SÂM THƯƠNG VĨNH CÁCH
Cảnh tượng hôm ấy, tất cả đệ tử Đại Quang Minh cung vĩnh viễn không thể nào quên.
Trên đỉnh cao nhất bỗng nhiên xảy ra địa chấn, lớp băng vạn năm không tan vỡ trong nháy mắt, cả ngọn núi tưởng chừng nổ rời làm bốn năm mảnh, tuyết lở phủ kím cả nửa ngọn Côn Luân sơn, lạc viên hoa lệ bí mật trên đỉnh núi đã bị hủy diệt trong khoảnh khắc.
Khi cây cầu bạch ngọc nối liền lạc viên và Đại Quang Minh cung bắt đầu nứt gãy, chợt thấy một bóng áo lam từ đỉnh núi lướt xuống như sao băng. Người này hai tay đỡ hai người khác, thân pháp nặng nề rõ rệt, vì vậy nên không kịp qua cầu.
Cây cầu bị chấn động dữ dội vỡ tung, đã có mấy mảnh rơi xuống vực băng vạn trượng bên dưới.
Nữ tử áo lam kia bị cản lại ở đầu cầu bên kia, trước mặt là vực sâu rộng tới 10 trượng. Thị dừng lại thở gấp, nhìn chằm chằm vào vực sâu hun hút. Với tu vi của thị, một mình còn chưa chắc có thể bay qua được khoảng cách 10 trượng, nếu như lại còn mang theo cả hai người này…
“Không cần lo cho ta.” Tiết Tử Dạ cảm giác mặt băng dưới chân không ngừng chấn động kịch liệt, vội nôn nóng lên tiếng: “Ngươi không đưa được 2 người cùng đi đâu.”
Diệu Thủy trầm ngâm giây lát, quả nhiên không lo cho nàng nữa, kiên quyết xoay người xốc đệ đệ đang hôn mê của mình lên. Chỉ thấy thị hít sâu một hơi, dồn lực vào chân, tăng tốc lao vút qua đầu bên kia của cây cầu gãy, lúc sắp hết đà, đầu mũi chân lại điểm xuống, mượn lực lao vút lên như một đạo cầu vồng, cuối cùng cũng hạ thân xuống bờ đối diện. Còn cây cầu gãy nát thì đã không còn chịu đựng nổi, sau khi Diệu Thủy giẫm chân mượn lực lần cuối cùng, mặt cầu kêu lên răng rắc rồi sụt xuống hơn 1 trượng!
Tiết Tử Dạ dựa vào hàng lan can bạch ngọc nhìn Diệu Thủy mang theo Diệu Phong bình an hạ xuống, trái tim cuối cùng như trút khỏi gánh nặng, thân hình mềm nhũn gục xuống.
Nàng ngẩng đầu lên cao, nhìn vô số bông hoa tuyết đang múa lượn trên không trung, khóe miệng nở ra một nụ cười siêu thoát.
Xong rồi… xong rồi… tất cả cuối cùng cũng kết thúc cả rồi.
Dù là Hoắc Triển Bạch, Minh Giới hay Nhã Di, nàng đều đã tận hết sức lực. Giờ đây đại thù đã báo, những người nàng lo lắng cũng đều bình an thoát ly hiểm cảnh, nàng còn gì phải bận lòng nữa đâu?
Dưới chân lại chấn động một hồi, đằng sau có tiếng nổ ầm ầm, lầu vàng điện ngọc trong lạc viên sập xuống từng mảng lớn – lạc viên bí mật của các đời Giáo vương này, đến giờ cũng bị huỷ trong nháy mắt.
Bao nhiêu vinh hoa phú quý, cuối cùng đều trở về cát bụi cả.
Tiết Tử Dạ lặng lẽ nhắm mắt lại, đợi chờ gió tuyết đến chôn vùi mình.
“Đứng dậy!” Bên tai nàng chợt vang lên tiếng quát khẽ, chưa kịp mở mắt ra, cả người đã bị xốc lên.
“Diệu Thuỷ!” Nàng kinh hãi thất thanh thốt lên – nữ tử áo lam ấy, đi rồi quay trở lại!
“Mặc kệ ta đi!” Nàng vội vùng vằng thoát khỏi bàn tay đối phương.
“Đi với ta!” Sắc mặt Diệu Thuỷ đã tái nhợt, rõ ràng vừa rồi mang theo Diệu Phong nhảy sang bờ bên kia đã làm thị tiêu hao rất nhiều thể lực, thế nhưng thị vẫn kéo xốc Tiết Tử Dạ lên chạy về phía trước. Mặt cầu dưới chân bỗng nhiên vỡ tung ra, một tảng lớn rơi xuống vực băng thăm thẳm.
Diệu Thuỷ kịp thời dừng bước, ngây người nhìn khoảng cách bị kéo dài dài hơn – cú nhảy lần trước đã là cực hạn của thị rồi, vậy mà giờ đoạn cầu gãy lại còn dài hơn, nếu mang theo cả Tiết Tử Dạ, rất có thể cả hai sẽ không thể nào nhảy qua cánh cửa sinh tử này.
“Bám chặt vào,” Diệu Thuỷ bóp chặt hai vai của Tiết Tử Dạ, ngăn không cho đối phương phản kháng, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Cô nghe đây, ta nhất định phải đưa cô đi!”
Ngoài chuyện này ra, người tỷ tỷ này, thật sự chẳng biết có thể làm gì cho Nhã Di nữa.
Diệu Thuỷ nghiến răng, đột nhiên vận lực vào mũi chân, mang theo Tiết Tử Dạ lao vút lên khỏi đoạn cầu gãy, dùng hết toàn lực lướt sang phía bên kia, tựa như đang vẽ nên một đạo cầu vồng. Nhưng chiếc cầu vồng trên tuyết ấy từ từ lụi xuống, rốt cuộc không thể rơi xuống đầu cầu đối diện.
“A…” Rơi xuống với tốc độ kinh người, Tiết Tử Dạ buột miệng kêu lên kinh hãi, thân hình bỗng nhiên thấy nhẹ tênh! Một bàn tay vươn ra, nắm lấy hông nàng hất mạnh, cả người nàng lại văng lên cao lần nữa.
Nàng hoảng hốt vươn tay định chộp lấy người đang rơi xuống theo hướng ngược lại. Trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, nàng chỉ kịp thấy bóng áo lam như một cánh bướm bị thương, rơi nhanh vùn vụt xuống vực sâu vạn trượng.
Cảnh tượng năm 14 tuổi lại loé lên trong tâm tưởng, có người vĩnh viễn chìm xuống phía bên kia của thời gian và không gian ngay trước mắt nàng.
“Diệu Thuỷ!” Nàng vươn tay về phía nữ tử đang rơi xuống vực sâu không đáy kia, xé ruột xé gan gào thét: “Diệu Thuỷ!” Nhưng cuối cùng chỉ có gió thổi qua kẽ ngón tay nàng mà thôi.
Tiết Tử Dạ rơi bịch xuống nền ngọc thạch bên bờ đối diện, cơn đau khiến mắt nàng mờ đi, trước mắt chỉ còn một vùng trống rỗng. Tác dụng của Bích Linh đơn cuối cùng cũng kết thúc rồi, chất độc Thất Tinh Hải Đường không còn gì áp chế, phát tác dữ dội trong cơ thể, nàng thổ ra một búng máu. Máu, gặp tuyết, không ngờ đã hoá thành màu xanh ngọc bích.
Đỉnh núi lại vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, tuyết cuồn cuộn dâng lên cao ngất – trời long đất lở, mọi người bỏ chạy tứ tán. Đỉnh Côn Luân lúc này, thật không khác gì một ngôi mộ lớn.
Lẽ nào, đây chính là “mạt thế” trong truyền thuyết?
Không biết trải qua bao lâu, nàng tỉnh lại trong tuyết, chỉ thấy mỗi tấc mỗi thước trên cơ thể mình đều đang đau đớn. Cảm giác đau đớn ấy cơ hồ không thể diễn tả được bằng lời, từng chút từng chút một khoan sâu vào cốt tuỷ, khiến nàng tưởng chừng không thể nào chịu đựng nổi mà phải kêu lên thành tiếng – nàng hiểu rõ, đó là chất độc Thất Tinh Hải Đường đã bắt đầu xâm thực khắp cơ thể mình.
Nhưng vừa mở mắt ra, nàng đã thấy Diệu Phong. Y đang đứng bên cây cầu bạch ngọc đã gãy đoạn, cúi đầu nhìn chăm chăm xuống vực băng sâu không thấy đáy bên dưới, mái tóc dài xanh lam tung bay phất phới trong gió.
“Vương tỷ.” Bỗng nhiên y lẩm bẩm buông một câu, bước lên phía trước một bước, tuyết bên bờ vực rơi lả tả xuống dưới.
“Nhã Di!” Nàng giật mình kinh hãi: “Đứng lại!” Vừa lo lắng lại vừa giận dữ, nàng cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực đứng phắt dậy, loạng choạng lao tới, ôm chặt lấy y từ phía sau, nhưng cơ thịt toàn thân đã không thể dụng lực nữa, cả người lập tức mềm nhũn ra gục xuống đất.
Diệu Phong thoáng ngẩn người, bước chân dừng lại, nhanh chóng bế nàng lên khỏi mặt tuyết.
“Đừng làm chuyện ngu ngốc…” Nàng sợ hãi nắm chặt cánh tay y, hơi thở gấp gáp: “Diệu Thuỷ sứ chết rồi… nhưng ngươi không được làm chuyện ngốc nghếch. Ngươi, ngươi, khụ khụ, nhất định phải sống!”
Diệu Phong cụp mắt xuống: “Ta chỉ muốn thu nhặt di cốt cho vương tỷ thôi mà.”
“A…”Tiết Tử Dạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng buông bàn tay nắm chặt lấy cánh tay y ra, dường như muốn nói gì đó, nhưng vừa mới mở miệng, nàng đã thấy trước mắt bỗng tối sầm, mệt mỏi gục vào lòng đối phương.
Diệu Phong cả kinh thất sắc: đòn cuối cùng trước khi chết của Giáo vương, chắc đã khiến nàng trọng thương rồi?
“Yên tâm. Tại hạ muốn bảo đảm sự an toàn cho Giáo vương, nhưng cũng nhất định bảo đảm cốc chủ được bình an.”
Lúc đưa nàng lên tuyệt đỉnh, y từng hứa như vậy nhưng đến cuối cùng, y lại chẳng thể bảo vệ bất cứ người nào!
Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn. Y đưa tay bắt mạch, chợt phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt.
Y muốn gào thét, muốn khóc oà, nhưng gương mặt lại không lộ ra bất cứ cảm xúc nào – hơn 20 năm sống mà như chết ấy đã đoạt đi mất của y khả năng biểu đạt tình cảm!
Diệu Phong ủ rũ quỳ xuống mặt tuyết, đấm mạnh một quyền xuống đất, khẽ gầm gừ, gục mặt vào lớp tuyết dày – tuyết lạnh phủ lấp lên vầng trán nóng bỏng, bi thống và phẫn nộ cuồn cuộn dâng lên trong lòng, dồn dập như nước thuỷ triều. Còn y, y lại không biết phải làm thế nào mới tìm cho những cơn sóng lòng dữ dội này một nơi để phát tiết.
Y chìm trong sự giày vò đau đớn này không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng, trong khoảnh khắc tưởng chừng như sụp đổ, “cạch”, một tiếng rất nhẹ vang lên, phảng phất như một sợi dây trói chặt nội tâm y cuối cùng cũng đứt đoạn. Những cơn sóng cuồn cuộn dâng trào từ tận đáy tim tràn vào não bộ, rồi tuôn ra như mưa nơi khoé mắt.
“A… a… a… aaaaaa!” Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi.
Vậy nhưng, trong cơn đau khổ ấy, một luồng chấn khí hòa dịu đã biến mất từ lâu bỗng ào ạt dâng lên, chảy lan khắp tứ chi bách cốt.
Tuyết đọng gần bàn tay y mau chóng tan chảy, khi bàn tay ngập trong một vũng nước ấm, Diệu Phong mới giật mình nhận ra.
Y kinh ngạc giơ tay lên trước mặt, cảm nhận được thứ sức mạnh đó đã ngưng tụ trở lại trên các đầu ngón tay – khẽ vung tay một cái, mép bàn tay mang theo một cơn gió nóng hầm hập, cắt đứt cả một đoạn cầu bạch ngọc lạnh băng!
Dục Xuân Phong? Y đã có thể sử dụng lại thuật Dục Xuân Phong sao!
Hơn một tháng trước gặp phải Tiết Tử Dạ, kẻ lúc nào cũng bình lặng như xác chết là y đã động lòng, tâm thần rối loạn khiến y không thể sử dụng được thuật Dục Xuân Phong nữa. Không ngờ lúc này, khi vô số đau khổ và tuyệt vọng kéo nhau tràn về, trong cơ thể y lại dường như có gì đó đột nhiên được giải phóng.
Tâm thần y chợt bình lặng trở lại, không còn do dự, cũng không còn bàng hoàng – thì ra, sau cơn bi thống cực độ, con người ta cũng có thể trở về trạng thái bình lặng cực độ.
Chẳng qua chỉ là 2 con đường cùng quy về một mối mà thôi.
Nội lực Dục Xuân Phong lại ngưng tụ trong cơ thể, y không nghĩ ngợi gì, chỉ vội vã ôm nữ tử hôn mê trong lòng lên, chạy nhanh xuống núi, đồng thời áp tay lên đỉnh đầu nàng, cuồn cuộn đẩy nội lực vào, hóa giải hàn khí trong thân thể nàng – phải mau mau nghĩ cách! Nếu không mau tìm cho nàng đại phu giỏi nhất, chỉ sợ sẽ…
Y không thể để nàng chết như vậy được… tuyệt đối không!
Lúc phóng xuống Tây Thiên Môn, Diệu Phong nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang lặng lẽ đứng cạnh
Y thoáng kinh ngạc: Diệu Không? Trong cung đã xảy ra biến cố long trời lở đất, vậy mà kẻ thần bí nhất trong Ngũ Minh Tử này, đến giờ vẫn đứng ngoài mọi chuyện hay sao.
“Diệu Không!” Y đứng lại, dặn dò ngắn gọn: “Trong giáo đại loạn, ngài lập tức trở về chủ trì đại cục!” Giờ đây Ngũ Minh Tử hầu như đã chết hết, cũng chỉ còn cách nhờ Diệu Không thu thập tàn cục mà thôi.
Nghe thấy tin tức chấn động như vậy, nhưng Diệu Không cũng chỉ phẩy phẩy tay, gương mặt dưới lớp mặt nạ không lộ chút cảm xúc: “Thế à? Vậy thì, Diệu Phong sứ, ngài định đi đâu đó?”
“Ta cần phải rời khỏi đây, chuyện ở đây tạm thời do ngài đảm trách.” Diệu Phong ngấm ngầm cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lúc này lòng y đang nóng như lửa đốt, nên cũng không muốn nói nhiều, dặn dò Diệu Không xong thì lập tức lao vút đi – trước mắt cần phải chạy đưa với thời gian trở về Dược Sư cốc! Thương thế của nàng nặng như vậy, nếu không mau chóng được trị liệu tốt, chỉ sợ sẽ không còn hy vọng.
“Đi đi cũng tốt.” Nhìn theo bóng lưng khuất dần của y, Diệu Không khẽ mỉm cười, giọng nói thấp trầm mà quỷ quyệt: “để cả ta lẫn ngươi đều khỏi phiền phức.”
Có máu trên vách băng ngoằn ngoèo chảy xuống, nhưng chỉ được một nửa đã đông cứng lại.
Diệu Không nghiêng đầu, đi dọc theo vết máu, tung chân đá thi thể ngã gục trong góc khuất – đó đều là các đệ tử Đại Quang Minh cung canh gác nơi Tây Thiên Môn này, tầng tầng lớp lớp ngã xuống phía sau lầu gác, người nào người nấy đều mang vẻ mặt kinh hãi, phảng phất nét không thể tin nổi vị thượng ty nhiều năm nay của mình. Diệu Không sứ trong Ngũ Minh Tử lại đột nhiên ra tay hạ sát đối với thuộc hạ.
Thật là ngu xuẩn… đám nhãi nhép này, làm sao có thể tin tưởng một người đeo mặt nạ chứ?
“Xử lý xong cả rồi…” Diệu Không ngước mắt nhìn về phía Đông nam, lẩm bẩm nói: “Sao bọn họ vẫn chưa đến?”
Tiết Tử Dạ tỉnh lại, phát hiện ra mình nằm trên lưng một con ngựa đang chạy như bay.
Còn sống sao? Gió rít vù vù bên tai nàng, nhưng thân thể lại hoàn toàn không cảm thấy giá lạnh – nàng cuộn mình trong lòng một người, tấm áo choàng ly miêu ấm áp bọc lấy thân thể, một bàn tay đỡ lấy lưng, không ngừng truyền vào luồng nội lực nóng ấm.
Mái tóc dài màu lam rủ xuống mặt nàng. Là Diệu Phong? Nàng cựa mình, nở một nụ cười thảm đạm, gượng mở miệng, định lên tiếng khuyên đối phương đừng tốn công vô ích nữa, nhưng độc tính xâm thực khiến nàng không còn cả hơi sức để nói chuyện nữa.
Như nhận ra người trong lòng mình đã tỉnh lại, nam tử trên ngựa bỗng nhiên cúi đầu nhìn nàng, nôn nóng hỏi: “Tiết cốc chủ? Cô đỡ chút nào chưa?”
Nàng chỉ khẽ mấp máy môi, cố rặn ra một nụ cười, nhưng cùng lúc đó một hàng máu màu xanh ngọc cũng rỉ ra nơi khóe miệng.
“Đừng lo lắng, tại hạ lập tức đưa cô về Dược Sư cốc.” Diệu Phong nhìn thứ màu sắc kỳ dị ấy, trong lòng thầm cảm thấy bất tường: “Sắp đến Ô Lý Nhã Tô Đài rồi – cô cố lên, sẽ lập tức vế tới Dược Sư cốc ngay thôi!”
Về Dược Sư cốc thì có tác dụng gì chứ? Chất độc này cả ta cũng không trị được cơ mà.. nhưng nàng đã không còn sức lực để mở miệng nữa.
Diệu Phong thúc ngựa lao vút di trong tuyết, cơn gió dữ dội thổi mái tóc dài của y tung bay phất phơ.
Nàng bình thản gục đầu vào ngực y, nghe tiếng tim dập dồn dập mà mạnh mẽ bên trong, thần trí lại bay xa lần nữa, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười thoải mái – a… cuối cùng, nàng cũng không còn chuyện gì phải lo nữa.
Bọn họ đều an toàn cả rồi.
Nàng dần cảm thấy khó thở, độc tính Thất Tinh Hải Đường đang xâm thực dữ dội vào thần trí, trong dầu nàng chỉ còn một vùng hư vô trống rỗng.
Ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi – nàng biết rõ thứ độc chất này sẽ khiến người ta dần dần mất đi ký ức trong vòng 7 ngày, cuối cùng sẽ biến thành một kẻ ngây ngốc.
Vô số chuyện xưa như hoa tuyết bay loạn xạ trước mắt, không ngừng hiện lên rồi biến mất: Tuyết Hoài, Minh Giới, hai tỷ đệ Nhã Di, Thanh Nhiễm sư phụ, Đinh bà bà và các tỷ muội trong cốc… những người yêu thương nàng và được nàng yêu thương?
Làm sao có thể? Làm sao có thể quên được chứ?
Nàng lấy hết sức lực cố cựa mình mò lấy mũi kim châm trong người – những mũi châm thon dài mảnh dả ấy chuyên dùng để cứu người. Kể từ khi kế thừa Dược Sư cốc, nàng đã biết thiên chức của mình là gì, vậy mà nàng lại dùng nó để đoại đi tính mạnh của một người bệnh.
Nàng đã phạm phải tội lỗi mà người hành y không thể phạm phải.
Nhưng đã gắng hết sức, ngón tay nàng cũng chỉ khẽ động đậy được một chút – thậm chí cả hơi sức điều khiển chính cơ thể mình nàng cũng không còn đủ sức.
Thất Kiếm của Đỉnh Kiếm các trên đường đi về phía Tây gặp phải một người đang lao nhanh về phía Đông Bắc ở Ô Lý Nhã Tô Đài.
Diệu Phong sứ!
Trong màn tuyết, vừa nhìn thấy mái tóc lam kỳ dị như Diệu Không đã miêu tả, 7 người liền đưa mắt nhìn nhau, lập tức tản ra 7 phương vị, bố trí kiếm trận – Diệu Phong là cao thủ tề danh với Đồng trong Đại Quang Minh cung, tuy chưa từng hành tẩu giang hồ, nhưng từ thi thể của Bát Tuấn trên đồng tuyết, bọn họ đã biết rõ đối thủ này đáng sợ tới nhường nào!
Hoắc Triển Bạch đứng ở vị trí sao Toàn Cơ, Mặc Hồn kiếm chúc xuống đấy, lặng lẽ nhìn kỵ mã đang tiến mỗi lúc một gần hơn.
“Gù gù…” Dường như cũng phát giác ra sát khí. Diệu Phong đột nhiên ghì cương ngựa cách đó 3 trượng.
“Tránh đường!” Người trên ngựa lạnh lùng nhìn Đỉnh Kiếm các Thất Kiếm: “Hôm nay ta không muốn giết người.”
Y khoác một chiếc áo ấm rộng thùng thình, bên trong còn chèn thêm áo lông ly miêu dày, hai tay đều ôm trước ngực – Hoắc Triển Bạch lặng lẽ đưa tay ra hiệu cho các huynh đệ cảnh giác, không ai có thể đoán trước được khi nào y sẽ bất ngờ ra tay cả.
“A, Diệu Phong sứ khẩu khí lớn thật.” Hạ Tiên Vũ bất bình, cười gằn một tiếng: “Bọn ta không như mấy thùng nước gạo Bát Tuấn ấy đâu!”
“Có nhường đường không? Diệu Phong tỏ ra nôn nóng bất thường: “Đừng ép ta!”
“Có bản lĩnh, thì mở đường máu qua đi!” Hạ Tiên Vũ cười phá lên, mui 4kiếm chỉ về phía Hoắc Triển Bạch ở Toàn Cơ vị, giậm chân một cái, 6 người còn lại nhất tề rút kiếm, thân hình giao nhau vọt lên vào vị trí của mình, kiếm quang kết thành một tấm lưới bạc. Kiếm trận phát động chỉ trong chớp mắt!
Cánh tay Diệu Phong trong áo bào khẽ động đậy, lướt xuống lưng ngựa, kiếm trong tay phải đột nhiên đâm ra. Một chiêu như sấm sét giáng xuống lưới kiếm, trong nháy mắt đã giao thủ mười mấy chiêu, trường kiếm chạm nhau phát ra những tiếng “đinh đinh” liên miên không dứt.
Diệu Phong xoay chuyển trong màn kiếm ảnh, một mình đối kháng với 7 tinh anh kiếm thuật của Trung Nguyên nhưng không hề sợ hãi. Kiếm của y chỉ là một thanh kiếm thép xanh bình thường, nhưng thân kiếm chứa đầy nội lực tinh thần nóng ấm, đủ mạnh để chống lại bất cứ danh kiếm nào.
“A!” Trong Thất Kiếm đã có người kêu lên kinh hãi, trường kiếm vuột khỏi tay bay đi, cắm vào mặt tuyết – song kiếm vừa chạm nhau, thanh kiếm trong tay đã nóng bỏng lên như vừa nhùng vào nước sôi. Cái nóng từ chuôi kiếm thấm qua bàn tay, bỏng rát đến nỗi khiến người ta không thể nắm chặt được nữa.
“Cẩn thận, Dục Xuân Phong tâm pháp!” Hoắc Triển Bạch đã nhìn thấy trên thân kiếm của Diệu Phong ẩn hiện ánh đỏ, vội thất thanh nhắc nhở.
Phảng phất như muốn liều một phen hòng tốc chiến tốc thắng, vị cao thủ thần bí của Đại Quang Minh cung này vừa rat ay đã dùng đến thứ kiếm pháp cực kỳ ác liệt, cơ hồ chiêu chiêu thức thức đều muốn đoạt mạng đối phương, bất chấp tất cả, chỉ hòng xông qua kiếm trận.