Nương tử của thôn trưởng nhanh chóng làm xong bữa sáng rồi đi thông báo với phu quân của mình để chàng đi mời tiên nhân đi phòng khách.
Khi hai sư đồ Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa đến thì hai phu thê nhà thôn trưởng đang xếp bát đũa.
“Thôn trưởng, Tuyết Hoa nói cho ta biết đứa trẻ có thượng đẳng linh căn và mẹ đã tới đây rồi, sao ta không thấy hai người đó?” Hạ Lăng Vân dùng ngữ khí bình thản dò hỏi. Tuyết Hoa tất nhiên không thể nói cho hắn nhưng hắn chỉ cần phóng chút thần thức là cái gì cũng không dấu được.
“Hạ tiên nhân, hai mẹ con các nàng đến sớm biết ngài chưa dùng bữa nên không tiện quấy rầy.” Thôn trưởng cung kính nói. Dân quê không chú trọng quy củ nhưng cũng biết khi khách nhân dùng cơm thì không tiện quấy rầy.
Hạ Lăng Vân khẽ vuốt cằm, đi vào chính sảnh ngồi ghế trên. Hắn đặt Tuyết Hoa lên trên bàn phía bên tay phải, Cảnh Thanh Viễn liền ngồi bên phải, hai phu thê nhà thôn trưởng ngồi đối diện hắn.
Trong nhà có khách quý đều là nam chủ nhân tiếp khách, nữ chủ nhân chuẩn bị đồ ăn, điểm tâm trong nhà bếp.
Ba chén cháo trắng thơm ngọt, một đĩa lớn bánh đậu loại ngon, hai đĩa rau dưa tươi mới, một đĩa to trứng gà rán thơm lừng, hai đĩa nấm xào thịt, một con gà nướng béo ngậy.
Ở một gia đình bình dân, hầu như mọi người một ngày ăn hai bữa cơm: bữa ăn sáng và bữa chiều. Bữa sáng mọi người thường ăn nhiều một chút, gia đình thôn dân sống dựa vào núi, làm việc nặng, ăn nhiều mới có sức. ( 1 ngày hai bữa, buổi sáng gọi đại thực, buổi chiều tầm ba bốn giờ ăn nhẹ, nhà giàu sang sẽ ăn sớm hơn một chút và thêm ăn khuya.)
“Thôn trưởng, ngươi và phu nhân vất vả rồi. Ngươi đừng câu nệ, mau dùng cơm đi.” Hạ Lăng Vân khách khí nói.
Cầm lấy chiếc đũa, hắn xé một cái cánh gà nướng đặt vào trong bát của thôn trưởng, nói: “Thôn trưởng cũng nếm thử tay nghề phu nhân ngươi.” Nơi này mặc dù sống dựa vào núi nhưng đoán chừng mọi người đều cực khổ, bình thường hiếm khi mới có dịp ăn thịt.
“Hạ tiên nhân, ngài quá khách khí.” Thôn trưởng kích động nói, tiên nhân đưa cánh gà đến trước mặt hắn, hắn ngượng ngùng lại dùng đũa gắp về.
Hạ Lăng Vân đem một cái gà cánh nướng khác đặt vào trong bát trước mặt Cảnh Thanh Viễn “Ngươi cũng ăn đi.”
Cảnh Thanh Viễn được sư phụ ban đồ ăn, quay qua nói với tiểu hồ ly “Tuyết Hoa, cho một chân gà.”
Tuyết Hoa “Oa ô” một chút, thận trọng gật đầu.
Nàng đang hờn dỗi, nói là đặc biệt làm gà cho nàng ăn vậy mà nàng chỉ có thể ăn một cái đùi gà và một ít thịt tạp nham. Sớm biết như vậy, tối qua nàng chạy ra bên ngoài thôn, đi săn vài con mồi mang về nhờ phu nhân thôn trưởnglàm thịt nướng.
“Thanh nhi, ta rất hiếm khi ăn đồ ăn mặn.” Hạ Lăng Vân thản nhiên nói, đem chỗ gà còn lại đặt trước mặt Tuyết Hoa, “Ăn đi nhưng đừng để dầu dính lên, làm bẩn mặt.”
Nam thần đối với ta thật tốt, đem thịt chia đều rồi để dành cho ta phần nhiều nhất.
Tuyết Hoa vui vẻ kêu ô ô hai tiếng, cúi đầu cắn chân gà. Trước khi đến tiền viện dùng cơm thì nam thần mang nàng ra giếng, giúp nàng rửa sạch đất cát bám dính trên bốn móng vuốt. Cảnh Thanh Viễn nói, bây giờ sư phụ đang giống quý nhân thế tục, coi Tuyết Hoa như sủng vật mà chăm sóc, trêu đùa trên tay.
Nam thần yêu chiều nàng như thế làm hắn đố kỵ nha? Ai bảo sau khi hắn lớn lên không còn đáng yêu? Cho hắn đố kỵ chết luôn đi!
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa được phen kiêu ngạo, vẫy cao đuôi.
○○○
Ăn xong điểm tâm, Cảnh Thanh Viễn giúp đỡ thôn trưởng thu dọn bàn, nhanh chóng bưng nước ấm cùng khăn vải tới.
Dùng khăn vải đã được giặt sạch sẽ lau chùi miệng và móng vuốt cho Tuyết Hoa rồi để nàng đi lại tự do trong phòng cho tiêu thực, Hạ Lăng Vân bảo Cảnh Thanh Viễn gọi hai mẹ con Lệ Quân Hoa.
Hai mẹ con Lệ Quân Hoa tiến vào, trong tay các nàng mang theo một cái bao.”Hạ tiên nhân chào buổi sáng.” Sau khi vào các nàng cúi chào Hạ Lăng Vân đang ngồi ở ghế lớn, thi lễ thỉnh an, sau đó khom mình hành lễ với Cảnh Thanh Viễn, gọi hắn là Cảnh tiên nhân. Người thế tục đối tất cả tu sĩ đều tôn kính gọi tiên nhân.
Tuyết Hoa nhảy lên bàn, ngồi cạnh Hạ Lăng Vân nhìn hai mẹ con bọn họ.
Mẫu thân Lệ Quân Hoa từ trong lòng lấy ra túi gấm màu đỏcung kính đưa hai tay lên, nói: “Hạ tiên nhân, đây là di vật mẹ đẻ Hoa Hoa lưu lại, thỉnh ngài nhận lấy.”
Hạ Lăng Vân thoáng nhướn đuôi lông mày, hóa ra người mẫu thân này đã nói thân thế cho năm tuổi nữ nhi.
Tiếp nhận túi gấm màu đỏ, hắn kiểm tra mặt trên của đồ án Tú Hoa, sau đó nói, “Hóa ra là túi Càn Khôn của nữ đệ tử Ly Hỏa cung.”
Hắn cẩn thận đánh giá Lệ Quân Hoa chần chờ một chút nói: “5 năm trước, Ly Hỏa cung phát sinh nội loạn, một vị chân nhân ngũ phẩm và một số đệ tử chính đạo bỏ mình còn có vài đệ tử mất tích. Không nghĩ tới mẫu thân ngươi là một trong số những người mất tích đó.”
Lệ Quân Hoa ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn kích động nói: “Hạ tiên nhân, ngài có biết mẹ ruột ta là ai không? Xin ngài hãy nói cho ta biết.”
Không ngờ một bé gái năm tuổi có gan to vậy, dám hỏi chính mình, Hạ Lăng Vân nói, “Ta không biết. Ly Hỏa cung ở cảnh nội của hoàng triều Kim Phượng còn Thiên Linh môn ở Tây Lăng quốc không có quá nhiều giao tình. Ta có thể biết sự tình đều là Ly Hỏa cung hướng Tu Tiên giới tuyên bố. Tu sĩ tu luyện là vì trường thọ cùng cường đại, vốn dĩ không bao giờ quan tâm đến thế tục, càng không can dự vàophân tranh của người khác, trừ khi liên quan đếnlợi ích của bản thân và môn phái, bằng không sẽ không chủ động tìm tòi nội vụ của những môn phái khác.”
“Tư chất của ngươi rất tốt, không tu tiên sẽ rất đáng tiếc. Bạn tốt của ta là Đạo Nguyên tiên quân, hắn là một người thích kẻ có tài, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ thu ngươi. Tương lai ngươi có thể tìm nguyên nhân tử vong mẫu thân nhưng phải nhớ kỹ, tốt nhất không được liên lụy đến sư phụ và môn phái của ngươi. Tự mình giải quyết sự tình.” Hạ Lăng Vân cảnh cáo.
“Vâng, lời của ngài ta nhớ kỹ trong lòng.” Lệ Quân Hoa nói.
Nhìn thật kỹ một lần nữa bé gái thông minh hiểu chuyện dị thường, Hạ Lăng Vân lấy ra giấy và bút mực từ trong vòng tay Càn Khôn. Cảnh Thanh Viễn dùng pháp thuật ngưng tụ ra một nước, bắt đầu mài mực.Hạ Lăng Vân chấp bút viết thư sau đó đem tín thư và túi gấm màu đỏgiao cho Cảnh Thanh Viễn, phân phó: “Ngươi báo danh hiệu ta, người đảo Hỏa Vânsẽ để ngươi lên đảo. Ngươi nhìn thấy Đạo Nguyên tiên quân thì đem thư và túi Càn Khôn giao cho hắn; nếu như Đạo Nguyên tiên quân ra ngoài, ngươi liền đem tín thư giao cho quản sự, túi Càn Khôn này ngươi lặng lẽ đưa lại cho đứa trẻ này.”
“Sư phụ?” Cảnh Thanh Viễn kinh ngạc nói.
“Đạo Nguyên tiên quân là bằng hữu hơn ba trăm năm của ta, ta tin tưởng nhân phẩm của hắn. Chỉ là trên đảo Hỏa Vân người nhiều phức tạp, có người là đệ tử của hắn có người là người hầu của hắn, nhân phẩm bất đồng, ta không thể hoàn toàn tín nhiệm.”
Hạ Lăng Vân dừng một chút, nói: “Nếu Đạo Nguyên tiên quân đang bế quan thì trong ngắn hạn sẽ không xuất quan, ngươi đem đứa trẻ đưa về Thiên Linh môn, có chưởng môn xử lý.”
Trẻ nhỏ là thời kỳ tu luyện cơ bản và Trúc Cơ tốt nhất. Đứa trẻ này đã năm tuổi, thời gian không cho phép phí hoài. Nếu Đạo Nguyên không có cơ duyên thu đồ đệ này thì là do đứa trẻ này không có cơ duyên bái sư phụ am hiểu nhất về hỏa thuật phong thuật,vậy thì để Thiên Linh môn nhận lấy nàng chỉ bảo nàng đi. Thiên Linh môn chỉ là không am hiểu Phong Hỏa tâm pháp tu luyệnmà thôi, trong môn vẫn có đệ tử tu luyện tâm pháp Phong Hỏa.
“Tiên quân, ta có thể trực tiếp bái ngươi làm thầy được không?” Lệ Quân Hoa đột nhiên nói, trong mắt tràn ngập hi vọng.
Tuyết Hoa ngồi trên bàn nhất thời hai mắt trừng tròn vo, chẳng lẽ nữ chủ xuyên việt đã nhìn trúng Hạ Lăng Vân, muốn được gần quan ban lộc? Không biết xấu hổ, thân thể mới năm tuổi liền bắt đầu câu dẫn nam nhân.
Trong miệng nàng phát ra âm thanh bất mãn.
Hiện tại không ai chú ý đến cảm xúc của tiểu linh hồ, Hạ Lăng Vân lắc đầu nói: “Tiểu cô nương, linh căn của ngươi là Phong Hỏa thuộc tính, linh pháp ta tu luyện là thuộc tính thủy mộc cho nên ta chỉ có thể giúp đỡ tu luyện nhưng không thể giúp ngươi tiến hành tu luyện cơ bản.”
Tốc độ tu hành của tu sĩ loài người vượt xatinh linh yêu quái, ngoại trừ lý do tự thân dễ hấp thu linh khí hơn thì phần còn lại do sư đồ truyền thừa.
Hắn giúp đồ đệ Cảnh Thanh Viễn tiến hành linh tu cơ bản thì trực tiếp đem linh lực hệ thủy, mộc tiến vào trong cơ thể hắn, thao túng linh lực ở trong cơ thể hắn vận hành, giúp cho hắn nhớ lộ tuyến vận hành linh lực cuối cùng còn lưu chỗ linh lực hệ thủy, mộc lưu tại đan điền của hắn, trong một tháng ngắn ngủi đã giúp hắn Trúc Cơ thành công.
” Người thích hợp nhất giúp ngươi tiến hành linh tu cơ bản là người có linh căn giống ngươi, tu luyện linh lực thuộc tính Phong Hỏa.”
Hạ Lăng Vân ôn hòa cười, “Đừng sợ, tiểu cô nương, Đạo Nguyên tiên quân từ lúc đồ đệ thứ hai xuất sư vẫn không tìm thấy đệ tử Phong Hỏa linh phù hợp, linh căn của ngươi tốt như vậy, có lẽ hắn sẽ nhận ngươi làm truyền nhân.”
Hắn nói như vậy, hai mẹ con Lệ Quân Hoayên tâm rất nhiều.
“Tiểu cô nương, Cảnh Thanh Viễn là đệ tử của ta, hắn hộ tống ngươi tới đảo hoả vân. Thời gian cũng không còn nhiều lắm, ngươi cùng hắn cùng đi đi.” Hạ Lăng Vân nói.
“Mẹ…” Lệ Quân Hoa nhìn mẫu thân, vành mắt đỏ hồng, “Ta nhất định sẽ trở lại. Ngươi nói cho cha, ta nhất định sẽ trở về.” Cha đã ra cửa hai ngày, không biết khi nào trở về. Tiên nhân chỉ đi ngang qua nơi đây, nàng không thể cầu tiên nhân chờ phụ thân về nhà gặp mặt rồi đi.
Mẫu thân của nàng vuốt ve tóc, ân cần chỉ bảo nói: “Trên đường phải nghe lời Cảnh tiên nhân nói, đừng gâythêm phiền toái cho ngài. Đến Hỏa Vân sơn bái sư, ngươi phải lễ phép, làm việc phải cần mẫn, luyện công muốn chăm chỉ…” Nàng lại bắt đầu càm ràm một tràng dài.
Đối với sinh ly tử biệt, Hạ Lăng Vân đã nhìn nhạt, hắn lấy ra một thỏi bạc cùng hai cái hộp gỗ màu đỏ từ vòng tay Càn Khôn trong, xoay mặt đối thôn trưởng nói, “Thôn trưởng, ta nhận được chiêu đãi của phu thê các người, trong lòng thật cảm tạ. Đêm qua sủng vật của ta không cẩn thận hủy hoại chăn đệm mới nhà ngươi, ta ở trong đây hướng hai vị chịu tội. Thỏi bạc này là bồi thường chăn đệm. Trong hộp gỗ có 24 khỏa Duyên Thọ đan thường ngày ta rảnh rỗi luyện chế, đưa cho thôn trưởng làm tính tiền thuê cùng tiền đồ ăn.”
Hắn đem hộp gỗ hướng mẹ nuôi của Lệ Quân Hoa nói: “Mỗi tháng đêm trăng tròn dùng hoàng tửu để uống một khỏa Thọ Nguyên đan, người thường dùng liên tục (1) 12 nguyệt sẽ trẻ ra gần 10 năm. Hộp gỗ có 24 khỏa, tiểu cô nương, cái này tặng cho cha mẹ ngươi, xem như là ta bồi thường một chút cho việc mang ngươi đi khỏi nhà.”
Nguyên khí Duyên Thọ đan là linh đan người thường mong muốn mà không thể cầu, tu sĩ túng thiếu tiền sẽ luyện chế một ít bán cho người giàu có ở thế tục. Nguyên khí Duyên Thọ đan chỉ là điều trị thể chất người thường, cũng chính là kéo dài mười hai, mười ba năm thọ mệnh, không thể trợ giúp người thường đột phá cực hạn tuổi thọ cho nên dùng nhiều rồi tác dụng cũng không lớn.
“Cám ơn tiên nhân ban thưởng linh đan, cám ơn tiên nhân ban thưởng linh đan.” Thôn trưởng mừng rỡ, khom người thở dài.
“Cám ơn tiên quân.” Lệ Quân Hoa kích động nói, đưa tay cầm lấy hộp gỗ giao cho mẫu thân, “Mẹ, ta sẽ cố gắng học tập luyện đan, về sau thường xuyên nên cho mẹ luyện chế linh đan diệu dược kéo dài tuổi thọ.”
“Cái này không vội, ngươi vẫn là tu tiên vì mình.” Mẫu thân Lệ Quân Hoa từ ái nói. Kỳ thật trường sinh là mong ước của đa số người không có linh căn,không thể tu tiên nhưng nàng càng hi vọng con gái có linh căn có thể tu tiên trở nên cường đại.
Hạ Lăng Vân nhìn, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt. Lệ Quân Hoa bước vào con đường tu luyện rồi sẽ biết đan dược không phải vạn năng, người thường không có linh căn ăn linh đan cũng không có khả năng sống qua 150 tuổi.
(1) 12 nguyệt: 12 lần trăng rằm ( khoảng 12 tháng vào dịp trăng tròn)