Trong căn phòng bố trí ấm áp, sau khi tắm rửa xong Tuyết Hoa ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện với Hạ Lăng Vân vẫn đang xem sách pháp trận: “Chàng tìm cái gì?” Lệ Nhi đã đưa bốn quyển sách pháp trận cho Hạ Lăng Vân xem rồi.
“Ta đang tìm các loại pháp trận phong ấn, xem loại nào phù hợp với giới tu tiên bây giờ, thích hợp để phong ấn Giao Long.” Hạ Lăng Vân nói, gương mặt lạnh lùng. hắn cảm thấy Giao Long và linh hồn cường đại kia có liên quan.
“Lăng Vân, chàng ôm trách nhiệm vào mình quá nhiều rồi.” Tuyết Hoa xuống giường đưa tay đè chặt quyển sách nói: “Nếu chàng tin tưởng trực giác của ta, ta cho chàng biết, Lệ Quân Hoa là nhân vật mấu chốt, nàng ta có khả năng giết Giao Long, trở thành người cứu nguy cho đại lục Ngũ Nguyên. Cho nên, chàng đừng quá cực khổ, nhanh chút lên giường nghỉ ngơi.” Lăng Vân quan tâm tới tình hình nhân loại khiến nàng ghen tị.
“thật vậy?” Hạ Lăng vân ngẩng đầu nhìn Tuyết Hoa, hi vọng từ trong ánh mắt nàng nhìn ra đầu mối.
“Ta tin tưởng chắc chắn như vậy.” Tuyết Hoa chém đinh chặt sắt nói.
Nhớ tới mỗi lần dự cảm của nàng, Hạ Lăng Vân liền bỏ tay xuống, nói: “Ta không xem, đi nghỉ thôi.” Có lẽ Tuyết Hoa không chỉ có năng lực xuyên mộng cảnh, còn có năng lực biết trước? Huyết thống thiên hồ thật thần kì!
“Vậy được rồi. Chàng chỉ là thất phẩm tiên quân, không phải thần, đừng luôn đem tất cả mọi chuyện gánh lên người.” Tuyết Hoa nói xong, thu bốn bản pháp trận vào trong vòng tay rồi kéo hắn lên giường- nghỉ ngơi- triền miên song tu rồi ôm nhau ngủ.
Sáng sớm, Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa cùng Lâm Vân Phàm và Lệ Nhi cùng ăn bữa sáng ở hội quán rồi đứng dậy tới sảnh tạm biệt quán trưởng và chúng tu sĩ.
“Hạ tiên quân Hạ phu nhân, Lâm tiên quân Lâm phu nhân, đây là thiên ly truyền âm thạch hội quán chúng ta lấy được đêm qua, linh thạch kết nối với hai vị sư đệ của vãn bối.”
Quán trưởng phái Ngũ Hành mang hai túi tiền tới nói ra, “Bốn vị Tiên Quân nếu phát hiện pháp trận tà ác kia, sau khi phá hủy xin liên hệ với chúng vãn bối, để vãn bối đem tin tức mới nhất truyền cho Đồng Minh Hội giới tu tiên.” hắn cầm một túi tiền nặng trịch đưa cho Hạ Lăng Vân.
Cầm túi tiền khác hắn lại nói: “Vãn bối cũng khẩn cầu bốn vị Tiên Quân nhỏ máu cho thiên lý truyền âmthạch, bên vãn bối có tin tức sẽ chuyển tới cho các vị tiên quân.” hắn tin tưởng hai đôi phu thê tiên quân sẽ là trụ cột vững vàng trong cuộc chiến lần này, trước mắt hắn làm chỉ là lấy thiên lý truyền âmthạch ra.
“Đồng Minh Hội?” Tuyết Hoa kinh ngạc nói.
Hạ Lăng Vân giải thích: “Đồng Minh Hội do hơn hai mươi vị chưởng môn các phái tạo ra, bình thường không có việc gì, nhưng nếu gặp phải tình huống như hiện tại, chưởng môn đó sẽ lợi dụng đặc thù pháp thuật xây dựng thông đạo thông tin, kịp thời gửi tin tức mới nhất cho tất cả mon phái tại các hội quán, sau đó tu sĩ ở hội quán sẽ truyền đạt cho tu sĩ tới hội quán tìm hiểu tin tức.
“À.” Tuyết Hoa đã hiểu, cái này giống tình báo trong thời hiện đại.
Hạ Lăng Vân cầm túi, lấy một nửa thiên lý truyền âm thạch cho Lâm Vân Phàm, sau đó mở túi thứ hai cũng phân cho Lâm Vân Phàm một nửa, nói: “Ta và đệ nhỏ máu cho thiên lý truyền âm thạch làm tín hiệu, Tuyết Hoa, Lệ Nhi hai muội cũng làm mấy cái phòng bị.” hắn lấy bốn trong mười hai cái thiên lý truyền âm đưa cho Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa và Lệ Nhi nhìn hai người bắt đầu nhỏ máu vào thiên lý truyền âm thạch đành duỗi ngón tay ngọc cắn mạnh xuống, nhỏ máu vào truyền âm thạch.
Chờ xử lí xong đống thiên lý truyền âm thạch, Hạ Lăng Vân kéo tay Tuyết Hoa, đầu ngón tay bao bọc bởi luồng linh quang xanh lá.
Tuyết Hoa thấy ngón tay bị chảy máu lập tức khép lại không còn vết sẹo, lập tức tươi cười vui vẻ.
Bên Lệ Nhi, Lâm Vân Phàm cũng bôi thuốc mỡ cho Lệ Nhi rồi.
Hai vị tiên quân, đối xử với thê tử của mình thật tốt, ngày bình thường cũng không nỡ để hai người chịu vất vả.
Kinh thành, dưới chân thiên tử, Tuyết Hoa chưa tới lần nào, kéo tay Hạ Lăng Vân chơi đùa cả buổi.
Hạ Lăng Vân yêu chiều: “Chơi một hai ngày rồi chúng ta đi cũng không muộn.” Hai năm qua, Tuyết Hoa đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi nơi biên giới rừng sâu trảm yêu trừ ma, hắn khiến nàng khổ rồi. Quá trình tìm kiếm pháp trận của tinh thần tà ác sẽ vẫn dài dòng buồn chán, một hai ngày này hắn sẽ cùng nàng dạo chơi kinh thành. Người khác nếu thấy hắn chậm chễ quá trình cứu nhân loại hắn mặc kệ, hắnchỉ cần làm đúng lương tâm.
Lệ Nhi ngắm nhìn bốn phía phồn hoa nói: “Hơn hai mươi năm, kinh thành biến hóa thật lớn, thoạt nhìn rất nhiều người, khắp nơi đều là ăn mày.” Nàng lần đầu tới kinh thành là ngồi kiệu, khi đó thoạt nhìn dân chúng rất giàu có. hiện tại dân chúng kinh thành xanh xao vàng vọt, người đi đường vội vàng, xiêm y có vẻ rất cũ, nhiều người còn bị chắp vá.
“Lệ Nhi, ngoại trừ dân ở kinh thành còn có người dân ở địa phương xa cũng chạy tới nội thành. Đồng ruộng không người trồng trọt, nhiều chỗ phải dựa vào lương thực trong túi càn khôn để sống qua ngày.”
Tuyết Hoa giận dữ nói. Cái này không phải là không tướng mà thắng vạn người? Vì Lệ Quân Hoa, người bình thường và tu sĩ trở thành vật hi sinh. Nhưng mà, cũng có thể bởi biết trước loạn thế nên Dịch Ngũ mới để nữ nhi thân sinh xuống cứu thế.
“Con Giao Long kia thật đáng ghét, chờ ta gặp nó, nhất định dùng dây trói tiên trói hắn thật chặt.” Nàng hung dữ nói. Loạn thế khiến nàng không thể du sơn ngoạn thủy với Hạ Lăng Vân, loạn thế cũng khiến nàng thấy thương vong. không nhìn thấy nàng có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng chờ thấy tận mắt cảnh yêu quái tổn thương nhân loại, thậm chí bị ăn sống, trong lòng nàng vô cùng phẫn nộ.
“Đúng rồi Lệ Nhi, bát phẩm tiên quân nếu không chú ý sẽ bị dây trói tiên trói, Cửu phẩm tiên tôn hoặc Giao Long, dây trói tiên có thể dùng không?” Tuyết Hoa hỏi. Lệ Nhi bên người phụ thân lâu, có lẽ sẽhiểu rõ về các loại pháp khí.
Nàng hỏi thăm lập tức thu hút sự chú ý của Hạ Lăng Vân và Lâm Vân Phàm. Hai dây trói tiên, phải chăng có thể trói hung thú Giao Long thượng cổ?
Lệ Nhi nghĩ nghĩ, “Tuyết Hoa, dây trói tiên này là cha nhờ Thiên Tằm tiên tử trong Thái hư huyễn cảnh dệt ra đấy, phụ thân chỉ thiết kế pháp trận nghiền linh thạch, lúc tiên tử nhả tơi dệt vải thì kết hợp với trận đồ. Thiên Tằm tiên tử là tằm tiên 5000 năm, nàng dụng tâm dệt hai dây trói tiên chất lượng khôngvấn đề, nhưng pháp khí đều có cực hạn, nếu vượt quá, pháp khí sẽ bị hủy.”
“Lúc phụ thân cho dây trói tiên nói, bát phẩm tiên quân không phòng bị sẽ bị trói, nhưng chưa hẳn là hoàn toàn trói được bát phẩm tiên quân.”
Lệ Nhi buông tay nói: “Mọi người cũng thấy, ta từng trói Thanh Đồng, mặc dù hắn biến nhỏ hay lớn cũng không thể thoát. thật ra, nếu hắn thật sự muốn, dây trói tiên sẽ bị hắn phá hỏng. hắn chỉ là quá sợ phụ thân, cho rằng pháp khí thật sự trói được, nên hắn không tiếp tục phản kháng.”
“Đáng tiếc, nếu Chi chủ Thái hư huyễn cảnh có thể tiến vào đại lục Ngũ Nguyên, giao long sẽ không thể nguy hại cho nhân loại.” Lâm Vân Phàm thở dài nói.
Lệ Nhi cũng tức giận nói: “PHụ thân, không thể rời khỏi huyễn cảnh, người cần phải thường xuyên giữ gìn ảo cảnh lớn nhỏ, phòng ngừa ảo cảnh không ổn định.” Phụ thân lo lắng Thanh Đồng bắt nạt nàng, cho nên cố phong ấn một đoạn âm thanh để đe dọa Thanh Đồng. Chi chủ của Thái Hư Huyễn Cảnh mạnh như thế nào Thanh Đồng đã được chứng kiến, sợ hãi ăn sâu vào xương cốt, cho nên không đám đối kháng nàng.
Hay là phải dựa vào Lệ Quân Hoa!
Tuyết Hoa âm thầm lắc đầu, người khác muốn làm thay cũng không được.
Bốn người lại đi dạo khắp kinh thành, tới gần trưa, đột nhiên một đội kị binh áo đỏ hét lớn mở đường, người đi đường ồn ảo nghị luận.
“Rốt cuộc quốc sư cũng trở về.”
“Quốc sư đại nhân nhân từ, vì dân chúng đã làm nghi thức tế lễ cho người dân binh sĩ và tu sĩ đã chết.”
“Từ khi có quốc sư, Thái hậu và Hoàng đế hòa giải, chư vị Vương thúc cũng lui về đất phong bảo hộ dân chúng.”
“Quốc sư thật lợi hại, không biết người có phải là Tiên Quân.”
…
Tên tuổi quốc sư như sấm bên tai, chấm dứt thời gian đi tuần, trở lại kinh thành rồi.
Hạ Lăng Vân kéo Tuyết Hoa lui vào góc đường, Lâm Vân Phàm cũng dắt Lệ Nhi đứng cùng. Quốc sư điqua, nếu dân chúng bình thường quỳ xuống bái kiến, bọn họ không quỳ sẽ làm người khác chú ý, nhưng mà bảo bọn họ quỳ…
Hạ Lăng Vân sẽ không quỳ, nếu quốc sư lớn hơn hắn nhiều tuổi là cửu phầm tiên tôn, hắn mới có thể quỳ.
Lâm Vân Phàm tuy trẻ, mới hơn bốn trăm tuổi, quốc sư có thể lớn tuổi hơn hắn nhiều, hắn cũng khôngmuốn quỳ. hắn chỉ lạy trời quỳ xuống đất quỳ trưởng bối của mình.
Tuyết Hoa và Lệ Nhi càng không quỳ, các nàng là thất phẩm thiên hồ, phụ thân là chi chủ Thái hư huyễn cảnh, thân phận so với công chúa thế tục còn cao quý hơn vô số lần, há có thể quỳ loạn?
Quân độivà tu sĩ tạo thành hàng dài đi qua trước mặt đám người Hạ Lăng Vân, sau có bốn con ngựa trắng kéo xe ngưa dần đi tới bên bọn họ. Xe ngựa rất rộng, không xa hoa, màn lụa đỏ buông thõng, rèm hai bên cửa sổ xe kéo một nửa, bên trong một nam tử trẻ tuổi nhìn dân chúng lộ ra nụ cười hiền lành.
hắn đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhảy cảm chuyển hướng về phía Hạ Lăng Vân.
Lúc xe ngựa tiếp cận mấy người Hạ Lăng Vân không hẹn mà dùng thần thức kiểm tra quốc sư, xem tu vi linh lực của hắn. Bọn họ phát hiện quốc sư có tu vi thất phẩm.
Trong hai năm này, Hạ Lăng Vân biết quốc sư là một tán tu không môn phái, nhi tử của Minh tông Hoàng đế thứ mười ba của nước Kim Phượng, năm nay sáu trăm ba mươi tuổi. Lúc trước triều đình công khai vị quốc sư này là lục phẩm chân quân, xem ra những năm này, vị chân quân này đột phá lục giai trở thành thất phẩm tiên quân rồi, chỉ là hắn khiêm tốn ít khi xuất hiện, lại cố đi tuần hành trấn an dân chúng, tuy là tiên quân có thực lực nhưng bên ngoài không mấy ai biết được.
Tiên Quân nhìn thấy Tiên Quân, quốc sư nhìn về phía Hạ Lăng Vân ôm quyền chắp tay, mỉm cười vẻ hiền lành.
Hạ Lăng Vân và Lâm Vân Phàm thấy thế, cũng ôm quyền hoàn lễ. Tuyết Hoa, Lệ Nhi chỉ tò mò nhìn, mỉm cười.
“Lăng Vân, dung mạo vị quốc sư này cũng bình thường.” Chờ xe ngựa quốc sư đi qua, Tuyết Hoa nói.
Lệ Nhi xen vào: “Nhìn qua lập tức quên, trà trộn trong đám người cũng không thể nhận ra.” Ngoại trừ khí chất có chút tự phụ.
“Nam nhân không dựa vào dung mạo kiếm cơm. Tuyết Hoa, Lệ Nhi, sau lưng bàn tán về người khác có phải là…hành vi của người nhiều chuyện.” Hạ Lăng Vân cười nói.
Tuyết Hoa bắt đầu cười hì hì phản bác… “Lăng Vân, ban đầu ta chính là nhìn trúng dung mạo chàng.” Nàng là hiệp hội yêu thích mĩ nam.
Hạ Lăng Vân thấy Lệ Nhi dựng lỗ tai nghe, ánh mắt lướt lên gương mặt hắn, cười khổ nói: “Hồ ly háo sắc.”
Lâm Vân Phàm cũng lộ ra nụ cười khổ, Lệ Nhi cũng là hồ ly háo sắc, ngay từ đầu đã nói nhìn hắn nàng thấy ưa nhìn.
Quốc sư trở lại kinh thành chỉ là việc nhỏ xen vào, không liên quan gì tới đám người Hạ Lăng Vân, bọn họ ở kinh thành một ngày, liền mỗi người đi một ngả, bởi chỉ có Tiên Quân mới có năng lực phóng thần thức ra ngoài kiểm tra linh lực chấn động, cho nên bọn họ phải tách ra để truy tìm.