Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thất Dạ Tuyết

Chương 06 – part 03

Tác giả: Thương Nguyệt

Một mình gã ngồi ngẩn ra trong phòng, hững hờ ăn lấy vài miếng. Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng sênh sáo trống kèn, vô cùng náo nhiệt. Hoắc Triển Bạch liền đi tới cửa sổ, mở ra nhìn xuống dưới, chỉ thấy một đội nhạc đang dừng lại trước cửa, rương hòm gấm vóc, thanh thế rất lớn. Một người Hồ tầm bốn mươi tuổi cưỡi ngựa hiên ngang dừng lại trước cửa Linh Lung hoa giới, tóc nâu mắt xanh, gương mặt râu ria rạng rỡ nét cười, sau lưng là một đội gia đồng và người hầu khiêng lễ vật, pháo nổ đinh tai nhức óc. Thiết tưởng đây chính là vị thương gia đến từ Tây Vực mà Yên Chi Nô đã nói tới.
Rước một nữ tử thanh lâu về làm vợ vốn chẳng phải chuyện vinh quang gì, vậy mà vị thương gia người Hồ này lại khoa trương không chút ngại ngần, chắc hẳn y phải rất sủng ái Liễu Phi Phi. Mụ tú bà không biết đã thu bao nhiêu ngân lượng mới chịu buông cái cây tiền này đi, vừa khóc ròng ròng vừa đỡ Liễu hoa khôi đầu che vải đỏ ra ngoài. Trước kia bước vào kiệu hoa, không biết vô tình hay cố ý, tân nương quay đầu lại liếc qua khe hở của khăn chùm nhìn về phía căn phòng cũ của mình. Nơi ấy, một nam nhân áo trắng đang đứng bên cửa sổ, trong như cây ngọc trước gió. Tạm biệt, Bạch!
“Sao thế? Thấy tình nhân cũ xuất giá, không nỡ hả?” Bên tai gã chợt vang lên tiếng bỡn cợt, một bàn tay đặt lên vai.
Ai vậy? Ai mà nhân lúc gã không chú ý đã lặng lẽ vào phòng? Hoắc Triển Bạch kinh hãi, lập tức bắt về bên phải, vươn người chộp lấy túi gấm đặt trên đầu giường, Mặc Hồn kiếm trong tay phải đã tuốt ra khỏi bao. “Dừng tay!” Đúng vào khoảng khắc xuất kiếm, gã chợt nghe thấy đối phương kêu lên: “Ta đây mà!”
“Tiên Vũ?” Gã ngẩn người, lưỡi kiếm dừng sững lại. Thanh niên áo gấm kia cũng giật thót mình, vội vàng vớ lấy chiếc giá nến bạc giơ lên trước mặt, thở hắt ra một tiếng nói: “Ta nghe Trùng nương nói tối qua ngươi về đến Dương Châu liền chui vào đây ngủ, sáng sớm nay đến xem thử… lão Thất, ngươi phát bệnh gì vậy?”
Khi Đỉnh Kiếm các mới thành lập, đã định ra Tứ Đại Danh Kiếm làm hộ pháp, về sau tăng lên thành tám người, đều là tinh anh trong các môn phái ở Trung Nguyên. Hạ Tiên Vũ này chính là độc tử của chưởng môn Kiếm tông Hoa Sơn phái, lớn hơn Hoắc Triển Bạch một tuổi, đứng hàng thứ tư trong Bát Kiếm. Tuy xuất thân danh môn nhưng tính tình y ngang ngạnh phóng túng, bình thường rất thích ở những nơi phong hoa tuyết nguyệt, đến giờ vẫn chưa lấy vợ. Lần đầu tiên gã tới nơi này cũng là do y kéo đến.
“Xin lỗi!” Hoắc Triển Bạch cười ngượng ngùng, thu kiếm về bao: “Ta căng thẳng quá!”
Hạ Tiên Vũ buông giá nến xuống, chau mày hỏi: “Thuốc đó năm nay xong rồi hả?”
“Xong rồi.” Hoắc Triển Bạch mỉm cười, thở hắt ra một hơi. Hạ Tiên Vũ cũng thở hắt ra theo: “Coi như xong rồi… nếu còn không xong, ta thấy ngươi sẽ điên mất!”
“Ta thấy nguoi sắp điên thì có,” Hoắc Triển Bạch không nhường gã bằng hữu rượu thịt này chút nào, châm chọc lại luôn: “Đã đến tuổi nhi lập rồi mà vẫn lông bông ở đây… nhìn lão ngũ người ta có con bế rồi kìa.”
“Đừng so ta với tên già Vệ Phong Hành ấy.” Hạ Tiên Vũ khịt khịt mũi: “Ta còn trẻ tuổi anh tuấn mà.”
Trong Bát Kiếm của Đỉnh Kiếm các, Ngọc Thụ Công Tử Vệ Phong Hành và Bạch Vũ Kiếm Hạ Tiên Vũ là phong lưu nhất. Hai người này từ thuở thiếu niên đã song hành phiêu lãng giang hồ, để lại không ít chuyện tình lãng mạn. Nhưng tám năm trước Vệ Phong Hành đột nhiên thay tâm đổi tính, tự nhiên biến mất trên giang hồ, tạ tuyệt đám bạn bè ăn chơi, nghe nói đã lấy vợ sinh con, làm một người chồng, người cha tốt. Hạ Tiên Vũ một mình lẻ bóng, không khỏi có cảm giác bực bội vì bị bỏ rơi, từ đó đến giờ vẫn luôn rất tức tối chuyện này.
“Hiếm có dịp ngươi lại sống trở về, tối nay tụ tập một bữa đi!” Y thúc Hoắc Triển Bạch một quyền: “Mấy người chúng ta cũng cả năm không gặp nhau rồi.”
Bát Kiếm đều là huynh đệ sống chết có nhau, sau khi được triệu tập tới Đỉnh Kiếm các đã liên thủ làm không ít đại sự, duy trì trật tự cho võ lâm Trung Nguyên, ngăn cản Ma giáo Tây Vực xâm nhập, lập nên công lao hãn mã. Nhưng từ khi Từ Trọng Hoa bị giết, Bát Đại Danh Kiếm chỉ còn lại bảy người, không khí từ đó cũng lạnh lẽo dần.
“Xin lỗi, ta còn có việc gấp.” Hoắc Triển Bạch đung đưa túi gấm trong tay. Đã đến Dương Châu, chắc mở ra được rồi đây? Gã nôn nóng cởi túi gấm ra, sau đó ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kinh hãi – không có thuốc? Bên trong chỉ có một cây tram, một phong thư và một túi gấm nhỏ hơn.
Trâm được gài trên phong thư, gã nhận ra đây là chiếc trâm ngọc tím Tiết Tử Dạ vẫn thường cài trên tóc. Bên trên phong thư viết một hàng chữ: “Ân sư Liêu Thanh Nhiễm, Cổ Mộc Lan viện Dương Châu, Tây thành.” Lạc khoản đề: “Đệ tử Tử Dạ bái thượng.” Nhìn địa chỉ trên phong thử, Hoắc Triển Bạch khẽ chau mày. Nữ nhân chết dịch này dặn đi dặn lại gã đến Dương Châu mới mở túi gấm chính là để gã kịp thời đưa bức thư này cho sư phụ nàng ta? Thật là kỳ quái… chẳng lẽ bức thư này còn quan trọng hơn cả việc đưa thuốc cho Mạt Nhi? Do dự một lúc, cuối cùng gã cũng hạ quyết tâm: nữ nhân chết dịch đó đã cẩn thận dặn dò như vậy, nhất định là có nguyên nhân, nếu không đưa thư, nói không chừng lại có chuyện gì sai sót thì sao.
“Ta đi trước một bước,” gã bảo Hạ Tiên Vũ: “Đợi hoàn thành chuyện ở Lâm An, rồi đến kiếm các người uống rượu sau.”
Không đợi họ Hạ trả lời, gã đã hú dài một tiếng, dẫn theo Tuyết Diêu nhảy ra khỏi lầu.
Cổ Mộc Lan viện nằm ở ngoại ô phía Tây, được xây từ thời Đường để giữ xá lợi của cổ Phật, được đặt tên theo cây mộc lan hơn 500 tuổi trong viện. Sau chiến tranh loạn lạc triều trước, Cổ Mộc Lan viện và Phật tháp đều bị hủy mất, nơi này biến thành điêu tàn hoang vắng, không còn tăng lữ nào cư trú nữa.
Hoắc Triển Bạch đứng trong khu nhà rách nát, cỏ dại mọc đầy, trong lòng lấy làm ngạc nhiên. Chẳng lẽ sư phụ của Tiết Tử Dạ, Diệu Thủ Quan Âm Liêu Thanh Nhiễm đã tuyệt tích giang hồ nhiều năm nay lại ẩn cứ ở nơi này?
Sau tiết Lập xuân, gió vẫn còn hơi lạnh, gã đảo một vòng, không thấy bóng người trong tự viện, đang ngần ngừ thì chợt nghe Tuyết Diêu bay ra từ hậu viện, kêu lên một tiếng. Gã bèn nhìn theo tiếng kêu, lập tức giật mình chấn động – cây mộc lan cổ thụ đã cháy đen ló ra ngoài bờ tường kia, không ngờ đang mọc lên những mầm xanh mơn mởn!
Là ai, ai có thể khiến cây khô sống lại như thế?
Gã giật thót mình, ánh mắt vượt qua bức tường kia – cách cây cổ thụ kia không xa lắm, không ngờ lại có một căn tiểu lâu gọn gàng sạch sẽ, từ trong nhà khói cơm lững lờ bay lên.
Là ở đó? Gã không nén nổi cảm giác mừng rỡ, đi tới gõ cửa.
“Bảo chàng vào thành mua mấy bao tã lót cho A Bảo, sao mà đi lâu vậy?” Bên trong vang lên tiếng oán trách của phụ nữ, cánh cửa mở ra: “Có phải lại lén lút đến nơi ấy rồi không? Cái đồ chết toi nhà chàng xem ta…” Cửa vừa mở ra thì giọng nói lập tức tắt ngấm.
Nữ nhân ôm con thơ ngước mắt nhìn nam nhân áo trắng bên ngoài, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Công tử tìm ai? Tướng công nhà ta ra ngoài rồi.”
“Tại hạ đến tìm Diệu Thủ Quan Âm.” Hoắc Triển Bạch hành lễ như đệ tử, cung kính trả lời… Tuy vị sư phụ này của Tiết Tử Dạ trông cùng lắm cũng chỉ ngoài 30, áo trắng trâm ngọc, thanh tú cao nhã, so với gã thì chỉ nhiều hơn bốn năm tuổi, nhưng bất luận thế nào gã cũng không dám nửa câu bất kính.
“Ở đây chẳng có Quan Âm gì cả.” Nữ tử sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói rồi đóng sập cửa lại: “Phật đường đã hủy, chư thần đều bị diệt, công tử tìm nhầm chỗ rồi.”
“Liêu tiền bối.” Hoắc Triển Bạch vội vàng đưa tay chặn cửa lại: “Là lệnh đồ nhờ tại hạ chuyển thư cho người.”
Nữ nhân áo trắng hơi ngẩn ra, một cây trâm ngọc tím và một phong thư đã đưa tới trước mặt. Nàng ngây ra trong giấy lát, cuối cùng cũng lỏng tay xuống, mở cửa ra, lẩm bẩm nói: “Ôi, tám năm rồi… cuối cùng cũng đến hả?”
Sau khi để Hoắc Triển Bạch vào nhà, nàng cầm cây trâm lên xem một chút, rồi khẽ gật đầu: “Không sai, ta đã để lại thứ này cho Tử Dạ lúc rời khỏi Dược Sư cốc. Đến giờ cuối cùng nó cũng chịu dùng đến tín vật này rồi à?” Nàng nghiên đầu nhìn Hoắc Triển Bạch hỏi tiếp: “Công tử từ Dược Sư cốc đến đây hả? Sức khỏe Tử Dạ có tốt không?”
Hoắc Triển Bạch ngần ngừ giây lát, cuối cùng quyết định nói thật: “Không ổn lắm, càng ngày càng sợ lạnh.”
“Ôi… là sự phụ này không tốt,” Liêu Thanh Nhiễm cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ nhẹ đứa nhỏ đang nằm trong lòng: “Tử Dạ mới 18 tuổi, ta đã bỏ Dược Sư cốc lại cho nó… nhưng cũng đã nói với nó, nếu gặp phải chuyện khó không giải quyết được, nhất định sẽ dốc hết sức giúp nó một lần.”
“Một lần?” Hoắc Triển Bạch có chút ngạc nhiên.
Liêu Thanh Nhiễm nhoẻn miệng cười: “đương nhiên, chỉ một lần… ta không thể để nó mượn cớ ‘đằng nào chữa không xong thì cũng có sư phụ’ được.” Nàng cầm cây tram ngọc lên, cười khổ nói: “Có điều con nha đầu đó vừa thông minh lại vừa hiếu thắng, tám năm nay vẫn không động tới tín vật này, ta còn tưởng y thuật của nó đã đến mức tiên hạ vô song, không còn chuyện gì làm khó nó dược nữa rồi… không ngờ, vẫn phải dùng đến vật này hay sao?”
Hoắc Triển Bạch đứng cạnh lắng nghe, chỉ thấy giật thót mình một cái. Là ý gì vậy? Tiết Tử Dạ bảo gã cầm trâm ngọc đến Dương châu gặp Liêu Thanh Nhiễm, chẳng lẽ là vì…
Liêu Thanh Nhiễm giao đứa trẻ cho thị nữ trông coi, mở phong thư ra, lẩm bẩm nói: “Không phải nha đầu này tám năm nay vẫn không từ bỏ, quyết đòi ta hồi sinh cho người dưới băng kia đấy chứ? Từ đầu ta đã bảo là không thể rồi mà… a? Đây…”
Nàng vừa xem thư, đột nhiên sững lại, ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Triển Bạch một cái thật nhanh.
“Tiền bối, sao vậy?” Hoắc Triển Bạch cũng thấp thỏm không yên. Liêu Thanh Nhiễm quay người đi vào trong: “Vào ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Thất diệp minh chi dưới đáy Nguyệt Cung Thánh hồ, Thanh Loan hoa trong Bạch Vân cung trên Bích Thành sơn nơi Đông Hải, Long thiệt trên vách núi dựng đứng ở Động Đình Quân sơn, Tuyết anh tử ở Tây Côn Luân… những linh dược quý báu đó rơi từ trong túi gấm ra, mỗi một thứ, sắc mặt Hoắc Triển Bạch lại trắng nhợt đi một phần. “Đây, đây là chuyện gì vậy?” Cuối cùng gã cũng không nén được mà kêu lên kinh hãi, nhảy bật dậy. Đây chẳng phải những thứ Tiết Tử Dạ đã lấy đi luyện thuốc hay sao? Tạo sao tất cả vẫn còn nguyên đây?
“Tử Dạ không luyện được thuốc thật,” Liêu Thanh Nhiễm bình tĩnh đặt phong thư xuống bàn, nhìn gương mặt đang dần tái đi kia: “Hoắc thất công tử, đơn thuốc năm vị mà nó kê mới đầu thực ra là giả đó.”
“Hả… là giả?” Hoắc Triển Bạch nhất thời ngây người ra.
“Đúng vậy.” Liêu Thanh Nhiễm chỉ tay vào các thứ trên bàn: “Những vị thuốc này đều là kỳ trân tuyệt thế dược tính cực mạnh, lại không dung hợp lẫn nhau, căn bản không thể phối hợp trong một đơn thuốc. Tử Dạ năm đó không từ chối nổi lời cầu khẩn của công tử, sợ cậu nhất thời tuyệt vọng, mới cố ý kê đơn thuốc ‘không thể có’ này.”
Hoắc Triển Bạch thẫn thờ, bàn tay cầm kiếm từ từ run rẩy.
“Bệnh của Mạt Nhi, Tử Dạ có viết rất rõ trong thư rồi, đúng là rất hiếm gặp. Lần này nó tận hết tâm lực cũng chỉ luyện được một viên thuốc, có thể kéo dài sinh mạng cho đứa trẻ ấy thêm 3 tháng.” Liêu Thanh Nhiễm khẽ gật đầu, thở dài nói: “Hoắc thất công tử, xin cậu đừng trách tội đồ nhi của ta…”
“Không thể nào!” Hoắc Triển Bạch nhìn chằm chằm vào đống thuốc trên bàn, đột nhiên hét lớn: “Không thể nào! Ta, ta đã tốn mất tám năm ròng, mới…” Gã không nén nổi cơn cuồng nộ trào dâng trong lòng: “Tiền bối nói Tiết Tử Dã đã gạt ta? Cô… cô ta gạt ta?!”
Liêu Thanh Nhiễm thở dài: “Tử Dạ quá mềm lòng… đáng ra từ đầu nó nên nói cho cậu biết, bệnh của Mạt Nhi là tuyệt chứng.”
“Không thể nào! Nàng không thể gạt ta… ta lập tức trở về hỏi cho rõ.” Sắc mặt Hoắc Triển Bạch trắng bệch, vơ vội vơ vàng mấy thứ kỳ trân dị bảo trên bàn: “Tiền bối xem, Long huyết châu không có ở đây! Chắc là thuốc đã luyện xong rồi!”
“Hoắc công tử,” Liêu Thanh Nhiễm thở dài: “Cậu không cần trở lại tìm tiểu đồ nữa, bởi vì…”
Nàng quay người nhìn cây cổ mộc lan đã chết đi rồi lại hồi sinh kia, chậm rãi nói từng chữ một: “Kể từ hôm nay, bệnh của Từ Mạt sẽ do ta phụ trách.”
Hoắc Triển Bạch sững người lại, trong lòng vừa bi thương lại vừa mừng rỡ.
“Cậu đừng trách Tử Dạ, nó cũng đã cố hết sức rồi,” Liêu Thanh Nhiễm quay đầu lại nhìn gã, cầm cây trâm ngọc tím lên, thở ra nhè nhẹ: “Cậu có biết không? Đây vốn là tín vật duy nhất mà ta cho nó… ta vốn tưởng rằng nó sẽ lấy thứ này để nhờ ta phục sinh cho thi thể dưới băng kia… nó vẫn luôn cố chấp chuyện quá khứ như thế.”
Nàng nhìn bạch y kiếm khách trước mặt, chợt bật cười nói: “Nhưng, cuối cùng nó lại lấy ra để cứu một đứa trẻ không hề liên quan tới mình.”
Nghe những lời này, cơn giận và sự kinh hãi trong lòng Hoắc Triển Bạch cũng từ từ tan đi.
“Vậy… Liêu tiền bối có chắc chắn không?” Gã lung túng hỏi.
“Có năm phần.” Liêu Thanh Nhiễm gật đầu. Hoắc Triển Bạch thấy nhẹ cả người, tựa như tảng đá đè nặng trong tim vừa rớt xuống vậy.
“Bệnh của Mạt Nhi đã nguy cấp lắm rồi, giờ ta đi thu dọn hành trang ngay,” Liêu Thanh Nhiễm thu mấy thứ đồ trên bàn lại, dặn dò thị nữ vào trong sửa soạn túi thuốc đồ nghề: “Đợi tướng công về, ta báo với chàng một tiếng rồi lập tức cùng cậu đi thâu đêm tới Lâm An.”
“Vâng!” Hoắc Triển Bạch cung kính cúi đầu: “Làm phiền Liêu tiền bối rồi.”
Bên trong vừa bắt đầu chuẩn bị thì phía ngoài đã vang lên tiếng đẩy cửa, một người lao vù vào, giọng nói mang theo ba phần cảnh giác: “Tiểu Thanh, bên ngoài có dấu chân người lạ… có ai đến thế?”
“Không sao, Phong Hành,” Liêu Thanh Nhiễm thuận miệng trả lời: “Là bằng hữu của đồ đệ thiếp đến thăm.”
Giọng nói kia vừa lọt vào tai, Hoắc Triển Bạch đã cảm thấy thân thuộc đến kỳ quái, bất giác quay đầu lại đối diện với người kia, rồi đồng thanh thốt lên một tiếng kinh ngạc: “Lão ngũ?” “Lão thất!”
Hoắc Triển Bạch trợn mắt há miệng. Nam nhân cao lớn tuấn tú này tay trái xách một bao tã lót, tay phải cầm một chiếc trâm hoa mới tinh, eo lưng trống không, trường kiếm tùy thân giờ đã biến thành hầu bao đựng tiền – cho dù có sét đánh giữa đầu gã cũng không thể tưởng tượng ra Vệ ngũ công tử trong Bát Kiếm, Ngọc Thụ Công Tử Vệ Phong Hành năm xưa khuynh đảo giang hồ lại thành ra bộ dạng này! Đứa trẻ ở phòng trong bị tiếng kêu kinh hãi của hai người làm giật mình tỉnh giấc, khóc lên oe oe.
“Thì ra hai người quen nhau hả?” Liêu Thanh Nhiễm thấy hai người cứ tròn xoe mắt ra nhìn nhau, thì có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không buồn nói nhiều, chỉ lườm Vệ Phong Hành một cái: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau thay tã cho A bảo đi! Chàng định để con khóc đến chết đấy à?”
Vệ Phong Hành giật mình, lập tức lách người đi vào trong. Chỉ thoáng một cái, tiếng khóc đã im bặt.
Hoắc Triển Bạch mắt tròn mắt dẹt đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn vào bên trong. “Thủ pháp” thay tã cho trẻ sơ sinh của Vệ Phong Hành cực kỳ nhanh nhẹn nhịp nhàng, cơ hồ có thể so với Ngọc Thụ Kiếm Pháp khi xưa của y vậy.
“Thì ra…” Gã lúng túng quay đầu nhìn Liêu Thanh Nhiễm, lắp bắp nói: “Tiền bối… là ngũ tẩu của ta?”

Bình luận