Sau khi Tuyết Hoa sinh hạ hai tiểu hồ ly chờ tinh thần khôi phục lại, lập tức sử dụng thiên lý truyền âmthạch báo tin cho Lệ Nhi. Buổi chiều ngày hôm sau, thiên lý truyền âm thạch của Lệ Nhi đến, hóa ra thời gian Lệ Nhi sinh cũng không sai biệt lắm, là một đôi huynh đệ.
Tỷ muội các nàng thật sự là giống nhau quá rồi!
Tuyết Hoa kinh ngạc nói.
“không phải lo lắng cho Lệ Nhi nữa rồi, nàng an tâm ở cữ.” Hạ Lăng Vân cười nói. Hai tiểu hồ ly màu hồng chen chúc nhau sưởi ấm trong bụng mẫu thân, tìm kiếm sữa mẹ, Tuyết Hoa không biến về hình người, mà nằm vào cái ổ mà người nào đó đã chuẩn bị sẵn cho mình chiếu cố hai hài tử.
Thê tử Cảnh Thanh Viễn là chồn tuyết vĩnh viễn không già không chết, ban ngày là chồn buổi tối mới biến thành người. Nàng chưa có con biết được tin Tuyết Hoa đã sinh ban ngày thường xuyên tới thăm Tuyết Hoa và hai hài tử.
“Oa ô, oa ô” Hai thú con sau khi sinh một ngày đã mở mắt, khứu giác bắt đầu nhạy cảm… ngoại trừ Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân, những người khác nếu đụng vào cả hai sẽ kêu thật to.
Chồn tuyết không ở hình người nên không cách nào nói chuyện, Uyển Trân lè lưỡi liếm một hồ ly con, lập tức hồ ly con ra sức oa ô gọi, nhanh chóng chui vào trong ngực Tuyết Hoa.
Uyển Trân thấy hụt hẫng, nàng còn muốn mượn tiểu hồ ly của Tuyết Hoa để cảm nhận một chút cảm giác được làm mẫu thân, đáng tiếc hai tiểu hồ ly này quá thông minh, không tiếp nhận huyết thống khác loài tới gần.
Tuyết Hoa ngậm cổ một tiểu hồ ly bắt con tới gần Uyển Trân, ra lệnh “Con ngoan ngoãn đứng bên cạnh Uyển Trân, không được bò lung tung.” Cảnh Thanh Viễn là đệ tử của Hạ Lăng Vân, hiện tại nhi nữ mà Hạ Lăng Vân sinh ra chính là thế hệ nhỏ nhất.
“Oa ô, oa ô” Tiểu hồ ly bị mẫu thân ngậm trong mồm bất an uốn éo, nhưng lại không dám bò đi, có vẻ như đã nghe hiểu ý tứ của mẫu thân.
Kéo tiểu hồ ly vào trong ngực ấm áp của mình, Uyển Trân dịu dàng liếm nhẹ lông tơ mới mọc ra trênngười tiểu hồ ly. Nàng vốn là người bình thường, vì muốn cùng trượng phu Cảnh Thanh Viễn thiên trường địa cửu, mới di truyền huyết mạch của tổ tiên. Có được tất có mất, nàng có thể cùng sống với trượng phu, nhưng thân thể nàng vĩnh viễn ở hình thái trung chuyển người- chồn, hơn nữa không có cái gì thay đổi, kể cả mang thai.
“Bọn nhỏ phải sớm tiếp nhận sự vật bên ngoài.” Tuyết Hoa nghiêm túc nói, “Như vậy chúng mới có thể nhanh chóng trưởng thành.”
Nàng có trí nhớ của nữ nhân xuyên không, nàng không biết thời gian ấu kì của nàng thế nào, nhưng mà tín toán, từ lúc nàng sinh ra và gặp Hạ Lăng Vân khoảng sáu bảy ngàn năm thời gian. Nghĩ tới việc phải chiếu cố hai tiểu hồ ly tới lúc chúng có thể độc lập sinh hoạt cần 2000-3000 năm thời gian, nàng khôngrét mà run. Thời gian này quá dài nha!
Một năm sau, hai tiểu hồ ly đã có thể trườn bò bốn phía Vong Trần Cư. Hai tiểu hồ ly rất đáng yêu, co người đứng dậy giống như lai cuộn lông tuyết trắng. Tuyết Hoa rất thích đùa vui với hai con, chọc cho các con kêu oa oa ô ô. Hạ Lăng Vân nhìn, thường xuyên giận dữ nói, nàng nhỏ như các con sao? Có người làm mẫu thân như vậy sao? Uyển Trân còn ra dáng mẫu thân hơn nàng.
Uyển Trân không có việc gì sẽ lại chơi, hai tiểu hồ ly đã quen nàng, cũng đối xử giống như một người mẫu thân thứ hai.
Hạ Lăng Vân là trưởng lão của Thiên Linh Môn, hài tử của hẳn vừa ra đời đã có bối phận cao. Chưởng môn hiện giờ là tằng tôn của Hạ Lăng Vân, hắn vô cùng nhiệt tình hỏi thăm đại trưởng lão thái sư tổ, muốn thiết đãi sinh yến cho tiểu sư thúc tổ và sư cô nãi nãi nội bộ Thiên Linh Môn không?
Hạ Lăng Vân từ chối, nói người tu tiên không chú ý những… điều này. Chưởng môn đành phải thôi. tuy hai tiểu hồ ly đầy một tuổi đã tổ chức qua ở Vong Trần Cư, nhưng những đệ tử Thiên Linh Môn có trực hệ sư thừa hoặc ngày thường đi lại gần đều nhao nhao đại lễ tới.
Sau khi hai tiểu hồ ly được ba tuổi, thân thể cũng không lớn nhiều, nhưng lông mao thì mọc nhiều hơn. Chúng đã hiểu những lời đơn giản mà phụ mẫu nói… sẽ dựa theo lời phụ mẫu sai bảo mà đi làm, chỉ là có chút ngốc, cần suy nghĩ một chút mới có thể làm chính xác được.
Thiện hạ còn hồ ly nàng đáng yêu như con nhà nàng?
Tuyết Hoa ôm hai con tới dược viên bái phỏng Lục Mẫu Đơn tiên tử, kiêu ngạo tuyên bố.
Tất nhiên là nhà ngươi rồi.
Lục Mẫu Đơn cười phụ họa nói, sau đó ôm hai tiểu hồ ly cùng chơi đùa. Chơi chốc lát, nàng bỏ bọn nhỏ xuống đất để chúng bò xung quanh dược viên, chỉ dặn nữ nhi Tuyết Lan coi chừng.
Dược viên có pháp trận phòng ngự, hơn nữa người ngoài không thể tiến vào, hai vị mẫu thân liền ngồi dưới gốc cây đại thụ nói chuyện phiếm. Gần nửa ngày, Tuyết Lan ôm hai tiểu hồ ly dính đầy bụi đất, xem chừng chơi đã mệt trở về, cáo trạng nói: “Hai người bọn họ chạy khắp nơi còn cắn loạn, phá hủy rất nhiều thảo dược đang sinh trưởng.” Bởi vì lo lắng hai tiểu hồ ly bị thương, nàng không dám ngăn còn phải giúp chúng giải trừ nguy hiểm, không cho chúng ăn thảo dược bậy.
“Oa ô, oa ô ~~” Hai tiểu hồ ly nhảy khỏi khuỷu tay Tuyết Lan, một trái một phải nhảy lên trên đầu gối Tuyết Hoa gọi.
“Ăn phải đồ vật hư bị đau bụng rồi hả?” Nghe hai tiểu hồ ly tố khổ, Tuyết Hoa lập tức khiển trách: “Các con không biết là vật gì đã ăn bậy? Ăn lung tung sẽ đau bụng.”
“Oa ô, oa ô…” Hai tiểu hồ ly tiếp tục ngao ngao kêu gào, tủi thân.
Tuyết Lan dung mạo của thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi tranh thủ nói: “Tuyết Hoa tỷ tỷ, ta vẫn xem chững chúng, hai tiểu hồ ly ăn đều là những thứ muội cho phép.” Với tư cách là một tinh linh thảo mộc, lại sinh hoạt bên trong dược viên, Tuyết Lan và mẫu thân Lục Mẫu Đơn tiên tử giống nhau đều biết tất cả dược tính của đa số thảo dược.
“Oa ô, oa ô” Hai tiểu hồ ly lập tức đứng lên kêu nho nhỏ, ý bảo Tuyết Lan cô cô còn cho hai đứa ăn rất nhiều trái cây ngọt.
“Hai tiểu hồ ly tham ăn.” Tuyết Hoa duỗi đầu ngón tay chỉ chỉ hai cái đầu nhỏ nói, “Các con tới làm khách, thế nào lại chạy khắp nơi quậy phá?” Nhìn hai đứa con khắp người bẩn thỉu nàng cũng đoán được cả hai chạy loạn chui vào bụi cỏ rồi. Theo cá tính của cả hai, những… thảo dược kia hơn nửa là bị phá hỏng.
Lục Mẫu Đơn nghe đối thoại của ba mẹ con, che miệng cười: “Lần đầu tiên bọn nhỏ tới dược viên chơi, vô cùng tò mò, sẽ nghịch ngợm chút. Kệ đi thôi, Ngọc Chi sẽ dẫn người thu lại dược thảo bị phá, có thể sử dụng.” Ngọc Chi là đệ tử thân truyền đắc ý nhất của Thanh Hoa chân nhân, bây giờ là quản sự dược viên.
“Xin lỗi tiên tử, hai tiểu tử nhà ta phá hủy dược viên của người, lát trở về ta sẽ nói với Lăng Vân, để chàng tới hỗ trợ.” Tuyết Hoa xấu hổ nói. Hai tiểu hồ ly nhà nàng cứ thấy đồ gì lạ lẫm cũng muốn cắn một cái, đồ ở Vong Trần Cư cũng bị hai nhóc cắn hỏng khá nhiều.
“Hai đứa nghịch bẩn quá rồi, đi, chúng ta mang cả hai đi tắm rửa.” Lục Mẫu Đơn mỉm cười nói.
“Con ôm, để con ôm.” Tuyết Lan vui vẻ ôm một tiểu hồ ly, nói, “Tuyết Hoa tỷ tỷ, muội giúp tỷ.”
“Được.” Tuyết Hoa gật đầu, ôm một nhóc còn lại đứng dậy, ba người tới bên hồ Nữ Thần.
“Oa ô, oa ô…” Hai tiểu hồ ly vui vẻ kêu. Chúng tuy nhỏ, nhưng biết bơi lặn, hơn nữa rất thích nước. Có lẽ do quá nhỏ, người lớn thường sợ xảy ra chuyện sơ xuất, nên thường giám sát rất chặt, không cho phép hai nhóc lúc không có người mà tự ý chạy tới hồ Nữ Thần.
Hai tiểu hồ ly biết rõ, muốn nghịch nước thì phải cố gắng khiến bộ lông mình bị bẩn. Vì vậy, trong thời gian ngắn, mỗi ngày cả hai đều nghịch cho toàn thân lấm lem, để phụ mẫu hoặc người khác không thể không dẫn cả hai đi tắm rửa.
Vẫn là Hạ Lăng Vân tinh ý, phát hiện mánh khóe của hai bảo bảo, lấy một chậu gỗ ngưng tụ nước, nhét cả hai vào chậu gỗ tắm rửa, sau đó đổi mấy lần nước.
Biết phụ thân nhìn thấu mưu kế của mình, hai nhóc đành phải ngoan ngoãn, không cố ý làm bẩn bản thân.
Hai tiểu hồ ly mang lại nhiều tiếng cười cho Vong Trần Cư và Thiên Linh Môn, chỉ là chúng quá nhỏ, Hạ Lăng Vân lo lắng không muốn mang các con tới đảo Hỏa Vân chơi. Lúc cả hai nhóc được bốn tuổi, Lệ Nhi, Lâm Vân Phàm, Lệ Quân Hoa, Thanh Đồng đột tới thăm phu thê hai người. Đồng thời mang các con của mình.
Sáu tiểu hồ ly thoạt nhìn giống như đúc lần đầu gặp gỡ trong sân Vong Trần Cư. Bốn tiểu tử tới từ đảo Hỏa Vân thoạt nhìn rất thành thạo, hai tiểu hồ ly nhỏ luôn sống trong Vong Trần Cư nhìn thấy trên đời còn có những tiểu hồ ly khác giống mình như đúc, liền oa ô nhào tới, nhảy nhót nhảy nhót.
“Oa ô, oa ô…” Sáu tiểu hồ ly tuyết trắng chen lấn thành một đoàn, cái mũi hít hít, hàm răng nhẹ nhàng cắn lẫn nhau, phát ra tiếng kêu vui sướng.
“Thấy bạn mới, hai tiểu tử nhà ta lại điên cuồng lên rồi.” Lệ Quân Hoa cười nói. Thân hình nàng vẫn như trước, giống như chưa từng sinh dục, Tuyết Hoa và Lệ Nhi cũng vậy.
Thanh Đồng nhìn sáu tiểu thiên hồ, cười không ngậm miệng được nói: “Nhà ta là hai mẫu hồ ly, tương lai các người cứ phải chạy theo cầu ta nhé. Nữ nhi nhà ta một nửa huyết thống thiên hồ, còn nhà hai người, không tinh khiết bằng huyết thống nhà ta.” Tuyết Hoa và Lệ Nhi hai tỷ muội sinh bốn nhóc ba đực một cái, cho nên tương lai phải cầu nhà hắn rồi.
Lệ Quân Hoa hung hăng véo bắp đùi hắn nói: “Chàng không nói cũng chả ai nghĩ chàng là người câm.” Phụ thân của hài tử nhà Lệ Nhi Tuyết Hoa cũng là người kiệt xuất, thiên phú nữ nhi nhà họ tuyết đối không kém nữ nhi nhà nàng.
Tuyết Hoa liếc mắt nhìn Thanh Đồng cười ha hả nói: “Ta không thèm để ý tới huyết thống… dù cho cháu ta không còn là thiên hồ, ta cũng không thấy tiếc nuối.” Ở đây ba thiên hồ, với sáu tiểu thiên hồ cũng chỉ có Thanh Đồng huyết thống tinh khiết, hắn là thiên hồ tinh khiết cuối cùng của đại lục Ngũ Nguyên rồi. Dù nữ nhi hắn cùng con các nàng thành đôi, hài tử ra đời là hình thái hồ ly, cũng vẫn khôngphải là tiểu thiên hồ tinh khiết.
Lệ Nhi so với lúc còn thiếu nữ đã trầm ổn hơn nhiều, nghe vậy cũng không nói chuyện, chỉ mỉm cười. Có lẽ ở đảo Hỏa Vân, Thanh Đồng thường xuyên nói về vấn đề giới tính nữ nhi.
Ba cặp phu thê ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm, nhìn sáu tiểu thiên hồ đùa giỡn trong sân.
Lệ Nhi nhìn đám nhỏ nói: “Tuyết Hoa gần đây ta đặc biệt nhớ phụ thân, tỷ ở trong mộng hỏi một chút, xem Thái Hư Huyễn Cảnh lúc nào xuất hiện?” Nàng biết rõ Tuyết Hoa có năng lực xuyên mộng cảnh.
“Bảy mươi năm trước ta có hỏi, Thái Hư Huyễn Cảnh và đại lục Ngũ Nguyên còn cần hơn một ngàn ba trăm năm nữa mới có thể liên kết.” Tuyết Hoa tiếc nuối nói. Nàng và Lệ Nhi có thể lợi dụng pháp trận trong vòng tay để dịch chuyển vào Thái Hư Huyễn Cảnh, như không thể mang hài tử và phụ thân chúng vào. Tuy các nàng nhớ phụ thân không nỡ để người cô đơn, nhưng cũng không thể bỏ được vị hôn phu và các con.
“Còn phải chờ thật lâu nha.” Lệ Nhi buồn bã nói, “Nếu không phải có hai hài tử này, ta cũng muốn bế quan trường kì.” Chỉ có bế quan mới không cảm giác được thời gian, mở mắt ra có lẽ vài thập niên trôi qua.
“Phụ thân nói đang cải tiến không gian di chuyển pháp trận, hi vọng có thể triệu hoán cả nhà chúng ta về.” Tuyết Hoa an ủi, “Chúng ta nên chờ đợi.” Đôi lúc nàng nằm mộng trò chuyện với phụ thân, phụ thân sẽ ghi lại một ít nghiên cứu của người bảo nàng nhớ rồi viết cho Hạ Lăng Vân, để Hạ Lăng Vân cùng giúp đỡ nghiên cứu.
Pháp trận có chút tiến triển, nhưng không thể cam đoan chắc chắn thành công, cho nên nàng khôngdám nói trước với Lệ Nhi. Dù sao lúc nghiên cứu xong, nàng và Hạ Lăng Vân sẽ mang theo một nhà Lệ Nhi cùng đi.
Nghe hai tỷ muội thảo luận việc trở lại Thái Hư Huyễn Cảnh, Thanh Đồng hỏi Lệ Quân Hoa, “Nàng có muốn đi vào không?” Hắn sẽ theo Quân Hoa, Quân Hoa ở đâu hắn ở đó.
Lệ Quân Hoa nói: “Tạm thời ta không muốn đi vào. Tuyết Hoa, chờ pháp trận kia nghiên cứu thành công, muội nhớ sao chép cho ta một phần. Nếu không, ta sẽ chờ Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện lần nữa rồi vào.”
Nàng có pháp khí dù vào hay không vào Thái Hư Huyễn Cảnh cũng không sao, Thanh Đồng và nàng hợp thể song tu, tu luyện cũng không bị chậm trễ. Nàng chỉ lo cho hai đứa nhỏ, sợ linh khí đại lục Ngũ Nguyên không đủ, tương lai tu vi sẽ thấp hơn nhi tử của Lệ Nhi và Tuyết Hoa, cho nên, nàng nhất định sẽ mang theo Thanh Đồng và hai đứa nhỏ tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh.
Bốn mươi năm sau, Lệ Quân Hoa hoàn toàn không cần lo lắng. Hao Linh Tiên Tôn và Hạ Lăng Van đã kết nối ra pháp trận thông đạo giữa Thái Hư Huyễn Cảnh và đại lục Ngũ Nguyên. Tuyết Hoa, Hạ Lăng Vân, Lệ Nhi cùng Lâm Vân Phàm mang theo đám tiểu hồ ly trở lại Thái Hư Huyễn Cảnh. Trước khi điTuyết Hoa, Lệ Nhi lấy một phần cực phẩm linh thạch và linh đan đỉnh cấp trong vòng tay cho trượng phu để cấp cho môn phái, còn lại cho Lệ Quân Hoa.
Lệ Quân Hoa có thể dùng để bố trí pháp trận tụ linh đỉnh cấp, giúp nữ nhi tu luyện, nàng sẽ không phải lo lắng tiến độ tu vi nữ nhi thấp hơn đám nhỏ nhà Tuyết Hoa, Lệ Nhi.
Trong ghi chép của giới tu tiên ghi lại bát phẩm Hạ Lăng Vân Tiên Quân, Vân Phàm Tiên Quân và thê tử đều không có tông tích, nhưng trong ghi chép của Thiên Linh Môn và đảo Hỏa Vân thì là, hai vị Tiên Quân và thê tử cùng các con vĩnh viễn cư ngụ nhà mẹ đẻ.
Thái Nguyên Cung, pháp trận lóng lánh đủ màu sắc, bốn thân ảnh xuất hiện trong pháp trận. Chờ pháp trận ngừng vận hành, bọn họ hành lễ thật sâu với Hạo Linh Tiên Tôn đang đứng mỉm cười nhìn bọn họ.
“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Hạ Lăng Vân, Lâm Vân Phàm cung kính nói.
“Phụ thân, chúng con về rồi.” Tuyết Hoa, Lệ Nhi vui vẻ nói, xoay người đặt tiểu hồ ly xuống, dặn dò bọn nhỏ, “Người này là ngoại công của các con, mau gọi ông ngoại.”
Bốn tiểu thiên hồ thông minh sớm được phụ mẫu dạy bảo, hôm nay bái kiến ông ngoại, nhanh chóng chạy tới, “Oa ô, oa ô…” cả đám vui mừng kêu, nhảy nhót lên người Hạo Linh Tiên Tôn.
Hạo Linh Tiên Tôn mở rộng tay, trong lòng ngập tràn kích động ngồi xuống ôm tất cả vào trong ngực, khóe mắt ẩm ướt. Đây là cháu của hắn và Tuyết Cơ, nếu Tuyết Cơ còn sống, sẽ vô cùng vui vẻ.