Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thần (Angel)

Chương 40

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Rosie cảm thấy người muốn nôn mửa, và nàng lập tức đứng dậy, khiến cho Aida, Fanny và Gavin lấy làm ngạc nhiên. Họ đang họp tại văn phòng hãng phim Billancourt Studios, tất cả đều ngước mắt nhìn nàng.

Fanny thốt lên:

– Rosie, chị lại không được khỏe ư?

– Tôi khỏe, chỉ có hơi buồn nôn thôi – nàng đáp, đi men phòng để ra ngoài, cố chống lại cơn choáng váng và cảm giác buồn nôn. Ra đến cửa nàng dừng lại, nói thêm: – Có lẽ tôi bị cảm lạnh. Xin lỗi, tôi sẽ vào ngay.

Nàng vội vã đi dọc theo hành lang, vào phòng vệ sinh nữ và tựa người vào bồn rửa, đợi cho cơn khó chịu trong người qua đi. Nàng không biết tại sao người lại khó chịu như thế này mấy hôm rồi nàng thấy người không được khỏe. Có lẽ bệnh cúm rồi đấy. Bỗng một ý nghĩ khác hiện ra trong óc nàng. Nàng hoảng hốt đưa tay vịn chặt mép bồn rửa. Nếu nàng có thai thì sao nhỉ? Dĩ nhiên là nàng không có. Không cách nào nàng lại có thể có thai được. Nàng xua đuổi ý nghĩ này khỏi óc ngay, nàng nhớ Johnny luôn luôn có đeo bao cao su. Vả lại, nàng đã vắng gặp anh từ tháng hai, từ Chủ nhật ngày 23, nàng chắc chắn như thế. Mà bây giờ đã tuần đầu tháng tư rồi và nàng đã có kinh sau lần ngủ cuối cùng với anh ấy.

Rosie nghĩ: ta nghĩ sai rồi, ta mệt đấy thôi. Nàng nhìn vào gương. Hình trong gương đúng như thế thật. Dưới hai mắt có những vết thâm quầng, mặt nhăn nheo hốc hác. Thiếu ngủ, nàng nhủ thầm, nhớ lại nhiều đêm nàng thức khuya làm việc. Quá nhiều công việc. Công việc. Nàng không thể chần chờ ở đây được, không thể nghỉ ngơi tầm bậy được. Nàng phải quay về phòng họp. Nàng cố lấy bình tĩnh, hắt nước lạnh vào mặt, lấy khăn giấy lau khô rồi bước ra cửa.

Khi trở lại phòng họp, nàng thấy hai chân đã mạnh hơn, cơn buồn nôn đã dịu xuống. Mở cửa phòng, bước vào bàn họp, nàng lên tiếng hỏi:

– Nào chúng ta đến đâu rồi? Tôi đã bỏ mất cái gì?

– Không có gì nhiều. – Gavin đáp. – Bọn tôi chỉ nói đến cô.

– Thế là không tốt! – Nàng thốt lên và cười nho nhỏ.

– Bà Aida cho là anh đã bắt em làm việc quá sức và Fanny cũng nhất trí như thế. Cả hai đều nghĩ là em nên nghỉ ngơi hai hôm, cho nên em phải nghỉ ngơi đi cho khỏe. Anh cũng xin lỗi em luôn, vì đã làm tài xế cần mẫn quá.

– Anh không phải tài xế cần mẫn đâu! – Rosie cãi lại. Mà em khỏe rồi. – Nàng quay qua nhìn bà Aida – Không phải vì công việc mà tôi mệt đâu. Chỉ vì thiếu ngủ mà thôi. Bây giờ tôi mới nhận ra. Vừa rồi tôi có hơi mất ngủ. – Nàng lại quay qua nhìn Fanny. – Cô biết là tôi không làm việc nhiều quá.

– Ờ… cũng có, chị làm hơi quá một chút – Fanny lắp bắp đáp.

– Rosie, nghỉ ngơi hai ngày đi – Aida chen vào. Áo quần vừa vặn rồi, đã làm xong xuôi trước rất đẹp rồi, cô biết chúng ta có đầy đủ rồi. Mấy tuần qua, cô đã làm việc cật lực. Cô đáng được nghỉ ngơi. Fanny và Val có thể làm cho cô một hai hôm.

– Nhưng …

– Không nhưng gì hết – Gavin nói, cắt ngang lời nàng. – Anh sẽ đưa em về nhà. Ngay bây giờ đây. – Anh kéo ống tay áo lên, xem đồng hồ. – Đã bốn giờ rồi. Ta dẹp ngang đây được rồi, bà Aida này, hôm nay xem như đã xong một ngày được rồi.

– Anh đi đi, Aida đáp. – Tôi phải ở lại khoảng hai giờ nữa, để rà lại ngân quỹ mới của tôi và tính toán ít công việc. Tôi xin loan báo cho anh biết cái cảnh đánh nhau mà anh đã thêm vào không phải nhẹ tiền đâu. Vả lại, để tôi lo chuyện này, nghĩ ra một số giải pháp. Anh đi đi, đưa Rosie về nhà đi. Để tôi gọi tài xế đem xe lại cho anh. – Bà vừa nói vừa nhấc điện thoại lên.

° ° °

Mười lăm phút sau, Rosie và Gavin ngồi sau chiếc Mercedes, rời khỏi phim trường Billancourt đi Paris.

– Bà Aida nói đúng, trông em không được khỏe. Gavin nói, nhìn nàng. – Quá gầy, quá xanh và quá căng thẳng. Mắt lại thâm quầng. – Anh mím môi lắc đầu. Lỗi do anh mà ra, đáng lý anh phải để cho em nghỉ ngơi thoải mái. Này, có lẽ em nên đến thăm bác sĩ của phim trường đi. Đáng ra anh phải nghĩ đến điều này trước khi về mới phải.

– Đừng kỳ cục thế! Em không bệnh tật gì đâu. Em chỉ hơi mệt thôi. Có lẽ thế.

– A hà, thế là em xác nhận rồi đấy. Anh trông em mệt mỏi, mà do anh hết. Anh chịu trách nhiệm. Này, nhân danh là nhà sản xuất phim ở đây, anh ra lệnh cho em nghỉ ngơi vài ngày, nghe không cô em.

– Đang giữa tuần, Gavin. Em không chịu để mất thì giờ đâu, kế hoạch đã vạch rồi.

– Không phải giữa tuần, thứ năm rồi. Mà em phải làm theo lời anh nói.

– Anh luôn luôn có giọng điệu của ông chủ.

Anh cười. – Nghỉ ngơi thoải mái cuối tuần vài ngày thôi. Thứ hai em sẽ cảm thấy tuyệt vời liền.

– Thôi được – cuối cùng nàng nhất trí, không còn sức đâu mà cãi cọ với anh nữa. Chiếc xe chạy làm nàng buồn ngủ. Nàng nhắm mắt lại. Mười phút sau, nàng thiu thiu ngủ trên vai anh.

Rosie ngủ chập chờn suốt đoạn đường về Paris.

Khi xe về đến khu cao ốc nơi nàng ở trên đường Đại học, anh mới đánh thức nàng dậy. Khi vào nhà, anh bèn lo hết cho nàng. Anh buộc nàng đi tắm nước nóng, uống ba viên As- pi- rin và một ca nước chanh nóng do anh làm. Rồi anh biểu nàng đi nằm.

– Anh muốn em nghỉ ngơi vài giờ – – anh nói, tắt đèn ngủ đi. – Sau đó chúng ta đi ăn. Ăn món xúp gì bổ dưỡng, một đĩa cá. Em sẽ bình phục liền. Anh chắc em ăn uống không đầy đủ. Được không?

– Tùy anh, Gavin – nàng nói lầm rầm trong miệng, nhắm mắt lại khi anh đi ra và đóng cửa lại.

° ° °

Nhưng rồi giấc ngủ lại không đến với nàng. Chỉ nằm một lát là nàng tỉnh ngủ, mắt trao tráo nhìn căn phòng tối om. Nghĩ đến Johnny. Anh ta ám ảnh nàng. Chuyện tình đối với nàng xem như chấm dứt, nàng biết sẽ không bao giờ nàng quan tâm lại nữa. Ông Henri đã nói đúng khi nói chuyện với nàng vài tuần trước. Ông đã chỉ cho nàng thấy rằng sau năm năm cô đơn thiếu tình yêu, nàng đã bị Johnny làm cho yếu lòng, nàng đã bị tình thương của anh lung lạc, bị tình dục mãnh liệt của anh mê hoặc.

Thật vậy. Johnny đã làm cho nàng cảm thấy mình trở lại là phụ nữ, làm cho da thịt nàng kích thích, máu lưu thông mạnh, anh đã mang nàng lại với cuộc sống. Anh đã kích thích nàng. Nhưng đấy chỉ là chuyện tình dục, chỉ có thế.

Ham muốn. Dục vọng, Xác thịt. Lửa lòng hừng hục. Tình yêu vội vã. Rốt lại chỉ còn tro tàn lạnh lẽo. Ông Henri đã nói thế đấy, thật chính xác làm sao. Ông là người khôn ngoan, giàu kinh nghiệm. Ông hiểu đời, ông đã sống lặn lội với đời, đã trải qua biết bao đam mê và đau đớn trong lòng – nàng nhờ Collie mà biết được như thế. Nàng lại còn biết Henri biết rất rõ tâm trạng của nàng. Vì thế mà nàng rất sung sướng đã nói hết cho ông ta nghe, đã tâm sự với ông khi đến Paris. Và như mọi lần, ông Henri de Montfleurie đã khuyên nàng nhiều lời khuyên rất bổ ích.

– Con hãy nhìn vào nội tâm của con, xem con tim của con muốn gì, ông đã nói với nàng. – Con hãy tự hỏi con muốn gì, con muốn sống cuộc đời như thế nào. Nói tóm lại, con sống cho con, chứ không ai sống cho con hết. Và con hãy chân thật với mình. Rosie, con phải sống thật với lòng mình. Con đừng làm khác, thế là tốt nhất.

Nàng đã nhìn vào lòng mình. Nhiều ngày rồi. Nàng đã thấy nhiều sự thực quan trọng. Những gì nàng suy nghĩ trong nhiều tuần qua, nàng thấy đúng với sự thực. Nàng không yêu Johnny Fortune. Nàng chỉ si mê anh ta thôi. Không thể nào sống trọn đời với anh ta được. Anh ta không phải người xấu, mà chỉ khác biệt thôi. Và hai người rất ít giống nhau.

Nàng phải đến gặp Johnny sớm chừng nào hay chừng ấy và nói với anh rằng, chuyện tình giữa họ đã chấm dứt. Nàng sẽ đi New York và nói thẳng với anh như thế. Không có cách nào khác. Anh đã đối xử tốt với nàng: vì thế, nàng cũng phải đối xử tốt với anh.

Nàng thấy nàng đã quyết định đúng đắn. Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện tan vỡ với anh lòng nàng lại quặn thắt. Chắc anh sẽ đau đớn lắm. Anh yêu nàng, muốn kết hôn với nàng. Nếu nàng không bằng lòng, chắc thế nào Johnny cũng đau đớn triền miên. Chắc anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Trong vòng một tuần nữa, Johnny sẽ rời Úc, bay thẳng về Los Angeles. Từ giữa tháng tư cho đến hết tháng năm, có thể còn lâu hơn nữa, anh sẽ ở New York. Anh sẽ thu đĩa mới ở xưởng thu băng Hit Factory, hãng thu băng nổi tiếng ở Manhattan.

Khi anh gọi điện thoại cho nàng từ Perth vào ngày hôm kia, anh đã nhắc nhở nàng nhớ điều này. Anh lầu bầu trong máy: – Anh rất khốn khổ vì không có em, cưng à. – Giọng anh nghe rất gần, như anh đang nói ở phòng bên cạnh. – Chúng ta sẽ không xa nhau như thế này nữa đâu. Anh không chịu được, Rosie à. Sống vắng em như thế này thật gớm ghiếc vô cùng đối với anh. Anh sẽ không chịu được đâu. – Anh cứ nói mãi như thế.

Nàng an ủi anh, nói cho anh bình tĩnh, rồi kiếm cớ cúp máy. Nhưng nàng phải công nhận rằng lời lẽ của anh đã làm cho nàng lo âu. Rõ ràng là tình cảm của anh với nàng không hề thay đổi. Không những thế, tình cảm anh còn tăng lên mãnh liệt nữa.

Nghĩ lại những điều nàng vừa quyết thực hiện, Rosie bỗng run lên. Nằm ép mình vào giữa đống gối, nàng kéo chăn đắp lên người và nhắm mắt lại. Nằm một hồi lâu, cuối cùng nàng quá mệt, lịm vào giấc ngủ.

Nàng mơ thấy mẹ và thấy mình còn là cô bé ở Queens.

° ° °

Rosie hiện ra nơi cửa phòng khách, nàng hỏi Gavin:

– Tại sao anh không đánh thức em dậy?

Anh giật mình, ngoảnh đầu nhìn lui.

– Lạy Chúa, em làm anh hoảng hồn. – Anh thốt lên, đứng dậy khỏi ghế. – Anh không nghe tiếng chân em đi.

– Em xin lỗi – nàng đáp rồi đưa mắt nhìn những trang kịch bản phim nằm rải rác trên nền nhà quanh chân ghế – Anh làm việc lại rồi à! Anh còn bậy hơn em nữa.

– Có lẽ. Nhưng trông em đỡ hơn rồi. Ngủ được ba giờ, em trông khá ra.

– Em thấy khỏe khoắn trong người. – Nàng đáp, vừa bước vào phòng, ngồi xuống trên trường kỷ. Nàng nhìn chai rượu vang trắng anh đã mở và nói:

– Em thử uống một ly.

Anh lấy chai rót đầy ly cái ly hồi nãy anh ta đã lấy cho nàng, đưa nó cho nàng.

– Cám ơn anh – nàng nói, đưa ly cao chào anh rồi nói tiếp. – Mừng sức khỏe anh, Gavin, cám ơn anh đã lo cho em chu đáo. Cám ơn anh đã săn sóc em.

– Anh hân hạnh được làm thế. Em cũng từng chăm sóc cho anh như thế. Vả lại, chuyện này do lỗi anh. Anh cầm ly rượu của mình lên, nói tiếp: – Chúc em sức khỏe. – Sau khi uống mấy hớp rượu vang, Gavin để ly xuống và lấy những trang kịch bản phim lên, anh lại nói: – Anh bắt đầu lo về vai Josephine. Anh lo không biết ai sẽ đóng vai này. Việc phân vai xem ra chưa được vừa ý.

– Thế Sara Sommerfield thì sao?

Gavin vươn thẳng người lên, nhìn sang với ánh mắt bối rối.

– Sara Somerfield, anh lặp lại. – Mặt cô ta phẳng phiu quá, không thể quay cận cảnh.

– Nhưng cô ta đẹp.

– Hết tám phần mười láng lẩy, thế thôi. Chúng ta cần một khuôn mặt có nét, Rosie à. – Anh kẹp những trang giấy rời vào cặp đựng bản thảo, rồi để chiếc cặp lên bàn xa lông. – Anh đã nghĩ đến Jennifer Onslow, cô ta được lắm. Nhưng không hợp. Khó khăn đây. Luôn luôn được cái này thì mất cái khác.

– Anh sẽ tìm ra được nữ diễn viên vừa ý thôi, bao giờ anh cũng tìm ra. Anh còn nhiều thì giờ. Chúng ta còn đến bốn tháng nữa mới bắt đầu quay mà.

– Đúng, đúng thế. – Anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi nhìn nàng và nói: – Miranda English đóng vai Josephine có được không nhỉ?

Rosie nhăn mặt.

– Không, em thấy không được. Cô ta trông… kỳ quặc lắm. Nhưng cô ta là diễn viên giỏi đấy.

– Em nói kỳ quặc là sao? Có phải cô ta dùng ma túy?

– Người ta đồn thế phải không? – Rosie lắc đầu. Nhưng không phải đâu, em không có ý nói đến chuyện ấy. Em chỉ nghĩ cô ta có phần đê tiện.

– Có khi nào em nghĩ đến Sunny không? Anh muốn biết cô ấy dùng loại ma túy gì?

Rosie gật đầu và mặt nàng thoáng buồn.

Gavin đứng dậy, bước đến chiếc bàn tròn bên lò sưởi, nơi Rosie thường để số ảnh đẹp nhất chụp cả nhóm, nhìn kỹ một lát rồi để lại vào chỗ cũ trên bàn. Anh mỉm cười nhìn Rosie rồi nói:

– Nghĩ cũng tức cười khi chúng ta mang theo tấm ảnh này bên mình mãi, phải không. Tấm ảnh chụp em, anh, Nell và Kevin.

Thoạt tiên Rosie không đáp. Rồi nàng nói:

– Em không biết Sunny có đem theo bức ảnh này vào viện tâm thần ở New Haven không nhỉ? Và không biết Mikey có đem theo bức của cậu ấy khi biến đi không nhỉ?

Gavin đang đứng giữa phòng, anh quay lại nhìn nàng. Giọng nàng nghe có vẻ rất lạ lùng, anh cũng thấy cặp mắt nàng ánh lên nét kỳ lạ. Anh hỏi:

– Em nói nghe đã tức cười, thái độ em lại càng lạ nữa. Có gì không ổn sao?

– Không có gì không ổn, Gavin à. Em chỉ nhớ là chúng ta không ai cư xử với nhau cho được tốt hết.

– Rosie, em muốn nói đến chuyện gì thế?

– Chuyện chúng ta đối xử với nhau. Em muốn nói là chúng ta khi còn bé – trẻ mồ côi – đã nói với nhau rằng chúng ta là một gia đình, chúng ta đã hứa giúp đỡ lẫn nhau. Nhung chúng ta không làm được. Chúng ta không giữ được lời hứa, và chính sự bi đát là ở đấy. Tất cả chúng ta đều có lỗi.

Gavin im lặng. Anh hớp một hớp rượu, bưng ly rượu đến ngồi xuống ghế. Anh hỏi:

– Lỗi vì cái gì?

– Vì lảng tránh. Lảng tránh nhau. Ích kỷ, tự hào, tham vọng. Tất cả những tính xấu này thường thấy trong mọi người. Nhưng tính lảng tránh là tính xấu nhất. Lúc ấy chúng ta lảng tránh Sunny khi cô ấy cần chúng ta nhất. Chúng ta để cô ấy sa đọa. Trường hợp Mikey cũng thế. Chúng ta cũng để cho anh ấy suy sụp.

– Trường hợp Sunny thì đúng, anh đồng ý với em. Đáng ra chúng ta đã chú ý thấy cô ấy ghiền ma túy Nhưng anh không hiểu em muốn nói gì về Mikey.

– Chúng ta không giúp đỡ anh ấy khi ảnh đau khổ sau vụ chia tay với Nell, khi ảnh lâm vào cảnh khó xử, dằn vặt mình và quyết không học tiếp để thành luật sư. – Nàng nhích nhẹ vai, uể oải nhún vai và lắc đầu. – Đôi lúc em nghĩ Mikey bỏ đi là vì chúng ta.

Lại nàng nói làm Gavin giật mình, anh thốt lên:

– Anh không tin thế, Rosie à! Nhưng em là người luôn luôn có lòng tốt với mọi người trong nhóm ta, vậy em đừng tự chê trách mình như thế.

– Em đã không giữ lời hứa với anh.

– Ồ này này…

– Đúng, nghe em đã, em không giữ lời hứa thật đấy Nàng cắt ngang lời anh. – Khi chúng ta còn nhỏ, em hứa sẽ tìm hiểu về các hoạt động của anh, như làm bồi bàn ở Village, say sưa đóng kịch ở ngoại Broadway, làm xà phòng, học với Lee Strasbreg. Nhưng cuối cùng em chẳng tìm hiểu gì được. Em đã thất hứa với anh. Sau vụ chúng ta kịch liệt cãi nhau, mà lỗi là do em, em đã quá kiêu hãnh không chịu đến xin lỗi anh.

– Còn anh thì khi gặp Louise, anh đã gian díu với cô ta, và cuối cùng thành hôn với cô ta. – Gavin dừng lại, nhìn vào mặt nàng. – Anh cũng thất hứa với em, Rosie. Đấy, em cứ nhìn lại đi, anh đã không giữ lời hứa. Anh đã nói chúng ta sẽ lấy nhau và cùng nhau làm việc cho kịch nghệ và cho điện ảnh, anh hứa chúng ta sẽ cùng nhau làm việc trong một toán.

Nàng cười.

– Đừng có vẻ khổ sở như thế. Chúng ta đang làm việc với nhau đây, chúng ta cùng làm trong một toán đây.

– Đúng.

– Nhưng dù sao thì em vẫn là một con ngốc. Một đứa cứng đầu. Rất non nớt. Em bỏ đi, đến Paris và kết hôn với người đàn ông đầu tiên cầu hôn với em.

Anh cười với nàng:

– Mẹ anh thường nói rất đúng về việc này. Bà nói: Lấy nhau vội, tội một đời.

– Chà chà. – Rosie nâng ly lên uống một hơi rượu vang rồi nói tiếp: – Anh biết không, em cũng thất hứa với anh Kevin. Em thường nói nếu em thấy anh ấy làm việc gì điên khùng, em sẽ ngăn cản lại, thế mà em vẫn để cho anh ấy theo nghề của bố em, làm cảnh sát chìm.

– Lạy Chúa lòng lành, Rosie, em không thể cản anh ấy làm cho sở cảnh sát New York được đâu! Anh say sưa công việc này.

– Đúng. – Nàng lăn từ từ cái ly trong hai bàn tay, mắt nhìn ra chốn xa vắng, nàng đang suy nghĩ gì lung lắm. – Nhưng rồi sẽ đến lúc anh ấy phải thôi. Em nghĩ là em có thể nói để ảnh thôi làm nghề ấy. Anh ấy thường nói ảnh rất thích nghề luật, có lần ảnh đã nói ảnh muốn làm luật sư.

– Anh nhớ như thế…

– Rồi còn Nell nữa.

– Chúng ta để cho Nell thất vọng sao?

Rosie mỉm cười nhìn anh. – May cho chúng ta là cô ấy không thất vọng. Em nghĩ anh không để cho anh ấy thất vọng, cả em nữa, và em tin là chúng ta không thất hứa với cô ấy. Nhưng…

– Nhưng sao? Em nói tiếp anh nghe nào, Gương Mặt Thiên thần.

– Theo em thì có lẽ Kevin đã làm cô ấy thất vọng.

– Ồ sao thế?

– Vì ảnh cứ làm cho lực lượng cảnh sát, cứ làm cảnh sát chìm. Cô ấy rất đau khổ. Cô sống trong cảnh lo sợ hàng ngày. Khi em biết hai người yêu nhau, em rất mừng, nhưng bây giờ thì em không biết rồi mối tình của hai người có bền vững không. Nếu anh ấy cứ làm cảnh sát chìm thì chắc không bền đâu. Em nghĩ Kevin bỏ nghề này đi ảnh mới ổn được, và Nell mới yên tâm.

– Nhưng em thừa biết cậu ấy không bỏ đâu.

– Chắc thế. Anh ấy cứ nói ảnh là cảnh sát bốn đời.

– Chúng ta không thể can thiệp được. Người ta ai nấy đều định đoạt lấy số phận của mình, và họ sống theo con đường họ đã vạch ra.

– Vâng, đúng thế. Vậy tại sao anh đã kết… – Nàng dừng lại không nói hết câu, mặt ửng đỏ, đưa tay dựng thẳng một bức ảnh trên bàn.

– Nói tiếp đi, nói cho hết câu đi, Gavin dịu dàng nói.

Im lặng một lát. Rồi Rosie nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:

– Tại sao anh lại kết hôn với Louise?

– Vì cô ấy có thai. Anh cảm thấy anh có trách nhiệm. Bổn phận của anh là phải che chở cho cô ta. Anh không nói cho em biết chuyện này.

– Em có bao giờ hỏi anh đâu.

– Nhưng đứa bé đã chết… – Rosie không thể nói tiếp hết câu. Nàng cảm thấy bỗng nhiên nàng đâm ra lúng túng.

– Em phân vân không biết tại sao khi đứa bé chết anh vẫn cứ sống với Louise chứ gì?

Khi thấy nàng vẫn giữ im lặng, Gavin chậm rãi nói, bằng giọng hết sức buồn bã:

– Để anh nói hết chuyện đã xảy ra cho em nghe. Đứa bé không phải sinh ra mới chết như cô ấy và anh đã nói cho mọi người nghe. Nó chết trong bụng Louise, chết khoảng hai tuần trước ngày sinh. Cô ấy phải mang cái thai chết cho đến đúng kỳ sinh nở. Louise đã đi lui đi tới với đứa bé chết trong bụng suốt 14 ngày, và cả hai người, anh và cô ấy cùng chết điếng cả người trong suốt thời gian đó.

– Ôi lạy Chúa, thật khủng khiếp! Chuyện xảy ra kinh dị như thế nào. Tội nghiệp cho Louise. Và cho anh nữa. Chắc anh đã sống trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất. Chuyện thật bi thảm biết dường nào.

– Đúng, đúng thế. Anh phải sống với cổ để giúp cổ trải qua chuyện này, và để giúp mình có nghị lực giúp cổ . Gavin bỏ lửng câu nói, uống một hớp rượu vang. – Nhưng chuyện xảy ra đã lâu rồi.

– Em xin lỗi. Đúng ra em không nên hỏi những chuyện như thế này. Thật không nên chút nào hết.

– Thôi được rồi, và em cũng đừng trách mình nữa. Bây giờ ta tính ăn tối sao đây? Đi ăn ở ngoài bây giờ có hơi khuya đấy phải không? – Không để cho nàng kịp đáp, anh vội vã nói tiếp: – Anh sẽ nấu cơm Ý rất ngon cho hai ta. Em có sẵn mì ống trong tủ, phải không?

– Có, có sẵn trong tủ. Nhưng anh là một diễn viên vĩ đại, còn nấu ăn thì chắc không ra gì.

– Em thường hay nói với anh rằng anh nấu ăn rất ngon mà.

– Khi ấy em còn trẻ chẳng biết quái gì. – Rosie cười. – Em nghĩ chúng ta nên đến cái quán ở góc đường mà ăn thì tốt hơn. Nào, lấy áo khoác đi. Ta đến gấp kẻo họ đóng cửa.

Bình luận