Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Dạ Tuyết

Chương 00 – part 02

Tác giả: Thương Nguyệt

Từ khi ra khỏi rừng linh sam, trước mắt gã chỉ còn lại một màu trắng đó.
Gã không rõ mình đã bước đi trong lớp tuyết ngập đến tận đầu gối đó được bao lâu, cũng không biết mình đã đi tới đâu, chỉ biết từng bước, từng bước lết theo một hướng nào đó. Trên đầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim kêu oang oác, đó là Tuyết Diêu đang ở trên không dẫn đường cho chủ nhân.
Phổi gã như bốc cháy, mỗi lần hít thở đều đau đớn như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong, mọi thứ trước mắt lại càng mờ nhòa đi, từng bông hoa tuyết không ngừng xoay chuyển như đã biến thành vật sống, trải đôi cánh bay lượn trong không trung, làm hiện lên vô số ảo ảnh mơ hồ.
“A… hì hì, hích hích… Hoắc sư huynh, muội ở đây này!”
Giữa màn tuyết trắng đột nhiên hiện ra một gương mặt xinh đẹp vô ngần, rồi một giọng nói trong trẻo cười khúc khích bên tai: “Đồ ngốc, đến bắt muội đi! Bắt được thì muội sẽ gả cho huynh.”
Thu Thủy? Là giọng nói của Thu Thủy… nàng không phải nàng đang ở Lâm An hay sao? Tại sao lại ở chốn này?
Lẽ nào… lẽ nào… bệnh của Mạt Nhi lại nặng thêm nữa rồi?
Gã sải chân bước một bước dài, nôn nóng đưa tay ra phía trước, định tóm lấy hồng y nữ tử trong tuyết kia, nhưng cơn đau buốt nơi đầu gối và mạn sườn khiến mắt gã tối sầm lại. Chỉ trong nháy mắt, gương mặt tươi cười kia đã biến mất sau màn tuyết rối bời.
Bước đi vội vàng, thân thể khô kiệt của gã không còn trụ được nữa, chạy thêm được ba bước thì ủ rũ gục xuống phía trước.
Trong long bàn tay gã vẫn nắm chặt hạy Long huyết châu vừa liều mạng đoạt lấy kia.
“Quác… quác..” Tuyết Diêu lượn tròn trên bầu trời đầy gió tuyết, xa xa phía trước đã hiện lên một góc sơn cốc, con linh điểu kêu thêm mấy tiếng, rồi cúi xuống nhìn chủ nhân đang ngã gục dưới đất, lo lắng muôn phần, cuối cùng đành xếp cánh đậu trên lưng gã.
“Phập!” Cái mỏ nhọn của con chim lại mổ vào bờ vai đã nát bấy của Hoắc Triển Bạch, hòng dùng cái đau làm gã thức tỉnh.
Nhưng lần này con người ấy chỉ khẽ run rẩy một chặp, rồi không gượng dậy được nữa.
Mấy ngày liền chỉ có bôn ba và chém giết đã làm thể lực gã tiêu hao đến tận cùng.
“Quác quác!” Cái mỏ của Tuyết Diêu ướr đẫm những máu là máu, móng vuốt không ngừng cào lên vai chủ nhân, cào thành vô số vệt máu. Đến khi nhận ra chủ nhân mình không thể đáp trả mình nữa, nó thoáng do dự một chút, rồi cuối cùng sải cánh bay đi, lao vút vào sơn cốc cây cối um tùm phía trước như một ánh sao băng.
Tuyết lạnh từ từ phủ lên gương mặt gã, trước mắt trắng toát một màu, trong thế giới trắng toát ấy lờ mờ như có người đang cười đùa khúc khích hay hát ca gì đó.
“Hoắc Triển Bạch, ta thật mong mình chưa bao giờ quen biết ngươi.”
Đột nhiên, trong tuyết hiện ra một gương mặt nữ tử, nàng mặc áo gai trắng, ngồi trước lò lửa hằn học nhìn gã… màu trắng đó, là màu tang phục, màu đen phía sau, là màu vải phướn chốn linh đường. Ánh mắt băng lạnh đến lạ lung, ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng và thù địch hằn sâu, nhìn chòng chọc vào gã.
Thu Thủy… Thu Thủy, lúc đó ta bắt được muội, cứ ngỡ rằng có thể níu giữ muội cả đời cả kiếp, nhưng tại sao… tại sao muội lại gả vào Từ gia chứ? Bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc muội có tha thứ cho ta không?
Gã muốn hỏi nàng, đưa bàn tay ra lau khóe mắt vương lệ cho nàng, vậy mà trước khi đầu ngón tay gã chạm vào gương mặt ấy, nàng đột nhiên rụt người lại lùi ra xa. Nàng lùi thật nhanh, phảng phất như một con bướm trắng, trong nháy mắt đã tan vào băng tuyết mênh mông.
Gã nằm trên cánh đồng hoang, bị tuyết vùi lên cơ thể, cảm giác cả quá khứ lẫn tương lai của mình đều dần dần trở nên trống rỗng.
Gã bắt đầu lẩm nhẩm một cái tên xa lạ… đó là niềm hy vọng duy nhất của gã trong lúc này.
Vậy mà sao nữ nhân đáng chết vừa tham tiền lại vừa háo sắc kia vẫn chưa đến? Giữa lúc nguy cấp này mà còn cho gã leo cây sao, đúng là biết đùa thật… gã cứ lẩm bẩm, rồi lịm dần đi trong tuyết.
Trước khi mất đi tri giác, gã không kịp nhận ra ở đằng xa đã lờ mờ có tiếng động truyền tới.
…Đó là tiếng động của vật gì đó đang chậm chạm bò đi trên nền tuyết.
Đinh đinh… đinh đinh…”
Tuyết vẫn rơi mau như vậy, song trong gió đã thấp thoáng vang lên tiếng chuông bạc trong trẻo vui tai. Tiếng chuông vang lên từ sơn cốc đằng xa kia, chỉ sau mấy lần ngắt đoạn thì đã
tới vùng tuyết trắng này.
Một cỗ kiệu dừng lại, bốn chiếc chuông bạc cột bốn góc rung lên những tiếng leng keng.
“Ủa? Có ai đâu?”
Một thiếu nữ áo lục tầm mười sáu mười bảy ăn mặc theo lối người hầu bước ra trước, thân hình thướt tha yểu điệu, gương mặt xinh xắn ưa nhìn.
“Lục Nhi, Tuyết Diêu không chỉ sai đường đâu.” Trong kiệu cất lên một giọng nói uể oải,
“Tìm kỹ đi!”
“Vâng!” Bốn tỳ nữ lẳng lặng vén màn kiệu lên, rồi lùi lại. Trong kiệu, một giai nhân áo tím đang ngồi ôm lò ấp tay vàng ủ ấm, đầu cắm trâm tử ngọc, nét mặt mệt mỏi lờ đờ: “Cái gã đó, năm nay chắc chắn lại gục giữa đường rồi… lần nào cũng bắt chúng ta ra ngoài đón thật là phiền phức quá đi. Hừ, lần sau phải thu của hắn gấp đôi tiền chữa bệnh mới được.”
“Chỉ sợ Thất công tử không trả nổi, lúc ấy chẳng phải là lấy thân trả nợ hay sao?” Lục Nhi che miệng cười, nhưng cũng không dám chậm trễ, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong tuyết.
“Quác…!” Một bóng trắng bay tới, rít lên mấy tiếng rồi đậu xuống đất, móng vuốt cào mạnh, móc ngay ra được một vạt áo. Nó lại ra sức kéo mạnh tiếp, đụn tuyết lả tả đổ xuống, để lộ một thân hình đang nằm đờ bên dưới.
“Oa, ở đây!”
Lục Nhi thốt lên rồi khom xuống đỡ người kia dậy, vừa nhìn rõ đối phương đã giật bắn mình: đi theo cốc chủ chẩn bệnh bao nhiêu năm nay, Lục Nhi chưa từng thấy người nào có nhiều vết thương, vết nào cũng sâu như kẻ này.
“…” Người này không ngờ vẫn khẽ mở được mắt, thấy có người đến, hai bờ môi yếu ớt run rẩy như muốn nói gì.
“Đừng động vào y!” Chỉ nghe bên tai có tiếng gió thổi, vị cốc chủ điệu bộ uể oải lờ đờ kia đã lướt tới cạnh đó, một tay đẩy nữ tỳ ra, ánh mắt nghiêm lạnh, nhanh như cắt cúi người xuống đặt ngón tay lên cổ đối phương.
Những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ phân bố khắp toàn than, máu đã đông kết lại, để lộ ra làn da bị cái lạnh làm cho tím tái.
Người này… còn sống sao?
“Còn may, mạch còn chưa ngừng hẳn.” Giữ nguyên tư thế ấy một hồi lâu, cốc chủ mới buông ngón tay xuống.
Con người toàn thân phủ đầy tuyết và máu kia từ từ ngước mắt, phảng phất như đã nhìn rõ cái bong trước mắt là ai, nở một nụ cười, hai môi mấp máy nói: “A… cô… cuối cùng cũng đến rồi à?”
Gã gượng hết chút sức lực cuối cùng, đặt bàn tay trái vào lòng bàn tay nàng, rồi mới yên lòng ngất đi.
“Lại cũng biết làm biếng cơ đấy.” Nàng khẽ chau mày, lẩm bẩm oán trách một câu, rồi nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt của người bị thương ra, gương mặt xinh đẹp đột nhiên biến sắc… một hạt châu đỏ sẫm rơi vào lòng bàn tay nàng, toát lên một thứ khí chất lạnh đến thấu xương, chỉ trong tích tắc đã làm cái lạnh xung quanh lu mờ đi hết.
Đây, đây là… Vạn niên long huyết xích hàn châu?!
Thì ra là vì thứ này! Đúng là một tên điên… hắn đi đoạt Vạn niên long huyết xích hàn châu về thật sao?!
Nàng ngẩn người ra một lúc, rồi mới cất hạt châu gã vừa dùng mạng đổi về đi, cất tay gọi bốn nữ tỳ còn lại: “Nhanh lên, giúp ta đưa hắn vào trong kiệu… nhất định phải giữ cho chắc, nếu không tạng phủ của hắn sẽ vỡ tung ra mất.”
“Vâng!” Rõ là đã quen với những chuyện này, bốn nữ tỳ gật đầu một cái, chân khẽ nhún lên, rồi cúi người nhẹ nhàng nhấc tứ chi và vai Hoắc Triển Bạch lên, sau đó từ từ nâng bổng cả thân hình đã cứng đờ đó lên cao.
“Khụ khụ… khiêng về cốc, Đông Chi quán.” Nàng lấy khăn tay ra che miệng ho khẽ, nhẹ giọng dặn dò.
“Vâng.” Bốn nữ tỳ liền cẩn trọng đặt người bị thương vào trong chiếc kiệu ấm áp, rồi cúi người lẹ làng nhấc kiệu lên, đầu mũi chân khẽ điểm, liền như bốn con chim yến khiêng cỗ kiệu lao vút trở về sơn cốc.
Gió tuyết cuối cùng đã ngớt dần, cả vùng đồng hoang trắng toát một màu, không gian ngập tràn trong cái rét khiến người ta phải nghẹt thở.
“Khụ khụ… hụ hụ.” Nàng nắm chặt hạt châu, nhìn đi nhìn lại, gập người ho dữ dội, ánh mắt dần trở nên bi thương. Cái tên này, thật đúng là chẳng cần mạng nữa rồi.
Nhưng mà, liều mạng… liệu phỏng có ích gì chứ?
“Cốc chủ, sao người lại nhường kiệu cho hắn làm gì? Lẽ nào mình phải đi bộ về sao?” Nàng hãy còn đang ngẩn người, thì Lục Nhi đứng bên cạnh đã bất bình lên tiếng, miệng lẩm bẩm oán trách rồi tung chân hất tung một đám tuyết lên, “Cái tên này thật là đáng ghét quá đi, trong tay chỉ có một miếng Hồi Thiên lệnh mà đã liên tiếp tám năm rồi mà vẫn chưa trả hết nợ cũ… cốc chủ, sao người không tống cổ cái tên ôn thần này đi cho rồi?”
“Khụ khụ, được rồi, được rồi, ta không sao, ít nhất thì cũng không bị người ta đâm mười mấy cái lỗ trên người như hắn.” Nàng để lò ấp tay tử kim trong ống tay, rúc mình trong chiếc áo khoác lông ly miêu ấm áp, vừa cười vừa ho, nói: “Hiếm khi được ra khỏi cốc một chuyến, ngắm cảnh tuyết rơi cũng không tệ lắm.”
“Nhưng mà…” Lục Nhi lo lắng nhìn nàng, “sức khỏe cốc chủ không…”
“Không sao.” Nàng lắc đầu, ngắt lời càu nhàu của ái tỳ thân thiết. “Cứ đi bộ thong thả mà về thôi!”
Sau đó, nàng liền xoay người, bước đi trong tuyết ngập lút đến tận đầu gối.
Hoa tuyết rơi xuống từng vạt trên mặt đất, trời đất mênh mang trong màu trắng toát. Ở nơi xa xa, một rặng rừng hiện lên mờ mờ như dệt bằng sương khói. Nàng hít thở bầu không khí lạnh buốt, không ngừng ho lên sù sụ, đôi mắt đảo tròn nhìn xung quanh. Bao nhiêu năm rồi?
Từ khi lưu lạc đến Dược Sư cốc, đã bao nhiêu năm rồi nàng cũng không đặt chân ra khỏi cốc khẩu?
Tức cười thật… người được gọi là Thần Y, lại ốm yếu đến mức không thể tự do hít thở khí trời.
“Cốc chủ!” Lục Nhi ở phía sau lo lắng kêu lên, cởi tấm áo dày trên người xuống chạy theo nàng, “Người khoác nó vào!”
Đột nhiên ả thấy tiểu thư của mình dừng bước, đưa tay lên ra hiệu im lặng, cặp mắt sáng bừng lên.
“Nghe xem, đó là tiếng động gì?” Nàng nghiêng đầu lắng nghe một âm thanh nào đó lẫn trong gió tuyết, lẩm bẩm khe khẽ, rồi bỗng xoay người, chỉ xuống đất: “Ở đây này!”
“Soạt!” Lời nàng vừa dứt, Lục Nhi đã hóa thành một đạo cầu vồng trắng, mũi kiếm chỉ thẳng xuống tuyết.
“Ai?” Ả hét lên.
Một đụn tuyết vỡ tung ra, bên dưới quả nhiên có người! Hắn khẽ động đậy, không ngờ lại dùng tay không tiếp lấy một kiếm của ả.
Tuy nhiên, người kia có lẽ đã sức cùng lực kiệt, hắn gắng gượng tránh được một chiêu của Lục Nhi thì không còn lực khí gì nữa, lại gục xuống mặt tuyết lần nữa, nằm bất động. Lục Nhi bấy giờ mới lấy lại bình tĩnh, lùi lại một bước, mũi kiếm chỉ vào hậu tâm đối phương, rồi mới nhận ra đối phương đã không còn cử động được nữa.
“Ở trong rừng ra phải không…” Mỹ nhân áo tím lẩm bẩm nhìn về phía xa, ánh mắt dừng lại ở rừng cây Linh sam.
Ở đó, có một vệt bò rất sâu kéo thành một đường ngoằn ngoèo ra tận đây, lờ mờ còn thấy dấu máu. Rõ ràng là kẻ này đã theo Hoắc Triển Bạch bò từ tận trong rừng linh sam ra đây, rồi kiệt sức ngất đi.
“Cốc chủ, hắn sắp chết đến nơi rồi!” Lục Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào lỗ thủng trên lưng kẻ bị thương.
“Ừm…” Tiết Tử Dạ hững hờ đáp một tiếng. “Thử lục soát xem trên người hắn có Hồi Thiên lệnh không?”
“Không có!” Lục Nhi nhanh nhẹn lục soát một lượt rồi cụt hứng đáp.
Xem ra kẻ này không phải người đến để cầu y, mà là tham gia vào trận huyết chiến tranh đoạt Long huyết châu? Những chuyện chém giết thù hận trên giang hồ này không ngờ lại náo động đến cả vùng hoang sơ phụ cận Dược Sư cốc này, thật đúng là phá hoại sự yên tĩnh của người ta.
“Vậy thì đi thôi.”
Nàng xoay người đi không chút do dự, tay ôm lò ấp tay. “Ta không làm chuyện thiệt thòi đâu.”
Võ lâm này xưa nay đều không được thái bình, chính tà đối lập, môn phái nhiều như sao trên trời, chỉ vì một chuyện nhỏ như hạt vừng cũng có thể đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán… Đám người giang hồ này một năm không biết đã chết bao nhiêu người, nếu người nào cũng cứu thì bàng bận đâu cho xiết? Hơn nữa cứu rồi, chắc gì hắn đã trả nổi tiền chữa bệnh cao ngất ngưỡng ở Dược Sư cốc.
“Nhưng mà…” không ngờ Lục Nhi lại không nghe theo lệnh nàng, vẫn do dự đứng ngẩn ra đó.
“Nhưng mà cái gì?” Nàng hơi chút bực bội dừng chân, quay người lại thúc giục: “Dược Sư cốc chỉ cứu người cầm Hồi Thiên lệnh, đây là quy củ… lẽ nào người quên rồi sao?”
“Lục Nhi không dám quên.” Ánh mắt nha đầu du đi du lại trên mặt đất, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Nhưng mà… nhưng mà người này anh tuấn lắm đấy!”
Theo hầu cốc chủ đã bao nhiêu năm nay, không phải ả không biết tính khí tiểu thư mình như thế nào.
Ngoài cái thói tính toán chi li tỉ mỉ ra, cốc chủ này còn là người rất soi mói tướng mạo hình thức của người ta… chẳng hạn như, mỗi lần có nhiều bệnh nhân cùng đến một lúc, nàng chẳng hề do dự chữa cho những người anh tuấn đẹp trai trước tiên; rồi chẳng hạn như, mỗi lần chữa bệnh nàng đều thu phí rất cao, nhưng nếu bệnh nhân không trả nổi, nhưng tướng mạo lại khiến nàng thấy ưa nhìn dễ coi, thì vị cốc chủ hám tiền này cũng sẵn sàng bỏ qua cho y một lần.
Hoắc Triển Bạch là một ví dụ điển hình.
“Anh tuấn lắm àh?”
Tiết cốc chủ quả nhiên đã đứng lại, khẽ nhướng mày.
“Thật không đấy?”
“Ưm.”
Lục Nhi dùng kiếm vỗ lên vai người kia.
“Còn hơn tên quỷ đòi nợ Hoắc Triển Bạch kia gấp mười lần!”
“Thật thế àh?” Tiết Tử Dạ cuối cùng cũng quay người lại, lấy làm hứng thú.
“Vậy thì hiếm có đấy.”
Nàng bước lại gần kẻ đã mất hết tri giác kia, cúi người nâng cằm hắn lên. Trên gương mặt đầm đìa máu tươi đó còn dính một mảnh ngọc vụn… Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, đưa tay miết đi mảnh ngọc vỡ kia. Người này… dường có gì đó không tầm thường.
Nàng khẽ vung tay hất miếng ngọc kia đi, lau sạch những vết máu bẩn trên gương mặt đối phương, nhìn chăm chú.
Gương mặt ấy không ngờ lại trẻ như thế.
Đúng là rất anh tuấn, nhưng lại rất cô độc, cặp mắt nhắm nghiền, hai má trắng nhợt như được điêu khắc từ băng đá, đôi mắt đang nhắm chặt kia dường như ẩn chứ một thứ gì đó u ám khó tả bằng lời, khiến người ta chỉ thoạt nhìn đã chấn động, cơ hồ chạm phải một nỗi sợ nào đó ẩn sâu tận nơi sâu thẳm trong tâm hồn.
“A…” Không hiểu tại sao, nàng buột miệng kêu lên một tiếng khe khẽ, cảm nhận thấy một áp lực đang lấn tới tấn công mình.
“Cốc chủ thấy sao, người này không đến nỗi nào đấy chứ?” Lục Nhi bẻm mép nói.
“Cứu hay không cứu đây?”
Sắc mặt Tiết Tử Dạ từ từ trở nên nặng nề, đưa tay ra, nhè nhẹ đặt lên cặp mắt đang nhắm nghiềm của đối phương.
Ở đây, chính là ở đây.
Thứ áp lực đó, chính là do đôi mắt đang nhắm nghiền này toát ra!
Rốt cuộc là sức mạnh gì, mà có thể khiến cả nàng cũng phải kinh tâm?
“Còn chưa chết.” Cảm nhận được hai con ngươi vẫn chuyển động khe khẽ dưới làn da mắt, nàng lẩm bẩm thốt ra một câu, rồi như suy tư gì đó… người này bị thương còn nặng hơn
Hoắc Triển Bạch, không ngờ còn bò theo họ Hoắc đó ra được đến đây.
Đó là sức sống gì mà dai dẳng như vậy?
Nàng ngấm ngầm thấy sợ hãi, vô thức buông tay, lùi lại một bước.
Đúng khoảng khắc ấy, con người đang bất tỉnh kia đột nhiên mở bừng cặp mắt!
Cặp mắt lưu ly lóe lên một tia sáng yêu dị, trong cái nháy mắt đó đã chiếu sáng đồng tử của nàng. Dường như kẻ này đã ngưng tụ toàn bộ sức tàn của mình vào cặp mắt ấy, nhìn chòng chọc vào nàng, cặp môi trắng bệch run rẩy một cách yếu ớt, buông ra hai chữ: “Cứu… ta…”
Trong sát na đó, thần trí nàng bắt đầu dao động, phảng phất như có sức mạnh ngoại lai nào đó đang từ từ xâm nhập vào đầu óc.
Yêu Đồng Nhiếp Hồn? Trong khoảng khắc ấy, nàng đã hiểu ra tất cả.
Không kịp nữa rồi, nàng đột nhiên thò bàn tay khỏi ống tay áo, chắn giữa hai người.
“A!”
Người trên tuyết kêu lên một tiếng đứt đoạn, thân thể bỗng mền nhũn, không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Nàng đứng trong gió lạnh, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, lạnh buốt đến tận bên trong.
Trong tay nàng là một tấm lăng hoa kính hết sức tinh xảo, là thứ các nữ nhân hay dùng khi điểm trang nhan sắc.
Vừa rồi đúng là ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc cặp mắt tà dị đó mở ra, nàng đã kịp thời đưa tay chặn lại, dùng mặt gương đẩy Đồng Thuật do đối phương ngưng thần phát ra phản lại chính hắn.
Đó là phương pháp duy nhất để khắc chế thứ tà thuật quái dị này.
Vậy mà sau khi thoát hiểm, nàng lại thấy hốt hoảng ngẩn ngơ lạ thường, dường như đã nhìn thấy gì đó khi cặp mắt ấy mở ra. Đôi mắt ấy… đôi mắt ấy… sao mà quen thuộc thế, giống như mười mấy năm trước…
“Cốc chủ, người không sao chứ?”
Tất cả xảy ra quá nhanh, thời gian bất quá chưa đầy một cái búng tay, sau khi mọi chuyện kết thúc Lục Nhi mới kịp phản ứng.
“Nguy hiểm quá… khụ khụ.” Nàng rút bàn tay lạnh buốt vào trong ống tay áo, lẩm nhẩm nói:
“Suýt chút nữa là toi rồi.”
Cuối cùng Lục Nhi cũng lấy lại được bình tĩnh, tức giận quát lên: “Dám dụng kế với tiểu thư cơ à? Đúng là cái đồ vong ân bội nghĩa!”
“Được rồi.” Tiết Tử Dạ đưa tay ngăn không cho ả chém xuống một kiếm, khe khẽ lắc đầu.
“Mang y theo đi!”
“A?” Lục Nhi kinh ngạc há hốc miệng.
Loại người này mà cũng cứu ư? Tuy rằng anh tuấn dễ nhìn, nhưng dù sao thì vẫn là một con
rắn độc đáng sợ, chỉ cần hồi phục là lập tức quay ra cắn người ngay lập tức cơ mà?
“Đi thôi!”
Nàng ho mỗi lúc một dữ dội hơn, cảm giác như không khí lạnh giá làm lá phổi nàng đóng băng lại.
“Nhanh lên nào!”
“Ừm…” Lục Nhi không dám trái ý nàng, nhấc chân kẻ mất đi tri giác kia lôi xềnh xệch trên mặt tuyết, lặng lẽ đi theo sau.
Nàng bước đi trên cánh đồng tuyết mênh mông, gió thổi vù vù bên tai.
Khí lạnh ùa tới từng đợt không ngừng, cơ hồ muốn làm máu huyết trong cơ thể nàng đông cứng lại, hệt như cái đêm mười hai năm về trước.
Thế nhưng, cảm giác ấm áp thuở ấy, bao giờ mới có thể tái hiện trở lại?
“Tuyết Hoài.” Nàng ngước mắt lên nhìn những bông hoa tuyết bay bay, ho sặc sụa, rồi đột nhiên lẩm bẩm.
Tuyết Hoài… là ảo giác chăng? Vừa rồi, trong đôi mắt của kẻ kia, ta đã nhìn thấy… chàng.

Bình luận
× sticky