Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 35

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Dĩ nhiên, chuyến viếng thăm của bạn bè không thể biến thằng Răng Chuột ngay lập tức trở thành một con người khác.

Nhưng dù sao, kể từ bữa đó Răng Chuột đã bớt khép kín đi nhiều. Ðến lớp, nó không lặng lẽ dán mình một chỗ như trước kia nữa. Nó hoạt bát hơn, và cởi mở hơn.

Bạn sung sướng nhận xét:

– Răng Chuột dạo này hết đi trễ rồi.

Lớp phó học tập Bảnh Trai vui vẻ:

– Trả bài cũng khá hơn.

Lớp trưởng Hột Mít gật gù bổ sung:

– Sinh hoạt cũng đều đặn hơn.

Bắp Rang khoái chí theo kiểu khác. Nó đập tay lên ngực, tít mắt:

– Và đặc biệt là em gái nó ái mộ tôi nhiều hơn.

Bắp Rang không nói dóc. Vì ngay ngày hôm sau cuộc viếng thăm rầm rộ kia, Răng Chuột vừa ló đầu vào lớp đã chạy ngay lại chỗ Bắp Rang ngồi:

– Bắp Rang nè.

– Gì?

– Em gái tao ấy mà.

– Em gái mày sao?

– Nó hỏi thăm mày đấy.

– Thật hở? – Bắp Rang hồi hộp – Hỏi thăm chuyện gì?

Răng Chuột ngập ngừng:

– Nó nhờ tao hỏi xem có phải mày tuổi con chó thật không?

Câu “hỏi thăm” của Cọng Rơm khiến Bắp Rang thất vọng nảo nề. Nó thở đánh thượt:

– Ðừng nghe con nhỏ Hạt Tiêu phao tin bậy bạ. Tao tuổi con trâu.

Nhưng Bắp Rang chỉ thất vọng có một ngày.

Ngày hôm sau, Răng Chuột lại mon men đến bên nó:

– Bắp Rang nè.

– Gì?

– Em gái tao nhờ tao hỏi mày…

Tự nhiên Bắp Rang nổi khùng:

– Bộ nó không tin tao tuổi con trâu hả?

– Tin chứ! – Răng Chuột bối rối đáp, không hiểu tại sao thằng Bắp Rang quạu quọ làm vậy.

– Tin sao còn hỏi nữa?

Răng Chuột liếm môi:

– Nó hỏi chuyện khác.

– Ủa, chuyện gì nữa?

– Chuyên hôm nọ ấy mà! Răng Chuột gãi gáy – Nó không hiểu tại sao mày nói trúng phóc các món ăn trong nồi.

Bắp Rang khoái chí:

– Nó thấy lạ lắm hở?

– Ừ, ngay cả tao cũng thấy lạ.

Bắp Rang gật gù:

– Mày muốn biết không?

Răng Chuột nuốt nước bọt:

– Muốn.

Bắp Rang chỉ tay vào mắt mình:

– Mày thấy cái gì đây không?

Răng Chuột nhìn lom lom theo ngón tay thằng Bắp Rang:

– Thấy.

– Cái gì?

– Con mắt!

Ðang nói, Răng Chuột bỗng reo lên:

– A, thì ra hôm đó mày nhìn thấy.

– Bậy! – Bắp Rang nhún vai – Bữa đó tao ngồi cách cái bếp đến mười cây số là ít, thấy thế quái nào được!

Rồi nó chỉ tay vào miệng:

– Còn cái này là cái gì?

Răng Chuột không hiểu tại sao thằng bạn mình chỉ trỏ lung tung như vậy, nhưng vẫn đáp:

– Cái miệng.

Bắp Rang bỏ tay xuống:

– Thế giữa con mắt và cái miệng là cái gì?

– Cái mũi.

Bắp Rang nhe răng cười:

– Tao biết được các món ăn trong bếp nhà mày là nhờ cái mũi này đấy.

Cái kiểu ăn nói vòng vo của Bắp Rang làm thằng Răng Chuột muốn khóc quá. Muốn nói đánh hơi thì nói đánh hơi đại cho rồi, còn bày đặt cái này là cái gì, cái kia là cái gì.

Không khóc được, Răng Chuột méo xệch miệng:

– Ðơn giản vậy thôi hở?

– Vậy thôi!

Bình luận