Nghe Thiết Sang Sang nói vậy các cổ đông liền lộ ra vẻ mặt hoang mang, ánh mắt lo lắng đều dồn hết lên người của Thần Phong, chờ đợi Thần Phong lên tiếng giúp đỡ.
– Hân Nhi, Lãnh Thị sẽ không bao giờ rơi vào trong tay của Ngân Hàng Mạnh Thị đâu!
Thần Phong nhìn Chung Hân cất giọng trầm trầm, bàn tay thản nhiên nâng lên ra hiệu cho Hứa Thừa Anh.
Hứa Thừa Anh liền hiểu ý bước tới, đặt cái cặp táp bằng da màu đen xuống bàn trước mặt Chung Hân.
Hứa Thừa Anh thuận tay mở nắp cặp táp ra, hiện ra trước mặt của mọi người chính là 400 triệu đô la tiền mặt.
Thật ra thì vừa bước vào cánh cửa phòng hội nghị, Chung Hân đã biết việc hôm nay đến đây ép buộc Triệu Nhàn giao ra Lãnh Thị đã thất bại, vì sự hiện diện của Thần Phong là để ra tay giúp đỡ Lãnh Thị xoay chuyển tình hình.
Cặp mắt khó tin của Thiết Sang Sang nhìn Thần Phong rồi nhìn sang Chung Hân, cô không ngờ cái bẫy do Chung Hân cố tình dàn dựng bấy lâu nay, chỉ vì Thần Phong nên uổng công phí sức.
Thiết Sang Sang thật sự không hiểu biểu cảm hiện giờ trên gương mặt của Chung Hân là gì, Chung Hân tỏ ra vô cùng bình tĩnh ánh mắt kiêu ngạo nhìn thẳng vào Thần Phong.
– Lần này xem như Lãnh Thị gặp may, vì được Thần Tổng đứng phía sau làm hậu thuẩn.
Chung Hân nói đến đây ánh mắt sắc bén đang nhìn Thần Phong đột nhiên liếc sang Triệu Nhàn, Trần Siêu và Thái Thịnh, cô nhếch môi cười châm biếm nói tiếp.
– Tôi cũng vui thay Lãnh Thị, dù sao Ngân Hàng Mạnh Thị của chúng tôi đã quá hùng hậu, một công ty nhỏ như Lãnh Thị có cũng được, không cũng chẳng sao.
Chung Hân cố tình nhìn Triệu Nhàn
nói ra những lời khinh thường này, cô muốn nhìn xem vẻ mặt tức giận nhưng không làm gì được cô, của Triệu Nhàn thú vị đến cỡ nào.
Vừa nghe những lời khiêu khích của Chung Hân, Triệu Nhàn liền sa sầm mặt, trong lòng tức đến muốn điên lên, bàn tay đang đặt bên hông bất giác siết chặt lại.
Triệu Nhàn cố giữ bình tĩnh không để người ngoài, nhìn thấu tâm tư của bà.
Công ty Lãnh Thị là do Lãnh Minh tự tay thành lập ra, Chung Hân lại nói Lãnh Thị là một công ty nhỏ không đáng gì.
Con nhỏ ranh con này, không phải nó đang chà đạp bà và chà đạp luôn cả ba của nó sao?
Thái Thịnh thì trầm tĩnh hơn, ông vẫn ngồi đó ánh mắt phẳng lặng như chuyện này không liên quan gì đến ông.
Chung Hân cười khinh thường, Thái Thịnh quả thật là con cáo già, đã tu luyện ngàn năm.
– Nếu mọi chuyện đã đâu vào đấy, tôi xin phép về trước.
Ngân Hàng Mạnh Thị chuẩn bị ký hợp đồng với một công ty nước ngoài, để khai triển miếng đất ở Thành Đông trở thành khu nghỉ dưỡng.
Chung Hân vừa nói vừa đứng lên lịch sự cúi đầu nhẹ một cái, rồi hiên ngang xoay người lại bỏ đi, không cho Thần Phong cơ hội nói gì với cô.
Trong lúc Chung Hân xoay mặt rời đi, ánh mắt đắc ý liếc Triệu Sang cong môi cười trêu chọc.
Triệu Sang nhìn thấy ánh mắt thách thức của Chung Hân, liền biết trong chuyện này chắc chắn có người cố tình gài bẫy để hắn dẫm vào.
Triệu Sang nghiến răng ken két hận trong lòng, hắn chưa từng cảm thấy mất mặt như ngày hôm nay, còn bị đám cổ đông mắng chửi một trận.
Sau khi Chung Hân, Thiết Sang Sang và Hồ Điệp rời khỏi phòng hội nghị, Triệu Sang liền vội vàng bước theo.
Thần Phong thấy vậy lập tức sải bước theo sau bọn họ, vừa bước tới gần thang máy, Thần Phong nhìn thấy Triệu Sang hung hăng xông tới vươn bàn tay kinh tởm của mình, nắm chặt cổ tay của Chung Hân chặn cô lại.
Hành động thô bạo của Triệu Sang, khiến Chung Hân sắp ngã xuống mặt đất, nhưng cũng may Hồ Điệp đã nhanh tay giữ chặt thân thể mảnh mai của Chung Hân lại.
Thần Phong đứng phía sau bức tường trong lòng nóng như lửa đốt, anh muốn xông ra đấm vào gương mặt phách lối của Triệu Sang, cho chừa cái tội động tay động chân đến vợ của anh, nhưng chưa kịp bước tới đã bị Hứa Thừa Anh chặn lại.
Hứa Thừa Anh lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thần Phong.
Máu nóng trong lòng của Triệu Sang đang sôi trào, bàn tay nắm chặt cổ tay Chung Hân không chịu buông.
– Là cô!
Cô và Kim Chấn Huy cố tình dụ tôi ký vào bản hợp đồng, khiến Lãnh Thị bị tổn thất nặng nề, có phải không?
Triệu Sang nóng giận hét lên trong cơn phẫn nộ.
Chung Hân nhìn vào gương mặt ngu ngốc, nhưng lại cố tình tỏ ra thông minh của hắn ta, trong lòng vui mừng, cô nhếch môi cười lạnh.
– Là cậu tự cho mình thông minh không chịu điều tra trước, nếu người có đầu óc thì sẽ biết ngay trong cuộc giao dịch lần này đã xuất hiện vấn đề.
Chung Hân cố tình chọc tức hắn, càng nhìn vào gương mặt giận đến bốc lửa của hắn ta, Chung Hân càng thêm sung sướng.
Triệu Sang tuy độc ác nhưng tâm tư lại nông cạn không biết nhìn xa trông rộng, người cô lo ngại không phải hắn ta mà là Triệu Nhàn và Thái Thịnh.
Triệu Sang nghe Chung Hân nói vậy hắn như điên lên, cũng vì tính tình bồng bột này của hắn ta nên Triệu Nhàn không cho hắn biết Chung Hân chính là Lãnh Thiên Hân.
– À…. Tôi quên nói cho cậu biết, miếng đất ở thành Tây là do tôi mua lại của chính phủ ở giá 10 triệu đô la.
Tôi phải cảm ơn cậu vì đã ra giá gấp mười lần, để mua lại miếng đất không có giá trị đó.
Nhưng cũng thật nực cười, câu là người đầu tiên trên thế gian này không dùng não để suy nghĩ, tự dưng dâng cho ngân hàng Mạnh Thị của chúng tôi 500 triệu đô la.
Chung Hân cười một cách ngạo nghễ nói ra những lời khiêu khích, khiến Triệu Sang không thể kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng, một tay nắm chắt tay Chung Hân tay còn lại đưa lên cao muốn tát vào mặt Chung Hân cho hả giận.
Thần Phong nhìn thấy cảnh trước mắt, anh mặc kệ Hứa Thừa Anh đang ngăn cản mình liền vội vàng xông tới.
Thần Phong còn chưa bước tới đã nhìn thấy Hồ Điệp nhanh tay chụp lấy bàn tay của hắn, lúc này còn đang đặt trên không trung.
Hắn không ngờ một người phụ nữ lại có sức lực phi thường, dù hắn có dùng hết sức để rút tay của mình lại cũng không được.
– Con đàn bà đê tiện!
Tao đã phật lòng gì mày, mà mày lại hãm hại…….ta….o
“Chát……..”
Triệu Sang còn chưa nói hết câu, một cái tát thật mạnh đã dán vào gương mặt vì giận quá trở nên đỏ ké của hắn ta.
– Im miệng!
Cậu còn sủa bậy bạ, tôi sẽ khiến cậu suốt đời không thể thốt ra một chữ nào nữa.
Chung Hân dùng tay bóp mạnh hai bên má của Triệu Sang lại, ánh mắt độc ác nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhìn vào gương mặt đáng ghét của Triệu Sang, Chung Hân chợt nhớ đến cái ngày Triệu Sang cùng một đám người đuổi theo mẹ con cô.
Càng nghĩ Chung Hân càng muốn đích tay cầm con dao nhọn, đâm từng nhát từng nhát một vào người của hắn ra.
Triệu Sang bị tà khí tỏa ra từ trong ánh mắt của Chung Hân làm cho kinh hãi, sao người phụ nữ này lại trở nên độc ác như thế này, khác một trời một vực với lúc xưa.