Ánh trăng phía Tây dần mờ, Hạ Lăng Vân còn đang phân biệt thành phần đan dược, chợt nghe tiểu hồ ly ở trong ngực nói mớ, phụ thân…
Đứa nhỏ này nhớ phụ thân rồi.
Hắn đem linh đan thả lại vào trong bình sứ, sau đó cất bút lông, yêu thương vuốt ve bộ lông của nàng. Lần này gặp nhau, toàn thân nàng ướt sũng, trên lông còn có cát cùng bụi bẩn, điều này chứng tỏ phụ thân nàng cũng không chiều chuộng nàng, còn bắt nàng phải thí luyện giống như những tu sĩ linh sủng khi tiến vào huyễn cảnh.
Nàng không giải thích được tại sao cơ thể phát triển chậm chạp, nhưng tâm trí vẫn đơn thuần như thiên hồ Lệ Nhi, quá trình thí luyện này chắc cũng phải chịu nhiều vất vả.
Hài tử đáng thương, may mắn nàng cũng chịu đựng được còn tấn cấp thành ngũ phẩm linh hồ.
“Tiên Quân?” Dưới ánh tăng mờ Tuyết Hoa cảm nhận được vuốt ve quen thuộc, mơ mơ màng màng kêu lên.
“Tuyết Hoa, ta đánh thức ngươi à?” Hạ Lăng Vân vuốt ve tai nàng, dịu dàng nói: “Ngủ thêm một lát, chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ nướng cá cho ngươi ăn.” Hắn dùng thần thức quét qua, thấy trong hồ rất nhiều cá, phân biệt rõ ràng cá nào là thật cá nào chỉ là do ảo cảnh biến ra đấy.
Đại khái cảm giác ngủ đủ rồi, nghe vậy, hai mắt nàng lập tức mở lớn, kêu lên: “Ta muốn ăn cá.” Nói xong, bụng nàng phối hợp kêu ọt ọt.
Hạ Lăng Vân nhìn tinh thần nàng sáng láng, liền cười nói: “Nếu đã tỉnh, vậy ngươi phụ trách bắt cá.” Thấy tinh thần nàng rất tốt, tâm tình của hắn cũng vui vẻ theo.
Vừa vặn nàng phải giải quyết nhu cầu sinh lí, lập tức nói: “Tốt, ta sẽ bắt hai con cá lớn.” Nói xong, nàng nhảy ra khỏi vòng ôm của Hạ Lăng Vân, chạy tới sau gốc cây đại thụ bên hồ, một lát sau lại hấp tấp từ sau gốc cây nhảy vào hồ, khiến bọt nước tung tóe.
Hạ Lăng Vân nhìn ba bốn bình sứ ở trước mắt không phân biệt ra được đan dược gì, bắt đầu sửa sang bản thân và bút mực, sau đó đứng dậy giãn thân thẻ, quay mặt về phía hồ hít một hơi thật sâu, ngắm nhìn tiểu hồ ly đang bắt cá.
Sau khi Tuyết Hoa tắm rửa xong, bắt đầu ở trong hồ bơi lội, tìm kiếm cá lớn.
Một con cá thật mập thật lớn!
Nàng ra sức khống chế nước, vì vậy con cá lớn dài hơn hai thước lập lức bì kiềm hãm trong nước không cách nào thoát được.
Nhào tới cắn một cái, Tuyết Hoa nhanh chóng hất đầu, dốc sức ném con cá đang ra sức giãy dụa về phía Hạ Lăng Vân.
Cá lớn bị ném lên bờ lập tức giãy giụa kịch liệt, Hạ Lăng Vân ngưng thần nhìn lại, lập tức cời nói: “Tuyết Hoa, con cá này là ảo cảnh.”
Hắn có thể phân biệt rõ sinh vật là thật hay giả, nhưng mà những sinh vật… giả kia công kích hắn, hắn cũng sẽ bị thương, cho nên đối mặt với sinh vật mà công kích mình, hắn một mực giết chết. Chỉ là con cá này, chỉ là con cá bình thường mà thôi. Mũi chân khẽ nhấc, hắn đem con cá mà Tuyết Hoa không phân biệt được thật giả đá vào trong hồ.
Lại là đồ giả, khiến nàng mất công!
Tuyết Hoa hờn dỗi, liên tục vứt bảy tám con cá lớn lên bờ.
Sau khi Hạ Lăng Vân phân biệt, giữ lại hai con, còn lại vứt lại hồ. Cá bị vứt lại có cả cá thật, nhưng mà ông trời có đức hiếu sinh, hắn chỉ lấy thứ mình cần thiết, còn lại thì phóng sinh.
“Tuyết Hoa, trở về, dùng móng vuốt xử lí cá.” Hắn đứng bên hồ chờ đợi sau đó cười tủm tỉm sai khiến nàng. Hắn nghĩ sau khi Tuyết Hoa biến thành người sử dụng tay vô cùng linh hoạt, toàn bộ là vì lúc nàng ở dáng vẻ hồ ly chân trước của nàng cũng được huấn luyện khá tốt.
Tuyết Hoa nghe được hắn gọi, lập tức bơi vào bờ khoe khoang: “Móng vuốt của ta rất lợi hại.” Nói xong, nàng lập tức lộ ra móng vuốt sắc bén thuần thục mổ bụng con cá bị Hạ Lăng Vân đánh chết, lôi nội tạng ra vứt bỏ.
Đợi nàng xử lí xong, Hạ Lăng Vân nói, “Được rồi, ngươi mau rửa máu và vết bẩn trên lông, còn lại để ta.” Nói xong, hắn xắn tay áo, một tay cầm cá đi tới bên hồ bắt đầu rửa cá.
Tuyết Hoa nghe lời hắn lập tức đi rửa vết máu cá bị dính.Thật ra nàng không thích xử lí cá lớn, vì lông sẽ bị dính máu cá, hai chân sẽ bị ám mùi tanh của cá rất lâu, nhưng mà hôm nay Hạ Lăng Vân muốn ăn cá, cho nên nàng phải bắt cá lớn cho nam thần ăn.
Là lần đầu tiên hai người hợp tác nướng cá đó.
Nghĩ tới đó nàng cảm thấy vui thích, tắm rửa sau đó lên bờ xoa tan bọt nước.
“Tuyết Hoa, những…linh đan kia ngươi thu lại trước.” Hạ Lăng Vân nói, bắt đầu xử lí mang cá. Tuyết Hoa chỉ ăn thân cá, cho nên chưa bao giờ bỏ mang cá, thật ra mang cá rất tanh, nếu bỏ đi sau khi nướng mùi tanh sẽ giảm bớt.
“Tiên Quân, những…cái đó ta đều tặng cho người.” Tuyết Hoa ân cần nói.
“Tuyết Hoa, đây là phụ thân ngươi tặng cho ngươi đấy, lại không phải đồ vật bình thường, trước khi đưa cho ta ngươi phải được sự đồng ý của phụ thân ngươi.”
Hạ Lăng Vân ngẩng đầu nói với nàng, “Nhanh thu lại, đừng để giống như Lệ Quân Hoa đột ngột bị ảo cảnh cuốn đi, cái gì cũng không kịp mang.”
Lệ Quân Hoa đột ngột biến mất, xiêm y của nàng ta đang phơi trên cây cũng không kịp mang. Hắn sẽ không chạm vào xiêm y của nữ nhân, Tuyết Hoa cũng không muốn mặc đồ của người khác, cho nên cái váy đỏ, cùng với yếm và đò lót gì đấy, vẫn còn bị treo trên cây.
Tuyết Hoa nghe hắn nói có lý, liền nhanh chóng đi tới trước bồ đoàn Hạ Lăng Vân ngồi thu toàn bộ bình sứ vào trong.
Sau khi Hạ Lăng Vân rửa sạch cá, lấy ra mấy chai lọ, bắt đầu bôi gia vị.
“Đây là muối, ta có thói quen ăn đồ ăn có chút vị mặn, có lẽ ngươi sẽ quen… Đây là rượu, dùng khử mùi tanh… Đây là bột gừng… đây là hồi hương, cũng để dùng ướp cá đấy…”
Hắn giới thiệu từng cái, cuối cùng phân phó cho Tuyết Hoa, “Ta chuẩn bị tốt rồi, người từ từ nhìn ta nướng cá.” Hắn xách cá tới hai tảng đá song song. Thời kì thí luyện gian nan, hắn đối với việc ăn uống không chú ý, nhưng mà hôm nay phải chúc mừng Tuyết Hoa hóa thành hình người, hắn mới đem gia vị không còn nhiều lắm ra dùng.
Tuyết Hoa lập tức nói, “Để ta.” Nàng ngồi xổm trước mặt hai con cá, bắt đầu phóng ra hỏa diễm.
Hạ Lăng Vân nhàn nhã đứng sau lưng nàng, thỏa mãn nhìn xem nàng nướng cá. So sánh với trước kia, hiện tại nàng phóng thích hỏa diễm ngày càng thuận thục, hơn nữa khả năng khống chế lửa vô cùng tốt.
Nhưng mà Tuyết Hoa quá thích pháp thuật hệ hỏa rồi, đối với tu luyện pháp thuật hệ thủy thì ít đi rất nhiều. Nếu thủy hỏa không cân bằng sẽ dẫn tới hỗn loạn, hắn hi vọng lưỡng nghi công pháp phụ thân nàng truyền cho có thể thuận lợi giải quyết vấn đề này.
Không lâu sau, trong không khí truyền tới mùi thơm của cá nướng, Tuyết Hoa vui vẻ nói: “Tiên Quân, cá được ướp gia vị sau khi nướng mùi rất thơm.” Nàng sớm có thể vừa nướng cá vừa có thể phân tâm nói chuyện được rồi.
“Ừ. Ta sẽ đem toàn bộ gia vị cho ngươi, ngươi có thể dựa vào khẩu vị của mình mà tăng thêm.” Hạ Lăng Vân nói, tuy rằng hắn rất hi vọng cùng với nàng thí luyện, nhưng không biết liệu có được như vậy.
Sau khi cá nướng chín, Hạ lăng Vân rất săn sóc gỡ cá bỏ xương lớn cho nàng nói: “Từ từ ăn, đừng để bị hóc xương.” Dù sao hắn cũng chưa từng thấy tiểu hồ ly bị hóc xương cá lần nào.
Nhìn thịt cá vàng thơm ở trên đĩa sứ, Tuyết Hoa cười tủm tỉm nói, “Tiên Quân, ta không khách sao.” Nói xong, nàng bắt đầu ăn.
Hạ Lăng Vân đối với hành động lễ phép này của nàng vô cùng tán thưởng, nói: “Ngươi càng này càng hiểu phép tắc rồi.” Loại chuyện này trước kia hắn chỉ dạy nàng một hai lần, nàng đã nhớ kĩ.
Sau khi ăn no, Tuyết Hoa lười biếng nằm ngửa trong ngực Hạ Lăng Vân rầm rì, mặc kệ để hắn lau miệng bốn móng vuốt cho nàng, sau đó…mát xa bụng.
“Ngươi vẫn tham ăn như vậy.” Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ xoa bụng giúp nàng.
Đứa nhỏ này quá tham ăn, ăn xong một con lại ngẩng đầu đòi hắn, hắn đem một nửa con cá cho nàng, còn cả mấy trái cây… Bởi vì Hàn Tu và Lưu Thanh Bình nói, thời kì trưởng thành sức ăn của hồ ly vô cùng lớn, không nên ngăn cản chúng.
Hắn cho nàng ăn nhiều, không phải muốn nàng no tới mức nằm rên hừ hừ.
“Nhìn thấy Tiên Quân, ta cao hứng, nhịn không được mới ăn nhiều.”
Tuyết Hoa thừa cơ tố khổ, “Bên trong ảo cảnh sa mạc, không có đồ gì ăn, toàn bộ đều là cát vàng. Nếu không phải trước đó ta ăn một viên Tích Cốc Đan, còn chịu đựng buồn nôn ăn bọ cạp côn trùng, nói không chừng đã chết trong huyễn cảnh sa mạc.”
“Tuyết Hoa, ngươi chịu khổ rồi.” Hạ Lăng Vân thương tiếc vuốt nhẹ bộ lông của nàng nói. Hồ ly khác thì ăn chuột, côn trùng, hồ ly hắn nuôi thì lại không hề ăn, lần này, rốt cuộc nàng không kén ăn rồi.
“Tiên Quân, phụ thân ta nói linh khí trong Thái Hư Huyễn Cảnh vô cùng nồng đậm, tu sĩ tu luyện ở đây rất dễ dàng tấn cấp. Thí luyện trong này bên ngoài không thể so sánh, nếu như người ở đây một thời gian, rất nhanh sẽ tu luyện thành cửu phẩm tiên tôn.” Tuyết Hoa thăm dò nói. Nàng hi vọng Hạ Lăng Vân ở trong ảo cảnh, vĩnh viễn không ra ngoài tránh khỏi Lệ Quân Hoa, mà nàng cũng có thể ở cùng hắn và phụ thân.
“Ta biết rõ.” Hạ Lăng Vân trầm ngâm nói, “Mặc dù bây giờ ta chưa tiến giai, nhưng có thể cảm giác được rõ bản thân mạnh hơn trước kia rất nhiều. Cứ tiếp tục, ta nhất định có thể đi tới giai đoạn bát phẩm, càng có cơ hội trở thành cửu phẩm tiên tôn, chạm đến tiên giới trong truyền thuyết.”
“Nhưng mà, ta lo lắng Thiên Linh Môn.” Hạ Lăng Vân vuốt ve bộ lông nàng, “Lần trước ta đã nói với ngươi, sư thúc ta- Đại trưởng lão đã bế quan hơn bảy mươi năm, người có thể tiến giai thuận lợi kéo dài tuổi thọ hay không ta còn chưa rõ. Thiên Linh Môn cần có tu sĩ cấp Tiên Quân trấn thủ, nếu không sẽ bị một số tu sĩ tà ác chiếm chỗ tu luyện bên hồ Nữ Thần.”
Hắn tức giận nói: “Đại đồ đệ của ta Tiếu Thanh Ninh, và nhị đồ đệ Cố Thanh vân đều đang bế quan, ta lo lắng cho bọn chúng, ta nhất định phải ra ngoài.” Mỗi một đồ đệ đều là đích thân hắn nuôi lớn đấy, hắn không đành lòng nhìn bọn họ già yếu tử vong, nhưng mà cũng có biện pháp nào đâu? Tu sĩ luôn luôn là cùng trời tranh mạng sống, cuối cùng mấy ngàn mấy vạn năm mới xuất hiện một hai vị cửu phẩm tiên tôn, những người khác đều trên con đường tu luyện bị già yếu mà chết.
“Bọn họ nhất định sẽ có thể tấn cấp.” Tuyết Hoa an ủi hắn, “Ta có đan dược cho phụ thân điều chế, cho dù là tu sĩ sử dụng lúc hậu kì cũng không bị ảnh hưởng lớn, đan dược cấp cao vẫn có tác dụng đấy.”
Hạ Lăng Vân gật đầu nói, “Ngươi nói không sai.” Đan dược đẳng cấp dựa vào tác dụng đối với tu sĩ mà đánh giá đấy, đan dược phụ thân Tuyết Hoa điều chế có thể coi như là thượng phẩm, nếu như hắn có thể lấy một ít cho đồng môn ăn, có lẽ bọn họ sẽ được trợ giúp một chút.
“Tuyết Hoa, mặt trời sắp mọc, ta mang ngươi lên ngọn cây kia xem mặt trời mọc.” Hắn vừa cười vừa ôm lấy Tuyết Hoa, thu bồ đoàn vào trong vòng tay càn khôn, tới một gốc cây nhảy lên mấy cái đã tới ngọn cây, tìm một nhanh cây thô: ngồi xuống.
“Tiên Quân, người thật lợi hại.” Tuyết Hoa kinh ngạc khen, trong Thái Hư Huyễn Cảnh, tất cả sinh vật đều không thể ngự kiếm phi hành.
“Từ huấn luyện mà ra.” Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng nói. Đã mất đi năng lực phi hành, hắn bắt đầu chú trọng luyện tập cái gọi là khinh công mà thế tục ở đại lục Ngũ Nguyên thường sử dụng, sau đó vì có linh lực làm trụ cột, một ngày hắn đã nắm giữ hoàn toàn bí quyết. Khinh công so với phi hành kém rất nhiều, nhưng nhảy lên nhảy xuống lại vô cùng thuận tiện.
“Tuyết Hoa, ngươi xem, chân trời phía đông là có vài vệt nắng.” Hắn vừa nói vừa ôm nàng.
Vốn là hắn muốn tiến hành khóa tu luyện hàng ngày, nhưng mà huyễn cảnh thay đổi bất thường, hắn không biết mình có bao nhiêu thời gian ở bên nàng, không nỡ lãng phí cho việc tu luyện, nên dứt khoát ôm nàng cùng thưởng thức cảnh mặt trời mọc.