Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 31

Tác giả: Meg Cabot

Tỉnh lại và nhìn quanh,

Mọi người ai cũng tỉnh táo, tự ti

Không đời nào em lại làm thế

Em vượt qua rồi,

Chẳng đổ lỗi cho ai

Hãy đi đi, ra khỏi cuộc đời em

Em không phải mẹ anh

Cũng sẽ không làm vợ anh đâu

Hãy đi đi, ra khỏi cuộc đời em

Đừng làm phiền em nữa

Qua hết rồi

Hãy để nó như thế

Em đã vượt qua được anh

Hãy tránh xa em ra

Heather wells,

“Hãy đi đi”

— —— —— —— ——-

Trời vẫn mưa, nặng hạt hơn bao giờ hết. Bầu trời quẩn một màu xám chì khắp quanh tôi.

Tôi chưa bao giờ nhận ra Fischer Hall là toà nhà cao nhất mạn phía tây công viên, và ban công tào nhà áp mái cho phép nhìn ra bốn phía khung cảnh hoành tráng của Manhattan: phía bắc là toà nhà Empire State Building; phía nam, tù mù sau màn sương là lỗ hổng ngập sương mù nơi toà tháp đội World Trade Cebter từng toạ lạc; phía đông và tây Làng thì đẫm sương.

Tôi nhận ra đây chính là bối cảnh tuyệt hảo để quay một cảnh cho một cuốn phim. Như Ninja Rùa đột biến tuổi thiếu niên chẳng hạn.

Chỉ có điều đây không phải là phim. Đây là đời thật. Cuộc đời của tôi. Dù nó không còn kéo dài được bao lâu nữa.

Gió trên tầng 20 rất mạnh, và nước mưa cứ quất ràn rạt vào mặt tôi. Tôi khó khăn tìm đường đi tiếp, vì đâu đâu cũng toàn là những chậu ha phong lữ đặt chơ vơ trên những chấn song bằng đá thấp, nơi tôi có thể hình dung mình dễ dàng vấp ngã và rơi xuống bất cứ lúc nào

Không còn biết đi đâu khác, tôi cúi đầu và bắt đầy chạy vòng quanh các cạnh căn hộ nhà Allington, về phía ban công đối diện. Chẳng thấy bóng dáng Rachel đâu, nên tôi có một phút để dừng lại và mở ba lô, lúc ấy vẫn lủng lẳng quanh vai, và lục tìm bình tiêu xịt mà tôi thề là vẫn còn ở trong đó. Tôi không sao biết được liệu nó còn dùng được hay không, nhưng ngay lúc đó, bất cứ thứ gì có thể giúp tôi tránh phải đụng cái dùi cui kia cũng đáng để thử tất.

Rồi tôi tìm thấy bình tiêu xịt đó. Tôi mở chốt an toàn đúng lúc một âm thanh điếc tai nổ ra ngay sau lưng mình. và trong một cơn mưa gỗ với kính vụn, Rachel tung người qua cánh cửa kiểu Pháp, thậm chí còn không thèm mở chốt – y như Cujo, hay Ninja rùa đột biến tuổi thiếu niên vậy. Ả ta đập vào tôi bằng sức mạnh cả thân người ả, và cả hai lăn ra trên nền đá ướt át.

Tôi tiếp đất thật mạnh nhằm đúng bên vai đau, vừa vặn đánh bật hết chút hơi thừa còn lại trong lồng ngực. Nhưng tôi cố lăn tiếp, trên đám gỗ, mảnh kính vụn, để thoát khỏi Rachel.

Rachel đứng lên được trước, rồi lấy hết sức bình sinh tông thẳng vào tôi. Bất chấp mọi thứ, ả vẫn cầm chắc khẩu Súng Sét trong tay.

Nhưng tôi cũng cầm chắc bình xịt tiêu cay, giấu trong lòng bàn tay. Khi Rachel cuối xuống người tôi, mái tóc đen của ả đã dính bết vào mặt vì mưa, đôi môi cong thành một cú gầm chẳng khác gì lúc Lucy cấu xé một trái banh tennis hay một cái catalog của Victoria’s Secret.

“Mày yếu lắm,” Rachel nhếch mép, vẫy cái dùi cui ngay dưới mũi tôi. “Mày có biết làm sao để phân biệt được một con tóc nâu không?”

Tôi cố vặn mình vào một tư thế để có thể xịt thẳng bình tiêu vào mặt ả ta. Tôi không muốn gió thổi ngược đám hơi cay đó vào mình.

“Tao không biết mày đang nói gì,” tôi thở khò khè, vẫn hụt hơi vì cú ngã. Chúa ơi! Tôi thật không thể tin nổi là mình đã từng mua hoa tặng con đàn bà này.

Ừ thì chỉ là hoa ở cửa hàng bán bánh thôi. Nhưng mà gì thì gì…

“Mày có biết làm sao để phân biệt được một con tóc nâu không?” Rachel nhe răng cười, mặt ả chỉ cách mặt tôi vài phân. “Lộn ngược một con tóc vàng lại!”

Ngay khi ả vung tay để quất 120,000 vôn vào hông phải tôi, tôi liền giơ tay và xịt một luồng hơi cay vào mặt ả. Rachel rít lên và lùi lại, vung một cánh tay lên che mặt…

Tuy nhiên, cái nút ấn không xuống hết. Thế nên thay vì một luồng hoá chất độc trúng vào mắt Rachel, cái bình chỉ sùi bọt xuống một bên mép, thấm vào những mũi khâu và làm tay tôi bỏng rát, đến nỗi tôi phải la lên oai oái.

Nhận ra mình chưa hề bị xịt trúng, Rachel bắt đầu phá lên cười.

“Ôi chúa ơi,” ả ta kêu be be, “Mày có thể thảm hại hơn được không hả Heather?”

Nhưng lần này, khi ả ta vừa xông về phía tôi, tôi đã bò được dậy và sẵn sàng nghênh chiến.

“Rachel,” tôi nói, lúc ả ta xông tới. “Có một điều tao đã chờ để nói với mày từ rất lâu rồi,” nắm chặt những ngón tay đau buốt quanh cái bình xịt cứng ngắc, tôi lấy hết sức bình sinh thụi thẳng nắm đấm vào mặt Rachel, “sixe 12 không phải là béo.”

Các khớp ngón tay tôi nổ tung vì đau. Rachel hét lên và loạng choạng lùi lại, cả 2 tay đưa lên bưng mũi, nơi mà một lượng máu nhiều đến kinh ngạc đang phun ra.

“Mũi của tao!” ả rít lên. “Mày làm gãy mũi tao rồi! Đồ chó cái!”

Tôi gần như không đứng nổi nữa,vai nhói đau kinh khủng,hai tay như thiếu đốt vì bị dính hơi cay.Từng mảnh kính cắm vào lưng tôi,các khớp tay phải tê dại đi,và máu thì đang chảy ra từ một vết đứt đâu đó gần trán. Tôi phải chớp mắt để đẩy cả nước mưa lẫn máu ra khỏi mắt mình. Và ngay lúc ấy,điều duy nhất tôi muốn làm là đi vào trong,nằm xuống một chốc và có thể xem Kênh Ẩm Thực, hay gì gì đó.

Nhưng tôi không thể.Vì tôi còn phải đối phó với mụ sếp mất trí của mình.

Rachel đang đứng đó,một tay bụm mũi,tay kia cầm cái dùi cui điện; còn tôi thì vật lộn với ả,quặp tay quanh cái eo nhỏ xíu của ả,trì ả xuống như năm mươi kí giày Manolo Blahnik. Rachel ngã,vùng vẫy trong gọng kìm của tôi,trong khi tôi gắng sức một cách tuyệt vọng để giằng cái dùi cui từ tay ả ta.

Và trong suốt thời gian đó,Rachel nức nở khóc.Không phải vì sợ, như đáng ra phải sợ – bởi vì, đừng nhầm nhọt gì về chuyện này,tôi đã quyết tâm giết ả ta – mà vì tức giận, đôi mắt sẫm tóe lên nét căm thù vô tận dành cho tôi, đến nỗi tôi phải tự hỏi sao trước đây mình không nhận ra ánh mắt ấy nhỉ.

’’Gái ngoan về đích sau cùng hử?” tôi nói,lúc đá thật lực vào đầu gối ả. “Thế này thì sao? Thế này đã đủ ngoan với mày chưa hả?”

Chỉ có điều cứ như thể tôi đang đá cái bao cát tập dợt vậy.Rachel dường như trơ lì với sự đau đớn … trừ khi có liên quan đến mặt ả ta. Như cái mũi quý báu của ả ta chẳng hạn.

Và Rachel rất khỏe – khỏe hơn tôi quá nhiều,mặc dù tôi đang trong cơn cuồng sát, và có lợi thế về chiều cao cũng như cân nặng. Tôi không sao giằng được cái dùi cui ra khỏi tay ả. Tôi đã đọc thấy rằng những người mà trong cơn tuyệt vọng có thể phát ra sức mạnh bằng những người to gấp hai lần mình – những bà mẹ nhấc bổng xe hơi lên khỏi những đứa con đang bị thương của mình,các cảnh sát kéo những con ngựa yêu thương ra khỏi vũng lầy, những chuyện kiểu kiểu vậy. Rachel có sức mạnh của một người đàn ông… một người đàn ông thấy cuộc đời mình đang tan rã ngay trước mắt mình.

Và ả ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi có một người phải chết.

Và tôi đang bắt đầu có một linh cảm rất xấu,rằng người đó sẽ là tôi.

Tôi chỉ có thể bóp chặt tay Rachel ngay chỗ ả cầm cái dùi cui.Ngón tay tôi trơn tuột nước mưa và máu, đau nhói vì những mũi khâu cùng đám bọt tiêu cay. Rất khó giữ.

Rachel đã bò được dậy,mặc kệ tôi đã nỗ lực đá vào chân ả ta từ phía sau, và giờ cả hai đang vật lộn trong cơn mưa như trút nhằm kiểm soát được vũ khí của nhau. Sức mạnh của cuộc vật lộn đã đẩy chúng tôi loạng choạng tiến gần về phía thành ban công một cách nguy hiểm.

Bằng cách nào đó, Rachel đã vặn người sao cho chính lưng tôi mới bị dí vào một chậu hoa phong lữ um tùm, không khác gì cái chậy bữa trước đã suýt giết Jordan. Mặt hướng lên trời,tôi chẳng thấy gì cả bởi dòng nước mưa đang rơi như trút. Tôi nhắm tịt mắt lại và tập trung vào nhiệm vụ gần như bất khả thi: giữ cho cánh tay Rachel ở trên cao, không cho những miếng thép tóe lửa kia lại gần người mình. Tôi nhận thấy cái chậu “bỏ cuộc” và mặc dù không mở mắt, tôi vẫn nghe thấy tiếng rơi chát chúa lúc nó đập xuống vỉa hè bên dưới.

Mặc dầu vậy,điều đáng sợ nhất lại chính là khoảng thời gian từ lúc cái chậu bắt đầu rơi khỏi ban công cho tới lúc nó đáp xuống mặt đất. Tôi đếm gần đến mười.

Mười giây rơi tự do. Mười giây thưởng thức cái chết.

Tay tôi đang yếu dần đi.Tôi biết mình đang khóc, vì muối trong nước mắt làm những vết xước trên mặt tôi rát bỏng.

Và phía trên tôi, Rachel phá lên cười khi nhận thấy tôi đang yếu dần đi.

“Thấy chưa,” ả ta nói. “Tao đã bảo rồi,Heather ạ. Mày quá tốt để có thể chiến thắng. Qúa yếu ớt. Không đủ mạnh. Vì size 12 là béo. Ồ, tao biết mày lại sắp nói gì rồi. Rằng đấy là size trung bình của phụ nữ Mỹ chứ gì. Nhưng mày biết gì chưa? Phụ nữ Mỹ trung bình là béo đấy,Heather ạ.”

“Ôi lạy Chúa,” tôi nhổ nước mưa và máu từ miệng mình. “Rachel,chị bị bệnh mất rồi. Thật sự chị không ổn rồi. Hãy để tôi giúp chị…”

“Mày thì có gì để sống hả,Heather?” Rachel hỏi, như thể không nghe thấy tôi. Vì có lẽ ả ta không nghe thấy thật. “Sự nghiệp âm nhạc của mày đã xuống cống. Bị bạn trai đá. Mẹ ruột thì đâm sau lưng. Đáng lẽ mày phải chết hôm qua, trong thang máy rồi. Và đáng lẽ mày phải chết hôm trước nữa, chỉ có điều tao nhắm trượt. Bỏ cuộc đi, Heather. Gái ngoan không thắng được bao giờ…”

Ngay ở từ “thắng” , Rachel bắt đầu từ từ bẻ cánh tay tôi. Tôi không thể chống lại sức mạnh vượt trội của ả ta lâu hơn nữa.

Tôi đang khóc thành tiếng, vật lộn với ả ta, cố không nghe giọng nói như hát của ả ta thủ thỉ, “Nghĩ đi, cái chết của mày sẽ được đưa lên kênh Tin Tức MTV. Có thể không lên được The Times, nhưng chắc chắn lên được The Post. Ai mà biết được? Có khi người ta còn làm một Chuyện có thật ở Hollywood về mày nữa kìa…những ngôi sao một hit không sống đến tuổi ba mươi…”

Tôi mở mắt và trừng trừng nhìn Rachel, không nói nên lời, vì từng mẩu sức còn sót lại trong tôi đều đang tập trung vào việc giữ cho ả ta không giật điện tôi.

Và ngay khi cảm thấy cái run ở tay, cái lẩy bẩy của những khúc cơ đang yếu dần vì quá sức, tôi nghe thấy tiếng cười chiến thắng và lời chế giễu cuối cùng của Rachel.

“Heather,” ả ta hân hoan gọi,giọng nghe xa vời,mặc dù toàn thân vẫn đang lù lù trên người tôi đây. “Cần bao nhiêu con tóc vàng hoe để vặn một cái bóng đèn?”

Và rồi đầu ả ta chợt nổ tung trước mặt tôi.

Nghiêm túc đấy.Mới phút trước đầu ả ta còn ở đó,cười vào mặt tôi,phút sau nó đã biến mất,quật về phía sau bởi sức đập quá mạnh của một vậy gì đó, đến nỗi máu xối xả phun ra từ vết thương và che mù mắt tôi. Cái dùi cui điện tắt phụt trong tay Rachel, và ả ta ngã khỏi người tôi, va xuống sàn đá ướt với một tiếng thịch phát bệnh.

Tôi vịn vào thành lan can, lau mặt bằng mu bàn tay -vùng duy nhất không bị thương trên người tôi – và nức nở khóc. Tiếng động duy nhất là tiếng mưa gầm rít cùng tiếng thở hổn hển của ai đó.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra đấy không phải là tiếng thở của mình. Khi rốt cuộc cũng nhìn được, tôi ngước lên và thấy Rachel đang nằm dưới chân mình, máu trào ra từ một vết lõm bên cạnh đầu và nhuốm hồng những vũng nước mưa xung quanh ả ta.

Và đứng trước mặt tôi là bà Allington, với một chai Absolut vấy máu trong tay, bộ đồ tập chạy màu hồng ướt đầm, ngực trồi lên thụt xuống, mắt đầy khinh bỉ khi trừng mắt nhìn xuống thân hình sõng soài của Rachel.

“Tao là Size 12 đây,” bà nói.

Bình luận