Sau khi đã tắm rửa, trang điểm một hồi lâu, Rosie mặc chiếc áo len đỏ nàng thích nhất để xuống ăn tối. Nàng mở túi lấy ra cái hộp mũ, rồi bước ra khỏi căn hộ có nhiều phòng. Nàng đi dọc theo hành lang trải thảm, dừng lại trước phòng ngủ của Lisette, gõ cửa nói lớn “Mợ Rosie đây”, rồi bước vào phòng.
Yvonne đang quỳ trên nền nhà cài nút sau chiếc áo dài cho Lisette, chiếc áo nhung nâu, cô ngước mắt nhìn lên:
– Xin chào chị Rosie. Chúng tôi định đi tìm chị đây.
– Tìm làm quái gì? – Rosie cười đáp, nàng đi qua căn phòng, thu cái hộp đựng mũ phía sau lưng để Lisette không thấy được. – Mọi người đều xuống dưới ăn cơm mà.
– Nhưng bọn cháu phải chờ má – Lisette đáp, mặt nhăn nhó ra vẻ lo âu. Bọn cháu không thể xuống dưới nhà mà không có má cháu. Không lâu đâu, mợ Rosie à, má cháu đang thay áo và chải tóc.
– Tất nhiên là chúng ta phải đợi rồi, cưng à – Rosie đáp. – Mợ không nghĩ chuyện xuống dưới nhà mà không có má cháu. – Nàng cười với cô bé rồi nghiêng người tới trước. – Cưng này, mợ có món quà tặng cháu đây.
Cô bé tươi cười, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tròn trịa như thiên thần, cặp mắt nâu xám long lanh trông giống mắt của ông ngoại. Cặp mắt mở to vì kích thích và mừng rỡ, cô bé reo lên:
– Quà gì? Quà gì thế? Ồ mợ, nói cho cháu nghe đi.
– Mợ cho cháu đoán ba lần.
– Mợ mua ở Mỹ phải không?
Rosie gật đầu.
– Một cái mũ! Chắc là cái mũ.
– Lạy Chúa tôi, làm sao cháu đoán tài thế? Cháu thật là thông minh! – Rosie thốt lên, rồi bằng giọng trêu chọc, nàng nói tiếp: – Chắc có ai đã nói cho cháu biết rồi. Có lẽ con chim nhỏ nào phải không?
– Ồ, không có ai nói hết, mợ Rosie à. Thật đấy.
– Lisette đáp, rồi bỗng bé làm ra vẻ quan trọng. – Chính mợ đã hứa mua về cho cháu cái mũ ở Mỹ mà. Mợ không nhớ sao? Mợ hứa vào tháng tám ấy.
– Quả đúng thế, quả mợ đã hứa, vậy thì đây. Rosie đưa cái hộp mũ cho cô bé.
Lisette bước tới, lấy cái hộp mũ trên tay nàng.
– Cám ơn, cám ơn! – Cô bé nhanh nhẹn mở cái hộp ra, hai bàn tay múp múp nhỏ nhắn tháo những sợi dây, lấy cái mũ nhỏ xinh xắn bằng vải ni xanh đậm, quanh mũ viền một dải vải len sọc vuông màu xanh đỏ, hai bên gắn hai chùm hoa anh đào đỏ tươi. – Rất đẹp! – Cô bé reo lên, ôm hôn mợ Rosie rồi chạy đến mở cánh cửa một cái tủ. Cô bé đội mũ lên đầu, đứng nhích lui, ngắm nghía trong gương cánh tủ một lát.
– Mũ đẹp quá, cháu đội xuống ăn cơm luôn. – Lisette nói, tươi cười nhìn nàng và Yvonne.
Yvonne la lên:
– Mũ đẹp đấy, nhưng cháu không được đội xuống ăn cơm.
– Tại sao không? – Cô bé năm tuổi hỏi, gay gắt nhìn Yvonne.
– Cháu thừa biết là không ai đội mũ trong nhà, Yvonne đáp.
– Cháu đội, – Lisette cãi lại.
– Không được! – Yvonne la lên, giọng the thé.
– Được mà. Có lần cháu đội trong quán ăn.
– Phòng ăn ở Montfleurie không phải là quán ăn, – Yvonne giải thích rồi lắc đầu. – Cháu quá biết như thế rồi, Lisette. Cháu đừng ngốc như thế.
– Nhưng chúng ta ăn cơm ở đấy kia mà – Lisette lại cãi.
Rosie bật cười, nàng nói chen vào:
– Yvonne nói đúng đấy, cưng à. Cháu không được đội mũ trong nhà.
– Nhưng cháu đội được trong bệnh viện đấy, phải không? Má nói cháu cứ đội.
Rosie và Yvonne nhìn nhau, rồi Rosie nói:
– Đúng, cháu đội mũ này trông đẹp lắm, vừa vặn, Lisette à. Nhưng mợ nghĩ cháu nên cất đi. Ngày mai rồi đội. Mợ sẽ lái xe cho cháu xuống làng chơi, chúng ta sẽ đi ăn kem. Cháu thích không?
Cô bé gật đầu, cười. Thế những cái mũ vẫn nằm yên trên mái tóc quăn đen, và qua nét mặt, cô bé không có ý định lấy mũ xuống.
Rosie nói:
– Nào, Lisette, cất mũ và các thứ của cháu đi. Cháu có cái gì mới muốn cho mợ xem không? Nếu cháu có, chắc mợ thích xem lắm.
– Cháu có hai thứ mới, nào, lại đây! – Lisette chạy đến kệ đồ chơi bên cạnh đấy, mũ vẫn đội trên đầu, đồ chơi và sách vở của bé đều để ở đấy. Trên một dãy kệ dài kê sát tường, số mũ thật nhiều và đủ loại.
Lisette lúc nào cũng mê mũ và hiếm khi đi ra ngoài mà không đội mũ, ngay cả khi chợt ngoài sân tòa lâu đài, cô cũng đội.
Mẹ bé và Rosie đã kết luận rằng bé thích đội mũ, là vì bé quen đội mũ từ lúc mới chào đời. Bé sinh non và phải nằm 8 tuần trong một lồng kính ở nhà hộ sinh Paris, nơi bé chào đời. Trong thời gian nằm lồng kính, bé đội cái mũ len nhỏ cho ấm đầu.
Khi Claude và Collie mang cô bé về nhà ở Paris, họ cất mũ đi. Lập tức cô bé khóc thét lên, và nó khóc liên miên suốt một giờ liền. Cuối cùng Collie nhận thấy cô bé không thích lấy mũ ra. Cô đội mũ lại cho con, và Lisette liền nín khóc.
Khi biết đi chập chững, Lisette vẫn muốn đội mũ lưỡi trai hay mũ vải trên đầu, đến khi lớn lên, cô bé vẫn thích đội mũ. Đơn giản là cô bé thấy sung sướng khi đội mũ, và mọi người trong nhà đều nuông chiều bé, cho nên mới có nhiều mũ trưng bày trong phòng bé như vậy.
Lisette lấy một cái mũ lưỡi trai có nhiều hạt hiệu Juliet ở kệ dưới thấp rồi nói với Rosie:
– Ông ngoại cho cháu cái này. Ông tìm thấy trong một cái rương trên gác xép, ông nói đây là mũ của bà ngoại Laure. Bây giờ cháu đội rộng, nhưng ông ngoại nói khi lớn lên cháu đội sẽ vừa.
– Mũ đẹp quá! – Rosie nói. – Và mũ rất xưa, cho nên cháu phải nhẹ tay đấy.
– Dạ, cháu sẽ nhẹ tay – Lisette đáp, cô bé để cái mũ lưỡi trai lại vào chỗ cũ rất cẩn thận đoạn cô lấy cái mũ Rosie cho trên đầu xuống. Cô để nó bên cạnh cái mũ hiệu Juliet, rồi đưa tay lấy cái mũ màu bê lên. Mũ này có dây buộc dưới cằm và thêm một vòng lông thú màu nâu trông như đội một vành hoa trên đầu – Cái này cũng mới, mợ Rosie à. – Mợ đoán thử ai cho cháu cái này?
Rosie nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như suy nghĩ ghê lắm, đồng thời làm ra vẻ kinh ngạc.
– Nào, để mợ xem… Cái mũ khiến mợ nghĩ đến người Cô- dắc… không, nghĩ đến trẻ con Nga. A, đúng rồi, phải không? Bà Kyra cho cháu chứ gì?
– Dạ đúng. Mợ thông minh quá, mợ Rosie.
– Mà thôi, cháu cất mũ đi – Rosie nựng, vừa nói vừa mở dây mũ ra. – Để cô Yvonne chải tóc lại cho cháu rồi xuống dưới nhà.
Lisette gật đầu, rồi bỗng thấy mẹ đi vào cửa phòng ngủ gần đấy, cô bé liền nắm cái mũ trên kệ, chạy đến chìa cho mẹ xem.
– Đẹp quá – Collie nói, khi Rosie và Yvonne đi theo Lisette vào phòng ngủ. – Thôi, bây giờ con đi chải tóc đi. – Cô âu yếm nhìn Rosie. Chị thật tốt, bao giờ cũng nhớ mua mũ cho nó.
– Tôi sung sướng được mua quà cho cháu. Cháu quen có mũ mới rồi, cho nên không còn ngạc nhiên nữa. – Rosie nói nho nhỏ.
Collie gật đầu.
– Tôi biết. Chúng ta cứ nuông chiều cháu khi động đến chuyện mũ, nhưng được cái cháu ngoan, cháu biết vâng lời, đáng yêu, không bao giờ làm phiền tôi.
– Giống Yvonne, cháu lớn như thổi. – Rosie nhận xét. Trông cháu lớn hơn 5 tuổi nhiều. Như bảy hay tám tuổi?
– Không chỉ cao tồng ngồng và chững chạc, cháu còn thông minh nữa, Collie giải thích. – Cháu rất sáng ý và học giỏi ở trường, hơn các bạn trong lớp nhiều. Cháu lại can đảm nữa, không có gì làm cháu sợ.
– Giống mẹ nó vậy, Rosie nói.
– Ồ, tôi không có ý nói thế, độ gần đây tôi làm việc chẳng ra sao hết, phải không nào?
Nụ cười bỗng nhiên biến mất trên môi Rosie.
– Collie, cô thấy bệnh phải không? – Nàng hỏi, vừa đi đến bên cô em chồng, nhìn cô mà lòng lo âu, nàng quàng tay quanh Collie.
– Tôi khỏe. Thật đấy. Có nhiều lúc tôi thấy người khỏe khoắn, nhưng chóng mệt và không còn sức để làm việc lại được.
– Bây giờ đừng nghĩ đến chuyện ấy. Cô thường mở cửa phòng trưng bày đồ đạc vào mùa xuân sắp đến. Dù sao thì mùa du lịch cũng đã hết rồi, và lâu đài đóng cửa cho đến tháng tư.
– Vâng, chị nói đúng… chà, tôi nhớ lắm. Chị biết tôi rất mê đồ cổ bằng bạc, tôi rất thích buôn bán đồ bạc từ lâu rồi.
– Biết, tôi biết. Tôi có gặp Johnny Fortune, anh chàng ca sĩ, khi tôi ở Hollywood với Nell. Chúng tôi đến ăn tối ở nhà anh ấy, anh ta có một bộ sưu tập đồ bạc rất đẹp. Có hai cái giá đựng đồ ăn tráng miệng của Paul Starr, cô thấy chắc mê liền.
Yvonne chải tóc cho Lisette trong phòng tắm đã xong, cô bé chạy ra, lên tiếng:
– Con xong rồi, má à.
– Vậy ta đi xuống, mà chắc ông ngoại đang đợi chúng ta đấy – Collie nói, cô dẫn con ra khỏi phòng. Quay qua Rosie, cô nói. – Chị biết không, đồ bạc của Anh do Paul Starr làm là đồ tôi thích nhất đấy. Những cái giá đựng đồ tráng miệng ra sao?
Vừa đi xuống thang lầu, Rosie vừa kể cho Collie nghe về các thứ ấy, và về tất cả bộ sưu tập quí giá của Johnny Fortune.