Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thần (Angel)

Chương 39

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Vito Carmello quá đỗi sung sướng đến độ nụ cười không tắt trên mặt lão, niềm sung sướng của lão hiện ra trong thái độ hớn hở, trong bước đi nhún nhảy của lão. Lão cảm thấy lão trẻ lui 10 tuổi, và tất cả chỉ vì cú điện thoại của Johnny gọi cho lão sáng hôm nay.

Johnny của lão từ Perth gọi về và những điều anh nói đã mang lại cho lão Vito một cuộc sống mới. Anh biết tin này cũng sẽ làm cho Savaltore sung sướng như Vito, trong tuần qua, Savaltore không được khỏe lắm. Vì thế lão phải đi gấp đến Staten Island vào giữa buổi sáng. Để báo cho ông Trùm biết tin vui. Ông bạn già của lão chắc sẽ rất ngạc nhiên như lão, và cũng sẽ rất sung sướng.

Hai tên lính trong tổ chức đang đứng trước cửa chính. Cả hai đều vui vẻ chào Vito khi lão bước lên những tầng cấp cuối cùng. Lão không có nhiều thì giờ để chuyện trò với họ. Lão chỉ lẩm bẩm chào họ bằng tiếng Sicily “Chào các cậu” rồi thôi. Nhưng thay cho lời chào thiếu lịch sự đó, lão lại toét miệng cười với họ khi bước qua cửa để vào trong tiền sảnh.

Người đầu tiên lão thấy là Joey Fingers, anh ta đang lởn vởn gần cửa nhà bếp. Joey hiếm khi đến đây nên Vito phân vân không biết anh ta làm gì ở đây.

– Xin chào cụ Vito, cụ mạnh khỏe chứ? – Joey nói lớn, nắm lấy lão, ôm lão.

– Tôi khỏe, Joey – Vito vừa đáp, đẩy anh chàng quá nồng nhiệt này ra. Đồ luồn cúi, lão nghĩ vừa đi qua tiền sảnh đến phòng riêng của Savaltore, nơi lão gọi là hậu liêu.

Savaltore ngồi sau bàn làm việc, đang nói chuyện với Anthony, cố vấn của lão, anh ta ngồi trước mặt lão. Khi Vito bước vào, cả hai đều nhìn ra cửa và cùng đứng dậy để chào mừng lão. Lão ôm cả hai vào lòng.

– Ngồi xuống, ngồi xuống – Savaltore nói, đưa tay chỉ về phía lò sưởi. – Thật ít khi anh đến vào ban ngày, Vito, cho nên tôi đã bảo Theresa mời anh ở lại ăn trưa. Bà ấy sẽ nấu món anh thích nhất: Phó mát mô- da- rê- la và cà chua nấu với dầu ô liu của chúng ta, có cả mì ống bô- lô- ni nữa. Đồ ăn Ý ngon tuyệt, không đâu bằng, phải không?

– Cám ơn Savaltore, tôi sẽ ở lại. Hôm nay tôi không có việc gì nhiều. Ăn xong tôi sẽ đến câu lạc bộ. Thằng Joey Fingers làm gì ở đây thế?

– Anthony muốn nói chuyện với hắn. – Savaltore lắc đầu – Thằng điên. Hắn không muốn nghe. Có lẽ hôm nay hắn sẽ nghe lời. Hắn sẽ nghe lời ông cố vấn đây. Có lẽ Anthony làm cho hắn sợ.

– Hắn không nghe lời cảnh cáo nữa – Anthony nói, gã nhìn Savaltore rồi nhìn sang Vito. – Cái thằng con hoang đần độn này ngày càng tệ. Lần sau mà hắn còn lôi thôi, chúng ta sẽ tống cổ hắn đi. Hắn gây rối, thưa ông chủ, hắn gây rối cho ta. Hắn nói nhiều quá. Hắn nói với nhiều người quá. Tôi không biết sao, nhưng hắn làm tôi nổi điên. Tôi nghĩ là hắn đang có ý đồ gì đây.

– Chú muốn nói hắn có ý đồ đến thứ bột trắng à? – Savaltore hỏi, lão quay người qua nhìn Anthony.

– Có lẽ Anthony nhún vai.

– Hắn cũng làm cho tôi nổi điên – Ông Trùm nói, lão ngồi xuống ghế đối diện với Vito. – Nhưng bây giờ dẹp chuyện đó đi đã. – Lão xòe hai bàn tay ra trước ngọn lửa. – Tôi muốn ngồi nói chuyện với ông bạn già và uống rượu vang. Chuyện đó chiều chúng ta hãy bàn lại. Đợi khi Frankie ở New Jersey về cái đã. – Savaltore run lập cập, lão đứng dậy đến sát trước lò sưởi để được ấm cả người. – Tháng ba mà lạnh quá, Vito nhỉ. Xương cốt già nua cần phải được ấm hả.

Vito gật đầu.

Anthony nghiêng đầu về phía Vito, gã nói với Savaltore:

– Thưa ông chủ, tôi sẽ gặp lại ông sau.

– Ở lại ăn cơm trưa nhé, Anthony.

– Dạ, xin cám ơn ông – anh chàng cố vấn đáp rồi rời khỏi phòng.

Khi còn lại hai người, Savaltore nhìn Vito, mắt đăm đăm trong ánh sáng lờ mờ của gian phòng.

– Nào, ông bạn Vito, có chuyện gì mà anh phải cất công tới đây? Cái gì khiến anh phải đi ban ngày? Và mặt mày hớn hở như thế?

Vito cười, lão đáp:

– À bạn Savaltore này, tôi có tin vui. Tin kỳ diệu. Johnny gọi cho tôi sáng nay. Gọi từ Úc. Hắn ta đã tìm được ý trung nhân rồi. Một cô gái hẳn hoi.

Savaltore cau mày hỏi:

– Ở Úc à? Gái Úc sao?

– Không, không, người ở đây. Cô ta đang ở Paris. Nhưng là người ở đây. Johnny cho tôi biết hắn đã tìm được người vừa ý để lấy làm vợ, cô ta sẽ về đây khi hắn sẽ về nhà vào tháng tư.

– Gái Pháp à?

– Không phải, bạn Savaltore ơi. Gái Mỹ. Một cô gái Mỹ xinh đẹp. Nhưng cô ta đang ở Paris.

– Vì thế mà anh hớn hở chứ gì, phải không ông bạn già? Hắn đã tìm ra một cô gái Mỹ gốc ý ở bên ấy và hắn sẽ đem về nhà. Tốt, tốt. Hèn chi mà trông anh tươi cười như thế, chuyện này cũng làm tôi vui nữa. Cô ta tên gì?

– Rosalind. Nó gọi cô ta là Rosie.

Savaltore cau mày.

– Tôi nghe không có vẻ gì là Ý hết. Họ cô ta là gì?

– Madigan.

– Madigan à. Cô ta người Ailen?

– Có lẽ thế, nhưng cô ta theo đạo Cơ đốc, một cô gái ngoan đạo. Johnny cho tôi biết thế.

– Cô ta là người ở đâu?

– Ở Queen. Lớn lên ở Queens.

– Nó làm gì ở Paris? – Savaltore ngồi xuống ghế, nhìn Vito chằm chằm.

– Thợ may

– Ồ!

– Tôi nghe cô ta tạo mẫu áo quần. Cho chiếu bóng.

– Thằng ấy nói thế à? Hắn nói với anh như thế à?

Vito lại toét miệng cười nhăn cả mặt, vừa gật đầu lia lịa vừa nói:

– Nó muốn anh biết, rồi Rosie sẽ đến thăm anh. Vào tháng tư, tôi không biết chính xác khi nào, nhưng cô ta sẽ đến. Johnny nói thế. Nó muốn chúng ta gặp cô ấy. Đến Manhattan, vào một nhà hàng lịch sự. Đấy nó muốn thế đấy.

– Hắn có vẻ được hạnh phúc không?

– Rất hạnh phúc. Hắn nói hắn hạnh phúc nhất đời và chuyến lưu diễn rất tuyệt.

– Khi nào thì chuyến lưu diễn chấm dứt?

– Cuối tháng. Hắn sẽ bay từ Sidney về thẳng L.A. Hắn sẽ đến New York vào giữa tháng tư.

– Có lẽ vào lễ Phục sinh. Còn cô gái?

– Cũng vào lúc ấy. Tôi đã nói với anh rồi.

Savaltore gật đầu rồi đứng dậy, thủng thỉnh bước đến tấm ván gắn trong góc phòng ở bên kia, lão lấy chai rượu vang đỏ. Mở ra, lão rót hai ly rồi mang đến lò sưởi đưa cho Vito một ly.

– Mừng tình huynh đệ – cả hai cùng đồng thanh nói như mọi khi, và cụng ly nhau.

– Johnny là con tôi, máu huyết của tôi – Savaltore nói. – Tôi muốn hắn được hạnh phúc, muốn hắn lấy vợ sinh con. Sinh cháu nội cho tôi.

Và hắn cũng là máu huyết của tôi, là con của đứa em gái duy nhất của tôi, Gina, xin Chúa cứu vớt linh hồn của cô ấy. Tôi cũng muốn hắn được hạnh phúc.

Vậy thì chúng ta phải biết rõ cô gái này, cô Rosie Madigan này, phải không? Anh nói thêm cho tôi biết đi.

– Tôi không biết thêm gì nữa, Savaltore. Sáng nay Johnny chỉ nói với tôi có thế. Tôi đã nói lại tất cả cho anh rồi.

Savaltore nhấm nháp rượu vang, cặp mắt xanh lơ có vẻ trầm tư, vẻ mặt đăm chiêu. Một lát sau lão ngẩng đầu lên, nhìn người bạn độc nhất thân yêu, người duy nhất lão tin cậy.

– Gia đình con ấy ra sao? Gia đình nó là ai? Họ ở đâu? Vẫn còn ở Queens chứ?

– Tôi không biết, Vito lẩm bẩm nói. – Johnny không nói gì cho tôi biết. Nhưng nó sẽ cưới cô ta. Nó nói nó đã mua cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương lớn.

– Rồi chúng ta phải tìm hiểu gốc gác của con ấy, Vito à. Cử một người tìm hiểu việc này, cử một nguời trong số bọn giỏi. Hãy bắt đầu hỏi han dò xét. Hãy tìm cho ra gốc gác đứa con gái mà thằng con tôi muốn cưới làm vợ.

Bình luận