Bàn tay Giáo vương lập tức buông ra, để nữ đại phu trở lại chỗ ngồi thở hổn hển, vẻ điên cuồng hung dữ trên mặt lão đã hoàn toàn biến mất, khôi phục lại vẻ từ ái an nhiên thường ngày: “Ồ… ta biết mà, y thuật của Dược Sư cốc đứng đầu thiên hạ, sao có thể khiến bản tọa thất vọng được chứ?”
Lão lại đặt tay trên gối, giọng nói mang theo áp lực đáng sợ vô cùng: “Vậy thì, làm phiền Tiết cốc chủ rồi.”
Tiết Tử Dạ ôm cổ họng thở dốc, gương mặt tái đi, nàng lạnh lùng nhìn Giáo vương, tiện thể liếc Diệu Phong đứng bên cạnh một cái, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ giễu cợt.
Bàn tay Diệu Phong run rẩy đặt trên đốc kiếm, nhưng thủy chung cũng không dám rút ra, lúc này bị nàng lườm cho một cái, toàn thân lập tức chấn động, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Diệu Thủy vẫn đứng gần đó quan sát, hờ hững như không.
Tiết Tử Dạ thõng tay xuống, thở hắt ra một tiếng: “Được… Tử Dạ sẽ dùng cách Kim Châm Độ Huyệt trong Dược Sư Bí Tàng giúp Giáo vương đả thông kinh mạch toàn thân – nhưng cũng hy vọng Giáo vương nói lời giữ lời, thả Minh Giới xuống núi.”
“Điều này là tất nhiên.” Giáo vương mỉm cười từ ái: “Bản tọa đã nói là làm.”
Tiết Tử Dạ gật gầt đầu, mở túi thuốc bên cạnh ra, mở ra một loạt hộp thuốc – bên trong trắng trắng hồng hồng, mùi hương kỳ dị xộc thẳng lên mũi.
Nàng chọn ra 2 loại rồi nói: “Đây là Tử Kim Sinh Mạch, đơn bổ khí dưỡng huyết, Giáo vương có thể uống trước, đợi một khắc sau thuốc có hiệu lực thì bắt đầu dùng kim châm. Hộp này là An Tức hương, là thuốc để ngưng thần giảm đau, hãy dùng lư hương đốt lên.”
“Phong.” Giáo vương không trực tiếp trả lời, chỉ trầm giọng nói.
“Vâng.” Diệu Phong bước lên một bước, không nghĩ ngợi gì đã cầm viên thuốc đưa lên mũi ngửi, sau đó lại nhón một miếng nhỏ cho vào miệng, lấy bản thân ra thử thuốc – Tiết Tử Dạ ngẩng đầu lên nhìn y, ánh mắt phức tạp lạ thường.
“Không sao.” Thử thuốc xong, y khẽ cúi người bẩm lại: “Có thể dùng.”
“Vậy thì, đốt lên đi.” Giáo vương đưa tay nhón lấy một viên dược hoàn nuốt vào miệng, ra hiệu cho Diệu Phong đốt hơng.
Mùi hương nồng nàn vấn vít lan đi trong đại điện, không người nào lên tiếng, không gian tĩnh lặng đến một cây kim rơi xuống đất cũng nghe rõ tiếng.
Tiết Tử Dạ cúi đầu, cầm kim châm đốt trên ngọn lửa giây lát, kế đó ngầng đầu lên nói: “Xin quay người lại.” Nàng nhón tay lấy một mũi châm, cất tiếng: “Bắt đầu độ huyệt, xin hãy thả lỏng kinh mạch toàn thân, nhất thiết phải ngưng nội tức lại.”
Ánh mắt Giáo vương chợt sáng rực lên, nhưng cuối cùng vẫn xoay người lại.
Lão xoay người lại, Diệu Phong cũng bước lên một bước, đứng sau lưng thay lão canh chừng mọi thứ.
Giáo vương quay đi chầm chậm kéo áo bào xuống, lần đầu tiên để lộ cả lưng mình trước mặt một người lạ – tấm trường bào vàng rực hoa lệ vừa buông xuống, tất cả người có mặt trong đại điện đều lấy làm biến sắc.
Tiết Tử Dạ cố nén tiếng hét kinh hãi đã ra tới miệng, ngây ra nhìn tấm lưng trần đó.
Đây hầu như đã không còn là thân thể con người – vô số vết sẹo ngang dọc chằng chịt, tạo thành một bức tranh đáng sợ, thậm chí một hai chỗ còn thấp thoáng thấy xương trắng lộ ra ngoài, trông tựa như con búp bê đã nhiều lần rách nát, rồi lại để một đôi bàn tay vụng về vá lại cho xong chuyện vậy.
“Rất đáng sợ phải không?” Giáo vương thấp giọng cười cười: “Có biết không? Ta cũng là kẻ xuất thân trong Tu La trường ra đó.”
Lần đầu tiên Tiết Tử Dạ lộ vẻ chấn kinh qua ánh mắt, kim châm trong tay khẽ run lên nhè nhẹ.
“Bắt đầu đi.” Giáo vương trầm giọng nói.
Diệu Thủy đứng cách ngọc tọa không xa lắm lạnh lùng quan sát, nhìn nàng nhón mũi kim lên, đâm vào huyệt đạo trên lưng Giáo vương, bàn tay trong ống tay áo dài thượt vô thức nắm chặt lại – cuối cùng thì, thời khắc ấy cũng đến rồi!
“Ư.” Mũi kim đầu tiên châm vào huyệt Đại Truy, Giáo vương rên lên một tiếng khe khẽ, hai hàng lông mày hơi chau lại – Diệu Phong sắc mặt nặng nề, nhất thời dường như không kìm nổi mà đặt tay lên đốc kiếm.
Tiết Tử Dạ ra tay nhanh như chớp, mũi kim đầu tiên vừa hạ xuống, 5 huyệt Đào Đạo, Thân Trụ, Thần Đạo, Linh Đài, Chí Dương của Giáo vương đã nhói lên một cái, năm mũi kim châm cùng lúc xuyên vào trong nháy mắt.
Cơn đau chỉ nhói lên trong chớp mắt, rồi kinh mạch lập tức được khai thông! Mỗi lần mũi kim đâm xuống, kinh mạch đã xơ cứng dần sống lại, những luồng nội lực đang chạy loạn xạ trong cơ thể cũng lần lượt được dẫn đường, trở về huyệt vị, cảm giác đau đớn hành hạ cơ thể bệnh nhân nhiều ngày nay dần dần biến mất. Đôi tay vẫn nắm chặt của Giáo vương cũng thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền, thở ra một tiếng đầy thỏa mãn.
Diệu Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn nữ tử đang tập trung tinh thần châm cứu, ánh mắt pha lẫn vẻ kính phục.
Huyệt đạo cuối cùng trên cột sống đã được đả thông, 72 mũi kim châm đã hạ xuống, Tiết Tử Dạ nhẹ nhàng vê vê đầu châm, điều chỉnh độ sau và phương vị, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Sử dụng Kim Châm Độ Huyệt cực kỳ hao tổn tâm lực và nhãn lực, thân thể nàng đã hư nhược, muốn giúp bệnh nhân đả thông kỳ kinh bát mạch trong một lần quả thực là vô cùng khó khăn.
Một chiếc khăn tay nhẹ nhàng đưa tới, giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Diệu Phong, đột nhiên nhoẻn miệng cười, khẽ nói: “Xong rồi!”
Nhanh như vậy đã xong rồi sao? Diệu Phong có chút kinh ngạc, nhưng chỉ thấy Tiết Tử Dạ đột nhiên giơ tay lên, vỗ vào lưng Giáo vương một cái!
Nàng không biết võ công, vỗ một cái như vậy cũng không có đến nửa phần lực đạo, thế nhưng như có kỳ tích, 72 mũi kim cắm ở 72 chỗ huyệt đạo cơ hồ sống dậy, trong chớp mắt đã chui hết vào lưng Giáo vương.
“A!” Giáo vương chấn động toàn thân, bỗng nhiên buột miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Cùng lúc đó, Diệu Phong đứng bên cạnh kinh hãi nhận ra chuyện chẳng lành, xuất thủ nhanh như điện chớp, không nghĩ ngợi đã nhằm Tiết Tử Dạ kích ra một chưởng hòng khiến kẻ mưu sát phải lập tức mất mạng tại chỗ.
Nhưng đúng vào lúc sát na bàn tay tiếp xúc với lưng nàng, chưởng lực chuẩn bị đẩy ra, y đột nhiên chuyển hướng bàn tay xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Ầm!” Sức mạnh khổng lồ từ lòng bàn tay tuôn ra mãnh liệt, làm vỡ nát cả sàn đại điện.
Nhân khoảnh khắc đó, Tiết Tử Dạ đã nhổm người đứng dậy, vươm tay chộp lấy túi thuốc đập mạnh vào người Giáo vương, thét lên the thé: “Ác tặc! Cú đánh này, là vì cả bộ tộc Ma Già bị ngươi tàn sát 12 năm về trước!”
Nhưng Giáo vương đâu phải là hạng người tầm thường? Ngay lúc bất ngờ bị ám kích, lão đã kịp thời phát động Càn Khôn Đại Nã Di, huyệt đạo toàn thân trong nháy mắt đã dịch chuyển bô vị, tất cả kim châm đâm vào cơ thể đều lệch đi nửa phân. Nhưng chân khí trong cơ thể cũng lập tức tán loạn trở lại, cảm giác thống khổ còn hơn cả lúc trước.
Nữ nhân này… nữ nhân này… muốn giết lão!
Sắc mặt Giáo vương đanh lại như thép, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt ngầu đục điên cuồng, lật tay vỗ một chưởng xuống Thiên Linh Cái của Tiết Tử Dạ.
“Không!” Diệu Phong nhất thời kinh hãi lập tức nghiêng tay định kéo Tiết Tử Dạ ra xa.
Còn Tiết Tử Dạ không ngờ vẫn đúng lặng tại chỗ, khóe miệng hiện một nụ cười, mở to mắt nhìn một chưởng sấm sét kia hạ xuống, không tránh không né – phảng phất như sau khi hoàn thành cái vỗ kia, nàng đã có thể yên tâm mà chết vậy.
Bàn tay Giáo vương chỉ còn cách Tiết Tử Dạ chừng 1 thước, chưởng phong hùng hậu mãnh liệt khiến y phục toàn thân nàng bay phần phật.
Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương!
Trong tiếng nổ ầm vang như sấm, y loạng choạng lui lại 3 bước, chỉ thấy huyết khí trong lồng ngực sôi trào nhộn nhạo.
Sau khi đối chưởng, Giáo vương bật ra sau tới hơn trượng, cuối cùng lảo đảo ngã vào ngọc tọa, há miệng phun ra một vòi máu tươi.
“Phong!” Lão nhân cơ hồ không dám tin vào mắt mình, nhìn chòng chọc vào tên thuộc hạ phản kháng mình ở phút cuối: “Cả ngươi… cả ngươi…”
“Thuộc hạ…” Sau khi chính diện đối chưởng với Giáo vương, Diệu Phong nhất thời cũng lúng túng không biết phải làm sao – y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được!
“Xin Giáo vương bớt giận…” Y cúi đầu lí nhí, bàn tay vô thức thả lỏng ra.
Bàn tay vừa buông lỏng, Tiết Tử Dạ loạng choạng gục xuống, ho lên sù sụ, máu không ngừng trào ra nơi khỏe miệng – vừa rồi tuy được Diệu Phong kéo ra ở sát na cuối cùng, song nàng vẫn bị một kích kinh hồn ấy của Giáo vương quệt phải, nội tạng đã tổn thương nghiêm trọng.
Máu của nàng phun lên nền đất, vẽ nên một đóa hoa đỏ lớn.
“Thuộc hạ mạo phạm Giáo vương, đại nghịch bất đạo,” Diệu Phong ngây người trước cảnh tượng trước mắt, lòng rối như tơ vò, rồi đột nhiên quỳ xuống trước ngọc tọa, thấp giọng lí nhí: “Thuộc hạ nguyện thay Tiết cốc chủ chịu bất cứ hình phạt nào, chỉ xin Giáo vương đừng giết nàng!”
“Ngươi muốn chết thay cho ả?” Giáo vương bật cười lạnh lùng, ho lên khù khụ: “Phong, ngươi nguyện chết thay cho một kẻ mưu sát ta? Ngươi… khụ khụ, thật đúng là đệ tử tốt của ta đấy!”
Kim trượng trong tay Giáo vương từ từ nhất lên từng chút một, điểm về phía tên đệ tử đang quỳ dưới ngọc tọa, Diệu Phong cúi đầu không nói, chỉ quỳ trên bậc cấp, không tránh cũng không né.
“Không!” Tiết Tử Dạ thất kinh, vội gắng sức vùng dậy, chống tay trườn tới: “Dừng tay! Không liên quan tới y, người muốn giết ngươi là ta! Không được giết y!” Vệt máu kéo dài từng chút một, cuối cùng nàng cũng lết được đến bên cạnh Diệu Phong.
“Sai rồi. Người muốn giết lão, là ta” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên trong đại điện thâm nghiêm.
Là ai? Giọng nói ấy thật âm lạnh tà dị, mang theo một thứ sát khí hừng hực không thể tả nổi bằng lời.
Diệu Phong vừa nghe âm thanh đó cất lên đã cảm thấy bất tường, nhưng y vừa đó ý nghĩ lướt tới bảo hộ Giáo vương thì bỗng nhiên phát giác ra chân khí dâng tới lồng ngực không thể nào lên tiếp được nữa, tay chân mềm nhũn, căn bản không thể đứng dậy.
“Cô!” Không thể tưởng tượng nổi, y quay đầu lại nhìn Tiết Tử Dạ đang đặt tay lên hông mình.
Là nàng? Là nàng đã thừa cơ hạ thủ với mình sao?
“Xin lỗi.” Tiết Tử Dạ nằm gục dưới đất, ngước đầu lên nhìn y, đôi mắt lộ ra những cảm xúc phức tạp.
Dường như không thể cầm cự nổi nữa, nàng mệt mỏi rũ xuống, bàn tay buông thõng, một mũi kim châm khẽ rung rung trên huyệt Dương Quan nơi hông Diệu Phong lộ ra – đây chíng là ước định giữa nàng và Diệu Thủy.
Đúng vào khoảng khắc Diệu Phong bất ngờ bị khắc chế ấy, chợt nghe “soạt” một tiếng, ngọc tọa bị xuyên thủng!
Lưỡi kiếm đỏ như máu từ phía sau xuyên qua lưng ghế, lộ ra trên ngực Giáo vương, ghim chặt lão vào bảo tọa.
“Diệu Thủy!” Tiếng hét kinh hãi vang vang khắp đại điện: “Là ngươi!”
Giữa những tấm màn trướng bay bay phấp phới, ánh mắt nữ tử áo lam lóe lên vẻ khoan khoái, nhìn lão nhân đang trợn mắt trừng trừng trên ngọc tọa: “Phải đấy… là ta! Tiết Tử Dạ chẳng qua chỉ là con cờ để thu hút sự chú ý của lão mà thôi – loại yêu quái như lão, chỉ dùng kim châm làm sao đủ chứ? Nếu không có thanh kiếm đã thoa độc của Long huyết châu, làm sao mà giết chết được lão chứ?”
Thị cười cười buông bàn tay dẫm máu ra, giọng nói lẳng lơ yêu mị: “Lão biết chưa? Người giết lão, là ta.” Càng cười thị lại càng thống khoái: “Là ta đấy!”
“Ngươi… tại sao…” Giáo vương gắng gượng lên tiếng, song cả âm thanh cũng không thể nào liền mạch.
“Ha ha ha! Ngươi còn hỏi ta tại sao à!” Diệu Thủy phá lên cười, tát mạnh vào mặt Giáo vương: “Ngươi đã làm bao chuyện điên cuồng táng tận lương tâm – 21 năm trước, bộ tộc Lâu Lan bị tận diệt một đêm ở vùng phụ cận La Bố, lẽ nào ngươi quên rồi?”
Giáo vương ngẩng phắt đầu lên, nhìn nữ nhân mình vẫn đầu gối tay ấp, thất thanh kêu lên: “Ngươi… không phải là người Ba Tư?”
“Ta là người Lâu Lan. Không nhớ ra hả?” Diệu Thủy bật cười khanh khách, giọng nói êm dịu mà toát lên sát khí ngùn ngụt, chỉ thấy thị cúi đầu lạnh lùng nhìn lão: “Giáo vương đại nhân, có phải đời này lão giết người nhiều quá, nên đã quên từ lâu rồi không?”
“A! Ngươi, ngươi là…” Giáo vương ngẩng đầu nhìn Diệu Thủy, bỗng nhiên choàng tỉnh: “Thiện Mật công chúa?”
“Cuối cùng lão cũng nhớ ra rồi hả?” Thị bật cười lạnh lẽo, nắm chặt Lịch Huyết kiếm: “Nhờ phúc của lão, người nhà ta đã chết sạch cả rồi, chỉ còn một mình ta thoát thân được, lưu lạc đến đất khách quê người làm nô lệ. Năm 15 tuổi, may mắn lại được lão mua từ chợ Ba Tư về.”
Nữ nhân yểu điệu này bỗng nhiên như biến thành một người khác, thị cười sằng sặc như có ma quỷ nhập hồn, tàn nhẫn xoay xoay đốc kiếm, khoét rộng vết thương: “Vì ngày hôm nay, ta đã ngủ với lão không biết bao nhiêu đêm, chịu đựng không biết bao nhiêu giày vò! Cái gì mà song tu, cái gì mà hoan hỉ thiền chứ – lão sắc ma nhà ngươi, chết đi!”
Diệu Thủy thỏa thuê trút hết nỗi phẫn nộ đã tích tụ trong lòng từ nhiều năm nay, hoàn toàn không để ý thấy sắc mặt Diệu Phong bên dưới ngọc tọa đã tái nhợt thế nào.
Thiện Mật! Cái tên vừa lạ lẫm lại vừa thân quen này, cơ hồ như một tia chớp sáng lóe lên, rách tan tấm màn quá khứ đen tối lạnh lẽo.
Tiếng khất lật của cố quốc trong ký ức lại vang lên, u uất thần bí, vang vọng trên con đường lưu vong hoang liêu cô quạnh.
Người Hồi Hột xâm lược nước nhà, phụ vương dẫn theo tộc nhân ngày đêm chạy về phía Tây, định tới La Bố xây dựng lại quê hương. Lúc ấy y còn rất nhỏ, ngồi trên lưng ngựa, gục mặt vào lòng tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ thổi khúc “Chiết Liễu”, tưởng nhớ quê cũ trên con đường lưu vong đằng đẵng.
Bỗng ở phía Lưu Sa Sơn văng vẳng nghe tiếng vó ngựa như sấm – tất cả tộc nhân đều kinh hoàng sợ hãi.
Là mã tặc!
Tử thần đến rồi. Máu bắn đầy trời, bên tai chỉ toàn tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của người trong tộc, y sợ đến lục thần vô chủ, rúc vào lòng tỷ tỷ khóc rống lên.
“Nhã Di, không được khóc!” Tỷ tỷ của y nghiêm giọng quát lên: “Phải giống một nam tử hán!” Nàng ném khất lật trong tay đi, rút ra một thanh đao, không hề sợ hãi chống lại thanh trường đao sáng lóa của mã tặc.
Đám mã tặc kinh hãi, ghìm cương ngựa lùi lại một bước, nhưng rồi lại lập tức cười ồ lên: đó là một thanh tiểu đao tùy thân của nữ tử Lâu Lan, dài không đến một thước, trang trí hoa lệ, chẳng qua chỉ dùng làm vật trang sức chứ không hề có khả năng sát thương chút nào cả.
Nàng ném đao xuống trước mặt đệ đệ, gắt giọng quát: “Nhã Di, cầm lên!” Nhưng lúc ấy đứa trẻ 5 tuổi là y quả thật quá sợ hãi, đừng nói là cầm đao, thậm chí cả đứng y cũng đứng không vững nữa.
Nàng lừ mắt nhìn y, giận dữ quát: “Đừng lên! Nhi tử của Lâu Lan vương, cho dù chết cũng phải chết như một nam tử hán!”
Y bị quát cho đến bật khóc, nhưng vẫn không dám cầm thanh đao lên.
“Ôi. Cũng thật khó cho đệ!” Nhìn bộ dạng sợ hãi của đứa đệ đệ nhỏ tuổi, Lâu Lan công chúa chỉ thở dài một tiếng, đột nhiên quỳ một chân xuống, hôn lên trán y, dịu dàng nói: “Để ta giúp đệ một tay… Nhã Di, nhắm mắt vào. Đừng sợ, sẽ không đau đớn gì đâu.”
Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tia sáng lóe lên chém thẳng vào cổ mình! Khoảng khắc đó, mọi thứ trong đầu y hóa thành một vùng trống rỗng, chỉ có một câu nói vang vang mãi trong óc – vương tỷ… vương tỷ muốn giết mình!
Đám mã tặc kia kinh hãi thét lên, một tên vung trường tiên ra, kịp thời cuốn lấy đứa trẻ đang ngẩn người ném văng ra xa trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy – tốc độ xuất thủ, độ chính xác hoàn toàn không giống hạng mã tặc bình thường ở Tây Vực. Lưỡi đao chém vào khoảng không, nữ tử biến sắc, lập tức xoay ngược đao lại, không hề do dự mà đâm thẳng vào cổ họng mình.
“Ha… tiểu nha đầu thú vị lắm.” Trong đám mã tặc áo đen chợt vang lên một giọng nói thâm trầm lạnh lẽo: “Bắt lấy nó!”
Y bị ném sang một bên, đau đớn đến không thể cử động, mở mắt trân trân nhìn đám mã tặc lao vào vương tỷ, chỉ một roi đã đánh bay thanh đoản đao trên tay nàng, túm tóc lôi lên ngựa rồi nghênh ngang bỏ đi.
Đứa trẻ 5 tuổi không biết lấy đâu ra dũng khí, định chống người đứng dậy đuổi theo, nhưng phía sau chợt có người vung cho một roi, lập tức khiến nó đau đến hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, vầng trăng lạnh lẽo đã lên cao, sói hú từng tràng dài.
Thi thể tộc nhân chất đầy như núi, vô số đốm sáng xanh lục lập lòe trong bóng tối – đó là mắt đám sói hoang đến tìn vật thực.
Lúc ấy y sợ đến cả thở cũng không dám thở, nhưng dường như ngửi được mùi của người sống, những đốm sáng xanh kia bắt đầu chầm chậm tiến tới.
Y nhích từng chút vào giữa đống thi thể, bàn tay bỗng nhiên chạm phải một món đồ – là cây khất lật thường ngày tỷ tỷ vẫn hay thổi, bên trên còn đọng vết máu khô.
Tất cả mọi người đều đã chết, chỉ còn lại mình y bị bỏ lại giữa bầy sói hoang ở nơi đồng trống này! Trong khoảng khắc đó, y chỉ thấy tuyệt vọng vô cùng vô tận.
“Cứu mạng… cứu với!” Nghe thấy tiếng bánh xe ngựa đằng xe, đứa trẻ buột miệng kêu lên.
Chiếc xe ngựa màu vàng kim dừng lại, một trung niên nhân khoác áo choàng đen bước xuống, bước đi giữa đám thi thể và máu tươi, người đi tới đâu, cả bầy sới hung hăng đều lần ượt lùi lại tới đó.
Người này khí độ trầm tĩnh, tựa núi cao vực sâu.
“Là hoàng tộc Lâu Lan à?” Người trung niên cúi đầu nhìn đứa trẻ sống sót duy nhất giữa đống thi thể, trong giọng nói ẩn chứa sức mạnh của loài ma quỷ: “Ngươi cầu xin ta cứu mạng? Vậy thì, hài tử đáng thương, ngươi có muốn đi theo ta không?”
Trung niên nhân chìa tay ra với đứa trẻ: “Nếu người hiến cho ta tất cả, ta cũng sẽ cho ngươi tất cả.” Nó co rúm lại, chăm chú nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt hồi lâu, tập trung vào chiếc nhẫn bảo thạch to tướng trên ngón tay đối phương.
Tiểu vương Lâu Lan đột nhiên lờ mờ nhớ ra chiếc nhẫn như vậy ở Tây Vực này đại biểu cho thứ gì, nức nở giây lát, cuối cùng cũng cẩn thận nắm lấy bàn tay chìa ra với mình, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn bảo thạch ấy.
Nam nhân kia mỉm cười, ánh mắt sáng rực lên trong bóng tối như mắt loài lang sói.
Vận mệnh cuộc đời y thay đổi từ đây.
Nhã Di, nhi tử của quốc vương Lâu Lan cuối cùng đã biến thành Diệu Phong trong Ngũ Minh Tử dưới trướng Giáo vương ở Đại Quang Minh cung, bùa hộ mệnh của Giáo vương – không có thân nhân, không có bằng hữu, thậm chí không có cả quốc tộc, từ đây chỉ sống vì một người duy nhất.
Từ đó đến giờ, đã là bao nhiêu năm rồi?
Đứa trẻ sợ bóng tối và máu tanh ấy cuối cùng cũng trưởng thành trong hồ máu, đúng như yêu cầu cuối cùng của vương tỷ, y không bao giờ rơi lệ nữa. Những trận chém giết liên miên và lòng trung thành tuyệt đối khiến tâm y trở nên tĩnh mịch mà thản nhiên, lúc nào cũng mỉm cười, tưởng chừng như ôn hòa, không tranh chấp với đời, nhưng lại thường xuyên chỉ cất tay động chân là đã lấy mạng người khác.
Thậm chí y còn rất ít khi nhớ đến những chuyện trước kia, tâm tĩnh như mắt nước hồ phẳng lặng.
Cây khất lật đánh rơi trong đống thi thể ấy lúc nào cũng được y giấu kín trong người, chưa từng cho ai xem, cũng chưa bao giờ đánh rơi.
Hơn 20 năm sau, Diệu Thủy sứ trong bộ lam y đứng bên cạnh ngọc tọa trong đại điện cười sằng sặc như diên cuồng, thanh kiếm trong tay xuyên qua lồng ngực Giáo vương.
“Vương tỷ… vương tỷ.” Giọng nói trong đầu như đang gào thét, càng lúc càng lớn, cơ hồ khiến màng nhĩ y rách tung.
Nhưng Diệu Phong lại vẫn đờ người ra đó, đầu óc trống rỗng, không thể nào nói với nữ nhân đang cười như điên khùng trước mặt dù chỉ một chữ.
Đó là Thiện Mật vương tỷ ư? Nữ nhân diêm dúa tàn độc đó, làm sao có thể là Thiện Mật vương tỷ của y được?
Nữ nhân kia cười lạnh, ánh mắt ác nghiệt đến đáng sợ, gằn giọng nói từng chữ với lão nhân đang bị ghim chặt người vào ngọc tọa: “21 năm trước, phụ vương ta bại trong tay Hồi Hột vương, bộ tộc Lâu Lan không thể không bỏ thành lưu vong – còn lão đã nhận tiền của người Hồi Hột, phái sát thủ giả làm mã tặc, đuổi tận giết tuyệt cả bộ tộc chúng ta!”
“Đầu một nam đinh đổi được 200 lượng, nho phụ lão ấu, mỗi người 50 lượng, lão quên rồi à?”
“Nhưng chắc là không quên ta chứ? Mỗi thành viên trong vương thất là một vạn lượng đó!”
Lịch Huyết kiếm lại khoáy sâu vào thân thể Giáo vương, cắt nát nội tạng. Độc chất Long huyết châu đủ để giết chết cả thần ma, trong nháy mắt biến lão thành một lão già tóc bạc da mồi, hình dung khô héo, không còn vẻ tiên phong đạo cốt thường ngày nữa – Diệu Thủy đứng bên cạnh cười một trận dài, rồi cũng mệt mỏi buông tay, lùi lại một bước, cười gằn nhìn lão nhân ủ rũ gục đầu dựa vào ngọc tọa.
“Hừ.” Thị đột nhiên hằn học tung cước đá bay Giáo vương đã chết xuống đất: “Cút đi!” Thân hình yểu điệu xoay một vòng, ngồi xuống ngọc tọa trống không, bật cười khanh khách: “Từ nay, nơi này thuộc về ta rồi!”
Diệu Thủy ngồi trên ngọc tọa nhìn xuống, kiêu ngạo lại pha thêm phần đắc ý, bỗng nhiên chợt ngẩn người – có một đôi mắt từ đầu vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của thị, một đôi mắt ẩn chứa thần tình phức tạp, sâu không thấy đáy.