“Đã gần nửa tháng rồi.” Hạ Lăng Vân nói.
Gió thu nhẹ nhàng, ấm áp như lông vũ thổi vào mặt ôn nhu, triền miên. Nằm trong ngực của tiên quân, Tuyết Hoa mơ mơ màng màng ngửa mặt nhìn sang. Trải qua một quá trình kiên trì, không ngừng nỗ lực chứng minh mình là một hồ ly biết giữ gìn vệ sinh sạch sẽ,Tuyết Hoa mới được tiên quân cho phép chui vào lòng ngủ.
” Một trăm năm trước,ta thu Thanh nhi làm đệ tử, dựa theo tiêu chuẩn của tu sĩ loài người, bây giờ hắn là tam phẩm tu sĩ. Ta đã chỉ bảo hắn cách để phá vỡ bình cảnh còn hắn có thể đột phá được thì phải dựa vào tâm cảnh cùng cơ duyên của hắn.” Hạ Lăng Vân thấp giọng nói.
“Ngô.” Tuyết Hoa phát ra xấp xỉ với tiếng người. Mấy ngày nay nam thần thường xuyên nói cho nàng biết một ít tri thức về thế giới bên ngoài. Nàng biết thế giới này gọi Ngũ Nguyên đại lục, bốn bề là đại dương còn phía bên kia đại dương có gì thì không ai biết.
Năm vạn năm trước, ký tự đầu tiên xuất hiện trên đại lục.Trí tuệ của các giống loài ở đây có sự khác biệt so với Trái Đất
Trên đại lục này linh khí luôn tràn ngập nhưng chỉ một số cực ít con người và sinh vật năng cảm ứng được, chuyển hóa vào trong cơ thể. Những người như thế gọi là tu sĩ còn sinh vật có thể biến hóa là tinh linh, yêu quái.
Sau khi trải qua một thời gian dài nghiên cứu, tu sĩ đem linh khí phân thành năm loại linh lực thuộc tính bất đồng: kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lấy đó để đặt tên cho đại lục là Ngũ Nguyên đại lục. Trải qua thêm một vạn năm phát triển nữa, các tu sĩ lại phát hiện ra linh căn cũng được phân thành các loại giống linh lực, đôi khi có cơ duyên sẽ xuất hiện biến dị linh căn, thường thấy nhất là ba loại biến dị linh căn có lôi, phong, băng.
Ngũ Nguyên đại lục phân thành: thế tục và Tu Tiên giới. Hiện giờ thế tục có ba cái quốc gia, Tu Tiên giới có hơn một trăm môn phái lớn nhỏ.
Hạ Lăng Vân ở Thiên Trụ sơn, bình nguyên phía đông nam đại lục. Ở khu vực bình nguyên, nhà thường xây trên núi cao, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy đường chân trời nên gọi là núi chống trời. Nghe nói, mỗi khi Hoàng Đế ở thế tục thống nhất đại lục đều muốn đến Thiên Trụ sơn Phong Thiện, hướng thiên hạ công bố chiến tích vĩ đại của mình.
Thiên Trụ sơn có linh khí trời đất tụ hội tuy mật độ linh khí chỉ là bậc trung nhưng thế tục lại cho rằng mức ảnh hưởng ở Thiên Trụ sơn nói lên địa vị ở Tu Tiên giới, vì thế cứ một trăm năm, Tu Tiên giới đều tập trung ở giữa sườn núi của Thiên Trụ sơn trao đổi luận bàn.
Thiên Trụ sơn ở trong Thiên Linh môn, Thiên Linh môn không phải là môn phái có đệ tử nhiều nhất trong Ngũ Nguyên đại lục, càng không phải là môn phái có thế lực mạnh nhất nhưng là nơi có đệ tử thành tài cao nhất trong cáị môn phái tu tiên.
Những đứa trẻ được Thiên Linh môn thu nhận làm đệ tử, chỉ cần có ý chí đủ mạnh thì tối thiểu cũng là nhất phẩm tu sĩ. Về sau cho dù tư chất của hắn ngu dốt, không thể phá vỡ bình cảnh, tiến giai thì cũng có thể sống 200 năm…
Những câu chuyện Hạ Lăng Vân kể khiến Tuyết Hoa càng thêm hứng thú với thế giới bên ngoài. Nàng cười híp mắt hỏi: ” Nam thần, ngươi sẽ mang ta đi đâu chơi? Ta vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, ngươi đưa ta ra ngoài sẽ không mất mặt.”.
Đang kể đến đặc sản của Thiên Trụ Sơn, Hạ Lăng Vân vuốt ve tiểu linh hồ trong vạt áo của mình, mỉm cười nói: “Ngươi muốn ăn long dãi quả không? Ta nhớ là trong núi có mấy cây long dãi quả sắp tiến vào thời kỳ trưởng thành, khi về ta lấy cho ngươi ăn.”
” Thật là ông nói gà bà nói vịt nha” Tuyết Hoa cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Sao ngươi không muốn ăn? Long dãi quả là linh quả, ăn xong sẽ hấp thu toàn bộ thu linh khí trong đó, chuyển hóa thành linh lực tương đương với linh lực nhất phẩm tu sĩ tu luyện 30 năm.”
Hạ Lăng Vân khẽ nở nụ cười, “Thật là một tiểu tử không thức thời.”
Là linh quả nha!
Tuyết Hoa không khỏi miệng chép miệng vài cái. Chết tiệt, lại là bản năng của hồ ly, nàng biết được long dãi quả là linh quả liền chảy nước miếng.
Hạ Lăng Vân nhìn, đột nhiên cảm giác buồn cười. Nó giống như một đứa nhỏ, phản ứng vô cùng trực tiếp.
Đột nhiên, hắn khẽ ngẩng đầu, cảm ứng một chút, nói:
– Thanh nhi trở lại.
Lời của hắn dứt chưa dứt một lát, Cảnh Thanh Viễn đã bay tới, trực tiếp nhảy xuống từ trên phi kiếm xuống, hào hứng ôm quyền nói: “Sư phụ, ta đã trở về.”
Hạ Lăng Vân khẽ vuốt cằm, ” Đó là Hắc lang kia?”
Linh trí của Hắc lang không nhỏ, tại thời điểm săn bắt Tuyết Hoa cũng không có xuất toàn lực mà chỉ trêu đùa.
“Vâng.” Cảnh Thanh Viễn đưa tay hướng phía sau, phi kiếm đang lơ lửng giữa không trung tự động bay tới tay hắn. Hắn cầm phi kiếm dắt vào hông.
“Sau khi ngươi ký khế ước linh sủng thành công, cảm giác với Hắc Lang kia như thế nào?” Hạ Lăng Vân dò hỏi, hắn chưa từng có linh sủng, lần duy nhất là ký khế ước với Tuyết Hoa thế nhưng thất bại.
“Nó chỉ là một Lang vương cao ngạo bởi vì thống lĩnh bầy sói quá lâu cảm thấy nhàm chán nên liền rời đi bầy sói tự mình tu luyện.” Cảnh Thanh Viễn nói tiếp “Ban đầu, nó không chịu làm linh sủng của con, con bèn không ngừng đuổi theo nó, chọc giận nó, ép nó cùng con chiến đấu. Mỗi lần chiến đấu đều là con thắng, nó không có biện pháp, đành phải cùng con ký.” Nói tới đây, hắn lại đắc ý
Những linh sủng trời sinh thích thân cận người thì rất ít, phần lớn linh sủng vẫn là cần dùng vũ lực mài bớt ngạo khí, dùng kiên nhẫn cùng ôn nhu nuôi dưỡng chúng nó đến khi có cảm tình mới ký khế ước linh sủng.
Sau khi ký khế ước linh sủng, chủ sủng tâm linh tương thông, trao đổi bồi dưỡng cảm tình càng dễ dàng hơn. Bởi vì linh sủng hiểu ký khế ước là khiến chính mình vừa bị trói buộc nhưng cũng có lợi ích, sẽ dần chấp nhận làm linh sủng. Về phần cảm tình, nếu như chủ nhân đối linh sủng có một phần yêu, linh sủng đối chủ nhân chính là năm đến mười phân yêu.
“Nó có bị thương không? Nếu như không cần thiết dưỡng thương ngươi liền đưa ra cho ta nhìn xem.” Hạ Lăng Vân nói.
Hắc lang ghê tởm kia đã bị đồ đệ của nam thần thu làm linh sủng? Ha ha, thật thú vị. Nhanh lên mang ra làm cho chúng ta nhìn xem.
Tuyết Hoa có chút hả hê nghĩ, vội vàng ngước nhìn Cảnh Thanh Viễn. Cảnh Thanh Viễn là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dung mạo trẻ trung, đỉnh đầu buộc đuôi ngựa, khuôn mặt anh tuấn rạng rỡ như ánh nắng rất soái khí, khi cười rộ lên sẽ lộ ra hai hàm răng trắng noãn. Hắn mặc trang phục màu xanh, trang phục có mấy chỗ có vết bẩn cùng vết rách, có lẽ là kết quả cùng Hắc lang chiến đấu.
“Tiểu Hắc.” Cảnh Thanh Viễn lớn tiếng kêu lên. Trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một đoàn linh quang màu xanh, sau đó một Hắc Lang khí vũ hiên ngang xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tuyết Hoa đang được Hạ Lăng Vân ôm, từ trên cao nhìn xuống, nàng ló đầu ra cười ha ha. Nàng đã hiểu được thế nào là khế ước linh sủng, Hắc lang ngày hôm qua muốn săn bắn nàng, bây giờ trở thành linh sủng, bị người khác khống chế.
“Ngao ô –” Hắc lang nhận ra Tuyết Hoa, hướng tới phía nàng nhe răng trợn mắt gào thét, lộ ra tư thế uy hiếp cảnh cáo. Nếu không phải khi đó nó muốn trêu đùa tiểu hồ ly thì đã sớm ăn luôn.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch là sủng vật mà sư phụ ta dưỡng, ngươi không thể bắt nạt nó. Sư phụ ta vô cùng cường đại, nếu như ngươi làm tổn thương Tiểu Bạch, hắn tuyệt đối không tha ngươi.” Cảnh Thanh Viễn đưa tay vuốt ve bộ lông hơi dựng lên của Hắc lang, cố gắng trấn an cảm xúc của nó.
Ai là Tiểu Bạch? Ngươi mới là Tiểu Bạch, cả nhà ngươi đều là Tiểu Bạch!
Tuyết Hoa hướng về phía Cảnh Thanh Viễn bất mãn nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ.
“Thanh nhi, nó gọi là Tuyết Hoa, không phải Tiểu Bạch.” Nhìn ra Tuyết Hoa không thích bị gọi Tiểu Bạch, Hạ Lăng Vân liền uốn nắn đồ đệ đồng thời vuốt ve bộ lông mềm nhẹ của Tuyết Hoa.
Đầu óc có đôi bắt nạt quên, ở thời điểm sư phụ đặt tên cho tiểu linh hồ, Cảnh Thanh Viễn chỉ tập trung ở trên người Hắc lang đang nhanh chóng chạy trốn, chỉ biết sư phụ đặt tên cho tiểu linh hồ dựa vào màu sắc bộ lông, hắn cảm thấy hẳn là Tiểu Bạch nên hắn cho hắn linh sủng đặt tên Tiểu Hắc.
“Tuyết Hoa? Vẫn là sư phụ đặt tên văn nhã thoát tục. Tiểu Hắc cái tên này con cũng thấy không dễ nghe hay là sư phụ cũng đặt cho Tiểu Hắc một cái tên?”
Hắn vuốt ve đầu Hắc lang, “Sư phụ là tiên quân, tài trí, học phú hơn người, hơn nữa lực lượng của hắn so với ta mạnh gấp nhiều lần. Ta xin sư phụ sửa cho ngươi một cái tên ưu nhã dễ nghe nhé?” Động vật chỉ tôn trọng lực lượng nên hắn cố ý cường điệu lực lượng của sư phụ có bao nhiêu lợi hại.
Hắn nói xong, Hắc lang hiểu được ý tứ hắn, liền gật gật đầu.
Thấy Hắc lang cũng đồng ý, Hạ Lăng Phong đưa tay chạm vào đầu của nó cảm ứng linh căn thể chất, sau đó hỏi: “Cái tên Mặc Phong thế nào? Nó là phong thuỷ song linh căn, chủ tu là Phong Linh căn, tu vi tương đương với tu vi của tam phẩm tu sĩ nhân loại.”
Mỗi khi tu vi tăng lên một phẩm cấp, lực lượng liền cường đại gấp mấy lần nên nhị phẩm Tuyết Hoa đối mặt với sự trêu đùa Hắc lang hoàn toàn không có năng lực phản kích.
Nếu như họ không xuất hiện, Hắc lang chơi chán sẽ đem Tuyết Hoa ăn luôn. Trong cơ thể sinh vật ẩn chứa rất nhiều linh lực cho nên đối với tinh linh, yêu quái còn chưa biến hóa, đạt được nhân tính, sẽ theo bản năng thôn phệ linh lực có trong cơ thể tinh linh, yêu quái khác.
Tu sĩ cũng đi săn giết tinh linh, yêu quái, lợi dụng Tinh Nguyên cùng linh lực có trong máu thịt của bọn chúng để luyện đan luyện pháp khí, giống vậy, tinh linh, yêu quái cũng công kích tu sĩ, ăn máu thịt của tu sĩ huyết, hấp thu linh lực ở trong.
Tu sĩ nhân loại cùng tinh linh yêu quái là đối địch, chỉ có linh sủng mới có thể cùng tu sĩ nhân loại chung sống hòa bình; đa số tinh linh thảo mộc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, chỉ cần có thể biến hóa, có ý thức tương đối hoàn chỉnh, chính đạo tu sĩ sẽ không đem chế dược liệu liệu, bởi vì như thế thương thiên hại lý.
“Mặc Phong, tên này hay.” Cảnh Thanh Viễn đối với sư phụ vô cùng sùng bái nói.
Nếu chủ nhân cảm thấy cái tên này hay thì lấy cái tên này.
Tiểu Hắc,dùng tên này còn tốt hơn!
Muốn trả thù nó một chút, Tuyết Hoa há miệng, cố gắng phát âm: “Yêu… yêu… Uống, hạ nga… Uống, tiểu… Hắc… Tiểu… Hắc…” Lặp lại nói nhiều lần, nàng rốt cuộc phát ra cùng âm thanh giống cách phát âm Tiểu Hắc.
“Hóa ra hồ ly đang học cách con người nói chuyện?” Cảnh Thanh Viễn khiếp sợ nói. Ngay từ đầu hắn không nhìn thuận mắt tiểu linh hồ thế nhưng nó lại có bản lãnh như vậy.
“Hồ ly vốn chính là một động vật am hiểu tiếng động vật khác.” Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, vỗ nhè nhẹ đầu Tuyết Hoa.
Hóa ra nó thích bắt nạt Hắc lang. Lòng dạ hẹp hòi thế sao? Hắn càng ngày càng cảm thấy nếu bây giờ Tuyết Hoa biến hóa, nhất định là một tiểu nữ hài bảy tám tuổi yêu đáng yêu, hay làm nũng.