Chloroform,” tôi nói, đơn giản. “Chắc chắn chị ta đã dùng Chlorofrom.
“Nhưng chẳng lẽ pháp y không tìm ra dấu vết sao?”
“Wow. Patty giỏi à. Đặc biệt là với một người tuyên bố mình không có thì giờ coi CSI.
“Được rồi, được rồi,” tôi nói. “Có lẽ chị ta đã lấy cái gậy bóng chày đập vào đầu chúng cho bất tỉnh tồi quẳng chúng xuống giếng thang.”
“Chứ pháp y không phát hiện ra cái đó à?”
“Cả hai rơi xuống từ tầng 16,” tôi nói. “Một cục u như thế thì nghĩa lý gì?”
Bíp.
Chuông điện thoại chờ của tôi kêu.
“Ô, chắc là Cooper đấy, Pats,” tôi nói. “Nghe này, mình sẽ gọi lại cho cậu sau nhé. Có muốn đi ăn mừng bữa trưa ngày mai không? Ý mình là, sau khi họ đã tống giam sếp mình ấy?”
“Dĩ nhiên. Sẽ kèn trống sẵn sàng.” Patty cúp máy. Tôi nhấn tay xuống ống nghe, rồi nói sau khi nghe tiếng cách nối đường dây, “Alô?”
Nhưng giọng nói tôi nghe được không phải là Cooper. Đó là một giọng phụ nữ.
Và có vẻ như người vừa phát ra giọng nói đó đang khóc.
“Heather?”
Mất một giây, nhưng rồi tôi chợt nhận ra đấy là ai.
“Sarah?” tôi nói. “Cô đấy à?”
“Đ… đúng,” Sarah khịt mũi.
“Cô ổn chứ?” Tôi ngồi bật dậy trên giường. “Sarah, có chuyện gì vậy?”
“Là… là Rachel,” Sarah nói.
Oa. Cảnh sát đã đến đó và bắt Rachel rồi ư? Tôi biết đấy sẽ là một cú sốc đối với nhân viên toà nhà: nào là Justien hoá ra lại là kẻ lấy trộm tiền để mua mấy cái lò sưởi, và giờ đến lượt Rachel lại là một kẻ giết người điên loạn.
Nhưng họ sẽ vượt qua được thôi. Có lẽ ngày mai tôi sẽ mang ít bánh Krispy Kreme đến đãi tất cả mọi người.
“Sao?” tôi hỏi lại. Vì tôi không muốn lộ ra là mình có dính líu gì đến vụ bắt bớ đó.
Ít nhất lúc này thì chưa.
“Rachel làm sao?”
“Chị ấy… chị ấy chết rồi.”
Tôi suýt thì đánh rơi điện thoại.
“Cái gì?” tôi hét lên. “Rachel? Chết á? Cái…”
Tôi không thể nào tin nổi. Điều này không thể là sự thật. “Rachel? Chết? Làm thê quái nào mà…”
“Tôi nghĩ chị ấy tự tử,” Sarah nói với một tiếng khóc nấc. “Heather, tôi chỉ vừa mới vào văn phòng, và thấy chị ấy… chị ấy đang treo lơ lửng ở đó. Ngay chỗ thanh ngang giữa văn phòng của chúng ta và của chị ấy.”
Ôi, lạy chúa tôi!
Rachel treo cổ tự tử. Rachel nhận ra rằng âm mưu đã bị lộ, nhưng thay vì im lặng, chị ta đã tự tử. Ôi, lạy chúa tôi!
Tôi nhận ra là mình phải bình tĩnh, vì cả toà nhà.
Tôi phải là người chịu trách nhiệm. Quản lý đã mất rồi. Và chỉ còn có tôi, trợ lý quản lý. Tôi phải mạnh mẽ lên mới được. Tôi sẽ là tia sáng le lói của mọi người trong những thời khắc đen tối phía trước.
Cũng được thôi, vì tôi hoàn toàn sẵn sàng. Sẽ chẳng có gì khác nếu Rachel bị lôi cổ tống vào tù, thật đấy. Chị ta thật sự sẽ đến một nơi khác. Đằng nào chị ta cũng sẽ đi thôi.
“Tôi không biết phải làm gì nữa,” Sarah nói, giọng dâng lên một nốt cuồng loạn. “Nếu có ai đó vào đây và thấy chuyện này…”
“Đừng để ai vào,” tôi la lên. Ôi, chúa ơi. Bọn RA. Không đời nào chúng lại muốn thấy cảnh đó. “Sarah, đừng cho ai vào. Cũng đừng chạm vào cái gì nghe chưa.” Có đúng thế không nhỉ? Có phải lúc nào họ cũng nói thế trong “Pháp luật và Trật tự” không nhỉ?
“Gọi xe cứu thương. Gọi cảnh sát. Ngay lập tức. Đừng để ai vào văn phòng trừ cảnh sát. Được chứ, Sarah?”
“Được,” sarah nói, lại khịt mũi. “Nhưng, Heather ơi?”
“Sao?”
“Chị có thể ghé qua đây không? Tôi… tôi sợ quá.”
Nhưng tôi đã bật dậy khỏi giường và đang với lấy cái quần jeans.
“Tôi sẽ đến ngay,” tôi nói với Sarah. “Đợi đấy, Sarah. Tôi sẽ đến ngay.”