Sau khi cáo từ, Hạ Lăng Vân dẫn đầu bay về phía đại lục Ngũ Nguyên, lần đầu tiên tới đại lục Ngũ Nguyên Thanh Đồng cao ngạo bướng bỉnh không muốn thua kém, vượt Hạ Lăng Vân giữ vững khoảng cách hai trượng. Mọi người đối với niềm kiêu ngạo của hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Tuy không thể ở cùng một chỗ với Tiên Quân, nhưng có thể bên muội muội, Tuyết Hoa rất cao hứng.
Tuy Lệ Quân Hoa được xuất sư, nhưng sẽ phải ở thôn nhỏ trong dãy núi Hằng Cổ vài năm, phụng dưỡng hai lão nhân gia trăm tuổi, sau đó mới chính thức tiến vào thế tục lịch lãm rèn luyện.
Nhưng mà vài thập niên đối với tu sĩ thường xuyên bế quan mà nói vô cùng ngắn ngủi, Tuyết Hoa cảm thấy có lẽ sau khi nàng bế quan đi ra, Lệ Quân Hoa đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở đại lục Ngũ Nguyên, trở thành nữ tu sĩ cường đại Lệ Quân Hoa sẽ như thế nào, có thành tựu gì nàng không quá quan tâm, nàng chỉ biết là hậu cung của Lệ Quân Hoa đã bị ít đi hai người. Tương lai Lệ Quân Hoa còn gặp được người nam nhân ưu tú thế nào, là việc nhân viên quản lí thứ n phải để tâm.
Bay nửa ngày, mọi người đã bay tới bờ biển phía đông nam đại lục.
Đáp xuống một bãi đá ngầm sạch sẽ trên mặt biển, Hạ Lăng Vân nói mọi người nghỉ ngơi, Tuyết Hoa tinh thần sáng láng nhảy từ lồng ngực hắn ra ngoài duỗi duỗi tứ chi vẫy vẫy đuôi, cảm thụ cảm giác đạp chân xuống đất.
Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng hỏi thăm Lệ Quân Hoa, “Quân Hoa hiền chất, từ chỗ này ngươi bay thẳng về phía bắc, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ về tới cố hương. Thiên Linh Môn ở hạ du chúng ta đang ở phương Bắc, ta và Thanh Viễn không cùng đường với ngươi rồi.” Thanh Đồng đã hứa bảo hộ cô bé này, vậy hắn không cần quá lo lắng.
Lệ Quân Hoa nghe vậy lập tức nói: “Vãn bối sẽ bay về nhà, vậy mọi người chúng ta chia tay ở đây.”
“Được, mọi người ngồi xuống ăn một chút, hồi phục lại linh lực.” Nói xong hắn dẫn đầu ngồi xếp bằng, đồng thời lấy ra một ít hoa quả mời mọi người.
Một đống hoa quả vậy sao đủ no? Hắn muốn ăn thịt!
Thanh Đồng lập tức bay lên nhảy vào biển. Chỉ chốc lát sau, mặt biển đang tĩnh lặng đột nhiên lay động, một con hồ ly tuyết trắng cao 5-6m cắn đầu cá biển không biết tên lao lên, vẩy nước trên đuôi rồi bơi về phía bờ.
Nhanh chóng kéo con cá biển về phía bờ, Bạch Hồ nhanh chóng biến nhỏ lại, thành một con hồ ly chỉ cao bảy tám chục xăng ti mét. Nó lắc mình vẩy nước trên người, rồi lợi dụng pháp thuật phong làm khô nước trên bộ lông.
Làm khô chính mình, hắn không ăn cá, mà bắt đầu vươn mình, sau đso liếm bộ lông trên người, dùng móng vuốt sau gãi gãi cơ thể.
Tuyết Hoa lập tức hiểu nguyên nhân, cười ha ha, cười đến nghiêng ngả. Bộ lông dính nước biển, sau khi nước biển khô bên trên bộ lông sẽ dính ít muối biển kết tinh.
Hạ Lăng Vân mỉm cười vuốt ve cái đầu hồ ly nho nhỏ của nàng nói: “Không được chê cười người khác, nàng cũng từng như vậy.” Chẳng lẽ ở trong Thái Hư Huyễn Cảnh không có biển? Hay bát phẩm Thiên Hồ nghĩ biển như là hồ nước lớn?
Đương nhiên Lệ Quân Hoa biết rõ nguyên nhân, lập tức bay đến cạnh bát vĩ thiên hồ, một mặt giúp hắn làm sạch muối trên bộ lông, mặt khác giải thích nguyên nhân vấn đề.
“Lệ Nhi, nàng tạo ra nước giúp Thanh Đồng rửa đi được không?” Lâm Vân Phàm thấp giọng hỏi ý kiến Lệ Nhi đang ở bên cạnh Tuyết Hoa. Lệ Nhi là thuộc tính phong thủy, ngưng tụ nước để tắm rửa là chuyện dễ dàng. Lúc hắn trong Thái Hư Huyễn Cảnh, rất nhiều lần bị nàng dùng nước dội lên người.
Lệ Nhi lạnh lùng nói: “Có tiểu sư muội chàng ở đây, không cần ta và chàng phải quan tâm.” Nàng còn lâu mới xen vào chuyện người khác. Phụ thân từng nói nếu nhận ân huệ người khác dù chỉ một chút cũng phải hồi đáp lại gấp bội. Nàng chưa bao giờ tiếp nhận sự giúp đỡ của Thanh Đồng, cần gì phải giúp hắn?
Nàng xoay người hỏi Tuyết Hoa: “Muội muốn ăn cá không, tỷ giúp muội bắt một con lớn như thế?” Tuyết Hoa là thân muội muội của nàng, nàng là tỷ tỷ đương nhiên phải đích thân chăm sóc.
Tuyết Hoa lập tức lắc đầu nói: “Bắt cá lớn như vậy, chúng ta không ăn hết.” Ăn bao nhiêu thì săn bắt bấy nhiêu, sát nghiệp quá nhiều sẽ phá vỡ thiên đạo.
Nàng ngẩng đầu hỏi Hạ Lăng Vân: “Chàng ăn cá? Ta bắt giúp chàng?”
Hạ Lăn Vân mỉm cười lắc đầu nói: “Ta ăn những… trái cây này là đủ, nàng và Lệ Nhi đi bắt một ít cá mà hai người thích ăn là được.”
“Vâng.” Tuyết Hoa nhảy lên bờ vai Lệ Nhi, vừa muốn nói với Lệ Nhi, đã thấy Lâm Vân Phàm bay về phía biển, sau đó vung lưới cá trong suốt xuống mặt biển.
Lệ Nhi lập tức nói: “Chúng ta đừng đi. Huynh ấy sẽ giúp chúng ta bắt cá.” Nàng và hắn tiếp xúc đã lâu, biết rõ hắn là người nói ít nhưng làm nhiều.
“Được rồi.” Tuyết Hoa cũng không muốn xuống biển, rồi khi lên bờ lại còn phải ngưng tụ nước tắm lại, liền nhảy về phía Hạ Lăng Vân.
Cảnh Thanh Viễn lấy hai con thỏ rừng đã chín đến, nói với Lệ Nhi và Tuyết Hoa: “Hai người ăn không? Đây là do Uyển Trân làm rồi bỏ vào vòng tay càn khôn, mùi vị không tệ lắm.” Về phần sư phụ, hắn nhớ các vị sư huynh từng nói, trừ phi lúc thí luyện, nếu không người sẽ không ăn thịt.
Những ngày này ăn đồ biển nhiều rồi, thật sự muốn ăn thịt.
Tuyết Hoa lập tức nói, “Cảm ơn ngươi!” Nàng không chút khách khí lấy đĩa sứ ra.
Cảnh Thanh Viễn đặt một con thỏ rừng vào đĩa của Tuyết Hoa rồi đưa con còn lại cho Lệ Nhi đang ở hình người. Lệ Nhi nhận lấy nói cảm ơn, dùng tay bắt đầu xé ăn.
Ăn cơm tối mà thôi còn cần lễ nghi gì?
Tuyết Hoa vừa muốn cúi đầu cắn, con thỏ trước mặt bị Hạ Lăng Vân cầm lên, dùng tay xé thành từng miếng thịt nhỏ, đặt vào mâm cho nàng.
“Ăn vậy sẽ dễ hơn.” Hạ Lăng Vân bình thản nói, lấy ra một cái khăn lau tay, rồi tiếp tục uống nước trong hồ lô ăn trái cây.
Cảnh Thanh Viễn thì ở một bên đút đồ ăn cho vị hôn thê, Lệ Nhi và Tuyết Hoa ăn thịt thỏ.
Lâm Vân Phàm hệ hỏa lợi dụng lưới bắt cá, nhưng chỉ lấy bốn con còn lại thả xuống biển. Sau khi xử lí xong, hắn mang về phía Lệ Nhi.
Thấy Lệ Nhi ăn thịt thỏ, Lâm Vân Phàm hỏi nàng: “Lệ Nhi, cá này nàng có muốn ăn không? Nàng vẫn muốn ăn thức ăn nấu chín sao?” Lệ Nhi có lúc ăn thịt sống, lúc ăn thịt chín, mỗi lần giúp nàng xử lí đồ ăn hắn đều hỏi nàng.
“Ta muốn ăn đồ chín.” Lệ Nhi mỉm cười nói, “Thỏ này ta ăn một nửa, phần một nửa cho chàng. Thỏ là do Cảnh Thanh Viễn mang tới, ngươi thiếu ta một phần ân tình.” Nhìn xem nàng đối xử với hắn rất tốt? Lúc ăn còn chú ý để phần hắn. Hắn chính là một tên đầu gỗ chết tiệt, đơn giản chỉ cần đáp ứng lại tình cảm của nàng.
Lâm Vân Phàm khẽ gật đầu, đặt bốn con cá ra sát phía ngoài bãi đá ngầm, sau đó dùng bắt đầu sử dụng hỏa linh lực. Bên ngoài bốn con cá bị vây quanh bởi một luồng linh quang màu đỏ, chốc lát sau mùi cá nướng thơm lừng tỏa ra.
Tuyết Hoa liếc nhìn, khen ngợi, “Lâm Vân Phàm, pháp thuật hệ hỏa của ngươi thật lợi hại.” Hắn không cần dùng lửa trực tiếp, mà giống như là lò nướng, lò vi sóng dùng hỏa linh lực nướng đồ ăn. Một lần nướng bốn con cá, còn nhanh hơn so với nàng khi nướng một con.
Lâm Vân Phàm quay về phía Tuyết Hoa lễ phép cười, chờ cá chín, hắn dâng lên trước mặt Hạ Lăng Vân nói: “Tiên Quân, đệ tử có chút hiếu kính, xin Tiên Quân đừng ghét bỏ.”
Hạ Lăng Vân uống ít nước, ăn trái cây, đã năm phần no, nhưng thấy tâm ý của hắn đành cười nhận, đổ xương thỏ trong đĩa của Tuyết Hoa rửa sạch, đặt cá vào đĩa của nàng, lấy đũa chia sẻ con cá với nàng.
Lâm Vân Phàm cầm một con đưa tới trước mặt Cảnh Thanh Viễn nói lời cảm tạ. Cảnh Thanh Viễn cũng không từ chối nhận lấy ăn với Uyển Trân.
Lệ Nhi mỉm cười chỉ vào hai con còn lại, “Của chàng, và ta sao?” Không có của Lệ Quân Hoa?
“Đúng.” Lâm Vân Phàm nói.
Lệ Nhi lập tức vui vẻ ra mặt, nhét nửa con thỏ nướng còn lại vào tay hắn nói: “Cái này cho chàng, ta ăn cá.”
Bọn họ ở chỗ này dùng cơm, Thanh Đồng ở dáng vẻ hồ ly trên bờ ăn cá sống.
Lệ Quân Hoa không cản, chỉ cắt một miếng thịt cá, phóng thích hỏa diễm nướng cá, sau đó đưa hai phần cá nướng qua.
Mọi người ăn no nê, bắt đầu ngồi xuống khôi phục linh lực.
Chạng vạng tối, đột nhiên Tuyết Hoa nói phải biến thân, Hạ Lăng Vân lập tức lấy trường bào quấn nàng lại, sau đó quay lưng đi. Cảnh Thanh Viễn và Lâm Vân Phàm cũng quay ra phía khác, hồ ly Thanh Đồng ở bên cạnh Lệ Quân Hoa hai mắt sáng ngời muốn xem, lập tức bị Lệ Quân Hoa đè đầu lại không cho phép nhìn.
Lệ Nhi ở cạnh giúp Tuyết Hoa mặc xiêm y, sau đó sóng vai ngồi bên cạnh thấp giọng nói chuyện.
Các nàng rất giống nhau, quan hệ khá tốt, dù Lệ Quân Hoa không rõ tình hình cũng hiểu được, rất có thể hai nàng là thân tỷ muội, nhưng vì nguyên nhân nào đó nên giấu mọi người.
Uyển Trân cũng muốn biến hóa, Cảnh Thanh Viễn đưa nàng cách xa bãi đã ngầm rồi cùng Uyển Trân dáng vẻ người quay lại.
Nửa đêm mọi người nghỉ ngơi đủ. Chờ Hạ Lăng Vân đứng dậy ý nói xuất phát, cả đám người đồng loạt đứng lên.
“Quân Hoa hiền chất, chúng ta chia tay. Hi vọng lần sau gặp lại, ngươi đã là một thất phẩm nữ tiên.” Hạ Lăng Vân nói, tốc độ tu luyện của Lệ Quân Hoa cực nhanh cơ duyên tốt, hắn không hề hoài nghi lần sau gặp lại Lệ Quân Hoa đã trở thành nữ tiên quân.
Mọi người cũng lần lượt cáo biệt. Sau khi chào hỏi, nàng nhảy lên pháp kiếp, vẫy tay chào rồi bay về phía Bắc.
Thanh Đồng biến thành hình người đến trước mặt Lệ Nhi, Tuyết Hoa hít hít ngửi ngửi, kiêu căng tà mị nói: “Không cho phép quan hệ với đám hồ ly hoang dã, chờ ta trở lại tìm hai ngươi.” Nói xong, hắn mỉm cười với hai nàng, trên người phát ra một mùi thơm ngào ngạt.
Nụ cười này, giống như là đóa hoa xinh đẹp trên gương mặt anh tuấn, khiến những tu sĩ trẻ tuổi anh tuấn bên cạnh dường như cũng mất đi vẻ đẹp.
Trong lúc hắn tỏa ra mùi hương. Nam tử xung quanh vẫn còn suy nghĩ mị hương của hồ ly công “Tiên” giai trong truyền thuyết có thơm không?
“Thanh Ca.” Uyển Trân dáng vẻ người nhảy bổ nhào vào trong ngực Cảnh Thanh Viễn, đầu tựa vào vai hắn hơi thở dồn dập.
Tuyết Hoa và Lệ Nhi hai mắt mơ màng, gò má ửng hồng, chủ động tiến về phía Thanh Đồng.
Hạ Lăng Vân phát giác dị thường, lập tức kéo Tuyết Hoa vào ngực mình, tức giận nói: “Hành vi tiểu nhân!” Hắn lập tức ôm nàng tránh ra khỏi phạm vi mị hương
“Lệ Nhi.” Phản ứng của Lâm Vân Phàm cũng không chậm, kéo Lệ Nhi đang thần trí mơ màng bỏ chạy, thoát khỏi phạm vi mê hương.
“Uyển Trân.” Cảnh Thanh Viễn nhìn tình hình liền hiểu rõ, hồ ly công phẩm giai “Tiên” này đang phát ra mị hương mê hoặc đối tượng khác phái, tranh thủ thời gian ôm Uyển Trân bay xa.
“Ha ha ha ha.” Thanh Đồng cười to nói, “Tuyết Hoa, Lệ Nhi, nhớ kĩ mùi của ta, ta tin tưởng các ngươi sẽ không hứng thú với mùi của hồ ly khác.”
Nói xong hắn cười cười đuổi theo Lệ Quân Hoa.