Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hồ Nữ

Chương 63: Tiểu hồ Ly trêu chọc Tiên Quân

Tác giả: Dịch Ngũ
Chọn tập

Phía Đông dần dần sáng, một vệt hồng đằng xa phía chân trời dần hiện lên, bầu trời được bao phủ bởi màu đỏ, rừng rậm nguyên thủy lạnh lẽo và bóng tối cũng dần dần tiêu tán.

“Hi vọng có thể vĩnh viễn cùng một chỗ với người, ngắm mặt trời mọc.” Tuyết Hoa kích động nói, sau đó cảm giác cơ thể nóng lên. Đây là… trước đó nóng lên như vậy, sau đó phát nhiệt rồi nàng lập tức biến hóa, tuy rằng biến hóa không hoàn chỉnh. Lần này, nàng không lên tiếng!

Hạ Lăng Vân đang ngắm nhìn mặt trời mọc, cảm nhận cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ, cảm thụ sự chuyển biến ngày và đêm, cảm thụ linh khí thiên địa. Đột nhiên, hắn cảm giác tiểu hồ ly trong tay thay đổi, một cái tai lông xù thẳng đứng, vừa vặn chạm vào cẳm hắn…

Hai tay tràn ngập xúc cảm…

Hắn lập tức nói: “Tuyết Hoa, ngươi lại biến hóa rồi.” Cúi đầu nhìn, lập tức hắn cảm thấy bối rối, tai thoáng đỏ, nóng bừng.

Hai tay của hắn đang ôm một cơ thể thiếu nữ tuyệt đẹp, da thịt nàng trắng nõn, mái tóc dài tuyết trắng như tơ rối tung trước ngực nàng cùng tay hắn. Nàng đang ngước mặt nhìn hắn, ánh mắt không chút ngượng ngùng, chỉ có hưng phấn. Vừa rồi cái chạm vào cằm hắn, chính là lỗ tai lông xù.

“Đứa nhỏ này, biến hóa cũng không nói một tiếng.” Hắn nói xong, nahnh chóng lấy trường bào màu xanh nàng mặc hôm qua muốn nàng mặc vào.

“Tiên Quân.” Tuyết Hoa nhanh chóng quay người giống như bạch tuộc ôm lấy hắn, cười hì hì hỏi, “Ta có xinh đẹp không? Người thích dáng vẻ của ta như vậy sao? Ta rất thích biến thành hình người.”

“Ngươi rất đẹp. Ta cũng thích dáng vẻ ngươi như vậy.”

Một mùi hương đặc biệt thơm quanh quẩn chóp mũi hắn, đập vào mi mắt chính là da thịt trắng nõn nà của nàng, vẻ mặt Hạ Lăng Vân xấu hổ nói, “Mau buông tay, ngươi mau buông tay.

Nàng mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn, thân thể hắn cố gắng lùi sau, nhưng một ay vẫn phải ôm nàng phòng ngừa nàng té xuống, tay kia cầm trường bào có gắng che chắn nàng. Thế nhưng mà nàng lại không chịu phối hợp, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn. Cái này còn ra thể thống gì!

Tuyết Hoa giả vờ thuần khiết vô tội, “Tiên Quân, tuy lông hồ ly của ta biến mất, nhưng ta tuyệt đối không lanh, người đừng mặc y phục cho ta.”

Con người mặc quần áo không chỉ là vì rét!

Hạ Lăng Vân không thể làm gì, ra lệnh: “Con người đều phải mặc y phục, ngươi đã biến thành người nhất định phải mặc. Nhanh, bỏ tay ra.”

“Tiên Quân, mặc y phục vào không thoải mái.” Gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Hoa xụ xuống, nói: “Ta không thích.” Nàng cố gắng diễn đạt phản ứng của hồ ly khi mới biến thành người.

Động vật trời sinh đã có bộ lông, căn bản không cần y phục cũng không có khái niệm xấu hổ, sau khi biến hóa cần phải chậm rãi chỉ dạy.

Nghĩ tới đây, Hạ Lăng Vân đành phải dịu dàng nói: “Ngươi cũng đừng ôm chặt ta như vậy. Nhanh, mau buông tay. Ngươi không phải thích y phục của ta sao? Trước khoác tạm vào.” Nàng ôm hắn như vậy, nếu để người khác thấy, hắn có bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích. Ai, đứa nhỏ này, về sau hắn phải tìm mấy nữ tu sĩ chỉ dạy nàng thế nào là dè dặt, đoan trang.

“Ở đây rất cao. Đột nhiên ta sợ bị té xuống dưới.” Tuyết Hoa đáng thương nhìn Hạ Lăng Vân nói: “Tiên Quân, ôm chặt ta. Ta sợ hãi.” Nói xong, nàng dùng sức ôm chặt hắn, giống như nếu buông lỏng nàng sẽ bị ngã từ trên cây xuống.

Hạ Lăng Vân không có cách nào rồi, đành phải dùng trường bào phủ ở phía sau lưng nàng sau đó mới từ trên cây nhảy xuống.

“Tuyết Hoa, chúng ta đã xuống rồi, ngươi mau buông tay ra.” Sau khi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới, hắn thúc giục, hai tay giữ eo nàng, không dám dùng nhiều sức.

Trên cây cũng không phải là nơi đặc biệt tốt nha.

Trong lòng Tuyết Hoa tiếc nuối, miệng nói: “Vâng.” Nhìn xung quanh, nàng buông hai tay hai chân ra. Mặc dù rời khỏi vòng ôm của nàng, nhưng nàng lại duỗi tay nắm lấy ống tay áo hắn, giống như là động vật thiếu cảm giác an toàn.

Hạ Lăng Vân tranh thủ thời gian mở trường bào, nói: “Tuyết Hoa, mau mặc trường bào, nghe lời, ngoan. Làm người thì phải có thói quen mặc y phục.”

Một lần không thể kích thích quá nhiều!

Tuyết Hoa thầm nghĩ trong lòng, tò mò sờ sờ trường bào, lại đưa tới chóp mũi ngửi, sau đó nâng mặt, “Tiên Quân, bộ y phục này không có mùi của người.” Gương mặt nàng trăng nõn nhỏ nhắn ngây thơ lại lộ ra vẻ yêu mị câu hồn, giọng nói bình thản nhưng lại khiến cho người nghe mơ màng chìm trong ái muội.

“Đã giặt sạch rồi. Tuyết Hoa, mau mặc vào.” Nhìn động tác nàng cầm trường bào của hắn đưa lên mũi ngửui, trong lòng hắn cảm thấy mềm mại vội thúc giục, sau đó quay mặt nhìn về phía khác.

Tuyết Hoa cứ như vậy khỏa thân đứng trước mặt hắn, tuy rằng bọn họ đều không có ý niệm xấu, nhưng nếu bị phụ thân Tuyết Hoa phát hiện thì đó chính là một việc khiến người khác xấu hổ.

Hai tay vươn ra nhét vào áo, Tuyết Hoa nói: “Ta mặc rồi” (*^__^*) hì hì…

Hạ Lăng Vân quay sang, lập tức nói: “Ngươi mặc sai rồi, xoay người, tay trái xỏ vào ống tay áo trái, tay phải xỏ vào ống tay phải.” Thật là, khó trách trên đời rất ít sư phụ thu đồ nhi khác giới tính, há ra sư phụ chỉ bảo đồ đệ khác giới tính quả nhiên không tiện. Nếu có Lệ Quân Hoa ở đây thì tốt rồi, nàng ta có thể thay hắn chiếu cố Tuyết Hoa, đồng thời thuận tiện dạy bảo tri thức của thiếu nữ nhân loại.

Tuyết Hoa ngoan ngoãn rút tay xoay người, đưa tay vào trong áo, nói: “Ta mặc rồi. Tiên Quân, không thoải mái nha, không muốn mặc.”

“Không được, làm người thì phải mặc y phục.”

Hạ Lăng Vân nói, lần nữa xoay mặt, thấy nàng đã mặc đúng y phục, nhưng vẫn tùy tiện để trường bào lỏng lẻo trên người, đành phải dạy nàng, “Tuyết Hoa, ngươi lấy sợi dây bên trong vạt áo phải cùng sợi dây bên trong vạt áo trái buộc lại, sau đó lấy vạt áo bên phải rồi dùng dây lưng ở phía dưới eo thắt lại.”

“Không biết. Nghe không hiểu.” Tuyết Hoa rất thản nhiên nói, giang hai cánh tay nói, “Người bảo ta mặc y phục, vậy ngươi giúp ta mặc đi.” Lệ Quân Hoa đã dạy nàng rồi, nhưng mà, ha ha, nàng là hồ ly nha, Hạ Lăng Vân không thể ép nàng lập tức học xong cách mặc y phục.

Nàng ngây thơ nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ mị hoặc, trường bào nam tử màu xanh khoác trên bả vai nhỏ nhắn trắng nõn của nàng lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Vẻ mặt Hạ Lăng Vân bối rối, nhưng rất nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: “Ta chỉ giúp ngươi mặc một lần. Ngươi phải nhớ kĩ trình tự mặc, và phương pháp thắt dây.” Cách mặc áo ngoài của nam và nữ giống nhau, về phần nội y, vẫn là sau này hãy nói đi, dù sao ở đây hắn không cách nào có.

Nhìn hắn không chớp mắt, tâm như có dòng nước ấm chảy qua, hắn bắt đầu dạy nàng mặc áo khoác, mặc kệ cảm giác kì lạ khi Tuyết Hoa uốn éo người khiến ngón tay hắn chạm vào da thịt nàng. Áo bào của hắn mặc trên người Tuyết Hoa giống như đứa nhỏ trộm mặc áo người lớn, nhưng giờ là bên trong huyễn cảnh, bọn họ đành cố khắc phục.

Cuối cùng lấy ra một đai lưng màu xanh buộc vào vòng eo nhỏ nhắn của nàng, Hạ Lăng Vân nói: “Ngươi mặc tạm. Đợi lúc gặp được Lệ Nhi, hoặc Lệ Quân Hoa, ngươi hãy hỏi hai người cách mặc nữ trang.” Thiên hồ Lệ Nhi có thể thuần thục biến hóa, khẳng định có nhiều nữ trang, Tuyết Hoa không muốn mặc đồ của Lệ Quân Hoa, có lẽ sẽ tạm chấp nhận y phục của muội muội ruột.

Tuyết Hoa cười hì hì đưa tay chạm vào áo, “Thật là phiền phức.” Định lực của nam thần quả thật kinh người, nàng cố ý dùng thân thể cọ xát vào tay hắn, vậy mà hắn vẫn không đổi sắc. Định lực của hắn kinh người như thế, nàng liệu có thể chiếm lấy lòng của hắn không?

Lôi kéo trường bào màu xanh, nàng chu miệng nói: “Tiên Quân, quần áo ma sát vào người không thoải mái, tay cử động cũng không tự nhiên.” Trời sinh hồ ly đã có lông che chắn, nàng thật là không quen mặc y phục.

Nhấc chân lên, nàng nói: “Tiên Quân, chân ta đau nhức, giống như có các gì đó đâm vào.”

Hạ Lăng Vân cúi người, lập tức nhìn thấy đôi chân tuyết trắng tinh tế, mười ngón chân nhỏ nhắn móng chân màu hồng phấn óng ánh sáng cực kì đẹp.

Hồ ly tinh, hồ ly tinh, ngay cả chân cũng mê người như vậy định lực không đủ sâu nhất định sẽ bị nàng dao động.

Trong lòng hắn thở dài, lấy ra một đôi giày vải màu xanh cỡ nhỏ, “Ngươi thử đi đôi này xem.”

“Là của người?” Tuyết Hoa kinh ngạc nói, “Đôi này thật nhỏ.” Giống như vòng đeo cổ của nàng, đây cũng là thứ mà hắn còn nhỏ đã đi sao?”

“Đây là giày của Thanh Đường thập đồ đệ của ta, ta cũng không nhớ rõ bỏ vào lúc nào, bây giờ thấy ngươi cần một đôi giày, đột nhiên nhớ tới trong vòng tay càn khôn có một đôi giày nhỏ như vậy, cho nên lấy ra cho ngươi thử xem.”

Hạ Lăng Vân nói. Vòng tay càn khôn của hắn là di vật của một vị tiền bối Thiên Linh Môn, dung lượng vô cùng lớn, cho nê tạo thành thói quen đề đổ đạc linh tinh vào đấy.

“Đây là giầy lúc nhỏ đồ đệ người mang?” Tuyết Hoa lập tức nhăn nhó nói: “Đây là giày bao nhiêu năm trước rồi a?” Tuy đặt trong không gian trữ vật sẽ không hỏng, nhưng là của lão ngoan đồng mấy trăm năm trước đó nha…

“Ba trăm năm trước thôi.” Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, “Giơ chân lên. Sai rồi, chân phải trước.”

Nâng bàn chân phải trắng nõn nhưngojc, Tuyết Hoa còn cố ý mở rộng các ngón chân. Móng chân màu hồng phấn ấp lánh giống như là ánh gương, khúc xạ ánh nắn mai.

Tiểu hồ ly tinh, mị cốt trời sinh, giơ tay nhấc chân không tự giác mà mê hoặc người khác!

Hạ Lăng Vân nhíu mày, vẫn đưa tay nâng bàn tay lên vuốt mấy ngón chân, rồi giúp nàng đi giầy.

Giầy vẫn hơn lớn, hơn nữa là còn chân trần mà đi, Tuyết Hoa thấy khó chịu lập tức kêu lên, “Quá lớn, ta đi không vừa.”

Nàng cởi giày ra, rất tùy tiện giẫm chân lên bãi cỏ nói, “Cũng không bị đau chân.”

“Tuyết Hoa, đây là cỏ, nếu giẫm lên hòn đá nhỏ hoặc nhánh cỏ già cứng, chân ngươi sẽ bị thương.” Bàn chân giống như trẻ con nhỏ nhắn trắng nõn, nếu bị thương thì thật không hay.

“Không!” Tuyết Hoa kiên quyết lắc đầu nói, “Ta không muốn đi đôig ìay này!” Nếu là giày của Tiên Quân, nàng sẽ đi.

Hạ Lăng Vân thở dài nói: “Tuyết Hoa, chúng ta vẫn còn phải thí luyện đó, không có khả năng ở mãi bên hồ này.”

Tuyết Hoa chớp chớp mắt giang rộng hai tay lập tức nhảy lên người Hạ Lăng Vân, nói: “Người ôm ta.”

Hạ Lăng Vân theo bản năng, mũi chân chúc xuống lập tức bay ra sau hơn một trượng.

“Ui da.” Tuyết Hoa lảo đảo chuẩn bị ngã về phía trước.

Hạ Lăng Vân thấy vậy chỉ có thể lập tức nhảy về phía nàng nắm lấy tay và giữ bả vai.

“Tiên Quân, ôm ta đi.” Tuyết Hoa nói, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình không từ thủ đoạn câu dẫn nam thần.

Hạ Lăng Vân bất đắc dĩ, nhìn xung quanh một chút nói, “Không được. Chúng ta qua bên hồ tu luyện, chờ ngươi có thể biến lại thân hồ ly, lại xuất phát.” Theo tình hình vừa rồi hình người của Tuyết Hoa không duy trì lâu được, có thể thấy được tác dụng của Hóa Hình Đan không tốt lắm.

Tuyết Hoa: Há hốc mồm, Tiên Quân chính là Liễu Hạ Huệ tái sinh ư, hoàn toàn coi nàng như nữ nhi, dù thế nào cũng không động tâm?

Chọn tập
Bình luận
× sticky