Sau khi mọi người lui xuống, Thần Phong một lần nữa nhìn Chung Hân cất giọng hung hẵng.
– Nói! hắn và cô có quan hệ gì?
Thần Phong thật sự không hiểu nổi bản thân của mình, đối với người khác anh chưa từng phải nói đến lần thứ hai, nhưng chỉ duy nhất một mình Chung Hân anh không tự chủ lặp lại lời nói của mình.
Nói xong Thần Phong thật bình tĩnh đứng đó nhìn Chung Hân chờ nghe cô giải thích, chắc có lẽ trong trái tim anh đang mong mỏi Chung Hân sẽ cho anh một lời giải thích hợp lý.
Chẳng hạng như: anh đã hiểu lầm anh ấy là chồng của bạn em, hay anh ấy không thích phụ nữ.
Chung Hân nghe anh hỏi vậy trong lòng bối rối, cô không biết phải nên giải thích với Thần Phong như thế nào, cô không thể nói cho anh biết quan hệ giữa Kim Chấn Huy và cô, nhìn vào giao tình giữa Lãnh Đồng và Thần Phong cô chỉ sợ anh sẽ vô tình nói cho Lãnh Đồng biết.
Chung Hân gượng người ngồi dậy để thân thể yếu ớt của mình dựa vào sofa, cô cảm thấy mình giống như một món đồ pha lê bị Thần Phong vô tình hay cố ý làm vỡ nát, trên người cô từ trên xuống dưới đều bị Thần Phong làm tổn thương nhất là ở mắt.
– Anh ấy…… Anh ấy là bạn của tôi.
Lời nói ngập ngừng của Chung Hân khiến Thần Phong nộ khí xung thiên, anh trầm mặc nhìn Chung Hân hừ lạnh một tiếng buông ra lời sĩ nhục đến lòng tự trọng của cô.
– Hừ……..Bạn?
Đối với bạn nào cô cũng lẳng lơ như vậy sao?
Chung Hân không ngờ Thần Phong lại nói cô như vậy, trái tim cô cảm giác rất đau.
Chung Hân chống tay lên ghế sofa, ngồi thẳng người lại nhìn Thần Phong.
– Lẳng lơ!
Mắt nào của anh thấy tôi lẳng lơ với đàn ông khác.
Chung Hân thật sự bị Thần Phong chọc đến muốn điên lên, cảm giác tức giận khiến cô không còn tâm trạng để quan tâm đến đôi mắt của mình.
Nhìn thấy Chung Hân hung hăng cải lại, Thần Phong liền sa sầm mặt.
Chắc có lẽ vì anh nói đúng tâm tư của cô nên Chung Hân mới chột dạ tỏ ra giận dữ.
– Chung Hân ơi là Chung Hân, tôi chưa từng thấy qua phụ nữ đê tiện như cô.
Nhìn thấy đàn ông liền liếc mắt đưa tình, chắc như câu mẹ nào con nấy.
Mẹ không đường hoàng thì con làm sao trong sáng cho được.
Thần Phong đã từng đọc qua một đoạn tin phỏng vấn Chung Hân trong tờ tạp chí ” Người Yêu Âm Nhạc”.
Ngòai xuất thân nhà nghèo, họ còn đề cập đến chuyện mẹ của Chung Hân chưa có chồng đã có con.
Thật ra khi nói ra những lời này chính bản thân Thần Phong cũng giật mình kinh ngạc, lời nói ra như bát nước đổ ra ngòai muốn lấy lại cũng không được.
Anh không ngờ những lời thô bỉ như vậy, lại có thể thốt ra từ miệng của Thần Phong anh.
“Chát…………”
Trong lúc Thần Phong còn đang ngỡ ngàng một tiếng chát thật lớn vang lên, một bạt tay dán lên gương mặt cương nghị của Thần Phong khiến anh bất ngờ đứng chết trân.
Chung Hân đã trút hết sự đau thương trong lòng mình vào cái bạt tay này, gương mặt nguy hiểm của anh lúc này đã in rõ năm dấu tay cô.
Thần Phong đứng bất động trong giây lát ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Chung Hân, anh không ngờ cái gan của cô gái này lại to đến như vậy.
Lửa giận trong lòng Thần Phong sôi lên sùng sục, thân hình vạm vỡ như một con báo xông tới, bàn tay to lớn nâng lên muốn cho Chung Hân ném thử cái tát tai phải như thế nào.
– Thần Phong!
Ai cho phép anh xúc phạm đến mẹ của tôi….. Hic….hic…..
Anh lấy tư cách gì để nói ra những lời đó?
Anh có biết mẹ tôi đã phải trải qua những đau khổ gì không?
Anh có biết đến khi mẹ tôi chết bà cũng không nhắm mắt không?
Hu……hu…hu……
Anh là đồ khốn kiếp, tôi đã đắc tội gì với anh?
Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Hu…….hu…….hu…..
Chung Hân khóc lóc không ngừng mắng Thần Phong, lúc này toàn thân cô không còn sức lực ngã quỵ xuống mặt đất.
Chung Hân bây giờ đã hoàng toàn suy sụp, vừa nhớ đến mẹ vừa tức giận chính bản thân mình.
Cô đã trở về Trung Quốc được mấy tháng nhưng chưa làm nên trò trống gì cả, cái cô nhận lấy chỉ là sự tổn thương từ anh.
Càng nói Chung Hân càng khóc dữ dội hơn, tiếng khóc thê lương làm lòng Thần Phong xao xuyến.
Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thê thảm của Chung Hân, đột nhiên trong lòng Thần Phong cảm giác quặn đau, bàn tay đang ở trên không trung từ từ hạ xuống.
Lần đầu tiên cô ấy khóc trước mặt mình, anh nhớ rất rõ lần trước khi tay cô bị thương đến chảy rất nhiều máu Chung Hân cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt trước mặt anh, anh biết lần này mình thật sự quá đáng, chắc người cô yêu thương nhất chính là mẹ của mình.
Đột nhiên tiếng khóc nức nở của Chung Hân nhỏ dần không bao lâu căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng hít thở nặng nề của hai người.
Thân thể mềm yếu của Chung Hân bất ngờ ngã xuống, Thần Phong hoảng hốt xông tới ôm lấy Chung Hân, để đầu cô tựa vào lồng ngực vạm vỡ của anh, bàn tay to lớn vươn ra bảo vệ đầu cô tránh cho va chạm xuống sàn nhà đá hoa cương cứng ngắc.
Thần Phong lay lay thân thể cô vài lần.
– Chung Hân…….Chung Hân
Miệng không ngừng gọi tên cô nhưng Chung Hân đã không còn ý thức, dù anh có nhúc nhích mạnh đến đâu cô cũng không có phản ứng gì.
Thần Phong lập tức bế xốc thân thể nhỏ bé đang nằm bất lực trong lòng mình lên, bước nhanh về phòng vừa đi anh vừa lớn tiếng quát lên.
– Bác Ninh, gọi cho Cao Trí.
Bác Ninh vội vã từ sau nhà chạy tới cung kính đáp.
– Dạ, thiếu gia.
Vừa dứt câu ông liền nhắc điện thoại bàn lên, gọi cho bác sĩ Cao.
Thần Phong với tâm trạng bất ổn bế Chung Hân một mạch lên phòng, anh gấp gáp đá văng cánh cửa phòng ngủ.
Bước vào phòng Thần Phong chợt dừng bước chân của mình, mùi hương của hoa Dạ Lý Hương đã bao trùm cả căn phòng, lúc này anh mới chợt nghĩ ra cặp mắt dịu dàng nhìn xuống người phụ nữ đang nằm yên trong lòng mình.