Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Thiên Thần (Angel)

Chương 28

Tác giả: Barbara Taylor Bradford

Collie ngã bệnh nặng và ông Henri cần Rosie giúp đỡ. Buổi sáng trời lạnh ngắt, Rosie vừa đi quanh phòng ngủ ở căn hộ tại Paris, tống những thứ cần thiết vào chiếc va li nhỏ, vừa nghĩ đến việc ông Henri yêu cầu.

Đã vào giữa tháng giêng, và nàng đã bắt tay vào việc suy nghĩ, phác thảo y trang cho bộ phim Napoléon và Josephine suốt hai tuần nay rồi. Từ ngày rời khỏi Loire vào đầu năm đến nay, nàng chỉ sống cô độc một mình, và nàng lấy làm thích thú được sống một mình như thế, nàng thích được tập trung tâm trí vào công việc, gác ra ngoài tất cả mọi chuyện.

Gavin đang ở Luân Đôn để hoàn tất việc rà soát lại bộ phim “Người tạo ra Vua”, hai người nói chuyện với nhau hàng ngày, khi thì nói về bộ phim vừa làm xong, khi thì bàn về bộ phim mới mà cả hai đang để hết tâm trí vào làm. Họ nói với nhau hàng giờ trên điện thoại, thường vào buổi tối sau khi anh từ phòng làm việc về lại khách sạn và khi nàng buông tay cầm bút, dẹp tập phác thảo để nghỉ đêm.

Khi Rosie đóng va li lại, để trên nền nhà, nàng nghĩ đến Gavin. Nàng cầm điện thoại quay số đường dây trục tiếp đến phim trường Shepperton ở Luân Đôn.

Đến hồi chuông thứ hai, anh nhấc máy:

– Ai đấy?

– Gavin, em đây. Anh có bận không? Nói chuyện một chút được không?

– Có gì không ổn à? Anh thấy có việc không ổn rồi đấy, Rosie à. Nghe giọng em là anh biết ngay.

– Chuyện Collie đấy – Rosie lên tiếng, rồi bỗng nàng thấy nghẹn ngào không nói tiếp được.

– Ồ, Rosie, anh xin lỗi, xin lỗi nhiều. Cô ấy bệnh nặng lại phải không?

Nuốt nước bọt, Rosie cố nói:

– Ông Henri vừa gọi cho em, cách đây một lát. Cô ấy không được khỏe đã một tuần nay. Thực ra thì em thấy cô ấy đã bệnh lại ngay sau khi đám cưới xong. Ông ấy không muốn làm phiền em, cho nên ông không nói gì cả cho đến hôm nay. Đêm nay Collie trở nên bệnh nặng trầm trọng. Ông ấy muốn em đến Montfleurie. Ngay bây giờ. Ông ấy nói không còn thì giờ chần chờ nữa.

– Trầm trọng thế sao? Em không nghĩ cô ta sẽ… – Gavin không nói đến những điều anh nghĩ trong óc, anh biết Rosie rất thương mến Collie. Anh lo cho nàng.

Rosie nấc lên một tiếng rồi nói:

– Em không tin… em không biết… – Nàng cố lấy bình tĩnh, nói tiếp: – Em chỉ muốn cho anh biết em ở đâu trong mấy ngày sắp đến. Phòng trường hợp anh cần gặp em.

– Anh rất hài lòng vì em làm thế. Anh có thể giúp em gì không?

– Không, cám ơn anh.

– Em đi Montfleurie bằng gì? Xe lửa à?

– Không, không, em lái xe đi. Dễ dàng hơn và nhanh hơn. Em thấy phải đến đó nhanh chừng nào hay chừng ấy.

– Này Rosie, em nhớ lái xe cẩn thận đấy nhé. Nhớ đừng dừng lại trên đường. Em hứa đi.

– Em xin hứa, Gavin.

– Tốt. Và nếu em cần gì cứ gọi báo cho anh biết nhé. Bất cứ cần cái gì.

– Em sẽ làm theo anh. Cám ơn anh.

– Cẩn thận đấy. Thiên thần à.

– Dạ – nàng đáp rồi gác máy.

° ° °

Sau gần ba giờ lái xe, Rosie vượt qua chiếc cầu rút, vào sân trong của lâu đài De Montfleurie.

Như mọi lần, Gaston vội vã chạy xuống các bậc cấp nhà trước khi nàng tắt máy, và chỉ một lát sau, chú ta giúp nàng bước ra xe. Mặt chú ủ dột, kể chuyện cho nàng nghe.

– Ông bá tước đang đợi đấy, bà De Montfleurie à. – Gaston nói sau khi đã chào đón nàng với thái độ buồn bã hơn mọi khi.

– Xin cám ơn, chú Gaston. Trong thùng xe chỉ có một va li thôi. – Rosie nói nhỏ và không nói thêm lời nào, nàng vội vã đi vào nhà.

Tiền sảnh rộng mênh mông, mới vang tiếng cười hôm lễ Giáng sinh, nay im lặng lạ lùng trong buổi chiều se lạnh, và nàng cảm thấy không khí có điềm không hay báo trước, nàng bước nhanh về phía phòng làm việc của ông Henri ở phía sau. Cánh cửa hé mở, nàng gõ nhẹ lên cửa, rồi đẩy rộng của bước vào.

Ông Henri de Montfleurie đang ngồi trên trường kỷ trước lò sưởi. Nghe tiếng gõ nhẹ, ông ngẩng đầu lên và khi thấy nàng ông vội đứng dậy.

– Rosie! – Ông thốt lên. – Thật cám ơn Chúa, con đã về đến? Collie hỏi con suốt mấy giờ nay.

Vừa nói ông vừa bước vội đến nàng, ôm nàng vào vòng tay, hai người ôm nhau thương mến rồi nhích người ra nhìn nhau, muốn làm vơi nỗi đau đớn cho nhau.

Không khí trong phòng thật ảm đạm, trong thâm tâm, mặc dù Rosie đã cầu nguyện hết lòng cho Collie, nàng biết những giây phút cuối cùng của người bạn thân yêu đã đến gần. Nhìn vào mặt ông Henri, Rosie thấy nỗi đau khổ hiện lên trong đôi mắt ông, mặt ông hốc hác, chứng tỏ ông mất ngủ nhiều; hai mắt thâm quầng, nàng thấy cặp mắt đỏ kè của ông lờ đờ.

– Collie… có khỏe không? – Rosie hỏi, giọng nàng nghẹn ngào, sợ phải nghe điều không hay, dù nàng đã biết câu trả lời ra sao rồi.

Ông lắc đầu.

– Chắc là không ổn.

– Con đã biết cô ấy không được khỏe trước ngày lễ Giáng sinh kia – nàng nói, cố giữ giọng bình tĩnh. – Thế nhưng, chắc bệnh đột ngột trở nặng, phải không?

– Không hẳn thế. Collie đã bắt đầu đau đớn ở lưng trước lễ Giáng sinh, nhưng nó giữ kín, không chịu cho ai biết. – Ông buồn bã lắc đầu. – Những con đau trở nên không chịu đựng nổi vào đầu năm mới, ngay sau khi con ra đi, cho nên nó phải đi thăm bác sĩ Junot ở Tours. Ông ấy khuyên nó đi Paris để gặp các bác sĩ chuyên môn đã chữa trị cho nó mùa hè vừa qua. Ông ta tin căn bệnh ung thư đã lan ra rồi. Collie đồng ý đi, nó đang chuẩn bị thì bỗng… suy sụp. – Giọng ông nghẹn lại, phải quay mặt đi, tìm trong túi lấy ra cái khăn tay. Sau khi đã hỉ mũi xong, lấy lại bình tĩnh, ông quay qua Rosie nói nhỏ: – Nhưng Collie đang muốn gặp con đấy, Rosie, đừng để mất thì giờ ở đây vô ích nữa.

° ° °

Collie quay mặt nhìn Rosie, cô nói bằng một giọng yếu ớt:

– Tôi đợi chị đây, Rosie. Tôi đợi chị đến.

– Tôi đến rồi đây, Collie thân yêu.

– Tôi sắp đi, đi rất xa.

Rosie ngồi trên chiếc ghế đẩu bên giường, nàng thỉ biết gật đầu. Nàng đưa tay nắm bàn tay bé nhỏ, lạnh lùng của Collie, bóp mạnh tay cô trong tay nàng, chốc chốc lại vuốt ve. Nàng mong sao an ủi được Collie.

– Giữa hai ta có một khoảng cách lớn, nhưng tôi luôn luôn ở bên cạnh chị, Rosie à. Ở trong tim chị. Và chừng nào chị còn sống, tôi vẫn còn sống, vì chị sẽ mang mãi hình ảnh tôi cho đến ngày chị chết.

– Ôi Collie, tôi không chịu đựng được những lời cô nói. Tôi không để cho cô đi đâu. Cô phải chiến đấu để sống, để có sức khỏe. – Nước mắt chảy dầm đìa trên mặt Rosie, nàng vội đưa tay kia lên lau nước mắt. – Cô đừng bỏ chúng tôi mà đi.

– Tôi sẽ được tự do, chị Rosie à. Cuối cùng khỏi còn đau đớn nữa. Khỏi còn buồn phiền nữa. Tôi sẽ đi với anh Claude. Anh ấy đang đợi tôi… – Đôi mắt cô đã xanh lại càng xanh thêm và rất sáng. Đôi mắt dán chặt vào mắt Rosie, toát ra ánh sáng kỳ lạ, cô nói tiếp: – Tôi tin có một cuộc sống khác sau khi chết đi, phải không chị Rosie?

– Phải.

– Tinh thần vẫn sống mãi chứ, phải không?

– Ồ, phải, cưng à.

Miệng Collie nở nụ cười dịu hiền. Cô nói:

– Ngày xưa, mẹ tôi có nói một điều tôi không bao giờ quên. Bà nói cái gì tốt sẽ không bao giờ chết mà nó sẽ sống mãi. Tình yêu của tôi đối với Lisette, với Bố và với chị là điều tốt, phải không chị Rosie?

– Ồ, đúng thế. – Rosie không biết phải nói sao, nàng cảm thấy lòng nặng trĩu buồn phiền, xúc động.

– Vậy thì tình yêu ấy sống mãi, phải không?

– Phải.

– Chị hứa với em một điều nhé?

– Hứa với cô bất cứ điều gì, Collie à.

– Chị đừng để Lisette quên em, được không?

– Tôi không bao giờ để nó quên cô.

– Em muốn nó nhớ em và nhớ anh Claude. Nó không được quên cha nó. Chị Rosie, chị làm ơn giữ hai chúng em sống với nó nhé.

– Tôi hứa nó không quên hai người đâu – Rosie nói, mặt nhăn nhó. Nàng lại lau nước mắt, cố hết sức giữ bình tĩnh trước mặt Collie, cô rất can đảm trước thần chết đang đến gần.

– Con gái của em sẽ có bố và dì Kyra chăm nom, nhưng xin chị để mắt đến nó giùm em với, được không?

– Cô biết tôi sẽ để, tôi rất thương bé mà, tôi sẽ luôn luôn săn sóc đến bé.

– Cám ơn chị Rosie, cám ơn tất cả những việc chị đã làm cho chúng em.

– Cô đừng nói thế… tôi đâu có làm gì nhiều.

– Có nhiều lắm. Em mừng vì chị sắp thoát khỏi Guy. Chị phải lập lại cuộc đời mới. Một ngày nào đấy chị sẽ gặp một người dễ thương, chị Rosie à. Chị sẽ gặp được hạnh phúc như em đã có với anh Claude. Được như thế cuộc đời mới chịu nổi… cần có một tình yêu sâu đậm, bền vững.

Rosie gật đầu.

Bỗng Collie cười, nhìn nàng, hai mắt hơi mở rộng.

– Em rất sung sướng chúng ta đã gặp nhau, chị và em, ở Paris vào độ ấy, khi chúng ta còn con gái… rồi chị trở thành người trong gia đình em – Collie nhắm mắt lại rồi bỗng hơi thở của cô thay đổi, nhanh, có vẻ nhọc mệt và ngắn.

Rosie cúi sát người xuống, nhìn vào mặt Collie, hình như cô biết Rosie đang nhìn chăm chăm vào mặt mình, cô mở mắt, nói thì thào:

– Tốt rồi. Em muốn những người khác vào… bố em, Lisette, Yvonne và Kyra. Cả Cha Longueville nữa. Cha đã gọi em từ lâu rồi.

Rosie lại cố gật đầu.

Collie nắm chặt bàn tay Rosie, cô kéo nhẹ tay nàng.

Rosie nghiêng tới trước, cúi sát mặt vào Collie.

Collie nói, giọng yếu ớt:

– Hôn em đi, Rosie. Hôn vĩnh biệt em đi.

Rosie không ngăn được nước mắt tuôn trào đầm đìa cả mặt khi nàng đưa môi hôn vào má Collie. Nàng hôn cô ấy nhiều lần, đưa hai tay ôm nhẹ cô em chồng, an ủi cô. Ôm sát cô Collie vào lòng, nàng thì thào trên mái tóc cô:

– Collie, tôi luôn luôn yêu cô, yêu mãi yêu hoài. Tôi không bao giờ quên cô. Không bao giờ. Và cô sẽ ở mãi trong tim tôi, cưng à. Mãi mãi.

– Đừng khóc, Rosie thân mến. Em sẽ đến chỗ bình an. Em sẽ ở với Claude. Và với mẹ em, – Collie nói, cố nở một nụ cười thật rạng rỡ.

Cuối cùng Rosie đứng lên, đến cửa buồng ngủ.

Những người khác đã tụ tập ở bên ngoài hành lang, đợi nói lời cuối cùng với Collie. Rosie ra dấu cho họ vào.

Họ chậm rãi bước vào phòng, Lisette níu tay ông ngoại, vẻ lo lắng sợ sệt; cô bé vẫn còn quá nhỏ. Ông linh mục còn trẻ, người vừa làm lễ cưới cho ông Henri và bà Kyra, vào sau cùng, Cha đúng gần cửa, hơi xa những người trong gia đình một chút. Sau khi Collle đã nói những lời từ biệt với những người thân yêu xong, Cha sẽ làm lễ xức dầu. Những nghi lễ cuối cùng.

Thế là Collie sẽ được bình an, Rosie nghĩ. Chúng ta sẽ mãi mãi thương tiếc cô ấy. Cô ấy còn quá trẻ mà đã chết. Mới 32. Chỉ lớn hơn mình một tuổi.

Bình luận