Tức cười thay là Johnny lại cảm thấy thoải mái khi đi với Rosie ngoài công cộng. Suốt thời gian ở trong nhà nàng, anh phải cố hết sức để chống lại ý muốn ôm chầm lấy nàng, hôn nàng ngấu nghiến, làm tình với nàng.
Bây giờ thì chỉ còn việc phải tỏ ra nghiêm túc, cho nên anh ngồi yên hưởng thụ được đi cùng nàng và vui mừng khi thấy nhiều cặp mắt đổ dồn về phía họ. Hai người làm thành một cặp thật đẹp. Đẹp như mơ. Anh là một đại minh tinh. Hiện tại không có ai trong giới ca sĩ lại vĩ đại hơn anh. Còn nàng thì đẹp tuyệt vời bất kỳ người đàn ông nào cũng hãnh diện khi đi cùng nàng.
Nhiều người trong nhà hàng đã nhận ra Johnny, họ lén lút nhìn về phía anh. Ở châu âu, người ta biết xử sự một cách tế nhị, họ luôn luôn đứng xa và chỉ nhìn.
Rosie không có tiếng tăm nhiều. Ít ra là ở đây. Về Hollywood thì có. Ở đấy nhiều người biết nàng; tựu trung thì nàng là nhà tạo mẫu y trang đã đoạt giải Academy, và thường chụp chung ảnh với Gavin Ambrose.
Hollywood. Thế nào hai người cũng gây tiếng vang ở đấy khi họ xuất hiện với nhau, trước đây chưa khi nào anh muốn làm thế. Bây giờ thì khác rồi, vì có Rosie. Anh muốn giới thiệu nàng với quần chúng. Khi hai người kết hôn rồi, anh sẽ mở tiệc ở nhà, trước đây anh chưa hề bao giờ làm thế.
Người bồi bàn đến hỏi hai người uống khai vị thứ gì đã cắt đứt dòng suy tưởng của anh.
Johnny nhìn Rosie ngồi bên kia bàn, anh hỏi:
– Ta uống sâm banh nhé?
Nàng gật đầu, cười với anh.
– Cho một chai Dom Périguon. – Anh nói với người bồi bàn, rồi lại quay mắt nhìn Rosie. Nàng đang cầm tờ thực đơn do người bồi bàn đưa, chăm chú đọc. Anh nhìn quanh chỗ họ ngồi. Nhà hàng Le Voltaire dễ thương, ấm cúng, tường đều đóng pa nô, tràn ngập ánh sáng dễ chịu, mặc dù đông người, nhung không khí thanh tịnh làm anh thích. Đúng nơi đây là chỗ để người ta thưởng thức ăn ngon và rượu vang hảo hạng, vì ở đây không có cảnh quảng cáo ồn ào và trang hoàng hoa mỹ. Còn việc phục vụ thì rất tuyệt.
Rosie ngẩng đầu, nói:
– Em không biết phải chọn món nào, món nào cũng ngon.
– Anh để em chọn luôn cho anh. Khi nào ăn món Ý, anh mới có tài chọn món ngon được.
– Em sung sướng được chọn cho anh, nhưng trước hết ta thưởng thức rượu khai vị đã. – Nàng nói khi người bồi bàn mang xô đựng sâm banh ướp lạnh đến.
Hai người lại nâng ly chúc mừng nhau, đoạn Johnny để ly xuống, nhìn nàng. Anh không thể rời mắt khỏi nàng lâu được.
Rosie mặc bộ áo váy bằng len màu tím, cổ khoét tròn và hai ống tay dài. Thật bình dị, anh nghĩ, nhưng may rất đẹp, chiếc áo làm nổi bật tấm thân xinh đẹp của nàng. Màu tía tươi làm hiện rõ màu mắt xanh lục trong veo, cặp mắt to rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp.
– Johnny, anh nhìn em suốt cả buổi tối, bây giờ lại còn nhìn kỹ hơn nữa – nàng bình tĩnh nói, tựa người lên bàn. – Có vấn đề gì không? Có vết bẩn gì trên mặt em không?
– Không, không. Anh chỉ nghĩ trông em tuyệt vời làm sao, và anh ngắm chuỗi ngọc. Chuỗi ngọc rất đắt giá.
– Đúng thế, có đẹp không? Gavin cho em vào dịp Giáng sinh đấy.
Đây là lần thứ hai trong tối nay, Johnny cảm thấy hết sức đau đớn như bị dao đâm. Anh biết đây là do ghen tuông mà ra, mặc dù thứ tình cảm này rất mới lạ đối với anh. Anh nhớ trước đây có bao giờ anh ghen với ai đâu.
Johnny Fortune không nói được lời nào một hồi lâu, anh quá đỗi ngạc nhiên khi thấy mình phản ứng như thế, “anh ghen với Gavin Ambrose”, không tin được. Anh cảm thấy chuyện này làm anh đau đớn.
Bỗng anh cố gượng cười, nhìn nàng, nói:
– Chọn ngọc đẹp đấy, trông rất hợp với em.
– Cám ơn, Gavin thường tặng quà cho em khi xong một bộ phim.
Johnny uống sâm banh, cố dẹp sự ghen tuông sang một bên.
– Khi nào bộ phim mới bắt đầu? – Cuối cùng anh hỏi.
– Đoàn sẽ thực hiện những công việc chuẩn bị cho bộ phim vào tháng ba, vì bộ phim này rất vĩ đại và tốn kém bởi phải quay những cảnh chiến tranh. Đoàn sẽ mất khoảng 5 tháng để làm những công việc tiền sản xuất này, có lẽ còn lâu hơn nữa cũng nên. Nhưng Gavin hy vọng sẽ bắt đầu bấm máy vào tháng tám. Anh ấy dự tính sẽ quay cảnh ngoài trời trước, trong lúc thời tiết còn tốt, còn lại những cảnh trong nhà anh ấy sẽ làm sau. Có những cảnh khác ảnh sẽ thực hiện khi hoàn cảnh cho phép. Như là thỉnh thoảng có diễn viên chỉ làm việc trong “bốn tuần”. Đoàn phải quay cho hết vai diễn viên ấy trong số thời gian qui định. – Nàng nâng ly rượu lên, nhìn qua miệng ly, cười với anh trước khi uống, rồi nàng nói tiếp: – Theo ý em thì bộ phim này chắc sẽ quay lâu.
Johnny có cảm tưởng nàng sẽ bận việc cho đến cuối năm, anh thấy lòng buồn rười rượi. Anh nói:
– Khi nào thì em làm xong áo quần?
– Em phải hoàn tất mẫu áo vào cuối tháng tư, chậm lắm là vào đầu tháng năm. Hiện giờ em đang làm gấp rút, khoảng hai tuần nữa hai người phụ tá của em sẽ từ Luân Đôn sang đây giúp em. Họ sẽ giúp em nhiều việc, họ sẽ làm những áo quần ít quan trọng hơn.
– Anh đã thấy chiếc áo dài móc trên hình nộm trong phòng làm việc của em. Vậy, ai sẽ làm hết áo quần?
– Ơn Chúa, không phải em, nàng cười đáp. – Mà cũng không phải hai phụ tá của em. Em sẽ thuê một số thợ may nữ, ngay bây giờ em đã có một nhóm thợ có tay nghề cao tập hợp ở Paris rồi. Nhiều áo quần dùng cho những nhân vật phụ, như là lính trong quân đội của Napoléon, em sẽ thuê của các thợ may may áo quần dùng trên sân khấu ở Paris và Luân Đôn. Áo dài và đồ trang sức của các vai nữ đóng phụ, em cũng thuê luôn. Nếu vẽ mẫu và may cho hết các vai chắc em phải làm mãi không xong. Em chỉ chú trọng vào các nhân vật chính mà thôi.
Mặc dù Johnny lo lắng sợ nàng sẽ bận bịu công việc suốt những tháng làm phim cho đến khi kết thúc, nhưng anh vẫn muốn nghe thêm nhiều chuyện nữa. Anh bèn hỏi:
– Em làm việc ở đâu?
– Nhiều nơi ở nước Pháp. Tại Paris và quanh Paris. Thực sự thì đoàn sẽ cơ bản đóng ở phim trường Billantcourt tại đây. Brian Ackland Snew, giám đốc nghệ thuật, sẽ xây dựng một số cảnh ở ngay phim trường, nhưng đoàn sẽ dùng một số nhà cửa thật và lâu đài hiện có. Tất nhiên là đoàn sẽ quay ở Malmaison. Chính quyền Pháp đã cho phép rồi.
– Malmaison à. – Anh cau mày hỏi. Đó là cái gì? Ở đâu?
– Đó là tòa lâu đài Napoléon đã mua cho Josephine, là nhà tư của họ, nàng đáp. – Tòa lâu đài này nằm bên ngoài Paris, ở tại Rueil, trên bờ sông Seine, cách đây khoảng 15 cây số. Bây giờ làm viện bảo tàng, rất đẹp. Anh có muốn xem không Johnny?
Anh không quan tâm đến viện bảo tàng, nhưng nếu đi đâu với nàng thì anh sẵn sàng luôn. Cho nên anh vội gật dầu:
– Khi nào thì em dẫn anh đi? Ngày mai nhé?
– Nếu anh thích.
– Thế thì quá tuyệt, Rosie, và chúng ta sẽ đi ăn trưa luôn. Đồng ý chứ?
– Đồng ý. Nhưng em nghĩ có lẽ ta gọi thức ăn thôi, em bắt đầu xỉn vì sâm banh rồi đấy.
– Em cứ gọi món nào em thích.
– Chúng ta bắt đầu bằng ba- tê, rồi ăn cá bơn nướng, được không?
– Được ngon đấy.
° ° °
Một lát sau, khi ăn món chính, Rosie nói:
– Nell nói anh có mang theo vài người đến Paris.
– Phải, anh có mang họ theo. Người phụ tá thân cận, Joe Anton. Kenny Crossland, chơi đàn đệm cho anh, và người quản lý, Jeff Smailes. – Anh cười thật tươi với nàng. – Còn nhiều người nữa trong đoàn của anh đến Luân Đôn, nhưng họ muốn ở lại đây.
– Thế đêm nay Joe, Kenny và Jeff ở đâu.
– Đi chơi phố rồi. Họ đến thăm vài tụ điểm nhạc Jazz nổi tiếng của Paris.
– Chắc họ đến đường Huchette. Ở đây có nhiều tụ điểm nổi tiếng, và quanh khu vực vùng Boul Mich.
Anh nhướng mắt ngạc nhiên nhìn nàng. Thấy thế nàng nói tiếp cho anh hiểu rõ:
– Tức là ở đại lộ Saint Michel.
Johnny gật đầu, đưa tay bưng ly Mon Trachet.
– Nói đến các ban nhạc, có bao giờ em đi xem các buổi trình diễn của anh không, Rosie?
Nàng lắc đầu.
– Không, em chưa đi. Nhưng em ao ước được đi. Như em đã nói hồi nãy, em yêu giọng hát của anh, Johnny à.
– Không biết em có thích qua Luân Đôn vào tuần sau không? Anh sẽ biểu diễn ở Wembley Arena.
Anh nói nhanh:
– Không khó khăn gì đâu. Em có thể đi máy bay với bọn anh vào sáng thứ hai. Hay là anh sẽ cho chiếc phản lực sang lại đây đón em sau. Bằng lòng đi Rosie. Anh thích thế, và chắc em cũng thích. Vui lắm. Và đi cho biết, vì em chưa bao giờ xem một buổi đại nhạc hội vui nhộn mà.
– Bằng lòng, em sẽ đi, nàng đáp, nhìn anh, cười.
Nụ cười tươi vui khiến Johnny không kiềm chế được mình, anh đưa tay nắm bàn tay nàng trên bàn.
– Em đừng lo chi hết. Văn phòng của Nell sẽ đăng ký cho em một căn hộ ở khách sạn của anh. Khách sạn Dorchester. Anh hứa em sẽ được vui vẻ. Em tin thế lắm, Johnny. – Nàng đáp. Rồi nàng nghĩ thầm; mình sung sướng vì được anh mời. Mình sung sướng vì mình sẽ đi. Nhiều năm nay rồi mình không được sống vui vẻ thoải mái.
Rồi tự trong thâm tâm, Rosie và Johnny thế nào cũng yêu nhau.