Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hồ Nữ

Chương 163: Phiên ngoại 12: Tiểu hồ Ly đáng yêu

Tác giả: Dịch Ngũ
Chọn tập

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, đảo mắt thế tục đã qua hơn bảy trăm năm, chúng Tiên Quân liên thủ giết chết Giao Long sớm trở thành truyền thuyết, đại lục Ngũ Nguyên vương triều Kim Phương, nước Tây Lăng, nước Hắc Long đều trở thành quá khứ, hiện tại người đại lục Ngũ Nguyên do hai cường quốc lớn chiếm đóng- Nam Hạ và Bắc Chu.

Lãnh thổ Nam Hạ gồm toàn bộ vương triều Kim Phượng xưa và một phần ba lãnh thổ nước Tây Lăng. Bắc Chu thống nhất nước Hắc Long và hai phần ba lãnh thổ nước Tây Lăng. Hai nước đó nhiều năm chinh chiến, sinh linh đồ thán, về sau dưới sự ra sức của giới tu tiên, tạm thời ổn định.

Chiến tranh nơi thế tục không ảnh hưởng nhiều tới giới tu tiên, hồ Nữ Thần trên Thiên Trụ Sơn vẫn tĩnh lặng hài hòa. Từ khi phu thê đại trưởng lão Thiên Linh Môn liên thủ với các Tiên Quân giết Giao Long thành công, Thiên Linh Môn lập tức trở thành môn phái khiến các tu sĩ khát vọng gia nhập. Chỉ là Thiên Linh Môn vẫn như cũ, thu đồ đệ rất nghiêm khắc, các tu sĩ tương lai có cơ hội rất nhỏ để bái vào môn hạ.

Thiên địa linh khí ở hồ Nữ Thần có hạn, không cung cấp được cho nhiều tu sĩ tu luyện.

Đại trưởng lão Hạ Lăng Vân đã dặn dò chưởng môn nhân. Bảy trăm năm qua đi, Hàn Tu chưởng môn đã mất, linh sủng Hồng Linh của hắn tuẫn chủ. Hàn Tu và một số sư huynh sư đệ giai “Thực” đều đi, trước mắt chỉ còn lại vài người. Khiếu Nguyệt chân quân là người mà Hạ Lăng Vân để tâm nhưng đáng tiếc sau khi thê tử của hắn là Thanh Hoa chân nhân đi về cõi tiên cảm giác cuộc sống không còn thú vị, cũng buông tha tính mạng mình. Loại cảm giác tĩnh mịch một mình tu luyện nhàm chán mà buông tha tính mạng không phải là ít!

Đệ tử thân truyền của Hạ Lăng Vân chỉ có Cảnh Thanh Viễn và Lưu Thanh Bình còn sống, những người khác cũng về cõi tiên, đồ tôn bối cũng chỉ còn ba người, trước mắt, lực lượng chống đỡ Thiên Linh Môn chính là hắn.

Hạ Lăng Vân sớm biết rõ mình sẽ gặp phải tình huống như vậy, lúc chưởng môn Hàn Tu còn sống đã tuyên bố, Vong Trần Cư bên cạnh hồ Nữ Thầnh chính là cấm địa, trừ phi có chuyện trọng đại không cho phép tiến vào, lại càng không được quấy rầy. Hạ Lăng Văn làm theo nguyện vọng của Tuyết Hoa, dần dần xa cách với mọi người trong Thiên Linh Môn.

Vong Trần Cư ngàn năm không thay đổi, vĩnh viễn là nhà gỗ, hàng rào với tường hoa dây leo xanh mát. Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa yên tĩnh mà sinh hoạt ở chỗ này. Hạ Lăng Vân thích yên tĩnh, Tuyết Hoa động tĩnh đều được, cứ khoảng mười năm cả hai lại đeo pháp khí dịch dung nhập thế tục du ngoại vài năm, sau đó lại trở về.

Bảy trăm năm tu luyện, hoặc tình cảm, kịch liệt triền miên song tu, thi thoảng bế quan vài thập niên, tu vi Hạ Lăng Vân đã đạt đến trung cấp bát phẩm. Tu vi của Tuyết Hoa tăng trưởng tốc độ như cũ khiến hắn giật mình, thành bát phẩm thiên hồ, hơn nữa còn có dấu hiệu vượt qua hắn.

Cuộc sống của bọn họ ấm áp hạnh phúc, có điều tiếc nuối chính là không có hài tử. Hạ Lăng Vân sớm chuẩn bị xong, chờ lúc Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện, hắn sẽ cùng Tuyết Hoa đi vào, sau đó thỉnh giáo nhạc phụ đại nhân làm sao bố trí pháp trận tạo hồ ly.

Tuyết Hoa sớm biết tỉ lệ nàng có thể mang thai rất nhỏ, nhưng hàng năm mùa xuân, nàng vẫn len lén khát vọng, hi vọng có thể tự thai nghén hài tử của mình.

Trung tuần tháng ba mùa xuân năm nay, Tuyết Hoa nằm trong ngực Hạ Lăng Vân, tay phải vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình giận dữ nói: “Lăng Vân, ta lại cảm thấy trong đây hình như có vật nhỏ rồi.” Hai, nàng không dám dùng thần thức kiểm tra xem đây là thật hay giả.

Trước đây thật lâu, hàng năm vào mùa xuân lúc hồ ly phát tình, đôi lúc Tuyết Hoa có cảm giác như vậy, nhưng sau khi cùng Hạ Lăng Vân dùng thần thức cảm ứng, thì không có gì. Bọn họ nghiên cứu xác định, đó là hiện tưởng giả có thai của nàng vì khát vọng làm mẫu thân quá lớn, qua giai đoạn phát tình sẽ trở lại bình thường.

Hôn nhẹ lên trán nàng, Hạ Lăng Vân dịu dàng nói: “Ta biết. Ngày mai chúng ta đi thác nước Bạch Long chơi, ăn cơm lam, gà rừng nướng.” Hắn sẽ mang nàng ra ngoài chơi, để nàng phân tâm,q uên đi bản năng gây giống của giống cái.

“Được.” Tuyết Hoa đáp ứng, hai mắt nhắm lại. Chắc lại là hiện tưởng giả mang thai do tâm lí.

Thác nước Bạch Long nằm ở ngọn núi phía bắc Nam Hạ, trước đó thuộc nước Tây Lăng, từ nơi này đisâu vào bốn trăm dặm phía Tây chính là động phủ tu luyện của Huyền Vũ Tiên Quân. Mỗi lần Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa đến du ngoạn ở thác Bạch Long đều đặc biệt tới bái phỏng.

Huyền Vũ Tiên Quân cũng có thê tử song tu, nghe nói là đồ tôn nữ của sư đệ nào đó đã sớm đi về cõi tiên. Sau khi Tuyết Hoa biết được thân phận thê tử Huyền Vũ Tiên Quân, bật thốt lên, chơi dò dưỡng thê đó nha.

Hạ Lăng Vân vốn kinh ngạc, sau đó từ mặt chữ đoán ý, xoa xoa lỗ tai hồ ly nàng nói: Bề ngoài chúng ta cũng như thế đấy. Lúc đó, Tuyets hoa bị dáng vẻ nghiêm trang của hắn làm tim đập mặt mày xấu hổ.

Tiếng âm thanh thác nước chảy ầm ầm, bên ngoài ba dặm cũng nghe rõ ràng. Thác nước trắng xóa như vạn mã cuồn cuồn lao nhanh rơi xuống thâm cốc khoảng cách hơn 100m, hơi nước mù mịt.

Tuyết Hoa nghịch ngợm, vận dụng pháp thuật hệ thủy, khiến nước bay vụt lên. Phút chốc dựa theo ý muốn của nàng bầu trời bắt đầu biến ảo, khi thì nền trời xanh, khi thì như thủy cầu lớn. Lúc nàng vung tay rạch một vạch trên bầu trời, thác nước bị vỡ giống như cơn mưa rào gột rửa toàn bộ đỉnh núi bên cạnh.

Nhìn nàng chơi đùa vui vẻ, trong lòng Hạ Lăng Vân cũng an tâm. Mẫu thân Tuyết Hoa dừng ở tu vi bát phẩm, vì thai nghén hài tử nên tiến hành pháp thuật nghịch thiên, đánh đổi tuổi thọ bản thân. Cho nên khi Tuyết Hoa tấn cấp bát phẩm thiên hồ, nàng càng ngày càng khát vọng làm mẫu thân, hắn có chút lo lắng. Hắn chỉ cần nàng, nếu Tuyết Hoa vì sinh con mà mất, hắn không cách nào tiếp nhận hài tử mà nàng phải chết.

Một luồng sáng màu xám bay về phía Tuyết Hoa, nàng lập tức bắt được, cười nói với Hạ Lăng Vân: “Lệ Nhi lại nhớ ta rồi.” Đây là thiên lý truyền âm thạch, mà truyền âm thạch tìm Tuyết Hoa thì chỉ có Lệ Nhi ở đảo Hỏa Vân gửi tới.

Tuyết Hoa dùng linh lực mở pháp trận thiên lý truyền âm thạch, lập tức nghe được âm thanh vui sướng của Lệ Nhi: “Tuyết Hoa, ta mang thai, ta thật sự mang thai. ta và Vân Phàm, còn có Lệ Quân Hoa cũng dùng thần thức kiểm tra, bụng ta thật sự có một cục thịt nhỏ cỡ bằng hạt đậu rồi. Tuyết Hoa, tỷ mau tới đảo Hỏa Vân chúc mừng ta đi.”

Cục thịt nhỏ cỡ hạt đậu? Thật sự là phôi thai hài tử?

Tuyết Hoa cảm thấy nàng nhất định phải tự mình xem xét, lập tức nói: “Lăng Vân, chúng ta lập tức tới đảo Hỏa Vân.”

Hạ Lăng Vân gật đầu, ý muốn chúc mừng tiểu di tử và huynh đệ đồng hao.

Hai người dắt tay nhau cùng bay, ba ngày sau thì tới Hỏa Vân Cung. Tình huống ở Hỏa Vân Cung tốt hơn Thiên Linh Môn, hảo hữu Tần Đạo Nguyên cũng tấn cấp bát phẩm, hai đệ tử thân truyền của hắn Lâm Vân Phàm và Lệ Quân Hoa cũng tu luyện tới bát phẩm, có thể nói, đảo Hỏa Vân tuy ở hải ngoại, nhưng đã được giới tu tiên đại lục Ngũ Nguyên công nhân là môn pháp tu luyện cường đại nhất.

“Lệ Nhi, Lệ Nhi.” Rất lễ phép đáp xuống vách núi tiếp đón khách của đảo Hỏa Vân, Tuyết Hoa khôngchờ đệ tử trên đảo thông báo mà bắt đầu gọi. Lập tức âm thanh của nàng vang vọng khắp toàn bộ đảo.

“Ta ở Lệ Tuyết Viện chờ, tỷ tự mình tới.” Trong rừng cây phía nam đảo Hỏa Vân truyền tới âm thanh lười biếng của Lệ Nhi. Lệ Tuyết Viện là nhà mà Hỏa Vân Cung thiết kế cho nàng và Lâm Vân Phàm.

Tuyết Hoa tới đó rất nhiều lần rồi, đáp xuống vách núi đón khách chỉ để tôn trọng quy định đảo, sau khi nhận được câu trả lời của Lệ Nhi liền nói: “Lăng Vân, chàng đi thăm bằng hữu, ta qua chỗ Lệ Nhi trước.” Nói xong, không chờ Hạ Lăng Vân gật đầu đã bay về phía Lệ Tuyết Viện.

Hạ Lăng Vân nhìn bóng lưng nàng mỉm cười, bắt đầu nói chuyện với đệ tử đảo Hỏa Vân tới tiếp đón, rồi theo sự hướng dẫn của bọn họ tới chánh điện Hỏa Vân Cung.

“Tuyết Hoa, rốt cuộc tỷ cũng tới.” Lệ Nhi mặng một thân xiêm y ngắn màu hồng nhạt, gương mặt tràn ngập đắc ý nói, một tay chống eo, một tay vuốt ve cái bụng vốn chẳng có gì biến dang, gương mặt giống mẫu thân từ ái.

“Tuyết Hoa, tỷ tới rồi. Tỷ và Lệ Nhi trò chuyện, ta đi nghênh đón tỷ phu.” Lâm Vân Phàm đi bên cạnh Lệ Nhi chắp tay chào Tuyết Hoa. Bảy trăm năm trước, hắn đổi giọng gọi trưởng bối Hạ Lăng Vân thành tỷ phu rồi.

“Được, ngươi đi đi. Ta ở cùng Lệ Nhi.” Tuyết Hoa gật đầu nói, chờ Lâm Vân Phàm rời khỏi, nàng lập tức hỏi Lệ Nhi, “Lệ Nhi, muội xác định thật sự là mang thai?” không phải hiện tưởng giả?

“Đó là đương nhiên.” Lệ Nhi đắc ý nói, “Y sư đảo Hỏa Vân đã xem mạch cho muội, xác định là hỉ mạch.” Duy trì nòi giống đời sau chính là bản năng của động vật, dù động vật có tu luyện thành tinh, cũng không cách nào hoàn toàn quên bản năng đó. Nàng rất khát vọng có hài tử, hiện tại rốt cuộc mơ ước cũng thành hiện thực rồi.

“Thật sự là mang thai.” Tuyết Hoa nhìn bụng Lệ Nhi, bắt đầu vô cùng…ghen tị nói: “Ta và muội cùng phụ mẫu, Vân Phàm và Lăng Vân đều là bát phẩm Tiên Quân, sao muội có thể mang thai mà ta khôngthể?”

Lệ Nhi lặc nhẹ vòng eo, khoe khoang phần bụng không có bất kì thay đổi nào nói: “Xem ra vận khí ta tốt.” Tốc độ tu luyện của Tuyết Hoa rất nhanh, sớm vượt qua nàng hai trăm năm trước tấn cấp là bát phẩm rồi, lúc ấy nàng cũng ghen tị một hồi. Ha ha, lần này, phương diện gây giống nàng vượt qua Tuyết Hoa rồi.

Tuyết Hoa bĩu môi, nói: “Ta điều tra qua mấy thế gia tu tiên, thời gian nữ tu sĩ mang thai rất dài, tu vi càng cao thì thời gian càng dài. Muội đó, chờ mang thai một ngàn năm đi!”

Vẻ mặt cười đầy “Ác ý” Tuyết Hoa lại nói: “Muội phải mang theo cái bụng to một ngàn năm, thân thể biến dạng thật sự xấu.”

Lệ Nhi lập tức kiêu ngạo nói: “Tỷ đang ghen tị, trắng trợn ghen tị! Hừ!” Nàng dù có thai cũng là phụ nữ có thai xinh đẹp nhất trên thế giới! Nàng có hậu đại, mà tỷ tỷ còn phải đợi lúc Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện mới có thể bố trí pháp trận tạo ra đời sau.

Đúng lúc này, Lệ Quân Hoa vốn thích ở cạnh các nàng nhất đi vào Lệ Tuyết Viện, nghe hai tỷ muội đấu võ mồm dưới tàng hoa quế, lập tức cười nói: “Lệ Nhi, muội mang thai vẫn tinh lực dồi dào thế. Tuyết Hoa, đã lâu không gặp.” Hôm nay, nàng cũng là bát phẩm nữ tiên, cùng trượng phu Thanh Đồng một phẩm giai.

Theo thói quen dùng thần thức quét qua người Tuyết Hoa, Lệ Quân Hoa lập tức kinh ngạc nói: “Tuyết Hoa, muội cũng mang thai nha. Chúc mừng, chúc mừng.” Ha ha, hai tỷ muội đều là song bào thai, lại cùng mang thai một thời điểm thật thần kì.

Cũng mang thai?

Tuyết Hoa không thể tin được, lập tức kiểm tra, sau đó phát hiện tử cung nàng cũng có phôi thai nhỏ cỡ hạt đậu. Nàng thật sự mang thai, không phải giả! Tuyết Hoa lập tức nói, “Ta đi nói cho Lăng Vân.” Nói xong, nàng lập tức muốn bay đi.

Lệ Quân Hoa kéo Tuyết Hoa lại, ân cần nói: “Muội bây giờ là phụ nữ có thai, đừng nôn nóng. Việc này, ta báo cho Thanh Đồng, để huynh ấy chuyển cáo cho Hạ tiên quân.” Thanh Đồng bây giờ cũng hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa như tu sĩ bình thường, sau khi biết Hạ Lăng Vân tới, lập tức thay nàng tới đại điện nghênh đón, để nàng tới tiếp đón Tuyết Hoa.

“Được.” Tuyết Hoa lập tức nói. Nàng muốn làm mẫu thân, cần phải chú ý cẩn thận, không thể để tiểu bảo bối khó khăn lắm mới có được xảy ra bất cứ điều gì sơ xuất.

Lệ Quân Hoa bên này truyền âm, bên kia Thanh Đồng lập tức biết, hắn chắp tay hướng về phía Hạ Lăng Vân nói, “Hạ tiên quân, chúc mừng Tiên Quân, vừa rồi Quân Hoa truyền tin tới, Tuyết Hoa cũng mang thai. Đây là nàng dùng thần thức kiểm tra, không thể sai.”

Hạ Lăng Vân dù là thiên tuế Tiên Quân, nhất thời cảm xúc cũng kích động.

Chọn tập
Bình luận
× sticky