Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Dạ Tuyết

Chương 10 – part 02

Tác giả: Thương Nguyệt

Giọng nói như loài yêu quỷ vang lên trong tai hắn, phối hợp chặt chẽ với những ký ức hiện lên trong đầu, trả lại nguyên vẹn tất cả chân tướng cái đêm đẫm máu 12 năm về trước. Đồng bị những ký ức ấy ghim chặt trên tuyết, trái tim đau đớn như bị xẻo ra từng miếng, nhưng lại không thể nào cử động nổi.
Phải rồi, phải rồi… ta nhớ ra rồi! Nhớ ra tất cả rồi! Đêm hôm ấy… đêm chém giết đẫm máu ấy, hắn đang bỏ chạy đuổi theo hai người kia, đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi.
Hắn là kẻ tham sống sợ chết, để có được tự do, để bảo toàn mạng sống, hắn đã quỳ gối cúi đầu trước con ác quỷ kia… sau đó, bị lão ép phải cầm kiếm, đi giết những người cùng thôn cùng làng với mình… những thúc thúc, bé bé, đại thẩm đại tẩu ấy đang dắt theo con cháu chạy trên tuyết, gào lên thảm thiết tuyệt vọng, phía sau là vô số sát thủ của Đại Quang Minh cung hung hăng đuổi theo.
Còn hắn, chính là một trong những kẻ truy sát đó, toàn thân đẫm máu, tay cầm kiếm, hoàn toàn không khác gì những tên sát thủ xung quanh.
Đêm ấy trời đổ tuyết lớn, máu đổ, máu đổ…
Hắn đột nhiên gào lên thành tiếng, gục đầu vào hai lòng bàn tay, lắc thật mạnh.
Tại sao phải nhớ lại? Tại sao phải nhớ lại những chuyện cũ này – nhớ lại chính hắn của ngày xưa!
“Nhớ lại rồi hả? Đồng của ta…” Giáo vương nở một nụ cười hài lòng, vỗ nhẹ lên vai, dịu dàng ghé miệng sát tai hắn thì thầm: “Đồng, ngươi mới là hung thủ thực sự trong đêm hôm ấy… thậm chí cả đôi thiếu niên nam nữ kia cũng vì ngươi mà chết đó.”
“Ngươi gọi nó là tỷ tỷ phải không? Ta bảo ngươi quay lại, ngươi lại cứ muốn đuổi theo nó – lẽ nào ngươi không biết lúc ấy mình thế nào sao? Người cầm kiếm đuổi sau lưng nó, khắp mặt đều là máu tươi, điên cuồng như loài ác quỷ… nó căn bản không nghe thấy ngươi gọi, chỉ ra sức chạy thoát khỏi ngươi.”
“Cuối cùng, nữ hài tử đó và tiểu tình nhân của nó cùng rơi xuống sông băng – bị đông cứng mà chết.”
Những lời thì thầm của ác ma, mỗi câu mỗi chữ đều như lưỡi đao vô hình, lăng trì linh hồn hắn.
Gió tuyết của đêm hôm ấy, vượt qua 12 năm cuồn cuộn ập tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, đánh đổ nốt chút dũng khí cuối cùng của Đồng.
Thì ra là vậy… thì ra là vậy! Là thật. Những chuyện xưa Tiểu Dạ nhắc đến ở Dược Sư cốc, đôi mắt trong sáng và thiếu niên đã chết dưới mặt băng kia, thì ra đều là thật cả! Nàng chính là Tiểu Dạ… nàng không hề gạt hắn.
Đôi mắt nàng thật quen thuộc, phảng phất như bạch sơn và hắc thủy ở phương Bắc, ngay trong khoảng khắc gặp mặt đầu tiên, ánh mắt ấy đã phản kích trúng phần trống rỗng nhất nơi sâu thẳm trái tin hắn. Đó là tỷ tỷ… đó là Tiểu Dạ tỷ tỷ!
Hắn từng bị nhốt trong bóng tối 7 năm, bị tất cả mọi người bỏ rơi, cách biệt với thế gian, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là đôi mắt nàng. Đôi mắt chứa đựng bao nhiêu quan tâm và lo lắng ấy là động lực duy nhất khiến hắn chống lại đói rét và suy sụp – hắn… sao hắn có thể hoàn toàn quên được chứ?
Đồng ôm đầu hét lên thật lớn, toàn thân run rẩy quỳ trên tuyết, không thể khống chế bản thân, cứ không ngừng gào thét mãi.
Nàng từng bấp chấp cả tính mạng mình để ngăn cản hắn, chỉ vì không muốn hắn quay lại nơi tối tăm này – vậy mà hắn lại không chút lưu tình mà đánh ngã nàng, phủi tay ra đi.
Thì ra, 12 năm sau số mệnh cho hắn một cơ hội tìm lại nàng, đưa hắn trở về sơn cốc ấm áp kia, thêm một lần nữa chỉ ra cho hắn con đường về nhà. Thì ra chỉ cần hắn lựa chọn “tin tưởng” là đã có thể tìm lại hạnh phúc đánh mất bao lâu nay. Nhưng lúc ấy hắn lại tê liệt cảm xúc, trái tim băng lạnh không còn tin tưởng người khác nữa mà đã bị dục vọng tranh đoạt quyền lực và máu tanh mê hoặc, thêm một lần nữa không chút nương tình đẩy bàn tay nàng ra, một mình bước lên con đường không có lối về này.
Đó là lựa chọn của hắn… cho dù là phải lừa gạt nàng, làm nàng tổn thương, cũng không chịu từ bỏ cuộc tranh đoạt tự do và quyền vị này.
Vì vậy, hắn mới rơi vào cảnh này.
Thật là đáng đời!
Hắn đột nhiên phá lên cười: thì ra, cả cuộc đời hắn, lúc nào cũng chỉ khổ sở vùng vẫy giãy giụa giữa trốn chạy và khuất phục thôi sao? Thế nhưng, đã tận hết sức lực, mà sao thủy chung vẫn không thể nào thoát ra được?
Tất cả sát khí đột nhiên tiêu tan, hắn chỉ thấy mệt mỏi vô cùng vô tận, chầm chậm khép hai mắt lại, khóe miệng nở ra một nụ cười chua chát.
Diệu Thủy đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ, chỉ thấy thầm kinh hãi – sụp đổ rồi sao?
Đồng đã không còn phản kháng nữa, thậm chí không còn cả phẫn nộ. xưa nay thị chưa từng thấy tên sát thủ Tu La trường này có nét mặt như vậy bao giờ!
“Dừng tay!” Đúng lúc Đồng cất tiếng cười, Giáo vương vươn tay ra như chớp, bóp chặt quai hàm hắn, tay kia tàn nhẫn thúc mạnh vào vùng bụng.
Một ngụm máu phun ra từ miệng Đồng, mang theo một viên thuốc màu đen. Phong Hầu?
Cú đánh mạnh ấy, đã khiến hắn mất đi ý thức.
“Muốn tự tận hả?” Giáo vương mỉm cười thỏa mãn, xem ra cuối cùng cũng đánh bại được ý chí của hắn rồi. Lão xoay xoay cây kim trượng trong tay: “Nhưng vậy cũng dễ dàng cho ngươi quá… chất độc của Thất Tinh Hải Đường, thế nào thì cũng phải hưởng thụ một chút chứ.”
Bên cạnh đó thi thể lũ chó ngao nằm ngổn ngang xung quanh, chỉ còn lại một con chó ngao xám duy nhất đang nằm bò ở đằng xa, gầm gừ cảnh giác.
Giáo vương nhướng đôi mày dài bạc trắng lên, đưa cây trượng vàng hất kẻ đang hôn mê dưới đất lên, lẩm bẩm nói: “Đồng, ngươi giết của ta bao nhiêu là chó ngao bảo bối, còn lấy mạng Minh Lực… vậy thì, trước khi chất độc phát tác, ngươi tạm thời làm chó của ta đi!” cây trượng vàng nâng cằm hắn lên: “Tuy nhiên, mất đi đôi mắt này, cả chó ngươi cũng chẳng bằng nữa rồi!”
“Nhốt hắn vào Tuyết ngục phải không?” Diệu Thủy dịu dàng hỏi.
“Tuyết ngục? Tiện cho hắn quá…” Ánh mắt Giáo vương lóe lên một tia độc ác, trượng vàng trong tay đập mạnh xuống đỉnh đầu Đồng: “Chó ngao của ta chỉ còn lại có một con thôi… cái lồng trống không mất rồi, để hắn vào trong đấy đi!”
“Vâng… vâng ạ.” Diệu Thủy khẽ run lên, vội vàng cúi đầu cung kính hành lễ, nhoẻn miệng cười thật tươi với Giáo vương, xoay người lùi xuống, tóm lấy Đồng đang hôn mê, nhẹ nhàng lướt dọc theo sông băng, eo hông mềm mại đung đưa như cây liễu trong gió, chớp mắt đã biến mất.
“Con điếm này…” Nhìn theo bóng nữ tử đi xa dần, ánh mắt Giáo vương đột nhiên dâng lên vẻ cuồng nhiệt: “Thật biết quyết rũ người ta.”
Nhưng lão còn chưa kịp nghĩ xem lúc nào gọi thị đến cùng tu tập bí thuật Hợp Hoan, một luồng nhiệt lưu đã chảy vào đan điền, đột nhiên khiến lão nhói đau.
Lão nhân tóc bạc như lông hạc, mặt hồng hào như con trẻ ấy bỗng chống trượng ôm lấy bụng, gập người ho sù sụ, không còn duy trì được dáng vẻ từ đầu đến giờ vẫn giả bộ nữa.
Một ngụm máu bỗng phụt ra, rải xuống mặt băng cũng đang lấm tấm đầy vết máu.
“Diệu Phong…” Giáo vương thở dốc, ánh mắt tối sầm lại, lẩm bẩm: “Ngươi… sao vẫn còn chưa trở về!”
Ở phía xa xa, tuyết bỗng sụp xuống một vạt, đôi mắt bên dưới biến mất trong tích tắc.
Độn Tuyết.
Diệu Không trong Ngũ Minh Tử từ nãy vẫn ẩn thân cạnh đó, xem hết toàn bộ màn phản loạn kinh tâm động phách ấy.
Không hề hiện thân, lại càng không tham dự vào, phảng phất như y chỉ là một kẻ ngoài cuộc.
Xem ra… tốc độ phát triển của tình thể đã vượt quá sự tính toán ban đầu của y. Hy vọng đám người Đỉnh Kiếm các ở Trung Nguyên nhanh lên một chút – bằng không, đợi Giáo vương ổn định được đại cục trở lại, mọi việc sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Lao ngục tối tăm nằm ở triền Bắc Côn Luân sơn, quanh năm không thấy ánh mặt trời, vừa âm u lại vừa ẩm thấp.
Từng sợi xích đúc bằng huyền thiết buông xuống, khoá chặt tứ chi gã thanh niên áo đen, xích chặt thân thể hôn mê của hắn vào lồng sắt.
Diệu Thuỷ cúi đầu, cẩn thận lồng nốt cái vòng sắt vào chiếc cổ thon dài trắng nhợt của đối phương – người đang hôn mê kia vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng dường như cũng biết đó là sự lăng nhục cực kỳ ghê gớm, khe khẽ giãy giụa trong vô thức.
“Hà…” Nữ tử xinh đẹp ấy cúi đầu, vỗ về kẻ bị lồng vòng cổ của chó ngao kia, thở dài nói: “Đồng, ngươi thua rồi.”
Hơi thở của thị nhè nhẹ phả vào làn da ứa máu, kẻ đang hôn mê kia dần dần tỉnh lại.
Nhưng đôi mắt mở to ấy không còn chút sắc thái gì cả, chỉ mờ mịt một màn sương mù đậm sắc máu, che phủ toàn bộ đồng tử! Kẻ mới tỉnh lại rõ ràng đã lập tức hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nét mặt hằn học gườm gườm bốn phía, khàn khàn gào lên: “Diệu Thuỷ?”
Hắn đứng dậy, nhưng dây xích ở tứ chi bỗng nhiên căng ra, kéo giật hắn về tư thế khom người như cũ.
“Đồng, thật đáng tiếc, ta vốn cũng định giúp ngươi đấy… nom thế nào thì ngươi cũng trẻ tuổi anh tuấn hơn lão già kia nhiều.” Diệu Thuỷ che miệng cười khúc khích, giọng điệu nũng nịu, cất tay xoa nhẹ đầu hắn: “Nhưng mà, ai bảo ngươi và Diệu Hoả đến lúc cuối cùng lại không báo cho ta chứ? Chính các ngươi gạt bỏ ta ra đấy chứ!”
Bàn tay thị bỗng nhiên dùng sức, nắm lấy tóc hắn, gằn giọng nói: “Các ngươi đã không tin tưởng ta, việc gì ta phải đứng về phía các ngươi?”
Cần cổ Đồng đang bị vòng đúc bằng huyền thiết thít chặt, thị kéo giật một cái như vậy chẳng khác nào muốn bẻ gãy cổ hắn, vậy mà hắn cũng không lấy một tiếng.
“Đáng tiếc thật… ta vốn định cùng ngươi tiêu diệt Giáo vương rồi mới trở mặt đối phó ngươi.” Diệu Thuỷ ve vuốt đôi mắt đã thất thần kia, duyên dáng nhoẻn miệng cười: “Dù sao, khi ngươi mới vào Đại Quang Minh giới ở Tu La trường, lần đầu được đưa đến Lạc Viên hưởng thụ cảnh giới tiêu hồn của Thiên Quốc, chính là ta đã cùng ngươi hưởng thụ đêm xuân mà… tốt xấu gì ta cũng có thể coi như nữ nhân đầu tiên của ngươi, thật sự ta không nỡ để ngươi chết như vậy chút nào đâu.”
“Hừ.” Đồng nhắm nghiền mắt lại, cười gằn: “Con điếm!”
“Điếm còn đỡ hơn chó đó!” Diệu Thuỷ cười lạnh buông tóc hắn ra, ác độc châm biếm.
Không ngờ Đồng cũng chẳng lấy đó làm giận, gương mặt xanh xao thoáng hiện lên nét hờ hững, chầm chậm khép mắt lại. Chỉ trong nháy mắt, tất cả giận dữ và sát khí trên người hắn đều biến mất, giống như ngọn lửa đã tắt ngóm, không còn tính đến những giày vò và lăng nhục đã phải chịu đựng, chỉ lặng lẽ chờ đợi kịch độc từ từ mang sinh mạng của mình đi.
Thất Tinh Hải Đường, là thứ độc dược không có thuốc giải.
Nó là thứ kịch độc cực kỳ tàn nhẫn, chất độc sẽ chầm chậm ăn mòn não bộ nạn nhân, mỗi ngày người trúng độc sẽ mất đi một phần ký ức, bảy ngày sau, sẽ biến thành một kẻ ngây dại như đứa trẻ mới sinh. Nhưng sau đó, nỗi đau cũng vẫn chưa kết thúc, chất độc sẽ thông qua đại não và tuỷ sống ăn mòn tới các cơ thịt, da thịt trên người sẽ dần dần rữa nát từng mảnh, cho tới khi nào chỉ còn lại bộ khung xương trắng hếu nạn nhân mới trút hơi thở cuối cùng.
“Muốn chết? Không dễ như vậy đâu,” Diệu Thuỷ mỉm cười lạnh lùng, vuốt lên bờ vai đang không ngừng co rút vì bị chất độc xâm thực của hắn: “Giờ mới được một ngày thôi mà. Giáo vương nói rồi, trước khi chất độc Thất Tinh Hải Đường phát tác, ngươi phải làm một con chó vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên, cho đến khi nào chết mới thôi.”
Ngưng lại giây lát, rồi thị tiếp tục bật cười khúc khích, đổi giọng mềm mại dịu dàng ghét sát tai hắn thì thầm: “Có điều, đợi sau khi ta giết Giáo vương… có lẽ sẽ khai ân, cho ngươi chết sớm một chút.”
“Vì vậy, thực ra ngươi cũng nên giúp ta một chút phải không?”
Một bóng chim trắng bay qua bầu trời bên trên Tử Cấm Thành, phát ra những tiếng rít lanh lảnh trong gió, dưới chân buộc một tấm khăn màu tím.
“Cốc chủ đã tới Đại Quang Minh cung ở Côn Luân sơn.”
Nét chữ Sương Hồng thanh tú rõ ràng, viết lên tấm khăn tay cũ của Tiết Tử Dạ. Tấm khăn kêu phần phật trong làn gió lạnh chớm xuân.
Bay về phương Nam, đến toà thành có hàng liễu xanh tươi kia.
Mùa xuân mới chớm đặt chân đến thành Lâm An, hoa mai dưới chân Cửu Diệu sơn vẫn nở rộ, thanh lạnh như tuyết. Liêu Thanh Nhiễm vừa cho Thu Thuỷ Âm uống thuốc, nữ nhân cứ lên cơn điên loạn khóc suốt một đêm ấy cuối cùng cũng mệt mỏi cùng kiệt mà chìm sâu vào giấc ngủ.
Trong phòng ngây ngất mùi Đề Hồ hương, Hoắc Triển Bạch ngồi bên cửa sổ, hai tay đầy những vết sẹo rướm máu, gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu.
“Tay cậu cũng nên băng bó lại một chút.” Liêu Thanh Nhiễm trầm mặc nhìn gã hồi lâu, cảm thông nói.
Những vết xước đó là do Thu Thủy Âm đêm qua phát cuồng cào cấu – từ khi rơi vào trạng thái nửa điên cuồng này, mỗi lần tình cảm bị kích động, nàng lại mất đi lý trí, gào thét ầm ĩ, lao vào người muốn vỗ về an ủi mình mà đánh, mà cào cấu.
Liên tiếp mấy ngày liền, mấy đứa nha đầu trong phủ hầu hết đều bị nàng đánh chửi đến phát sợ, không đứa nào dám lại gần hầu hạ nàng nữa. Cuối cùng, trách nhiệm chăm sóc nàng lại đến tay Hoắc Triển Bạch.
Ngoài Vệ Phong Hành ra, đây là lần đầu tiên Liêu Thanh Nhiễm thấy một nam nhân nhẫn nại và bao dung đến thế. Bất luận nữ nhân điên dại này giày vò thế nào, Hoắc Triển Bạch từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, chưa từng lộ ra chút gì bất nhẫn khó chịu.
“Cậu đúng là một nam nhân tốt.” Băng bó xong vết thương trên tay gã, cốc chủ đời trước của Dược Sư cốc không nén được tiếng thở dài, lẩm bẩm nói.
Nàng đã nuốt lại nửa câu phía sau – chỉ đáng tiếc, đồ nhi của ta không có phúc khí.
Hoắc Triển Bạch chỉ khẽ cười, cơ hồ đã cực kỳ mệt mỏi, thậm chí cả một câu khách sáo cũng lười chẳng buồn nói, chỉ ngây người ngắm hoa mai trắng ngoài cửa sổ đến thất thần.
“Hoa mai ở Dược Sư cốc giờ này chắc tàn cả rồi.”
Bỗng nhiên gã mở miệng lầm bầm: “Sao Tuyết Diêu vẫn chưa quay lại? Ta vốn định trước khi hoa mai tàn sẽ quay về Dược Sư cốc uống rượu với nàng – chỉ tiếc là giờ không được nữa rồi.”
Liêu Thanh Nhiễm thở dài một tiếng, cúi gằm mặt, không nỡ nhìn đôi mắt mênh mang ấy.
Nàng vẫn còn nhớ đêm xuất phát rời khỏi Kim Lăng đó, trong đôi mắt nam tử này là nhiệt tình và hy vọng – khi nói ra câu “ta cũng rất nhớ nàng”, trong mắt gã không ngờ lại có cả sự kích động lẫn bẽn lẽn mà chỉ những thiếu niên mới yêu lần đầu mới có, phảng phất như trái tim nhiều năm đã nguội lạnh như đống tro tàn lần đầu tiên cháy lên khát khao mới với cuộc sống tươi đẹp này vậy.
Thế nhưng, bàn tay đen tối của số phận chưa từng cho gã cơ hội, nó chỉ để gã lấy hơi một chút, rồi ra đòn tối hậu làm gã gục ngã một cách triệt để!
Nàng mất đi con trai, thình lình bỗng nổi cơn điên.
Huynh lúc nào cũng đến muộn… chúng ta đã lỡ lầm cả đời rồi…
Trong trạng thái nửa điên loạn, nửa tỉnh táo, ánh mắt nàng nhìn gã sao mà tuyệt vọng, sao mà ai oán, thốt lên những lời xưa nay chưa bao giờ nói ra. Những lời nói ấy, trong nháy mắt đã khiến lý trí gã sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi nói hết những lời ấy, nàng liền chìm vào cơn điên loạn, vậy là, gã không thể rời khỏi đây được nữa. Gã không thể trở về sơn cốc tuyết trắng bay bay kia, mà ở lại trang viện dưới chân Cửu Diệu sơn này, bất kể gã có cam tâm nguyện ý hay không.
Tình cảm sâu đậm kiên định không đời ấy, biết đâu sẽ lại thành câu chuyện đẹp của người trong giang hồ sau này cũng nên?
Nhưng, cuộc đời ấy sao mà hoang đường, sao mà thê lương thế.
Thật nực cười, gã vốn đã qua cái tuổi nên mơ mộng, ấy thế mà vẫn còn có cảm giác khát vọng nắm lấy hạnh phúc này – tựa như giấc mộng Hoàng Lương, không chút hối hận cũng là tự nhiên chăng?
“Bệnh của Từ phu nhân đã không còn gì đáng ngại, hàng ngày cứ uống thuốc theo đơn ta đã kê là được. Nhưng có khỏi được bệnh không, thì còn phải xem tạo hóa của nàng ấy thế nào nữa.” Liêu Thanh Nhiễm thu dọn túi thuốc, điềm đạm nói: “Hoắc công tử, ta đã tận lực, cũng đến lúc phải cáo từ rồi.”
“Ở đây…” Hoắc Triển Bạch hơi bất ngờ đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoang mang.
Không phải gã không biết nữ đại phu này sẽ đi khỏi đây – chỉ là, một khi nàng rời khỏi, vậy thì, một chút liên hệ cuối cùng với nữ tử áo tím kia cũng sẽ theo đó mà đứt đoạn chăng?
“Liêu cốc chủ có thể ở lại them vài ngày nữa không?” Gã lúng túng nói.
“Không được rồi, thu dọn xong đồ đạc, sang mai ta sẽ lên đường.” Liêu Thanh Nhiễm lắc lắc đầu, cũng có chút nôn nao lo lắng: “Tối qua ta nhận được thư của Phong Hành, nói Đỉnh Kiếm các triệu tập Bát Kiếm, chàng phải lên đường tới Đại Quang Minh cung ở Côn Luân rồi. A Bảo ở nhà không ai chăm sóc, ta phải mau về cho nhanh mới được.”
“Triệu tập Bát Kiếm?” Hoắc Triển Bạch thoáng kinh ngạc, biết đó chắc chắn là chuyện cực lỳ nghiêm trọng: “Vậy thì Liêu cốc chủ nên mau trở về đi.”
Liêu Thanh Nhiễm gật đầu: “Hoắc thất công tử… cậu cũng nên bảo trọng.”
Trước nhà hoa mai trắng như tuyết, cơn gió đầu xuân vẫn hơi se se lạnh.
Hoắc Triển Bạch ngắt xuống một cành mai, nhìn đóa hoa đến xuất thần, chỉ thấy lòng dạ rối bời.
Đại Quang Minh cung? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận