Collie cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Bỗng nhiên cô cảm thấy mệt rã rời nên bỏ bút xuống bàn, tựa lưng ra ghế, hy vọng cơn mệt sẽ chóng qua.
Hôm ấy là sáng thứ sáu, chỉ còn 5 ngày nữa là đến ngày lễ Giáng sinh, Collie còn có rất nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho ngày lễ Nô- en. Một ngày rất quan trọng, rất có ý nghĩa cho mọi người ở Montfleurie.
Như mọi khi, bà Annie kiểm soát tất cả các thứ, và bà luôn luôn không cho Collie làm việc gì mỗi khi cô có đến giúp bà ta, cô muốn giúp mọi người vì số người giúp việc quá ít ỏi mà lâu đài thì rộng lớn khó điều hành, ai nấy công việc đều lút óc. Nhưng vào lúc này Collie không còn sức để xuống dưới nhà tham gia vào việc trang hoàng lâu đài. Đây là một truyền thống có từ lâu đời, công việc cô thích làm kể từ khi còn tấm bé, hôm nay cô rất muốn xuống tham gia với mọi người những khổ thay, cơ thể cô lại quá yếu đuối…
Collie biết chú Gaston và người em trai Marcel, anh này cũng làm việc ở lâu đài, đã bận rộn công việc từ nhiều giờ qua rồi, họ lo dựng cây thông khổng lồ ở giữa sảnh đường để đến Chủ nhật mọi người cùng giúp sức trang hoàng, cắt cành ô- rô, lá sống đời và cây tầm gởi để cắm vào bình, rồi kiếm chồi non cắm lên đầu những bức tranh treo trong vô số phòng ốc.
Lòng ước ao người được khỏe hơn, Collie cố hết sức đứng lên, chậm rãi đi qua căn phòng đến chiếc trường kỷ, kê trước lò sưởi đang cháy rực.
Thình lình cơn đau dữ dội nổi lên sau lưng cô, cô thở hồng hộc, đưa tay vịn vào mép trường kỷ, người gập xuống. Cô dựa vào mép ghế, đợi cho cơn đau dịu lại. Cuối cùng cơn đau giảm đi, cô ngồi xuống ghế, tựa đầu vào chiếc nệm êm ái, thở hổn hển. Chưa bao giờ Collie đau ở lưng như thế này, cô thấy lo sợ.
Bỗng cô hoảng hốt. Phải chăng bệnh ung thư tái phát? Không, không thể được. Hồi tháng tám, các bác sĩ ở Paris đã cam đoan với cô rằng họ đã chữa lành cho cô rồi, đã trị được tận gốc rồi mà. Sau khi trị bệnh ung thư dạ con, bác sĩ đã chứng nhận Collie hoàn toàn khỏe mạnh, và cô cảm thấy người khỏe ra như trước khi chưa bệnh. Nhưng rồi sau đó, Collie thấy mình bỗng thường cảm thấy mệt mỏi, suy yếu, như thể năng lực trong người tiêu đi đâu hết, và sụt cân khiến cô đâm ra lo sợ. Rồi bây giờ lại đau đớn như thế này. Cơn đau làm cô kinh hãi. Nguyên nhân nào làm cho cô đau như thế này? Cứ nghĩ đến chuyện lại đi chữa bệnh lần nữa là Collie rùng mình. Mình không đi, mình không thể đi được, cô chán nản nghĩ. Ồ phải đi chứ, mày có thể đi, và mày sẽ phải đi, một giọng nói nho nhỏ trong cô thốt lên. Mày phải đi chữa bệnh vì Lisette, mày phải làm bất cứ cái gì vì con của mày. Con mày cần mày. Nó đã mất cha.
Lisette thân yêu của Collie, đứa con gái bé bỏng mến thương của cô.
Mắt Collie dừng lại trên tấm hình chụp cô con gái 5 tuổi của cô trên cái bàn kê bên lò sưởi. Cô bé quá xinh, quá tươi sáng, và có nhiều cá tính rất đáng yêu. Cô bé có tính khí rất kiên cường. Mỗi lần muốn nói đến cá tính của Lisette, bà Annie thường nói cô bé có gia phong. Collie thường nghĩ lời nhận xét của bà quản gia quả rất đúng.
Nếu không có mình, con bé sẽ ra sao nhỉ? Collie lo lắng tự hỏi, và bỗng cô cố xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi tâm trí. Cô sẽ không chết. Nếu bệnh ung thư có tái phát cô cũng sẽ chiến đấu để sống với con.
Nhưng nếu có gì xảy ra cho Collie, thì đã có bà Kyra đấy rồi, bà sẽ thành vợ của bố cô, là người trong gia đình, nghĩ thế Collie liền cảm thấy an tâm.
Collie đã làm hết sức mình để đem lại sự hòa giải giữa hai người, và cô sung sướng khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa. Nhưng vì gắng quá sức, nhất là hôm thứ bảy vừa qua, Collie đã suy sụp.
Tuy nhiên, có yểu người cũng xứng đáng, Collie nghĩ thầm trong bụng. Cuối cùng, bố mình được hạnh phúc, bà Kyra được hạnh phúc, bé Alexandre được hợp pháp hóa, cậu ta sẽ có cha, cha ruột.
Và bố mình sẽ có đứa con trai khác để nối dõi tông đường họ De Montfleurie, nếu có chuyện gì xảy ra cho Guy, Collie nhận ra đây là lý do thứ hai làm cho cô sung sướng trong tuần qua. Cô không muốn Lisette thừa hưởng gia tài và đất đai, không muốn con cô phải gánh vác những vấn đề khó khăn đã có bấy lâu của tòa lâu đài này.
Bỗng nhiên Collie nghĩ đến người anh trai của mình. Guy đã trở thành kẻ hư hỏng. Cô đã thất vọng và giận anh ta từ nhiều năm nay, thế nhưng cô vẫn cố cư xử tử tế với anh ta, đã cố thương yêu anh ta. Tuy vậy, cuối cùng thì những tình cảm này trong cô cũng tan theo gió, lòng cô không còn mấy cảm tình đối với anh ta. Thực vậy, Collie thấy ghét anh ta, cô mong sao vào dịp Giáng sinh này, anh ta đừng trơ tráo vác mặt về nhà. Cô tin chắc anh ta sẽ không về sau vụ cãi cọ trơ trẽn cách đây vài tuần. Tuy nhiên, anh ta có thể quay về nhà lắm. Không ai biết rõ hành động của Guy. Khó mà tiên đoán về anh ta. Anh ta thật mặt dày mày dạn, lại ngu ngốc nữa.
Đẹp mà đần, Collie lẩm bẩm một mình, cô nghĩ từ này dùng cho cả đàn ông lẫn đàn bà.
Hồi còn nhỏ Guy đã rất đẹp rồi, lớn lên anh ta càng đẹp trai hơn. Nhưng than ôi, đàn bà đã nuông chiều anh ta quá sức, vì anh ta có vẻ ngoài khêu gợi hấp dẫn, vẻ duyên dáng dễ làm say lòng người, anh ta đã dùng những thứ này làm bùa phép, ba hồi thì trưng ra ba hồi lại cất đi. Gia đình lại cũng nuông chiều anh ta nữa, luôn luôn chiều chuộng, chu cấp tiền bạc. Chúng ta đã có lỗi. Chúng ta đã tạo cơ hội cho anh ta trở thành con quái vật. Collie hy vọng anh ta đừng bao giờ về làm dơ danh lâu đài Montfleurie nữa, cho dù đây là chuyện bất nhân.
Collie ước chi Rosie đừng lấy anh ta, nếu không lấy anh ta, chắc chị ấy không phải đau khổ vì anh ta như thế. Thế nhưng, nếu Rosie không lấy Guy, thì chắc cô và bố cô sẽ không bao giờ có nguồn lợi do Rosie mang lại như là người trong gia đình. Mình ích kỷ rồi, Collie tự nhủ, mình chỉ nghĩ đến mình và bố, mà không nghĩ đến chị ấy. Xin Chúa phù hộ cho Rosalind Madigan, chị ấy đã hết lòng thương yêu chúng ta, giúp đỡ chúng ta và luôn luôn một lòng một dạ với chúng ta, lo lắng cho chúng ta. Không có ai trên đời này lại giống như Rosie. Chị ấy là một thiên thần.
Mỗi khi không bận làm phim, chị ấy lại về sống ở Montfleurie, Collie nhủ thầm. Nếu có gì xảy đến cho mình, thế nào chị ấy cũng tích cực chăm lo nuôi nấng Lisette.
Mình sẽ không chết
Mình không để mình chết đi
Mình sẽ khỏe mạnh.
Collie lại tựa đầu ra nệm ghế êm ái, nhắm mắt lại, thả hồn vào dòng suy tư. Sau Giáng sinh, cô sẽ đi Paris khám bác sĩ, khám những ông bác sĩ đã khám cho cô mùa hè năm trước. Họ sẽ biết cách chữa trị. Họ sẽ giúp cô. Nếu bệnh ung thư tái phát, họ sẽ chữa trị cho cô.
Một hồi sau, Collie thấy người khỏe lại, cô cố đứng dậy, đi đến chiếc bàn bên lò sưởi, lấy tấm ảnh của Claude lồng trong khung bạc. Cô cầm tấm ảnh trở lại trường kỷ, ngồi nhìn vào mặt chồng một hồi, lòng tràn ngập tình yêu thương. Anh ở mãi trong trái tim cô, là một phần chính của cô.
Anh đã chết cách đây hai năm, khi mới 30 tuổi, cùng tuổi với cô. Tai nạn xảy ra thật vô nghĩa. Tai nạn xảy ra khi anh lái xe từ Paris về Montfleurie. Không phải lỗi của anh, nhưng anh là người duy nhất nhận lấy cái chết. Chết khi còn thanh xuân. Cái chết đến rất tàn ác và rất mỉa mai, vì anh là phóng viên chiến tranh cho tờ Paris Match, suốt trong những năm làm Phóng viên, anh xông pha vào vòng nguy hiểm mà không sao hết, để rồi về đây lại chết vì tai nạn xe hơi.
Nhìn tấm ảnh trên tay, lòng Collie quặn đau như dao cắt. Ôi Claude, Claude, em nhớ anh biết dường nào. Em không thể sống mà thiếu anh. Anh là cuộc đời của em, là chính bản thân em. Không có anh, đối với em cuộc đời không còn gì nữa. Nước mắt tuôn trào, Collie không buồn giữ lại, mặc cho nó chảy ra. Vả lại, nước mắt tuôn ra lại làm cho cô thấy dễ chịu hơn.
Anh là người duy nhất Collie yêu thương, anh là cả cuộc đời của cô và cho dù cô đã cố xua đi nỗi buồn phiền, để sống thiếu vắng anh, cô vẫn thấy lắm lúc không làm sao chịu đựng nổi. Claude đã ám ảnh cô. Cô muốn anh cứ ám ảnh cô mãi.
Mọi người ai cũng nói thời gian là phương thuốc hữu hiệu nhất, nhưng Collie thấy không đúng thế, cho dù cô sống đến 90 tuổi. Nhưng mình không sống lâu được như thế đâu. Mình không thấy được tuổi già đâu.
Collie biết có nhiều người đã vượt qua được bệnh ung thư, và thường họ sống được lâu, được khỏe khoắn. Thế nhưng trong thời gian qua, kinh nghiệm và linh cảm cho cô biết cuộc sống của cô đang đi dần đến chỗ bế tắc. Mặc dù Collie không hiểu tại sao cô lại nghĩ thế, nhưng tự trong thâm tâm cô cứ đinh ninh rằng đời cô đang đi đến ngõ cụt. Có nhiều lúc cô chối bỏ không tin cảm giác này, cô chống lại ý nghĩ này, như bây giờ chẳng hạn, nhưng rồi nó lại trở lại trong óc cô.
Bỗng không hiểu tại sao tự nhiên Collie cảm thấy người bình an êm ả lạ lùng, sự êm ả tỏa khắp người khiến cô khoan khoái, nhẹ nhàng. Như có ai đang vuốt tóc cô, an ủi cô, trìu mến thương yêu cô, và cô không muốn để cho cảm giác này tan biến đi. Cô nhắm mắt lại. Cô đang sống trong cảnh thanh bình.
Người ta thường nói kẻ tốt hay chết yểu, Collie suy nghĩ đến điều này một lúc. Mẹ cô chết trẻ vì chứng ung thư, Claude chết trẻ vì tai nạn khủng khiếp ấy. Nếu mình có chết yểu đi nữa thì cũng đành chịu thôi. Mình đành chấp nhận số phận, vì mình biết không một chút nghi ngờ rằng mình không thay đổi được số phận. Mình nằm trong bàn tay Chúa. Người là đấng tạo hóa sinh ra muôn loài, là đấng làm ra định mệnh cho tất cả.
Mỗi một chúng sinh sinh ra trên cõi đời này đều có lý do, đều nhắm một mục đích, và khi chúng ta đã thực hiên xong mục đích, tức là xong nhiệm vụ người đã giao phó cho chúng ta, thì người đem chúng ta về với người. Bất kỳ việc gì xảy ra cho mình, cho tất cả chúng ta, đều là do ý Chúa…
– Má, má có xuống dưới xem cây Giáng sinh không?
Collie vội vàng lấy tay lau nước mắt trên hai má và cố nở nụ cười trên môi vừa khi Lisette chạy vào phòng. Khi Collie thấy con gái, cô lại cười và lần này chính là nụ cười xuất phát từ trái tim.
Lisette trông đáng yêu làm sao, cô bé mặc chiếc áo váy hai lớp vải độn xốp của Rosie đem từ New York về. Chiếc áo màu vàng sáng, có viền nơ đỏ, trong chiếc áo váy trông cô bé như một bức tranh nhỏ.
– Con chim vàng dễ thương của mẹ – Collie nói, lại cười với cô bé, lòng tràn ngập tình yêu thương.
– Bác Gaston dùng cây Nô- en thật cao! Cây thật bự, má à! Bác Gaston nói đó là cây cao nhất thế giới. Trông thấy bức ảnh của Claude nằm trên trường kỷ bên cạnh Collie, cô bé cầm tấm hình lên. – Tại sao ảnh ba lại nằm đây.
– Vì mẹ thích nhìn ba con khi mẹ nói chuyện với ba con.
– Ba có nói lại với má không? – Lisette hỏi, tựa người vào đầu gối Collie, ngước mắt nhìn mặt mẹ.
– Có ba con có nói, con yêu à.
– Nhưng ba không ở đây, ba ở trên trời làm thiên thần với Chúa.
– Đúng thế, Lisette à. Nhưng ba con đã nói chuyện với má… trong phần sâu thẳm nhất, kín đáo nhất ở trong tim má.
– Nhưng trời ở xa, xa lắc xa lơ. Làm sao má nghe ba khi ba ở xa, xa trên ấy. – Lisette liếc mắt nhìn lên trần nhà một lúc, rồi nhìn mẹ với ánh mắt dò hỏi, cặp mắt đen to lồ lộ trên khuôn mặt nho nhỏ xinh xinh.
– Vì nhờ có tình thương. Chính nhờ ba thương con và thương má mà tiếng nói của ba con đã nhập vào trái tim má, cho nên má nghe ba con, và ba con cũng có thể nghe má.
– Ồ – Lisette nghiêng đầu sang một bên, cố hiểu câu nói của mẹ, mày hơi nhíu lại.
– Lisette con, tình yêu là điều mãnh liệt nhất trần gian, con hãy luôn luôn nhớ thế. Tình yêu có thể di chuyển được cả núi.
Cô bé 5 tuổi gật đầu rồi nói:
– Con không muốn ba lên trời. Tại sao ba rời bỏ chúng ta?
– Bởi vì đây là ý Chúa, Collie dịu dàng đáp. Cô bé suy nghĩ, cố hết sức để hiểu những lời của mẹ. Sau một lát, bé hỏi: – Có phải con mèo nhỏ của bà Annie biến thành con thiên thần mèo cũng do ý Chúa?
– Đúng, mẹ tin thế.
– Con không thích ý Chúa! – Lisette nói bằng một giọng lạnh lùng the thé, hai mắt bỗng lộ vẻ tức giận. – Mẹ cũng không – Collie nói nhỏ, đưa tay dịu dàng sờ vào mặt cô gái. – Nhưng mẹ nghĩ sự đời là thế, con thân yêu à.
Hai mẹ con im lặng một chốc, rồi bỗng Lisette bất thần bắt sang chuyện khác một cách đột ngột rất trẻ con:
– Con sẽ làm phụ dâu với cô Yvonne vào lễ cưới của bà Kyra với ông ngoại. Mợ Rosie sẽ may cho bọn con áo dài nhung màu đỏ trái anh đào.
– Thật sao?
– Thật má à, bọn con còn đội mũ Juliet nhung đỏ có viền những chùm anh đào đỏ nữa, mợ Rosie vừa nói với con như thế khi bọn con tỉa những nhánh tằm gửi ở dưới bếp. Mợ ấy làm mũ vì con. Má sẽ mặc gì vào ngày cưới của ông ngoại? Má cũng mặc áo dài màu đỏ anh đào chứ?
– Má chưa biết. – Collie vuốt gọn mấy nụ tóc lòa xòa trên má cô bé, nói tiếp. – Chúng ta xuống dưới nhà hỏi mợ Rosie thì biết, nhé?
– Dạ, ta xuống. Nhưng má nói với mợ ấy đi nhé. Con phải đi cưa gỗ Nô- en giúp Marcel và Gaston.
– Được thôi. Nhưng con làm ơn giúp má việc này đã Lisette. Con để bức ảnh của ba lại trên bàn, vào chỗ chính giữa.
– Dạ, thưa má – cô bé nói, đưa cả hai tay cẩn thận mang bức ảnh đi.
Khi Collie cố gắng đứng lên, bỗng cơn đau trở lại, cô có thể gập người vì đau đớn và phải ngồi phịch lại xuống ghế, mắt lộ vẻ hoảng hốt.
Vừa khi ấy Lisette quay lại và thấy vẻ mặt đau đớn của mẹ. Cô bé hoảng hốt lo sợ, chạy đến bên mẹ:
– Má, má! Má sao thế? Má đau hả? Cái gì thế?
– Không có gì, con yêu. Không có gì. Má chỉ bị vặn lưng đau một chút thôi. – Collie cố mở miệng cười. Má chắc già rồi… Má đoán chắc là vì bệnh thấp khớp.
Lisette ôm chầm lấy mẹ, úp mặt vào áo len của Collie.
– Con không muốn má đau, má à, con không muốn má đau. – Cô bé la lên mắt rưng rưng.
– Cơn đau sẽ hết thôi, con yêu à. Má chỉ đợi một chút thôi là hết – Collie nói, cô nhắm mắt lại, ôm chặt con vào lòng, đung đưa con trong hai vòng tay. Và Collie thầm cầu nguyện trong lòng: Lạy Chúa, xin khoan đem con đi khỏi con bé. Xin Chúa cho con ở thêm với nó một thời gian nữa.
° ° °
Rosie đứng trên cái thang kê trước lò sưởi trong phòng khách nhỏ của gia đình. Suốt 10 phút vừa qua, nàng cố trang hoàng hai nắm lá cây ô- rô lớn trên tấm gương trên bệ lò sưởi.
Nãy giờ nàng đã kết số lá cây ô- rô lại với nhau, lấy dây điện màu thật đẹp để buộc chúng lại, nàng cố kết chuỗi lá non này cho ngay ngắn, nhưng làm mãi nàng vẫn thấy chưa vừa ý. Khi nàng ngửa người ra sau ngắm nghía chuỗi lá cây thì chuông điện thoại reo. Chuông reo mãi một hồi, khi thấy không có ai đến nghe điện thoại, nàng bèn bước xuống thang, vừa thở vừa càu nhàu bước đến nhấc máy lên nghe. Nàng vừa thở vừa lên tiếng:
– Allô, lâu đài Montfleurie đây.
Im lặng một hồi khá lâu nàng mới nghe đầu dây bên kia một giọng nam thật xa cất lên:
– Vui lòng cho tôi gặp cô Rosalind Madigan.
– Tôi đây. – Nàng đáp. Nàng không nhận ra giọng của ai.
– Rosie à? Xin chào! Anh đây, Johnny đây. Johnny Fortune.
– Lạy Chúa, Johnny à. Anh khỏe chứ? – Nàng reo lên, ngạc nhiên khi nghe tên anh ta.
– Rất khỏe, Rosie à. Em khỏe chứ?
– Khỏe, em đang chuẩn bị lễ Giáng sinh. Anh gọi từ đâu đấy? Em nghe như đang gọi từ một tinh cầu khác vậy.
– Anh đoán em sẽ nghĩ thế – anh đang ở tại Vegas.
– Thế thì chắc là đang nửa đêm.
– Đúng thế, cưng à. Bây giờ đã ba giờ sáng. Anh vừa diễn xong xuất cuối cùng. Anh muốn gọi cho em trước khi đi ngủ. Anh muốn chúc em một mùa Giáng sinh vui vẻ, và báo em biết anh sẽ đi châu âu. Vào tháng giêng. Chúng ta sẽ gặp nhau chứ? Hay là làm gì chứ?
Nàng ngần ngừ, bỗng nhiên nàng phân vân không biết tính sao đây. Nàng sắp ly dị với Guy rồi, cho nên anh ta không còn là một trơ ngại cho nàng nữa. Nàng bèn đáp:
– Em thích thế, Johnny à. Em thích gặp anh.
– Thế thì tuyệt quá! Rất tuyệt. Anh sẽ đến Paris. Em có đến đó không? Hay em sẽ ở đâu?
– Em sẽ đến Paris.
– Cho anh biết số điện thoại với chứ?
– Dĩ nhiên rồi. Nhân tiện hỏi anh, làm sao anh tìm ra em? Em muốn hỏi làm sao anh có số điện thoại của em?
– Không dễ đâu, em nhớ cho nhé. – Anh cười khúc khích. – Hôm qua, Nell nói cho anh biết em ở Luân Đôn, và cô ấy cho anh số điện thoại của phim trường. Gọi lại lần hai. Cô ấy đã từng cho anh biết số ấy rồi. Nhưng dù sao anh cũng đã nói chuyện được với một bà dễ thương, bà Aida Young. Bà ấy cho biết em không có mặt ở Luân Đôn, hay Paris. Khi anh hỏi mãi, bà ấy mới cho biết em đã đến Montfleurie, nhưng bà ta tin là anh không gọi được đến đó. Anh có cảm tưởng bà ta muốn ngăn chặn, và cả Nell nữa cũng muốn ngăn không cho anh gặp em, nói thật với em như thế đấy. Biết được tên đó rồi, anh liền gọi cho Francis Raeymaekers, tại cửa hàng ở Luân Đôn – Em biết tiệm của anh chàng mua đồ bạc rồi. Anh hỏi anh ta có bao giờ nghe đến tên Montfleurie chưa? Nơi này là cái gì? Một khách sạn? Một thành phố? Hay là cái gì? May thay là anh ta biết, anh ta cho biết đấy là một trong những lâu dài lớn nhất của vùng sông Loire. Anh ta cho anh số điện thoại, và thế là cuối cùng anh nói chuyện được với em.
– Em xin lỗi đã để cho anh phải phiền phúc. Xin lỗi thật đấy.
– Rosie, tại sao Nell và bà Aida Young lại ngăn cản anh?
– Em nghĩ là họ không ngăn cản anh đâu.
– Em có chồng rồi hay sao? – Johnny hỏi, giọng anh bỗng trở nên gay gắt.
Rosie hít mạnh một hơi.
– Em đã có chồng. Em đang ly thân. Em sắp ly dị.
– Anh hiểu rồi. Số điện thoại ở Paris của em bao nhiêu .
Rosie đọc cho anh số điện thoại, rồi nói:
– Khi nào anh thật sự đến Paris?
– Anh không biết chắc. Có lẽ vào khoảng giữa tháng giêng. Anh hy vọng thế. Anh sẽ cho em biết. Chúc em một lễ Giáng sinh vui vẻ, nghe cưng, anh thật sung sướng khi tìm ra em.
– Em cũng chúc anh một lễ Giáng sinh vui vẻ. Cám ơn đã gọi cho em, Johnny.
Rosie gác máy, nàng đặt tay lên máy một lúc, vẻ mặt trầm ngâm.
Collie từ ngoài cửa phòng khách, nói vào:
– Tôi không nghe lén, nhưng không tránh khỏi nghe chị, chị Rosie à. Có phải chị thật sẽ ly dị với Guy không?
Rosie quay nhìn Collie đăm đăm một lát, đoạn nàng gật đầu nhè nhẹ.
– Bố và tôi đã bàn luận với nhau từ hôm tôi mới về. Bố nêu vấn đề này ra, và tôi nhận thấy ông nói có lý.
– Tôi chỉ biết đó là nhờ ơn Chúa. – Collie bước vào phòng khách, ôm chầm lấy Rosie. – Đã đến lúc chị phải lấy lại tự do. Tôi sung sướng thấy chị quyết định như thế này. Đã quá lâu rồi!
– Cô tin Guy sẽ không về ăn Giáng sinh, phải không? – Rosie lo lắng hỏi.
Collie lắc đầu với vẻ quả quyết.
– Tôi tin thế. Tôi tin anh ấy không đần độn quá đến nỗi lại vác mặt về đây. Chắc anh ta biết anh ta đã thọc gậy bánh xe và sẽ không được ai đón tiếp niềm nở.
– Chắc cô nói đúng, tôi hy vọng cô nói đúng. Rosie ngờ ngợ đáp.
– Anh ta sẽ không về đâu, Collie quả quyết nói.
– Tôi định đợi lúc thuận tiện sẽ nói cho ảnh biết tôi sẽ ly dị ảnh – Rosie nói nhỏ, bước đến cái thang.
– Tôi nghĩ chả cần. Anh tôi không đáng được chị đối xử cẩn trọng như thế, theo ý tôi là thế đấy. Anh ta đâu có đối xử với chị đàng hoàng như thế. Hoàn toàn không.
– Đúng vậy. Chắc tôi chẳng cần gặp anh ta làm gì. Tôi cứ việc bắt đầu thủ tục là được.
Collie nhìn Rosie chằm chằm, rồi bỗng cô nhếch miệng cười, nói:
– Có phải anh chàng ca sĩ lừng danh Johnny vừa điện thoại cho chị đấy không?
– Đúng. Đầu năm mới anh ta sẽ đến Paris. Anh ta muốn tôi đi ăn với ảnh.
– Thế thì tuyệt thật, Rosie thân yêu à. Hoan hô tình yêu… Hoan hô tình yêu.
Rosie nhìn lại cô em chồng, nàng thấy mặt nóng bừng; nàng mở miệng định nói thì bỗng bà Annie bước vào phòng.
– Thưa bà Montfleurie, bà có gói hàng mới gởi đến. Hàng phát nhanh. Từ California. Tôi đã ký nhận thay cho bà.
– Cám ơn thím Annie. – Rosie khẽ nói khi nhận gói quà.
Bà Annie định quay ra, nhưng bỗng bà dừng lại nhìn Collie.
– Trông cô xanh quá, mệt mỏi? Dominique đã nấu cháo thật ngon cho cô ăn trưa – cháo gà và rau tươi – Nói xong bà Annie bỏ đi.
Rosie mở gói ra xem, nàng reo lên với Collie:
– Của Gavin gởi từ Los Angeles! ồ! tuyệt quá, kịch bản phim Napoléon và Josephine! Lại còn gì nữa đây. Rosie để tập kịch bản phim lên bậc thang và lấy xem món khác trong gói, một cái hộp, đúng là quà rồi, quà được gói trong giấy dày màu xanh có buộc dải vải màu vàng. Kèm theo hộp là một phong bì nhỏ. Nàng mở phong bì lấy ra một tấm các, đọc to cho Collie nghe: – Cám ơn Rosie, về số y trang đẹp nhất, một thành viên tuyệt vời nhất của đoàn, và người bạn của tôi. Chúc Giáng sinh hạnh phúc và được nhiều thương yêu, Gavin.
– Anh ta dễ thương quá, Collie nói. – Mở gói quà ra xem đi, chị Rosie.
– Có lẽ nên đợi, nên treo dưới cây Giáng sinh, và sẽ mở vào đêm Giáng sinh khi chúng ta tặng quà cho mọi người.
– Đừng ngốc. Tôi muốn xem ngay anh ta đã gởi cái gì cho chị. Hãy xem ngay bây giờ thôi.
Rosie xé tờ giấy gói, lấy ra cái hộp giấy cứng màu xanh đen có in hai chữ HW ở dưới góc bên phải. Trong hộp giấy là một bao da cũng in hai chữ như ở hộp bìa màu vàng,
– Quà mua ở cửa hàng Harry Winston – Rosie nói, vẻ kinh ngạc, nàng mở nắp hộp ra. Khi thấy món quà đựng ở bên trong, nàng há hốc mồm ngạc nhiên rồi thốt lên: – Ôi, Collie này? Ngọc trai Nam Hải đẹp tuyệt trần, chưa bao giờ tôi thấy được. – Vừa nói nàng vừa lấy chuỗi ra đưa cho Collie xem, cô mở to mắt kinh ngạc. – Ngọc trai thật? – Collie nói lớn – Ngọc trai mua ở Harry Winston chắc là trai thật rồi. Rosie gật đầu.
– Gavin thường tặng tôi những thứ rất đặc biệt mỗi khi chúng tôi làm xong một bộ phim, nhưng chưa bao giờ có thứ nào giống chuỗi ngọc trai này cả. Nhìn ngoài ánh sáng trông đẹp làm sao. – Nàng đưa ra trước cửa sổ rồi chuyển qua cho Collie xem.
– Thật kỳ diệu, Collie nói nhỏ, giọng vô cùng kinh ngạc, chắc phải đắt tiền lắm.
– Đúng, chắc thế. Chắc tôi phải gọi điện thoại để cám ơn anh ấy. Bây giờ đang nửa đêm ở Los Angeles, khoảng ba giờ. Chiều nay tôi gọi vào lúc 6 giờ ở đây. Khi ấy sẽ là 9 giờ sáng ở bên ấy.
– Trả lại cho chị đây – Collie nói, cô đưa chuỗi ngọc trai lại cho Rosie. – Bây giờ, xin chị 5 phút, ta bàn về áo quần tôi sẽ mặc vào đám cưới của bố được không? Tôi nghe Lisette cho biết nó và Yvonne sẽ mặc áo nhung màu đỏ trái anh đào. Nhưng tôi thì không được – tôi nghĩ thế.
Rosie cười.
– Không. Chỉ hai cô phụ dâu, còn những phụ nữ đi theo thì thôi, tôi đã nói với bà Kyra vào tối qua rồi. Tôi nghĩ cô và tôi chỉ ăn mặc áo quần ta sẵn có thôi. Thú thật với cô, chỉ làm hai cái áo cho hai cô gái kịp ngày đám cưới là đã khó khăn rồi.
– Có lẽ Yvonne phải giúp chị.
– Cô ấy vẫn sẵn sàng giúp đấy, có lẽ cô ấy còn phụ giúp may cả mũ Juilet nữa cơ. Tôi đã đặt hàng vải mua của bà Solange ở Paris rồi, bà ta sẽ gởi nhanh trong đêm, chắc ngày mai hàng sẽ đến.
– Chị bận bịu đủ công việc – Collie nói nhỏ, cô ngồi xuống trên ghế trường kỷ, nhìn Rosie leo lại lên chiếc thang. – Đám cưới chỉ còn mười ngày nữa thôi.
– Tôi biết. – Rosie lại xâu lá ô- rô cho ngay thẳng, đưa mắt ngắm nghía, rồi nàng quay đầu lui nói với Collie: – Tôi sẽ làm xong hai cái áo, cho dù phải thức suốt đêm, mọi đêm, để làm cho xong.
– Tôi biết, Rosie à. Thật không có ai như chị. Chị thật tuyệt vời.