Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 31

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Ðó là một căn phòng chật chội. Sát tường là sợi dây phơi, quần áo vắt ngổn ngang. Ở góc phòng là cái bếp dầu, rổ chén và các thứ soong nồi. Ở góc khác, một cái kệ gác giày chất đầy sách tập. Một cái bàn học thấp tè ở giữa nhà, chỏng chơ bên cạnh hai chiếc ghế con. Cuối cùng, hai tấm chiếu trải trên sàn, để ngủ. Hết.

Ðó là căn hộ mới nhất của Răng Chuột, theo như nó nói.

Và trong căn hộ đó, quả thật chỉ có hai người. Bây giờ thì bạn tin rằng Răng Chuột không phịa chuyện.

Lúc này, em gái Răng Chuột đang loay hoay với cái bếp dầu ở góc nhà. Còn Răng Chuột thì ngồi trên chiếc ghế con ở giữa nhà, mặt quay về phía em mình:

– Mấy giờ em đi học?

– Một giờ kém mười lăm.

– Vậy em sửa soạn tập vở đi! – Vừa nói Răng Chuột vừa đứng lên – Ðể anh hâm thức ăn cho.

– Em làm được mà! – Cô em nói – Anh nghỉ ngơi đi. Chiều anh còn phải đi dạy kèm nữa chi.

Răng Chuột bước lại ngồi xuống bên em, tay sắp chén đũa ra tờ giấy báo trải sẵn trên sàn, cười nói:

– Bốn giờ rưỡi anh mới đi lận. Ðể anh phụ cho.

Ở bên ngoài, bạn và Ria Mép đưa mắt ngó nhau. Bắp Rang và Kiếng Cận cũng đưa mắt ngó nhau.

Không đứa nào ngờ nhà thằng Răng Chuột nghèo đến thế. Và tình cảm giữa hai anh em nó thật cảm động quá chừng.

– Hồi sáng em gặp ba! – Em gái Răng Chuột khoe với anh, khi nói câu đó cặp mắt nó long lanh khác thường.

Răng Chuột thoáng giật mình:

– Ba đến trường em à?

– Ừ. Ba đến trong giờ chơi.

– Ba có nói gì không?

Hai gò má cô em hồng lên:

– Ba bảo em ráng học. Ba còn cho em một cây viết.

Răng Chuột thận trọng dặn, và tụi bạn nghe rõ nó đang thở dài:

– Nhớ đừng để cho mẹ biết đấy.

Cô em phụng phịu:

– Em không hiểu. Tại sao mẹ không muốn cho anh em mình gặp ba?

Thằng Răng Chuột khẽ nhăn mặt, chắc tại câu hỏi của em nó khó quá.

– Ðó là chuyện của người lớn. Ngay cả anh cũng không hiểu.

Răng Chuột ngoảnh mặt ra phía khác, tặc lưỡi đáp.

Phía khác đó chính là phía bờ tường có các lổ thông gió. Vì vậy, Ria Mép, Bắp Rang, Kiếng Cận và bạn liền hoảng hồn hụp đầu xuống.

Và cứ đứng lom khom như vậy, bốn cái đầu chụm vào nhau:

– Sao giờ?

– Về chứ sao!

– Không vào nhà chơi à?

– Không nên. Anh em nó đang tâm sự.

Cả bốn lục tục leo xuống cầu thang và lặng lẽ nối đuôi nhau đi về phía bãi gửi xe.

Ngay cả khi đạp xe về, cũng chẳng đứa nào mở miệng. Tụi nó thấy tội anh em thằng Răng Chuột quá. Chẳng có ba, chẳng có mẹ, chỉ hai anh em lủi thủi với nhau.

Răng Chuột tối tối còn phải đi dạy thêm để kiếm tiền nuôi em. Hèn gì bài vở ở lớp có bữa thuộc có bữa không.

Mãi đến lúc sắp chia tay, bí thư chi đoàn Kiếng Cận mới cất tiếng than:

– Trước nay mình trách oan Răng Chuột rồi.

Bình luận