Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hồ Nữ

Chương 37: Tiểu hồ Ly bị bỏ rơi

Tác giả: Dịch Ngũ
Chọn tập

Miệng Tuyết Hoa khẽ oa oa, sau đó vặn vẹo người tiếp tục ngủ.

Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, không nhịn được vươn tay vuốt ve thân thể nhỏ nhắn của nàng. Bàn tay vừa đưa tới không trung đột nhiên ngừng lại.

Tuyết Hoa, tiểu hồ ly, kết hợp với thiếu nữ quyến rũ, có lẽ hình ảnh thân mật trong giấc mộng chính là cảnh báo, hắn phải cẩn thận.

Nghĩ tới đây, hắn thu tay lại chậm rãi nằm xuống nhắm hai mắt, gương mặt bình thản như nước. Cho dù Tuyết Hoa trời sinh là hồ ly tinh quyến rũ, hắn tuyệt đối không thể sinh ra những ý tưởng không đứng đắn với nàng, bởi vì Tuyết Hoa chỉ là đứa bé, đứa nhỏ của hắn.

Trời vừa sáng, Hạ Lăng Vân mở mắt ra lặng lẽ đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ đứng trong sân bên cạnh vườn hoa đua nở, khẽ ngửa mặt hít sâu, muốn dùng không khí tươi mát của rừng cây để rửa đi thể xác và tinh thần của mình.

Sau khi hắn đi một lát Tuyết Hoa cũng tỉnh, nàng không thấy hắn lập tức đi ra ngoài tìm. Thấy hắn đang nhắm mắt hưởng thụ không khí trong lành, nàng không quấy rầy, đứng im phía sau chờ đợi.

Cảm giác được nàng đang đứng ở phía sau, Hạ Lăng Vân đột nhiên nhớ tới hình ảnh trong mộng, thiếu nữ tự xưng Tuyết Hoa từ đằng sau ôm lấy eo hắn, lập tức thu hồi ý thức, chậm rãi quay người.

Nhìn thấy hắn quay lại, Tuyết Hoa sảng khoái kêu lên: “Tiên Quân, buổi sáng tốt lành.” Giấc mộng tối qua thật đẹp, chỉ có một điểm không tốt là lúc nam thần đang định hôn nàng thì bỗng nhiên biến mất, giống như đang xem ti vi thì mất điện vậy, về sau nàng nằm mơ cũng giống như bị khống chế, tới khi tỉnh lại thì cũng quên gần hết.

“Ừ, nhìn sắc mặt ngươi khá tốt. Nếu đói bụng, tự đi săn bắt.” Hạ Lăng Vân bất động thanh sắc nói, giống như chuyện giấc mộng tươi đẹp kia chưa từng xảy ra.

Sáng sớm cần phải vệ sinh bản thân cho nên Tuyết Hoa lập tức trả lời: “Ta sẽ đi ngay.” Sau khi đi vệ sinh nàng nhảy vào hồ vệ sinh cá nhân, thuận tiện bắt vài con cá lớn. Từ lúc ăn thỏ và gà rừng, nàng càng ngày càng ưa thích món ăn này, nhưng chỗ này gần hồ Nữ Thần, rất dễ dàng bắt cá lớn.

Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ chạy đi của nàng, sủng nịch lắc đầu, đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu cỡ nào, thế mà hắn lại… Ai, không bằng cầm thú!

Tay phải chạm vào vòng Càn Khôn, hắn lấy ra một phù chú, bằng một tốc độ cực nhanh gấp ra một con chim, sau đó nói với con chim: “Thanh Bình, sau khóa tu hành buổi sáng tới Vong Trần Cư một chuyến, vi sư có việc phân phó.”

Nói xong, hắn ném con chim giấy về phía bầu trời cao, “Phạch phạch phạch” con chim giấy bỗng vươn cánh bay thẳng về phía bìa rừng.

Phi điểu truyền âm, là chú phù phổ thông, thời gian phi hành không kéo dài được, dựa vào thi chú giả để tìm kiếm đối tượng được thi chú.

“Trưởng lão, hôm nay người dậy thật sớm.” Thường Đức, Thường Hưng ra ngoài luyện công nhìn thấy Hạ lăng Vân đã đứng trong sân, vội vàng đi tới hành lễ.

“Ừ.” Hạ Lăng Vân gật đầu, đi tới tảng đá xanh hắn thường ngồi bên hồ Nữ Thần, sau đó tiến hành tu luyện.

Tuyết Hoa bắt được cá lớn sau đó theo lệ cũ chạy đi nướng cá ăn, ăn xong lau miệng nằm cuộn mình trên đám cỏ bên hồ Nữ Thần, thầm gọi thần khí ra để dưới thân bắt đầu tu luyện.

Bởi vì có thần khí tu luyện, tốc độ tu luyện của nàng rất nhanh, chưa tới một canh giờ đã hoàn thành chín mươi chín vòng tuần hoàn tự quy định, sau đó ép hai luồng linh lực vào đan điền tạo thành một viên cầu thái cực liên tục xoay tròn.

Nàng đặt tên cho viên cầu trong đan điền là viên cầu thái cực. Trải qua hơn hai mươi ngày huấn luyện, nó vẫn liên tục chậm chãi xoay tròn cho dù nàng không tu luyện. Bởi vì linh lực tự động vận hành, cho nên bình thường nàng hít thở cũng tự động hấp thu linh khí thiên địa. Tuy rằng hơi chậm, nhưng tích tiểu thành đại, vẫn có thể hỗ trợ nàng gia tăng linh lực đấy.

Nàng luyện công, Hạ Lăng Vân ngồi cách đó không xa vận dụng ý thưc quan sát sự thay đổi linh lực của nàng, cố gắng cảm ứng phương thức vận dụng linh lực tuần hoàn trong cơ thể nàng. Hắn rất tò mò về viên cầu trong đan điền của nàng, hai con cá đỏ xanh giao nhau kia có nghĩa là gì?

Có rất nhiều tu sĩ tu luyện vài linh lực, nhưng khi ép vào đan điền đều là màu hỗn hợp. Hắn tu luyện thủy mộc linh lực, trong đan điền linh khí chỉ là màu xanh đậm, thủy mộc linh khí hỗn hợp, cho nên chỉ cần hắn khống chế tốt sẽ không xuất hiện tình trạng hỗn loạn linh lực.

Tuyết Hoa thu công liền quay đầu lại tìm kiếm Hạ Lăng Vân, thấy hắn đang im lặng nhìn nàng lại nhớ tới trong mộng hắn cũng từng nhìn mình như vậy, lập tức gương mặt hồng hồng.

“Tiên Quân, đã tu luyện xong lúc nào chúng ta xuất phát?” Nàng dò hỏi. may mắn là gương mặt hồ ly nàng còn có lông bao phủ, Hạ Lăng Vân không thể nào nhận ra gương mặt nàng ửng hồng.

Hạ Lăng Vân hơi ngừng lại hỏi: “Không phải ngươi không muốn đi tới đảo Hỏa Vân với ta sao?” Hắn đã gọi Thanh Bình tới.

“Ta phải đi, ta phải đi.” Tuyết Hoa gấp gáp nhảy lên đầu gối hắn, kêu lên: “Ta không muốn rời xa người.”

Hạ Lăng Vân vừa nâng tay lên, lại buông xuống, “Đảo Hỏa Vân quá xa, ta không tiện mang theo ngươi, ngươi vẫn nên ở lại Thiên Linh Môn tu luyện.”

“Đừng, đừng, ta phải đi.” Tuyết Hoa lo lắng, nhào vào lồng ngực hắn oa oa ô ô kêu lên. Sở dĩ nàng kêu tiếng hồ ly bởi vì nàng không muốn nói nhiều, để cho Hạ Lăng Vân hoài nghi tâm tư nàng phức tạp hơn linh hồ thông thường.

Vừa đặt tiểu hồ ly đang làm loạn trong ngực mình xuống, Hạ Lăng Vân bình tĩnh đứng dậy, nói với Tuyết Hoa: “Ta đến đảo Hỏa Vân không rảnh để chăm sóc ngươi, ngươi và ta không có khế ước linh sủng, ta không thể nào để ngươi tu luyện trong không gian linh sủng.”

“Ta không cần người chăm sóc.” Tuyết Hoa vội vàng nói, hai mắt mong ngóng nhìn Hạ Lăng Vân. Về phần khế ước linh sủng gì đấy, nàng tuyệt đối không thể kí, nàng không muốn làm linh sủng của hắn, nàng muốn làm vợ của hắn.

“Không được, ta mang theo ngươi sẽ bất tiện.” Hạ Lăng Vân nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt đi về phía Vong Trần Cư.

“Ta phải đi, ta phải đi.” Tuyết Hoa mạnh mẽ nhảy lên phía sau lưng hắn.

Cơ thể Hạ Lăng Vân có chút cứng lại, không tránh, mặc kệ hai móng vuốt của nàng bám vào vai mình, sau đó leo lên.

“Tiên Quân, mang ta đi, mang ta đi…” Tuyết Hoa cầu khẩn nói. Lần này hắn đi nhất định sẽ gặp Lệ Quân Hoa, gặp được Lệ Quân Hoa sẽ động tâm, nàng sao có thể yên tâm? Nàng chết cũng phải đi theo!

Hạ Lăng Vân mặc kệ nàng làm nũng cầu xin, vẫn không trả lời, vẻ mặt bình thản ngồi xuống cạnh bàn bên ngoài phòng khách.

Thường Đức bưng một quả trứng trần và măng trộn tới, thấy tiểu hồ ly ồn ào, liền hỏi: “Trưởng lão, Tuyết Hoa kêu gì vậy?” Phải mang ta đi? Trưởng lão muốn ra ngoài lại không mang theo Tuyết Hoa?

Cầm đũa, Hạ Lăng Vân nói: “Hôm nay ta phải đi xa một chuyến, không tiện mang nó theo. Ta đã phân phó Thanh Bình tới chỉ đạo Tuyết Hoa tu luyện.”

Thường Đức có chút kinh ngạc, “Trưởng lão, ta chưa từng nghe nói chủ nhân nào mang linh sủng theo mà cảm thấy không tiện đâu đấy.” Tới chỗ không thích hợp để xuất hiện, chủ nhân sẽ thu linh sủng vào không gian linh sủng.

Tuyết Hoa lập tức kêu lên: “Ta rất dễ nuôi, ta sẽ ngoan, ta nghe lời, Tiên Quân người nhất định phải mang ta đi.” Vừa kêu nàng vừa bám lấy chân hắn, cái đuôi ngoe nguẩy.

Hạ Lăng Vân bình tĩnh liếc mắt nhìn tiểu hồ ly đang cố gắng tán dương ưu điểm của mình, nói: “Thường Đức, Tuyết Hoa không giống hồ ly thông thường.” Tiểu đồ đệ Cảnh Thanh Viễn ra ngoài tu luyện hai mươi lăm năm chưa về, cho tới giờ mọi người trong Thiên Linh Môn vẫn không ai phát hiện Tuyết Hoa không phải linh sủng của hắn.

“Dạ.” Thường Đức đã sớm biết Tuyết Hoa khác với những linh hồ khác, nên không hỏi kĩ.

Tuyết Hoa càng lo lắng, cúi đầu oa oa ô o gọi, ta thích ngươi, không thích ngươi yêu thích Lệ Quân Hoa, ngao ngao ngao…ooo, không thích, không thích…

Hạ Lăng Vân chậm rãi ăn, mặc kệ nàng ai oán tru lên.

Lưu Thanh Bình bước chân vào Vong Trần Cư, ôm quyền hành lễ với Hạ Lăng Vân, “Đệ tử tham kiến sư phụ.” Sau đó, quay về phía Thường Đức nói, “Thường Đức, sớm.”

“Sáng sớm tốt lành, Lưu tổ sư bá.” Thường Đức khom người nói. Thiên Linh Môn từ lúc khai phái tới giờ đã có năm sáu ngàn năm lịch sử rồi, trông môn rất nhiều phân cành, sư phụ của hắn và Thường Hưng chỉ làm một tam phẩm tu sĩ đạo giai không nổi danh. Lúc sư phụ hết thọ trời, không có người chỉ dạy bọn hắn mới được an bài tới làm người hầu hạ cho trưởng lão, sau đó được trưởng lão dạy bảo.

Thường Đức lui về sau, Lưu Thanh Bình vội hỏi Hạ Lăng Vân: “Sư phụ, người tìm đệ tử có việc? Có liên quan tới Tuyết Hoa?” Lần trước hắn có nói với sư phụ một vài tình huống về hồ ly cái, bây giờ thấy dáng vẻ tiểu hồ ly đang cuộn lại trên bàn giống như bị bệnh có chút giật mình hỏi.

“Tuyết Hoa không có việc gì.” Hạ Lăng Vân nói, “Vi sư phải ra ngoài một chuyến, không muốn mang nó theo, quyết định để ngươi thay ta dạy bảo nó một thời gian.”

Hóa ra nó bị chủ nhân bỏ rơi, cho nên mới nằm ỉu xìu như vậy.

Lưu Thanh Bình lập tức mỉm cười nói: “Xin sư phụ yên tâm, con sẽ dạy dỗ Tuyết Hoa thật tốt.” Sư phụ từng nói, sau khi Tuyết Hoa biến hóa sẽ thu nàng làm nữ đệ tử.

“Ta không muốn!” Tuyết Hoa đứng lên, hét lớn, “Ta chỉ cần Tiên Quân dạy dỗ. Tiên Quân, ta sẽ nghe lời, người mang ta đi.”

“Ý ta đã quyết, sẽ không thay đổi.” Hạ Lăng Vân nghiêm túc nói, đứng dậy dặn dò Lưu Thanh Bình, “Tuyết Hoa rất thông minh, rất nhiều chuyện ngươi chỉ cần dạy nó một lần đã hiểu, phòng ngừa nó quên mặt ngươi, ngươi phải thường xuyên chỉ dẫn nó ôn tập.”

“Vâng, sư phụ.” Lưu Thanh Bình gật đầu nói.

“Chuyện ta ra ngoài ngươi hãy thay ta chuyển lời với Hàn Tu.” Hạ Lăng Vân phân phó, “Nếu có chuyện khẩn cấp, ngươi dùng thiên lý truyền âm tìm ta.”

“Vâng, sư phụ.” Lưu Thanh Bình nói.

Thiên lý truyền âm thạch tên như ý nghĩa, là một pháp khí có thể truyền âm. Tuy nhiên rất quý hiếm, chỉ sử dụng được một lần, nhưng sư phụ và đám đồ đệ bọn họ cùng chưởng môn đều có đá truyền âm, để liên hệ lúc khẩn cấp.

Sau khi phân phó hết mọi việc, Hạ Lăng Vân rời khỏi chính phòng.

“Tiên Quân, người đừng bỏ ta lại.” Tuyết Hoa vội lao ra khỏi phòng cắn vào trường bào hắn.

“Tuyết Hoa, ta đi nhiều lắm là hai tháng, ngươi ngoan ngoãn học tập pháp thuật với sư huynh Lưu Thanh Bình.” Hạ Lăng Vân cúi đầu dùng sức kéo vạt áo mình nói với tiểu hồ ly.

“Ô, ô, ô, ô.” Vẻ mặt Tuyết Hoa quật cường nhìn hắn. Nếu hắn không mang theo nàng, nàng tuyệt đối không bỏ ra.

“Haizz.” Hạ Lăng Vân thở dài, ngón tay vẽ một cái. Trường bào bị Tuyết Hoa cắn giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, rơi xuống.

Ah!

Tuyết Hoa trợn tròn hai mắt, nhìn Hạ Lăng Vân bay trên không trung. Không gian trữ vật quả thật thần kì, không cần hành lí, nói đi là đi!

“Oa ô, Tiên Quân là đồ xấu xa, ô ô, Tiên Quân, mang ta đi, cầu xin người mang ta đi.” Tuyết Hoa thương tâm ngẩng đầu lên khóc.

“Tuyết Hoa, nhiều nhất là hai tháng ta sẽ trở về, ngươi ngoan ngoãn tu luyện, tranh thủ sớm ngày biến hóa.” Hạ Lăng Vân nói, đột nhiên thân thể hóa thành một vòng lam nhạt, bay nhanh về phía Đông Nam.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky