Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Dạ Tuyết

Chương 15 – part 02

Tác giả: Thương Nguyệt

Hoắc Triển Bạch và 6 người còn lại đều thoáng ngẩn ra. Đích thực là một điều kiện rất đơn giản. Nhưng đối phương đang chiếm thượng phong, đột nhiên đưa ra đề nghị hòa giải, thất khiến người ta khó mà hiểu nổi.
“Nguyên nhân ta làm vậy, là vì hiện giờ ta không muốn giết ngươi,” như đóan ra được mối nghi hoặc trong lòng đối phương, Đồng cười phá lên, ném Lịch Huyết kiếm đi, ngồi xuống chiếc giường nhỏ: “Đừng hỏi ta tại sao – bởi vì ngươi không đóan được đâu. Ta chỉ hỏi ngươi, có đồng ý định ước không?”
Hoắc Triển Bạch trầm ngâm giây lát, ánh mắt vừa tiếp xúc với 6 người còn lại, liền có ngay đáp án – sự tình đã đến nước này, cũng chỉ có cách tạm thời đáp ứng hắn mà thôi.
“Được!” Gã đưa tay kích chưởng lập thệ với Đồng: “Trong 5 năm, người của Đỉnh Kiếm các sẽ không ra khỏi Nhạn Môn Quan!”
Đồng rụt tay lại, cười cười lên tiếng: “Nếu có thành ý, lúc lập ước cũng nên nhìn vào mắt đối phương mới phải chứ?”
Nhìn vào mắt hắn? Người của Đỉnh Kiếm các đều thầm kinh hã: Đồng thuật.
Nhưng Hoắc Triển Bạch lại thản nhiên ngẩng lên, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt yêu dị kia. Bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt màu lam nhạt quái dị ấy lấp lóang thần quang, sâu mà tà dị, nhìn không thấy đáy, song cũng không có gì dị thường xảy ra cả.
“Được rồi!” Nhìn Hoắc Triển Bạch giây lát, Đồng bỗng cười lớn, phất tay áo quay người đi: “Các ngươi có thể đi được rồi!” Hắn vỗ nhẹ tay lên vách tường, Tuyết Ngục chợt chấn động, ánh đèn lần lượt tắt ngóm, 7 thanh kiếm ghim trên xà ngành cơ hồ bị một luồng sức mạnh ép ra, trong nháy mắt đã rơi cả xuống đất, xếp hàng ngay ngắn trước mặt 7 người.
“Cáo từ.” Hoắc Triển Bạch giải khai huyệt đạo cho các huynh đệ, rồi cầm kiếm lui ra.
Đồng ngồi xuống, thân thể hòa lẫn vào bóng tối. Hắn không ngoảnh lại nhìn – như sợ chỉ cần quay đầu, bản thân sẽ bị dao động. Thả hổ về rừng… hắn biết rõ mình đã làm một chuyến đáng lẽ không nên làm, bỏ qua cơ hội tốt để một lần hủy đi sinh lực của võ lâm Trung Nguyên.
Song… đích thực là hắn không muốn giết Hoắc Triển Bạch. Không chỉ vì gã căm ghét Diệu Không, không chỉ vì Diệu Không nhiều năm nay đã thăm dò được không ít bí mật của Đại Quang Minh cung, quyết không thể giữ lại, càng khổng thể để y trở thành chủ nhân của võ lâm Trung Nguyên; cũng không chỉ vì liên tiếp sử dụng Đồng thuật với 6 nhất lưu cao thủ làm sức mạnh tinh thần của hắn cạn kiệt, không còn nắm chắc phần thắng… nguyên nhân cuối cùng, cũng là nguyên nhân ẩn mật nhất, chính là vì… gã là bằng hữu của “người ấy”.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Dược Sư cốc đó, hắn đã nhìn ra giữa gã và người ấy có mối giao tình sâu đậm nhường nào. Nếu hắn giết Hoắc Triển Bạch ở đây, nàng nhất định sẽ nhìn hắn với ánh mắt trách móc…
Tâm hắn bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình lặng trở lại, vậy nên hắn tuyệt đối không thể chịu đựng nổi ánh mắt ấy.
Lời nói cuối cùng của nàng còn văng vẳng bên tai, hơi thở ấm áp của nàng phảng phất như vẫn còn phả vào mặt, vào mắt. Thế nhưng, nàng đã không thể nào quay lại được nữa… Sau khi thân thể hết tê cứng, hai mắt phục hồi ánh sáng, hắn đã điên cuồng lao đi tìm kiếm tông tích nàng. Nhưng tin tức mà hắn nghe được chỉ là hôm trước nàng lên Lạc Viên trên đỉnh núi trị bệnh cho Giáo vương, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, cả tòa đại điện trên đó đổ sập xuống trong nháy mắt.
Hắn đứng trên cây cầu bách ngọc gãy nát ngây người nhìn lên đỉnh núi, nhưng trong lòng thì hiểu rõ mọi chuyện xưa giờ đã thành ảo mộng.
Tất cả đã bay đi như bụi, tan đi như khói.
Đợi Thất Kiếm của Đỉnh Kiếm các bỏ đi, Đồng nhắm mắt lại, khẽ xua tay, những bóng đen kia liền nhất lọat khom người, kéo thi thể Diệu Không ra ngòai. Trong Tuyết Ngục giờ chỉ còn lại một mình hắn ngồi ở nơi tối tăm nhất, bàn tay chầm chậm vuốt nhẹ lên đôi mắt vừa phục hồi ánh sáng của mình.
Khi hắn có thể mở mắt ra, trước mắt chỉ còn lại một thế giới trống rỗng và lạnh lẽo.
Tuyết Ngục lặng lẽ như tờ.
Nếu không lạc đường, giờ có lẽ đã tới được Ô Lý Nhã Tô Đài rồi.
Diệu Phong ôm nữ tử đang say ngủ, điên cuồng lao đi, hoa tuyết vương đầy lên mái tóc xanh.
Hướng Bắc, hướng Bắc, hướng Bắc… cuồng phong không ngừng cuồn cuộn ập tới, trời đất trước mắt y chỉ trắng toát một màu, trải dài vô tận – nhợt nhạt mà hoang lương, hệt như cuộc đời y hơn 20 nay vậy.
Y không tìm được đường tới Ô Lý Nhã Tô Đài, mấy lần vấp ngã rồi lại loạng choạng đứng lên. Cho dù là vậy, thủy chung u vẫn không dám rời cánh tay ra khỏi lưng nàng, không dám để chân khí truyền vào bị đứt đọan dù chỉ trong khoảng khắc.
Gió tuyết cuồng bạo cơ hồ khiến y tê liệt. Diệu Phong loạng choạng chạy trên vùng tuyết trắng mênh mông gần Ô Lý Nhã Tô Đài, gió thổi vù vù bên tai, lệ nơi khóe mắt từ từ kết thành băng. Y nhớ lại cái đêm hai mươi mấy năm về trước, một đứa trẻ 5 tuổi cũng từng bất chấp tất cả mà chạy thục mạng thế này.
Chỉ chớp mắt, mà đã hơn 20 năm.
“Quác, quác…” bỗng nhiên, trên không trung có tiếng chim kêu. Y ngẩng đầu lên trong vô thức, nhìn thấy một con diều hâu trắng như tuyết đang đảo lượn trên cao, bay về phía y, miệng không ngừng kêu lên những tiếng bi thương thê thiết.
Kỳ lạ thật… trên cánh đồng băng giá này, sao lại có giống tuyết điêu này bay lượn chứ? Y ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra: đây là chim do người nuôi, nó đã xuất hiện ở đây, vậy thì chủ nhân của nó chắc cũng cách nơi này không xa lắm!
Hiểu được con linh điểu đang gọi mình đi theo, Diệu Phong cuối cùng cũng đứngt hẳng người dậy, lảo đảo chạy theo cánh chim trắng muốt.
Đoạn đường ấy, phảnh phất như một giấc mộng – trời đất trắng tóat một màu, thời không cơ hồ đông kết lại trong khoảnh khắc ấy. Y ôm chặt nữ tử đang say ngủ chạy trên đồng tuyết trắng xóa, hai mắt hoa lên, thân thể khô kiệt, đôi tay từ từ đông cứng lại trong gió lạnh, tuyết phủ mờ cả quá khứ lẫn tương lai… chỉ có tiếng kêu thê lương của bạch điêu văng vẳng trên cao dẫn đường cho y tiến về phía trước.
Nếu như nói trên thế gian này thật sự có “thời gian dừng lại”, vậy thì đây chính là thời khắc ấy.
Trên quãng đường ngắn ngủi đó, tình cảm dồn nén cả đời y đều bùng cháy trọn vẹn.
Sau này, trong vô số đêm tuyết, y thường nằm mơ thấy cảnh tượng hệt như vậy, bầu trời xám xịt, thiên địa vô tình, cảm giác tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm ấy khiến y hết lần này đến lần khác giật mình sực tỉnh giữa đêm thâu, rồi đành ngồi dậy khoác áo, không thể nào ngủ tiếp.
Ngoài cửa sổ tuyết lặng lẽ rơi.
Ô Lý Nhã Tô Đài.
Chập tối, người phục vụ ở dịch trạm đang sắp xếp cho lữ khách dùng bữa, chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng động, kế đó một còn bạch điêu lao vút vào trong. Y kinh hãi đến suýt chút nữa thì làm rơi cả đồ ăn trên tay. Con bạch điêu bay vào qua cửa sổ, đảo lượn mấy vòng rồi đậu xuống vai một vị lữ khách, đập cánh phành phạch, rũ đi những bông tuyết đậu trên mình, kêu lên những tiếng thê thiết lúc ngắn lúc dài.
“Tuyết Nhi, sao vậy?” Lữ khách kia khẽ giật mình, thấp giọng hỏi: “Ngươi bay đi đâu vậy?” Giọng nói này dịu dàng mà thanh lệ, là chất giọng của một nữ tử, làm người phục vụ không khỏi ngấm ngầm kinh ngạc. Nhưng không đợi y nhìn rõ xem lữ khách kia là nam hay nữ, tấm màn dày che ngoái cửa đã bị gạt phắt ra, một cơn gió lạnh ùa vào một thân hình loạng choạng.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt đượm vẻ phong trần, dường như mới bôn ba một chặng đường dài tới đây, khắp người y vương đầy tuyết. Chúng nhân thấp thoáng nhìn thấy y đang ôm trong long một người khác, người đó được quấn chặt trong tấm áo khoác lông ly miêu dày sự, nhìn không rõ mặt mũi, chỉ có một cánh tay trắng nhợt rũ ra bên ngoài.
“Có đại phu không?” Y thở hổn hển dừng lại, lớn tiếng hỏi bằng một giọng hết sức đáng sợ: “Ở đây có đại phu không?”
Y vừa ngẩng đầu lên, tất cả mọi người có mặt trong dịch trạm đều giật mình đánh thót.
Màu xanh lam… mái tóc màu xanh lam? Người phục vụ dịch trạm chợt cảm thấy quen quen, người này chẳng phải không lâu trước vừa mới đi qua Ô Lý Nhã Tô Đài, còn thuê xe ngựa đi về phía Tây hay sao?
“Vị khách quan này, ngài…” Người phục vụ ngần ngừ bước tới lên tiếng chào hỏi.
“Đại phu!”
Y chưa kịp nói hết câu, cổ áo đã bị người kia ghì chặt: “Nói mau, ở đây có đại phu không?” Đối phương chỉ khẽ cất một tay đã nhẹ nhàng nhấc bổng người phục vụ lên không, gằn giọng tra vấn. Kẻ đáng thương kia chỉ biết ra sức vùng vẫy tay chân trên không mà không nói được tiếng nào.
Những lữ khách quanh đó thấy người mới vào mắt lộ hung quang, ai nấy đều sợ đến đờ người, run rẩy như ve sầu mùa lạnh.
“Thả người ra,” bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Ta là đại phu.”
Tuyết Diêu cũng kêu lên một tiếng như để phụ họa, rồi bay vù lên. Lữ khách kia bước ra khỏi đám người – là một nữ tử áo trắng tuổi tầm trên 30, đầu dung tram ngọc tím búi theo kiểu Lưu Vân thường thấy ở phụ nữ phương Nam, nhan sắc thanh lệ, khí chất cao quý, bên mìnhd ẫn theo 2 thị nữ, cả 3 người đều lấm lem bụi đường, rõ rành cũng đã bôn ba một chặng đường dài mới tới được Ô Lý Nhã Tô Đài này. Nữ tử lộ diện bên ngoài xưa nay vốn đã hiếm, thông thường quá nữa đều là nhân sĩ giang hồ, nhưng lạ một điều là người ta hoàn toàn không phát hiện ra nàng có vẻ gì là biết võ công cả.
Nàng gạt đám người phía trước chậm rãi bước tới, ra hiệu cho y buông người phục vụ tội nghiệp kia xuống: “Để ta xem nào.”
“Cô?” Y ngoảnh mặt nhìn nàng, do dự hỏi: “Cô là đại phu sao?”
“Đương nhiên.” Ánh mắt nữ tử kia hiện lên thần sắc kiêu ngạo, xòe chiếc ngọc bội trên tay cho y nhìn, khẩu khí mạnh mẽ cơ hồ không để người phản bác: “Ta là đại phu giỏi nhất – ngươi có bệnh nhân cần cứu trị à?”
Diệu Phong ngẩnngười: hoa văn lan thảo và tường vânt rên ngọc bội, cơ hồ rất quen mắt.
Đại phu giỏi nhất? Y cơ hồ mừng rỡ đến phát cuồng – vậy thì, nàng được cứu rồi!
“Vậy mau xem giúp nàng đi!” Y không kịp nghĩ ngợi, đã vội vàng xoay người: “Mau xem giúp nàng!”
Nữ tử kia im lặng gật đầu, bước tới.
Trên chiếc áo ly miêu vẫn còn vương tuyết chưa tan hết, nàng nhìn không rõ gương mặt bệnh nhân đang rúc sâu vào áo. Nhưng bàn tay lộ ra ngòai gió tuyết, lại vẫn ấm áp một cách bất ngờ – ánh mắt nàng đột nhiên biến đổi: móng tay của bệnh nhân, không ngờ lại ánh lên sắc xanh quái dị!
Bệnh chứng này… bệnh chứng này…
Nàng vội vàng đưa tay bắt mạch, vừa đặt lên cổ tay người bệnh, sắc mặt nữ đại phu đã tái nhợt đi.
“Đây, đây…” Nàng thở ra một hơi nhè nhẹ.
“Đại phu, mau xem giúp nàng!” Diệu Phong nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt nàng, cũng cảm nhận được điều gì đó bất tường: “Cầu xin cô đấy!”
Nhìn ánh mắt cuồng loạn của đối phương, nàng bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, vô thức lùi lại một bước, lẩm bẩm nói: “Ta không cứu nổi.”
“Gì hả?” Diệu Phong giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên. Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt khẩn cầu đã chuyển thành sát khí cuồn cuộn, nghiếm răng gằn giọng nói từng chữ một: “Ngươi, ngươi nói gì hả? Ngươi thấy chết mà không cứu sao?”
Không ai nhìn rõ y rút kiếm thế nào, trong tiếng kêu kinh hãi của chúng nhân, thanh kiếm thép xanh kia đã chỉ vào cổ họng nữ đại phu.
“Thấy chết không cứu?” Nữ tử kia nhìn y, ánh mắt đượm vẻ cảm thông: “Phải… cô nương ấy chết rồi. Vì vậy ta không cứu.”
“Nàng ấy trúng phải Thất Tinh Hải Đường, đã chết được 2 canh giờ rồi.” Nũ đại phu cúi người đặt cánh tay rũ ra ngoài vào lại trong áo – cánh tay nhợt nhạt ấy vẫn còn rất ấm, rất mềm mại: “Nhất định là dọc đường các hạ không hề ngừng truyền chân khí vào cơ thể nàng, vì vậy thì thể vẫn còn ấm áp như người sống. Thực ra…”
Nàng không nhẫn tâm nói tiếp.
Thực ra, tứ lúc các hạ ôm nàng chạy trên đồng tuyết, nàng đã chết rồi.
Thanh trường kiếm bỗng rơi tuột khỏi tay, cắm thẳng xuống đất, phát ra tiếng kêu chói tai của sắt thép và đá xanh. Người trong dịch trạm đều run bắn người, nhưng không ai dám mở miệng nói câu nào. Không gian trầm mặc không một tiếng động.
“…”Diệu Phong muốn nhìn nữ tử trong lòng, nhưng không hiểu vì sao lại thấy hết sức sợ hãi, sợ hãi đến nỗi không dám cúi đầu.
“Nói bậy!” Y đột nhiên nổi cơn cuồng nộ: “Cho dù là Thất Tinh Hải Đường, cũng không phát tác nhanh đến vậy! Ngươi nói bậy!”
“Không phải Thất Tinh Hải Đường.” Ánh mắt nữ đại phu lộ vẻ bi thương vô hạn, thở dài một tiếng: “Các hạ thử nhìn huyệt Liêm Tuyền trên cổ họng nàng xem.”
Diệu Phong ngây người hồi lâu, ánh mắt từ cuồng nộ chuyểnt hành hoảng hốt hoang mang, cuối cùng dường như cũng hạ được quyết tâm, đặt người đang ôm trong lòng xuống đất, cánh tay run run mở tấm áo choàng long cáo bọc chặt người nàng. Tấm áo vừa mở ra, gương mặt nữ tử kia cuối cùng cũng hiện lên trước mặt chúng nhân, xanh xao nhưng bình thản, cơ hồ nàng chỉ đang say ngủ vậy.
Song, bỗng đâu lại có một mũi kim vàng cắm sâu nơi cổ họng nàng.
“Ôi da!” Các lữ khách quanh đó đều lêu lên một tiếng kinh hãi, nhất lọat lui lại một bước.
Khoảnh khắc ấy, Tuyết Diêu bỗng nhiên đập mạnh đôi cánh, phát ra một tiếng kêu xé lòng.
Nhìn điểm đỏ trên cổ nàng, toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.
“Tại sao?” Y vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm nói một mình, giơ bàn tay lên, phảnh phất như muốn xác định cảnh tượng trước mắt là thực sự, hai tay run rẩy đến không thể điều khiển nổi: “Tại sao?”
Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao!
”Nàng ấy trúng phải Thất Tinh Hải Đường, 7 ngày sau sẽ mất đi thần trí – ta nghĩ nàng không muốn mình có kết cục ấy.” Nữ đại phu thở dài một tiếng, bước tới cúi người xem xét vết thương: “Nhất định nàng là một nữ tử cực kỳ kiêu ngạo.”
“Có điều các hạ cũng không cần đau khổ quá – một châm này đâm thẳng vào huyệt Liêm Tuyền, cực chuẩn lại cực sâu, lúc nàng ấy ra đi chắc cũng không chịu quá nhiều đau khổ đâu.” Nữ đại phu nhìn vết thương nơi cổ họng, tiếp tục an ủi – nhưng khi ánh mắt nàng vừa rời khỏi vết thương trên cổ tử thi, giọng nói liền lập tức nghẹn lại: “Đây, đây là…”
Nàng đột nhiên bổ tới như người điên, gạt mái tóc dài phủ lòa xòa trên mặt người bệnh, cẩn thận quan sát.
“Trời ơi…” Diệu Phong chợt nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng, chấn kinh mà hoảng hốt.
Y ngẩng đầu lent heo phản xạ, thì thấy nữ đại phu kia đang nhìn chăm chăm vào nữ tử trong lòng mình, nét mặt hiện lên vẻ cực kỳ sợ hãi. Y muốn lên tiếng nói, song nàng không nói một tiếng nào, chỉ nhìn chòng chọc vào Tiết Tử Dạ, rồi bỗng nhiên ngã lăn ra đất.
Ngọc bội trong tay nàng rơi xuống chân y, bên trên khắc một chữ “Liêu”.
Khoảnh khắc ấy, Diệu Phong mới sực nhớ ra – hoa văn này, chẳng phải chính là huy hiệu khắc trên Hồi Thiên Lệnh hay sao?
Nữ tử họ Liêu này, không ngờ lại chính là cốc chủ tiền nhiệm của Dược Sư cốc, Liêu Thanh Nhiễm!
Trời sáng, một đoàn người rời khỏi dịch trạm.
Ốc đảo Ô Lý Nhã Tô Đài sắc liễu xanh xanh, gió cũng dịu dàng ấm áp, hoàn toàn không tàn khốc như đồng tuyết bên ngoài.
Diệu Phong đánh xe đi xuyên qua qua hàng liễu rủ xanh mướt đó, dọc đường vô số lữ khách kinh ngạc trợn mắt lên nhìn am tử áo trắng này – không chỉ vì mái tóc dài màu lam kỳ dị của y, mà còn bởi âm thanh cực kỳ mỹ diệu phát ra từ cây sáo ngắn trên tay y nữa.
Khúc nhạc ấy tan vào màu xanh tươi tốt, tịch mịch mà bi thương.
Khi Liêu Thanh Nhiễm tỉnh giấc trong xe ngựa, nghe thấy khúc “Cát Sinh” này cũng không khỏi thẫn thở. “Đông chi hạ, hạ chi nhật. Bách tuế chi hậu, quy vu kỳ thất.” Nàng ngoảnh đầu lại, liền nhìn thấy đệ tử đang lặng yên nằm trong chiếc áo dày mà say ngủ. tiểu Dạ, Tiểu Dạ… giờ thì không cần đợi cả trăm năm, con đã có thể gặp lại.người dưới lớp băng kia rồi. Con có vui không?
Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm, thần sắc điềm đạm lướt qua vô số cành liễu rủ xuống ven đường, phảng phất như y chỉ là một kẻ du lãng xuất hành dưới ánh nắng xuân, còn chân trời kia, chính là nơi y trú ngụ – không ai nhận ra, y chính là người ôm nữ tử đã chết kia khóc lóc đau đớn trong dịch trạm đêm qua. Trận khóc ấy dường như đã đến cức hạn của tình cảm trong y, chỉ sau một đêm ngắn ngủi, thần sắc của y đã hoàn toàn trở lại vẻ bình tĩnh vốn có…
Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ?
Ngây ngây ngẩn ngẩn vì khúc nhạc, khoảng khắc ấy, Liêu Thanh Nhiễm chợt nhận ra bản thân đã thật sự già rồi. Nghe một lúc lâu, nàng mới ra hiệu cho thị nữ vén tấm màn lên, hỏi nam tử trẻ tuổi đang đánh xe: “Các hạ là ai?”
Diệu Phong không trả lời câu hỏi của nàng chỉ lặng lẽ thổi tiếp khúc nhạc của mình.
“Tiểu đồ vì sao mà trúng độc? Tại sao các hạ lại ở cùng với nó?” Nàng chống tay ngồi thẳng dậy, yếu ớt hỏi – rời khỏi Dược Sư cốc đã 8 năm nay, nàng chưa từng gặp lại đồ đệ duy nhất này lấy một lần. Thật không ngờ lần này vừa gặp đã lại âm dương cách biệt đôi đường.
“Xin các hạ cho biết,” bàn tay Liêu Thanh Nhiễm từ từ nắm chặt lại: “Rốt cuộc là kẻ nào đã giết đồ nhi của ta?”
Tiếng tiêu cuối cùng cũng ngừng lại, Diệu Phong bình tĩnh hỏi: “Tiền bối muốn báo thù sao?”
“Có phải người của Đại Quang Minh cung không?” Liêu Thanh Nhiễm nghiến răng, cầm chiếc khăn tay Sương Hồng gửi cho.
Vết mực loang lổ trên tấm khăn ấy, đã là đáp án không thể biện bạch.
Diệu Phong xoay người lại, mỉm cười trong sắc liễu xanh xanh, chiếc áo trắng dưới ánh sáng tươi mát phảng phất như một giấc mộng.
“Phải, Tiết cốc chủ vì hành thích Giáo vương mà bị giết…” Y nói khẽ, giọng nói không bị ảnh hưởng của quá nhiều tình cảm phức tạp mà ngược lại trở nên bình tĩnh lạ thường: “Có điều, cuối cùng nàng cũng thành công – vì vậy Liêu tiền bối không cần báo thù làm gì nữa. Ân Ân oán oán, toàn bộ đã kết thúc trước khi tiền bối tới đây rồi.”
“Còn ta… ta thật sự vô cùng xin lỗi – ta không thể bảo vệ tính mạng cho Tiết cốc chủ.”
Giọng nói của y bỗng nhiên run run, hiện lên vẻ đau khổ không thể khắc chế.
Liêu Thanh Nhiễm thở dài: “Không cần tự trách… cậu đã tận lực rồi.”
Nàng vĩnh viễn không thể nào quên nổi hình ảnh nam tử này ôm một thi thể chạy như điên dại trên đồng tuyết…
Nàng không hiểu rõ tiền nhân hậu quả của toàn bộ chuyện này, song nàng biết rất rõ người trước mắt mình đây tuyệt đối không phải là hung thủ.
Liêu Thanh Nhiễm quay người lại, nhìn nữ tử được bọc trong chiếc áo lông dày đặt trong linh cữu, úp sâu mặt vào hai lòng bàn tay trong tiếng tiêu réo rắt, cố giấu đi ẻ bi thương không thể che đậy – nàng…thật sự là một vị sư phụ cực kỳ ích kỷ, cực kỳ vô năng!
Độc chất Thất Tinh Hải Đường, có thực là kh6ong thể giải trừ hay không?
Không! Là cốc chủ tiền nhiệm của Dược Sư cốc, nàng biết rõ phương pháp duy nhất để hóa giải thứ kỳ độc này.
Nhưng, cho dù nàng có kịp thời gặp được hai người bọn họ, cho dù lúc ấy Tiểu Dạ vẫn còn một hơi thở, nàng… có thật sự không chùn bước mà dùng cánh lấy mạng đổi mạng để cứu ái đồ không?
Không… không, nàng không làm nổi!
Bởi vì nàng không muốn chết…
Nàng còn một đứa con đang nằm trong nôi, còn trượng phu yêu thương nàng say đắm. Nàng muốn nhìn thấy hài tử trưởng thành, muốn cùng phu quân răng long tóc bạc, nàng cần phải cảm tạ trời cao đã để nàng gặp hai người họ sau khi Tiểu Dạ đã chết, chứ không bắt ép nàng phải đưa ra quyết định tàn khốc kia.
Tuyết đọng trên áo lông đã dần dần tan chảy, những giọt nước lạnh buốt làm ướt đẫm cả gương mặt xanh xao của người đang say ngủ. Liêu Thanh Nhiễm thẫn thở nhìn gương mặt ái đồ, chầm chậm đưa tay ra lau sạch nước tuyết trên đó – băng lạnh nhường ấy, an tịnh nhường ấy, hệt như lúc nàng bế đưa trẻ lên khỏi dòn song băng lạnh lẽo nhiều năm trước vậy.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác như có vạn mũi tên cùng xuyên qua trái tim mình.
Trong xe có tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn, còn Diệu Phong bên ngoài chỉ lặng lẽ thổi tiêu, ánh mắt đã không còn mừng vui hay đau khổ, bình lặng như một dòng nước êm ả mùa xuân, chầm chậm thúc ngựa trở về, xuyên qua hang thùy liễu ở Ô Lý Nhã Tô Đài, tiến vào hoang nguyên Khắc Tư Cần.
Ở đó, không lâu trước vừa diễn ra một trận quyết chiến người sống kẻ chết.
Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa.
Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Sau khoảnh khắc ấy, tâm trí bị phong bế từ lâu bỗng nhiên sực tỉnh. Nàng đã đánh thức thiếu niên Nhã Di bấy lâu nay vẫn say ngủ tận sâu thẳm trong đáy lòng y, khiến y không còn chỉ là một thanh kiếm sắc lạnh lẽo nữa…
Nhưng rồi, cùng với sự ra đi vội vã của nàng, tất cả đều đã kết thúc.
Không thề nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả.
Ngày hôm ấy, người phục vụ ở Ô Lý Nhã Tô Đài nhìn thấy cỗ xe ngựa đó chầm chậm ra khỏi thành, đi dọc theo con đường liễu rủ, rồi biến mất trên đồng tuyết Khắc Tư cần bao la. Thanh niên đánh xe tay cầm một ống tiêu ngắn hình dáng kỳ dị, lặng lẽ thổi đi thổi lại một điệu nhạc u buồn, mái tóc dài màu xanh lam tung bay lên trong gió tuyết.
Gương mặt y bình lặng mà như có ánh sáng tỏa lan ra xung quanh, phảng phất như có thứ gì đó đã siêu thoát khỏi thân thể, vượt ra khỏi thế gian trần tục này.
Đó cũng là hình ảnh cuối cùng y lưu lại trong mắt thế nhân.
Không ai có thể ngời, trận chiến với Thất Kiếm của Đỉnh Kiếm các ở đống tuyết Ô Lý Nhã Tô Đài lại chính là chương cuối cùng của cuộc đời y – Diệu Phong sứ trong Ngũ Minh Tử của CÔn Luân Đại Quang Minh cung, từ ngày hôm này trở đi, vĩnh viễn biến mất khỏi võ lâm.
Giống như xưa nay vẫn tồn tại trong lặng lẽ, y cũng lặng lẽ biến mất tựa một bông hoa tuyết trên cánh đồng mênh mông trắng xóa này.

Bình luận